19
Tôi đã đợi rất lâu nhưng Hà Dĩ Xuyên và nước nóng vẫn không đến.
Đại ca này tính tự nấu nước đấy à? Sao lại lâu như vậy.
Tôi định xuống bếp xem thử.
Không xem thì thôi, vừa xem đã giật mình.
Hà Dĩ Xuyên đang dựa vào chiếc ấm đun nước nóng đỏ sau lưng, đang cau mày chăm chú nhìn vào một xấp tài liệu.
“Hà Dĩ Xuyên!”
Tôi hét vào mặt anh, kéo anh ra khỏi ấm nước.
Tôi nhanh chóng vén quần áo phía sau lên mà không cần sự đồng ý của anh ấy.
Tôi thấy tấm lưng trắng nõn của anh chằng chịt sẹo, bây giờ còn có cả một vùng bỏng rộng.
Tôi vuốt nhẹ những vết sẹo gớm ghiếc ấy, tim như thắt lại, hai mắt đỏ hoe.
Khi anh bị thương, chắc hẳn đã rất đau.
Hà Dĩ Xuyên giữ cánh tay tôi và nhẹ nhàng an ủi tôi: “Không sao đâu, tôi không đau, em đừng buồn.”
Mất đi ý thức, mất đi cảm giác biết đau, điều này thật đáng sợ.
Tôi để anh ấy ngồi trên ghế sô pha, mở hộp y tế ra, tiêan hành khử trùng vết thương một cách kỹ lưỡng.
Trong quá trình khử trùng, tôi đã cẩn thận để không làm anh ấy bị đau.
Ngay sau đó, tôi bôi thuốc mỡ bỏng cho anh ấy.
Mùi thuốc bôi bỏng hơi hăng, tôi nhận ra mình đã vô tình vuốt lưng anh ấy.
Vậy mà anh vẫn không có chút phản ứng nào.
“Sao vậy?” Giọng anh lạnh lùng.
“Hà Dĩ Xuyên, thầy có thể nói cho em biết giữa thầy và bố em đã xảy ra chuyện gì không?”
Tôi vẫn không nhịn được hỏi ra vấn đề mà tôi vẫn luôn muốn hỏi.
Ánh chiều tà tràn ngập, thân hình hơi gầy của anh nhuốm một tia sáng mỏng manh.
Anh hít sâu một hồi, sau đó thở dài, chậm rãi mở miệng.
"Năm đó, có một nhiệm vụ cứu hộ quốc tế khẩn cấp. Giáo sư Quý đã mang cả đội của chúng tôi đến đó. Kết quả là số người quay trở lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay."
"Các bạn của tôi, một số chế.t vì bị bắn, nổ hoặc kích hoạt mìn, một số chế.t vì tai nạn giao thông và rất nhiều người bị bắt cóc và giam giữ, một số bị giam trong vài ngày, một số lại bị giam hơn 300 ngày."
"Lưng của tôi bị thương trong vụ nổ, nhờ có phản ứng nhanh chóng của Giáo sư Quý, nếu không..."
Lúc này, anh mới nghẹn ngào.
Lưng của anh ấy hướng về phía tôi, hai bàn tay đặt trên ghế sô pha lạnh lẽo, trắng nõn và mảnh khảnh, gân cổ tay nổi rõ.
Tim tôi đau nhói.
Anh ấy dường như có một loại sức mạnh kỳ diệu, khiến tôi không thể kiểm soát được dựa vào anh ấy.
Tôi muốn an ủi anh, nhưng lại không biết làm sao, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy anh.
“Sau khi về, tôi mắc chứng rối loạn tâm lý hậu chấn thương rất nặng, mất ngủ cả đêm, khi nhắm mắt lại sẽ thấy cảnh những đứa trẻ bị xiên bằng giáo, bị hầm thịt trong nồi.”
Sự thật tàn nhẫn, tôi không thể nghe tiếp được nữa: “Hà Dĩ Xuyên, đừng nói nữa.”
Anh ấy quay lại và nhìn tôi, lúc này, mắt chúng tôi đều đỏ hoe.
Đôi mắt anh sâu thẳm và tĩnh lặng.
“Khi đó, tôi thường ở nhà một mình, bật radio lên, bất kể đang phát gì, nghe xong lại nghĩ đến giáo sư, lúc đó tôi chỉ muốn chế.t đi cho xong.”
Trái tim tôi đau đớn tột cùng, nước mắt trào ra.
Hà Dĩ Xuyên nhẹ nhàng chạm vào mắt tôi, nói: “Nhưng trong một lần đi khám bệnh, sư nương đã cho tôi gặp em, lúc đó nụ cười của em dường như đã được tẩy sạch, ánh mắt của em cũng rất giống với sư phụ, sáng sủa, sạch sẽ và tràn đầy sức mạnh."
"Sau đó, tôi thấy bệnh nhân của mình không chắc chắn về sự sống và cái chế.t của họ. Họ giống như cô bé Tiểu Bồ Đào, có khát vọng sống sót mạnh mẽ. Điều này đã chạm đến trái tim tôi, cổ vũ tôi."
"Nhưng tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi."
Giọng tôi khàn khàn vô cùng: “Trở thành bác sĩ không biên giới, thầy có hối hận không?”
“Noãn Noãn, tôi chưa bao giờ hối hận.”
"Bác sĩ không biên giới không chỉ là giọt nước trong biển, mà còn là một chiếc phao cứu sinh. Nó có thể không ngăn được tàu chìm nhưng có thể cứu sống rất nhiều người. Quan trọng hơn, nó mang lại hy vọng."
Tôi nghĩ, đây chắc hẳn cũng là câu trả lời của bố tôi.