Quyển 3 - Chương 44: 🍋 Chiếc hộp bí ẩn

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Ngày hôm sau là cuối tuần, Ninh Trừng không ngủ nướng vào cuối tuần như bình thường, bị điện thoại đánh thức từ sáng sớm.

Cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại, trên mặt lập tức tươi như hoa, mau chóng nghe máy.

“Mở cửa đi, anh ở ngoài cửa.” Giọng nói trong điện thoại đồng bộ với giọng nói ngoài cửa.

Ninh Trừng gần như là trực tiếp bật dậy khỏi giường, ngay cả áo khoác cũng không kịp khoác vào, dép lê cũng chỉ xỏ một nửa đã nhào về phía cửa.

Cô mở cửa, đập vào mắt là một gương mặt khôi ngô quen thuộc, vẫn như thế, vẫn bị khăn quàng cổ che khuất một nửa, chỉ nhìn được những bộ phận từ mắt trở lên. Đôi mắt đen dưới hàng mày rậm, ánh mắt ngạo nghễ trong veo, tầm mắt anh dừng trên người cô, bất động, có lẽ là thảng thốt vì dáng vẻ cô mặc đồ ngủ.

Anh rút tay ra khỏi túi áo khoác, tháo khăn quàng cổ xuống, lộ ra cả khuôn mặt, “Em không lạnh hả?”

“Anh đến sớm vậy à…” Ninh Trừng hỏi một câu thừa thãi, lại không cách nào che dấu sự hân hoan trong lòng.

Chỉ là, chữ cuối cùng của cô, âm cuối còn không chưa kịp cao lên tỏ vẻ nghi vấn, Lục Mang đã đẩy cô vào cửa, dùng chân đóng cửa lại, tay chạm vào má cô, trực tiếp cúi đầu hôn.

Môi anh lành lạnh, dường như còn có vị của sương sớm, chỉ là, môi răng cọ xát một lát, nhanh chóng trở nên nóng bỏng.

Nụ hôn che trời lấp đất mà đến, vẫn trực tiếp, kịch liệt, dần dần trở nên mạnh mẽ như cũ.

Dường như Ninh Trừng bị thủy triều mãnh liệt bao phủ, có cảm giác hít thở không thông. Thế nhưng lại ôm chặt anh, từ bị động đến thuần thục đáp trả, cuối cùng, cầm lòng không đậu mà muốn chủ động… Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ:

Cô chưa đánh răng!

Ninh Trừng gần như là dùng hết sức bình sinh đẩy anh ra, “Anh chờ đã.”

Cô xoay người chạy vào nhà vệ sinh đánh răng, nghĩ thầm lần sau cô nên dậy sớm một chút, đánh răng, rửa mặt trước, sau đó lại chui vào chăn ngủ.

“Em từ từ thôi, anh cũng muốn đánh răng.” Lục Mang vừa thấy đã biết cô định làm gì, lập tức để khăn quàng cổ xuống, cởϊ áσ khoác, đi theo cô vào nhà vệ sinh.

Ninh Trừng nghe thấy anh cũng chưa đánh răng, trong lòng mới cân bằng một chút, tìm một cái bàn chải mới cho anh. Anh nặn kem đánh răng cho cô, cô cũng nặn cho anh, hai người dùng chung một cái ly.

Trước bồn rửa mặt nho nhỏ, đột nhiên xuất hiện hai người, đều đang đánh răng, thi thoảng lại anh nhìn em, em nhìn anh.

Ninh Trừng chỉ mặc áo ngủ, chính là loại áo liền thân, thắt đai lưng ở eo. Lục Mang vô tình nhìn thoáng qua, xương quai xanh trắng trẻo tinh tế của cô nhìn vô cùng gợi cảm, lúc cô khom lưng, ngực bị lộ ra một mảng lớn… Mặt anh nóng lên, nhanh chóng dời tầm mắt đi.

Anh đột nhiên cảm thấy ngứa, không phải ngứa trên người, mà là ngứa trong lòng, như có một con mèo nghịch ngợm chui vào, không ngừng dùng móng vuốt cào trái tim anh.

Lúc Ninh Trừng đánh răng, nhớ đến cuộc điện thoại đêm qua, thế là cô nhanh chóng dùng nước rửa trôi bọt kem đánh răng, nói chuyện tối hôm qua Tống Thanh Nam nhắc đến trong điện thoại với cô.

