Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Yêu Khi Quýt Chín

Quyển 2 - Chương 37: 🍋 Thế nhân bạc bẽo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Giờ phút này, Lục Mang đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, nhìn bức ảnh trong điện thoại, khóe môi cũng nhếch lên.

Trong bức tranh, trái chanh có đôi mắt hẹp dài, có miệng, còn có một cái đuôi, hình như trên cái đuôi có vảy, anh liếc mắt một cái đã nhìn ra cô muốn vẽ đuôi rồng.

Đáng tiếc là trình độ quá kém, cái đuôi rồng dài của trái chanh bị cô vẽ rất xấu.

Nhưng anh càng nhìn càng cảm thấy thích, càng thích thì càng thấy nhìn sao cũng không đủ, quên phải trả lời tin nhắn của cô.

Còn có một chuyện khiến anh đau đầu là, phần bún trên bàn làm sao bây giờ?

Cửa phòng khách đột nhiên bị mở ra, Thiệu Hàm Hề giống như một vị cứu tinh từ trên trời giáng xuống, giải quyết vấn đề nan giải của anh.

Vừa hay Thiệu Hàm Hề chưa ăn cơm, anh ấy cũng không sợ cay, chỉ sợ chua, tô bún này vừa cay vừa chua, thiếu chút nữa khiến anh ấy sặc chết.

Chờ anh ấy ăn bún xong, thu dọn chén đũa, quay lại phòng khách, phát hiện Lục Mang còn đang nhìn màn hình điện thoại cười ngây ngô.

Thiệu Hàm Hề vòng ra phía sau anh, nhìn thấy trên màn hình điện thoại có hai bức ảnh, thuận miệng hỏi, “Đây đều là cậu vẽ hả? Cậu học vẽ lê từ khi nào? Sao cùng là lê, mà một quả có cánh, một quả có đuôi? Có ngụ ý gì hả?”

Lục Mang lập tức ngẩng đầu, trừng mắt với anh ấy, “Con mắt nào của anh nhìn thấy đây là lê? Là quýt! Là chanh!”

Đôi mắt Thiệu Hàm Hề mở lớn, cái này… Nhìn kiểu gì thế? Anh ấy thật sự không nhìn ra hai thứ tròn tròn này giống quýt và chanh ở chỗ nào, không phải lê thì ít nhất cũng là táo!

“Nói đi, muốn anh làm cái gì?” Thiệu Hàm Hề không tranh cãi là quýt, là chanh, hay là lê với anh, “Sau này đừng có nửa đêm gõ cửa nhà anh nữa, nhân lúc mấy ngày nay anh ở đây, có chuyện gì thì nói một lần để xử lý luôn.”

Rốt cuộc Lục Mang cũng cất điện thoại, suy nghĩ một lát mới trả lời, “Nhìn tình hình thì ngày mai cô ấy có thể cùng tôi đi mua nhạc cụ, anh không cần đi. Nếu cô ấy không đi, vậy anh giúp tôi đến chỗ bán nhạc cụ một chuyến, mua một chiếc đàn guitar tốt nhất, sau đó lại đến hiệu sách, mua một bộ sách dạy nấu ăn.”

Dĩ nhiên, Thiệu Hàm Hề hiểu dụng ý của anh, nghiêm túc nhìn anh chằm chằm, nhìn một lúc lâu, xác nhận lần này hình như là anh nghiêm túc, anh ấy đồng ý, đứng dậy rời đi.

Kế hoạch mà Lục Mang trù tính là, tưởng tượng dáng vẻ sùng bái của cô khi nghe anh đàn guitar, sau đó lại ăn đồ ăn anh tự làm, nhất định sẽ kích động đến hôn anh… Hừm, trái chanh có đuôi vừa ý với quả quýt có cánh, không ai được đoạt!

Anh tính toán xong, vô cùng tự tin đi ngủ.

...

