Hoắc Phi Nhu vui vẻ cười nói, nhưng cũng không thể nào che lấp được cái bộ mặt giả tạo của cô ta. Cô ta âu yếm khoác tay Cố Minh Thành ra vẻ ta đây với Vân Tưởng Tưởng. Chắc hẳn cô ta đã nhìn thấy hộp bánh kem lớn phía sau Vân Tưởng Tưởng nên cô ta đang khıêυ khí©h cô đây mà.
- Cô đến đây làm gì?
Cố Minh Thành nhìn thấy cô lại làm ra vẻ lạnh lùng như không quen biết.
- Em...em đến đưa tài liệu cho anh....đây. Tối nay anh có về ăn cơm không?
Cô cười nói rồi đưa ra một tập tài liệu.
- Cảm ơn cô đã mang nó đến. Thôi chúng tôi đi đây.
Hoắc Phi Nhu giật lấy tập tài liệu từ tay Vân Tưởng Tưởng, cô ta vui vẻ âu yếm với Cố Minh Thành, cùng anh ta rời đi. Nhìn họ vui vẻ làm sao. Vân Tưởng Tưởng cười đắng lòng, cô lẳng lặng rời khỏi công ty, lái xe về nhà.
Cô không biết là Cố Minh Thành có lơ lời cô nói không? Nhưng cô vẫn cứ cố vào bày biện dọn đồ ăn, làm những món mà Cố Minh Thành thích. 𝑹a chương nhanh nhấ𝘵 𝘵ại # 𝘛𝑹Ù𝑀𝘛𝑹 𝖴YỆN.Vn #
Màn đêm đã hạ xuống, một màn đêm bao phủ. Ngoài trời vẫn có ánh sáng của ánh trăng tròn, nhìn thật đẹp và lãng mạn.
Cô chọn vị trí, đặt chiếc bàn ở cạnh góc cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy ánh trăng tròn đó.Cô ngồi đó đợi chờ người chồng đi làm về. Cô luôn nghĩ rằng chắc chắn Cố Minh Thành sẽ rất vui khi cô làm cho anh những món anh thích.
Khi đợi khá là lâu, lâu đến mức mà cô đã ngủ gật trên bàn từ khi nào. Quản gia Mạc thấy cô vẫn ngồi chờ thì lo lắng.
- Vân tiểu thư, cô nên đi nghỉ đi, đã muộn lắm rồi, chắc thiếu gia hôm nay không về đâu, để tôi dọn đồ cho.
- Không, chú Mạc, chắc chắn anh ấy sẽ về mà. Cháu sẽ đọi anh ấy.
Vân Tưởng Tưởng mỉm cười nói. Nhưng trong lòng cô lại vô cùng đau nhói vì cũng đx muộn qua tồi. Tuy cô biết là bây giờ anh đang ngồi cùng với Hoắc Phi Nhu nhưng cô vẫn chờ mong anh trở về.
00:15
Đã là giữa đêm khuya, cô vẫn nhìn ánh trăng đợi Cố Minh Thành.
* Cạch..
Đã không phụ lòng mong đợi của cô. Cố Minh Thành mở của bước vào. Cô vui vẻ đợi chờ một điều gì đó.
Cố Minh Thành đi đến bàn, anh đập tay xuống bàn, kèm theo đó là một tờ giấu ly hôn.
- Ký tên vào đi.
Vân Tưởng Tưởng dường như đã tụt hứng từ lúc nào. Cô nhìn tờ giấy ly hôn rồi lại nhìn ánh trăng sáng.
- Là vì Hoắc Phi Nhu đúng không?
Vân Tưởng Tưởng bình thản nói chuyện với Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành không chịu kìm chế cơn tức giận của mình, anh ta nắm lấy tay cô đè lên tờ giấy.
- Cô có ký không hả? Việc gì cô phải nhắm đến em ấy chứ?
Cố Minh Thành tức giận.
- Anh bị làm sao vậy? Anh có biết hôm nay là ngày gì không? Hôm nay là ngày kỷ niệm 2 năm ngày cưới của chúng ta đó, anh có nhớ không hả?
Vân Tưởng Tưởng hét lên. Tại sao ngày mà cô mong chờ lại thành ra như thế này cơ chứ.
- Cô im đi, nếu không phải do cô giở thủ đoạn thì hôm nay, người cùng tôi ngồi đây là Hoắc Phi Nhu chứ không phải là cô.
Cố Minh Thành tức gianh, anh ta túm lấy cổ Vân Tưởng Tưởng kéo cô sát vào tường.
- Giờ cô có ký tên vào không?
- Em......em....không......không ký....
Vân Tưởng Tưởng bị bóp cổ, nói không ra tiếng. Làm sao cô có thể ký tên vào đó để cho Hoắc Phi Nhu hoàn thành mục đích của mình được chứ.Nằm mơ đi, có chết cô cũng không cho ả ta vào cái nhà này.