Tống Thanh Nam muốn thành lập một quỹ Nhi đồng, trợ giúp cho việc tìm kiếm những trẻ em mất tích, cùng việc trị liệu tâm lý cho trẻ sau khi tìm được. Hôm qua anh ta vừa mở miệng đã nói mình là bạn trai Hàn Y Lâm, sau đó đi thẳng vào vấn đề, thông báo chuyện thành lập quỹ Nhi đồng. Lúc ấy Ninh Trừng đã lập tức gọi Hàn Y Lâm để xác nhận.

Sau khi hỏi Hàn Y Lâm, cô mới biết được, thì ra anh ta là con trai thứ hai của tập đoàn Tống Thị ở thành phố Hồng, phú nhị đại [1] điển hình. Có lẽ là rảnh rỗi nhàm chán, cho nên theo đuổi Hàn Y Lâm. Hàn Y Lâm chỉ thuận miệng nói, nếu anh ta làm chút chuyện tốt gì đó, chứng minh anh ta là người tốt, cô ấy sẽ đồng ý làm bạn gái anh ta, không ngờ anh ta lại làm thật.

[1] Phú nhị đại (Fuerdai): một thuật ngữ của Trung Quốc, đề cập đến những đứa trẻ sinh ra đã kế thừa một lượng tài sản khổng lồ, tài sản kế thừa của một phú nhị đại có thể vượt lên con số mười triệu nguyên (~ 33 tỷ), bao gồm động sản và bất động sản (Nguồn: Baidu)

Lục Mang đã rửa mặt xong, chờ cô cũng rửa xong thì đưa tay nâng cằm cô lên, cúi người đến gần cô, “Đây là chuyện tốt, nhưng nói rõ ràng với anh ta, thành lập quỹ là một chuyện, Hàn Y Lâm có làm bạn gái anh ta hay không là một chuyện khác. Nếu nhất định phải làm giao dịch, vậy thì miễn. Em lo gì chứ? Không muốn hai người đó ở bên nhau? Em quan tâm chuyện đó làm gì?”

Anh đã nghe cô nói về chuyện của Hàn Y Lâm, bao gồm những ảo giác mà giác quan thứ sáu cho cô nhìn thấy.

“Em lo mà, bây giờ Hàn Y Lâm cũng đã dao động. Nhưng loại người như Tống Thanh Nam, vừa thấy đã biết là công tử bột, chẳng qua giờ cảm thấy mới mẻ, thú vị. Chờ sự mới mẻ qua đi, chắc chắn anh ta lại đi tìm người phụ nữ khác. Em không quan tâm đến mấy chuyện trong giới giải trí, nhưng cũng thường xuyên nhìn thấy đủ loại scandal của anh ta.”

“Không phải lý do này, điều em lo là, em nhìn thấy cảnh tượng trước khi chết của hai người đó, cho nên em sợ họ ở bên nhau có phải không?”

“…” Suýt nữa Ninh Trừng đã quên, người đàn ông này chỉ cần dùng một cái liếc mắt là có thể nhìn thấu cô. Cô không thể không thừa nhận, đây đúng là điều mà cô lo lắng.

Ninh Trừng cảm giác anh muốn hôn cô, nhưng trong đôi mắt đen nhánh lại hiện lên chút do dự, cô khó hiểu, vừa rồi gấp gáp như vậy, giờ đã đánh răng rồi, sao lại bình tĩnh thế? Cô không khỏi hỏi anh, “Sao vậy? Có phải mẹ anh xảy ra chuyện gì không?”

Cô hồi tưởng đến nụ hôn vừa rồi của anh, rất vội vàng, mang theo sự quyến luyến, dường như là muốn chia xa với cô.

“Sức khỏe bà ấy không tốt lắm, ngày mai anh phải về London.” Lục Mang không giấu diếm, hôn nhẹ lên môi cô, đứng dậy ra phòng khách, ngồi xuống sô pha.

“Vậy hôm nay có đi thăm Lưu Tiểu Đồng nữa không?” Ninh Trừng cũng ngồi xuống sô pha theo anh.

“Đi chứ. Em thay đồ đi.” Lục Mang ngả lưng ra ghế, đôi mắt không có tiêu cự, dường như đang tự hỏi vấn đề gì đó. Trong lòng Ninh Trừng đột nhiên rất bất an, “Chỉ có chuyện của mẹ anh sao? Còn chuyện khác phải không?” Cô đưa tay ôm anh, mặt dán vào ngực anh, ngửa đầu nhìn lên.