Ngày hôm sau, Lục Mang và Ninh Trừng gần như là đồng thời tới Cục Cảnh sát. Hai người rất ăn ý mà không nói đến tin nhắn tối hôm qua, trực tiếp bắt đầu làm việc.

Thẩm vấn Tiền Đông.

Vốn Dương Trí cũng muốn cùng họ thẩm vấn, nhưng Lục Mang không đồng ý.

Trong phòng thẩm vấn, chỉ có ba người, nhưng không ai mở miệng nói chuyện. Tiền Đông ngồi một bên chiếc bàn, nhìn đông nhìn tây, có vẻ chẳng hề để ý đến cái gì, thi thoảng lại nhìn đôi nam nữ đối diện, căn bản không để hai người họ vào mắt.

Lúc trước anh ta thật sự sợ chuyện giấu xương cốt của Họa Mi sẽ bị cảnh sát phát hiện, cho nên rất căng thẳng. Bây giờ cảnh sát đã phát hiện, anh ta không còn lo gì nữa.

Loại vẻ mặt này của anh ta, tất cả đều rơi vào mắt Ninh Trừng, cô hơi giận, người này chính là cái loại dầu muối không ăn.

Mấy ngày nay, cho dù cảnh sát thẩm vấn như thế nào, anh ta cũng không mở miệng, vẫn khăng khăng cho rằng Họa Mi chết không liên quan đến anh ta. Cũng đúng, từ đầu đến cuối cảnh sát không tìm thấy chứng cứ đầy đủ có thể chứng minh Họa Mi là anh ta gϊếŧ.

Hôm nay anh và cô thẩm vấn, có thể có tiến triển gì không?

Ninh Trừng nhìn người đàn ông bên cạnh. Lục Mang tiến vào phòng thẩm vấn, sau khi ngồi xuống thì cứ cầm điện thoại chơi chém hoa quả. Bây giờ rốt cuộc anh cũng không chém mỗi chanh nữa, trái lại, anh chém hết, nhưng không chém quýt và chanh.

Trong phòng ngoại trừ âm thanh “xoẹt xoẹt” do trò chơi chém hoa quả phát ra thì rất yên ắng. Nguyên nhân là vì quá im lặng, loại âm thanh này càng có vẻ chói tai.

Ninh Trừng cũng ngồi ngay ngắn trước bàn, viết viết vẽ vẽ trên notebook, kiềm chế không mở miệng phá vỡ sự yên lặng.

Trước khi hai người họ tiến vào phòng phòng thẩm vấn, Lục Mang đã dặn trước với cô. Anh nói Tiền Đông thuộc loại nhân cách bị chi phối bởi hoàn cảnh xung quanh, cần từ từ làm tan rã phòng tuyến của anh ta.

Có lẽ Tiền Đông cũng rất bất ngờ, vì sao hai người kia không hề mở miệng hỏi anh ta, một người vẽ tranh, một người vậy mà chơi game?!

Qua khoảng nửa tiếng, rốt cuộc anh ta cũng không chịu nổi âm thanh của loại trò chơi này, nhắc nhở Lục Mang, “Tôi nói này, anh gì kia, anh muốn chơi game, phiền anh sau khi thẩm vấn xong, đi chỗ khác chơi được không? Cái này gọi là ngoạn hốt chức thủ [1], anh có hiểu không?”

[1] Ngoạn hốt chức thủ: chểnh mảng khi làm việc, công việc không được thực hiện một cách nghiêm túc, vô trách nhiệm

“Không hiểu, ngoạn hốt chức thủ là có ý gì? Tiếng Trung của tôi không tốt, đặc biệt là không giỏi về mấy thành ngữ, phiền anh giải thích một chút.” Lục Mang vừa chém hoa quả vừa hỏi anh ta, mí mắt không hề nâng lên.

Tiền Đông đột nhiên vỗ tay lên bàn, đứng dậy, “Đừng có chơi loại trò chơi chém chém này được không? Có biết vậy là phiền người ta không? Anh bao nhiêu tuổi rồi, còn chơi loại trò chơi ấu trĩ cấp thấp này?”

