Vân Tưởng Tưởng bị Cố Minh Thành ra sức đánh đập, anh ta hết đạp cô lại đá cô. Anh ta không cảm thấy nhục khi đánh con gái sao, đúng là cái đồ hèn hạ.
- Vân Tưởng Tưởng, tôi nói cho cô biết. Cô đừng coi cái nhà này là của cô, cô nên nhớ, cô đã làm cách nào mà vào được cái nhà này.
Cố Minh Thành hét lớn, vẻ mặt anh ta tức giận, cáu gắt. Chẳng phải chỉ là ngồi xuống cái bàn ăn thôi sao, việc gì phải làm lớn chuyện như vậy chứ.
- Minh....Minh Thành, em không có nghĩ như vậy, anh đừng hiểu lầm em.
Vân Tưởng Tưởng lấy tay nắm lấy chân của Cố Minh Thành, mà van xin anh ta.
Cố Minh Thành nhìn Vân Tưởng Tưởng một cách ghê tởm, anh ta lấy chân đá cô va vào tường.
- Vân Tưởng Tưởng, cô đừng chạm vào tôi, cô làm tôi cảm thấy ghê tởm.
Cố Minh Thành nhìn Vân Tưởng Tưởng ghét bỏ. Bây giờ anh ta chỉ muốn tự tay gϊếŧ chết cô mà thôi.
Đúng lúc này, quản gia Mạc bước vào. Thấy cảnh tượng trước mắt, ông hốt hoảng chạy tới đỡ Vân Tưởng Tưởng đứng dậy, ông chấp tay cầu xin Cố Minh Thành.
- Thiếu gia, xin cậu đừng đánh thiếu phu nhân nữa, cô ấy vừa mới đi công tác về đã rất mệt mỏi rồi. Xin cậu nể tình ta thân già mà tha cho thiếu phu nhân được không?
- Chú im đi chú Mạc, cô ta không phải là thiếu phu nhân gì hết, cô ta không xứng. Chú nên nhớ chủ căn nhà này là tôi.
Cố Minh Thành giận dữ khi nghe từ thiếu phu nhân.
- Chú Mạc, chú nên đổi cách xưng hô với cô ta đi thì hơn. Cô ta không xứng đáng có chức thiếu phu nhân này, cái chức vị ấy vốn thuộc về Phi Nhu, nên từ nay tôi mà nghe bất cứ ai gọi cô ta là thiếu phu nhân thì tôi sẽ đuổi việc, rõ chưa.
Cố Minh Thành nói xong thì giận dữ bỏ về phòng. Vân Tưởng Tưởng đang nhìn anh mà nước mắt cứ trào ra.
- Thiếu phu nhân, cô không sao chứ....để tôi sơ cứu vết thương cho cô nha.
Quản gia Mạc lo lắng nhìn cô.
- Cháu không sao đâu, chú Mạc. Cháu có thể tự làm được. Với cả chú đừng gọi cháu là thiếu phu nhân này, thiếu phu nhân nọ nữa, chẳng phải anh ấy đã nói rồi sao, cháu không xứng, chú cứ gọi cháu là Tưởng Tưởng là được rồi.
Vân Tưởng Tưởng gạt tay chú Mạc ra, cô cười nói. Rồi cô chập chững bước về phòng một cách nặng nề.
Phòng của Vân Tưởng Tưởng cách phòng của Cố Minh Thành phải tầm 10 mét. Mà muốn đến phòng của Vân Tưởng Tưởng thì phải đi qua phòng của Cố Minh Thành.
Vân Tưởng Tưởng đứng trước của phòng Cố Minh Thành một hồi lâu rồi đấy cửa ra, cô lẳng lặng bước về phòng.
Vào trong phòng cô khóa chặt lại. Mở ngăn kéo lấy ra một hộp sơ cứu. Cô nhìn lại căn phòng tồi tàn của mình. Một căn phòng chỉ có một ô cửa sổ, một lối ra vào, một cái giường gỗ, một kẹ tủ và một cái tủ quần áo cũ kĩ, xộc xệch, trông căn phòng chẳng khác gì một cái nhà hoang cả. Cô nhếch mép cười mỉa mai chính bản thân mình. Cô băng bó những vết thương rỉ máu và những vết thương bầm tím. Cô nhìn chính bản thân mình trong gương mà mỉa mai.
Rốt cuộc cô chọn cuộc hôn nhân này là đúng hay sai. Cô đâu có muốn mọi thứ trở nên như vậy đâu chứ. Cô nằm vật ra giường, co rúm lại.
* Cộc cộc.
- Thiếu....à không Vân tiểu thư, cô có cần ăn cơm không, tôi nấu cho cô bát cháo nóng...
Tiếng chú Mạc từ ngoài của vọng vào.
- Cháu không ăn đâu chú, chú mang cho Minh Thành đi, cháu thấy anh ây ăn hơi: ít thì phải