Vẻ mặt của anh cùng ánh mắt của anh, đều khiến cô cảm giác từ tối qua đến giờ, anh và cô tách ra mấy tiếng, chắc chắn anh đã trải qua chuyện gì đó.

Lục Mang nói không có việc gì, thúc giục cô mau thay đồ, hai người cùng đi thăm Lưu Tiểu Đồng.

Ninh Trừng chỉ có thể đứng dậy, đến tủ quần áo tìm đồ, cuối cùng lại lấy chiếc váy lần trước anh mua cho cô, bộ váy này hẳn là bộ đồ cô mặc với tần suất cao nhất trong toàn bộ tủ quần áo, mặc vào là nghiện.

Cô vừa muốn cởϊ áσ ngủ, ý thức được trên sô pha có người thì dừng lại, do dự một lát, cô cầm váy, đi vào nhà vệ sinh thay rồi mới quay lại phòng. Phát hiện anh vẫn giữ dáng ngồi lúc nãy, cũng là ánh mắt đó, dường như không hề ý thức được trong phòng còn có cô.

Ninh Trừng dọn dẹp căn phòng qua loa, sau đó quay lại sô pha, vừa muốn mở miệng, anh đã đột nhiên tự mình đứng dậy, cầm cổ tay cô kéo đi, bước chân vừa lớn vừa gấp gáp, như muốn chạy trốn khỏi vùng xảy ra thảm họa.

“Đi nhanh như thế làm gì? Đâu có gấp.” Ninh Trừng chạy chậm mới đuổi kịp anh.

“Không gian nhà em quá nhỏ, dễ dàng kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ muốn phạm tội của đàn ông.” Lục Mang vừa nói vừa mở cửa, cửa mới mở ra, anh đã lập tức đóng lại, dựa lưng vào cửa.

“Hình như ngoài cửa có chuyển phát nhanh.” Tuy Ninh Trừng ở phía sau anh, nhưng cũng thấy được ngoài cửa có một gói hàng nhìn như hộp giày.

“Đâu có, em nhìn lầm rồi.” Lục Mang đẩy cô về phòng.

Ninh Trừng phát hiện sắc mặt anh kỳ lạ, như muốn cố gắng che dấu cái gì đó, cô càng thấy khả nghi, cố gắng đẩy anh, mở cửa ra, quả nhiên là có gói hàng. Cô cầm gói hàng đi vào, cho dù anh ngăn cản, bảo cô đừng xem thế nào, cô vẫn kiên trì mở ra.

Là một hộp gấm rất tinh xảo, mở nắp ra, bên trong thình lình xuất hiện một con bài Poker màu đỏ, nhiễm máu, là Queen Cơ, còn có một đồng tiền cổ.

Ninh Trừng nhìn chằm chằm hình vẽ trên đồng tiền.

Rồng!

Cô lập tức nhìn Lục Mang, “Anh cũng nhận được mấy thứ này phải không?”

Ninh Trừng để hộp gấm xuống, muốn ra ngoài xem có còn ai không, rốt cuộc là ai đặt thứ này trước cửa nhà cô?

Lục Mang giữ cô lại, “Bọn chúng không ngu đến mức đó, đứng ngoài chờ em tìm được. Em sửa soạn chút đồ đạc, chung cư này tạm thời không ở được nữa. Đi theo anh.”

Ninh Trừng gật đầu, xoay người đối diện với anh, trong đầu đột nhiên xẹt qua rất nhiều hình ảnh giống như tia chớp. Lục Mang cố gắng kéo cô chạy, hai người thở dồn dập, hình như đang bị ai đó đuổi theo. Cô đột nhiên vấp phải gì đó, té xuống đất, rồi vội vàng muốn bò dậy, nhưng lại không thể nào đứng dậy, trên người như bị chì đè, cô chỉ có thể hô to với người đang quay lại chỗ mình, “Lục Mang, anh chạy mau, đừng quay lại.”

Anh vẫn cứ chạy về phía cô, sau đó đột nhiên cả người toàn máu, ngã xuống một chỗ cách cô không xa, nhưng vẫn cố bò về phía cô.

Cô hoảng sợ, cố gắng lắc đầu, “Đừng lại đây mà.” Cơ thể lại không chịu khống chế mà bò về phía trước

...

Ninh Trừng ôm đầu, cảm giác trong đầu đột nhiên bị nhét nhiều thứ vào, đau đến mức sắp nứt ra, gần như là nổ tung.