“Tiền Đông, chơi hay không chơi, đây là tự do của anh ấy, anh không có quyền can thiệp. Với lại, chém hoa quả một loại trò chơi thư giãn có ích, rèn luyện cách tư duy nhanh nhạy, chỉ cần không nghiện thì toàn là lợi mà không có hại.” Ninh Trừng phản bác anh ta.

Lục Mang gật đầu, “Cấp thấp ấu trĩ… Hừ, loại biểu đạt của anh còn ấu trĩ, cấp thấp hơn. Cái này gọi là tính tình trẻ con, anh hiểu không?”

Có lẽ là đã ở Cục Cảnh sát vài ngày, Tiền Đông nghe thấy cách nói chuyện nhàm chán này, đặc biệt cái âm thanh “xoẹt xoẹt” kia khiến anh ta sốt ruột không thôi, nếu mà còn tiếp tục, anh ta có cảm giác mình sắp điên rồi.

Đôi tay Tiền Đông chống huyệt Thái Dương, cố gắng xoa xoa, hét lên một tiếng, “Không sai, cô bé kia từng thuê nhà của tôi, nhưng tôi thật sự không gϊếŧ người, tin hay không thì mấy người tự quyết định.”

Anh ta không thể nào chịu được loại âm thanh tạp nham này nữa, kể hết những chuyện mình biết về Họa Mi một lần. Tiền Đông thừa nhận đúng là anh ta tìm thấy nửa cái chân trong cống thoát nước, sau đó chôn cái chân xuống dưới một gốc cây ở chỗ hẻo lánh, anh ta không chú ý lúc đó chú chó mà anh ta nuôi cũng ở bên cạnh, sau này lại còn đào cái chân lên.

Anh ta vẫn khăng khăng không phải anh ta ném cái chân vào cống thoát nước, anh ta cũng không biết bên trong ngoại trừ nửa cái chân còn có đầu, càng không gϊếŧ Họa Mi.

Bởi vì thúc giục nộp tiền thuê nhà, lần đầu tiên anh ta đến căn phòng Họa Mi ở, phát hiện trong phòng có thêm một người đàn ông và một đứa trẻ, nhưng anh ta không thấy chính diện hai người kia, tưởng là một nhà ba người. Nghe giọng nói, anh ta cảm giác người đàn ông kia là người vùng khác. Lúc ấy anh ta muốn đi vào, kết quả nghe thấy bên trong có âm thanh cãi vã ồn ào.

“Mấy người họ ầm ĩ chuyện gì?” Rốt cuộc Lục Mang cũng buông điện thoại, truy hỏi những chi tiết này.

Tiền Đông cẩn thận hồi tưởng, “Tôi nghe thấy người đàn ông kia nói, ‘để lại hai chân, hay là hai tay, chính mày tự chọn. Đao của tao rất nhanh,’ sau đó chính là âm thanh leng keng, hình như là đao rơi xuống đất. ‘chú ơi, nó còn nhỏ, thả nó đi, cháu sẽ kiếm nhiều tiền hơn. Buổi tối sẽ ngoan ngoãn nằm yên, sẽ không cắn chú nữa,’ đây là giọng cô bé kia. Sau đó không có tiếng động gì nữa.”

Bây giờ Tiền Đông chỉ muốn mau chóng phủi sạch chuyện này, nói hết những chuyện còn lại.

Ninh Trừng nghe đến đó, cả người lập tức lạnh như băng, trong đầu phảng phất như nghe thấy âm thanh hoảng sợ tuyệt vọng của Họa Mi, cô nhìn Tiền Đông chằm chằm, chất vấn anh ta, “Anh nghe thấy loại đối thoại như thế, còn tưởng họ là một nhà ba người? Đây rõ ràng là bọn buôn người, hắn ta muốn chém tay của cậu bé kia!”