“Ninh Trừng, em lại nhìn thấy gì? Mau dừng lại, đừng nghĩ nữa, có nghe không!” Lục Mang cũng bị phản ứng kịch liệt thình lình xảy ra của cô làm hoảng sợ, chỉ nghe thấy cô không ngừng gọi tên anh, kêu anh chạy, bảo anh đừng quay lại.

Anh ôm chặt cô, vỗ vai cô, cố gắng vỗ về cảm xúc kịch liệt của cô.

Ninh Trừng nghe thấy giọng nói quen thuộc, cảm giác ấm áp mới dần dần tỉnh táo lại, cả người như vừa chiến đấu kịch liệt trên biển rộng sóng gió, không ngừng dập dềnh, mất hết sức lực.

Cô nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, đột nhiên rất sợ hãi, cũng rất đau lòng, anh và cô chỉ vừa ở bên nhau, có phải cô sắp mất đi anh không?

Cô vùi mặt vào ngực anh, đôi tay ôm eo anh càng ngày càng chặt, “Em không thấy gì cả, anh sẽ không sao, anh không được làm sao cả…” Cô lặp đi lặp lại một câu cuối cùng.

“Anh vốn không sao cả, em lại suy nghĩ vớ vẩn gì đấy? Mấy thứ này cũng không phải lần đầu tiên anh nhận được, trước nay chưa từng để trong lòng. Có rất nhiều tên biếи ŧɦái nhàm chán, vì sao lại để những người nhàm chán đó ảnh hưởng đến tâm tình của mình?”

“Lần này không giống, em nhìn thấy…” Ninh Trừng đột nhiên dừng lại, cô không dám nói ra những cảnh tượng đó, dường như chỉ cần cô nói ra thì sẽ biến thành sự thật.

Cho dù không nói, cô nhớ đến những gì mình đã trải qua dưới cống khi cứu Lưu Tiểu Đồng, rồi đến cái chết của Họa Mi, cùng với căn phòng màu đen dưới tầng hầm tòa nhà dạy TaeKwonDo, bóng dáng màu đen kia, thậm chí là chuyện của Hàn Y Lâm và Tống Thanh Nam, dường như hai người họ cũng ngày càng gần với cục diện bi thảm trong ảo giác của cô.

Không có khả năng là trùng hợp, nào có nhiều sự trùng hợp như vậy?

Lục Mang đẩy cô ra, “Cho dù em nhìn thấy cái gì, cứ coi như không thấy là được. Trước kia anh đã nói với em rồi, em phải dựa vào ý chí của mình, chiến thắng loại ảo giác này, đừng để chúng nó khống chế. Bây giờ chúng ta đi thăm Lưu Tiểu Đồng. Sau đó anh mang em đi ăn cơm, hôm nay Thiệu Hàm Hề sẽ về.”

Ninh Trừng cảm thấy mình không bình tĩnh vậy nổi, làm như không thấy là có thể không thấy, huống gì, cô còn nhận được một gói hàng như vậy.

“Queen Cơ này, có phải là Queen Cơ mà đội phó Lâm nhắc đến không? Không phải người này là thủ lĩnh của bọn buôn người mà cảnh sát vẫn đang truy nã sao, đâu có liên quan gì đến anh?”

Queen Cơ, dựa theo thông tin mà Ngô Lương cung cấp, có quan hệ với băng đảng tội phạm buôn người tàn tật “Thợ Săn Bóng Đêm”, anh ta cũng nằm trong đó. Nói đúng ra, băng đảng tội phạm này chuyên bắt cóc trẻ em dưới sáu tuổi, biến chúng thành người tàn tật, thông qua việc ăn xin, bán tài năng ở đầu đường để lấy thu nhập phi pháp lâu dài.

Người đứng đầu tổ chức này chính là Queen Cơ – đối tượng cảnh sát liên tục truy nã, nhưng chưa ai từng thấy người đó, nghe nói là phụ nữ, vì luôn mặc áo khoác màu đen, boots màu đỏ, đeo mặt nạ Queen Cơ trong bài Poker, rất có khí chất nữ vương nên được gọi như vậy.

Vì sao cả cô và Lục Mang đều nhận được bưu kiện này?

Ninh Trừng sốt ruột, chờ Lục Mang giải thích. Anh thì trông như hoàn toàn không để chuyện này trong lòng, “Cứ sửa soạn đồ đạc đi đã, ra ngoài rồi nói.”

Lục Mang giúp cô sửa soạn hành lý, để trong một cái vali, một tay anh kéo vali, một tay nắm tay cô, rời khỏi chung cư.