“Sao mà tôi nghĩ ra được loại chuyện này? Tôi nghe thấy tiếng đao, chính mình cũng bị hù chết. Cậu bé kia lại không khóc, cũng không ồn ào. Sau đó thì bên trong rất yên ắng. Tôi còn tưởng hai người kia đang bận việc vợ chồng! Cho nên tôi đi, mấy ngày sau nhớ ra, lại đến đòi tiền thuê nhà, nhưng mà mấy người kia đã không thấy đâu. Đồ đạc cũng biến mất. Tôi nghĩ mình gặp phải lừa đảo, đi rồi cũng tốt, thiếu tôi một tháng tiền thuê nhà, coi như là tôi làm tự thiện. Tôi tìm người dọn dẹp nhà, chuẩn bị cho thuê lần nữa. Không ngờ, lúc tìm người thông cống thoát nước, anh ta nói trong cống thoát nước có nửa cái chân…”

Giọng Tiền Đông càng ngày càng nhỏ, cuối cùng gần như là không nghe rõ nữa.

“Anh thấy nửa cái chân, không báo cảnh sát, còn tùy tiện tìm một chỗ chôn cái chân này, có lẽ anh cũng không ngờ, cuối cùng chú chó mà anh nuôi lại phơi bày bí mật của anh. Tiền Đông, trở về phải đối xử với chú chó này cho đàng hoàng, nếu nó thiếu một sợi lông tơ, cảnh sát sẽ không bỏ qua cho anh.” Lục Mang nói xong, đứng dậy.

“Hả? Tôi đã kêu người làm thịt rồi.” Vẻ mặt Tiền Đông rất vô tội.

Ninh Trừng tức giận đến mức muốn mắng người, bị Lục Mang ngăn lại, rời khỏi phòng thẩm vấn.

Ninh Trừng tổng hợp kết quả thẩm vấn, Lục Mang điều chỉnh chân dung hung thủ, lại bổ sung thêm ít nội dung, giao cho Dương Trí.

Hai người họ rời khỏi Cục Cảnh sát, quay lại xe, Lục Mang trách mắng cô, “Vừa rồi em kích động làm gì? Tôi cũng chỉ nói thôi, em thật sự cho rằng con chó của anh ta chết, cảnh sát có thể làm gì anh ta sao?”

“Tôi chỉ tức giận thôi, vì sao lại có người ngay cả chó cũng không bằng?”

“Nào có vì sao? Đó là em không biết, có vô số án mạng bị người ta liều mạng che dấu, cuối cùng đều do chó phơi bày.” Lục Mang không cho là đúng.

Ninh Trừng cảm thấy rất bi ai, “Thế giới này đúng là kỳ lạ, đôi khi chó còn trung thành lương thiện hơn cả người, kết cục cuối cùng lại nhận một đao của chủ nhân, bỏ mạng.”

Ninh Trừng nghĩ đến chuyện Họa Mi vì cứu Lưu Tiểu Đồng mà bỏ mạng, bây giờ lại có một chú chó, bởi vì tham ăn, vô tình khiến chân tướng vụ việc Họa Mi tử vong ra ánh mặt trời, nó lại không còn mạng, trong lòng càng thêm khó chịu.

Cô vô cùng trầm tư, Lục Mang đột nhiên chen ngang suy nghĩ của cô, “Quýt của tôi có đẹp không?”

“Quýt của anh?” Ninh Trừng lặp lại cách nói này, mặt lập tức đỏ lên, bỗng nhiên nhớ đến bức ảnh hôm qua anh gửi cho cô, mặt càng đỏ hơn, “Quýt mọc cánh từ khi nào?”

“Bởi vì quýt của tôi là tiểu tinh linh. Quýt của người khác là quýt, chắc chắn không có cánh.” Anh nói rất nghiêm túc, trong đôi mắt đen nhánh là thứ ánh sáng trong trẻo.

Ninh Trừng cũng không nhịn được mà hỏi lại, “Chanh tôi vẽ đẹp không?”

“Chanh của em?” Anh bắt đầu lâm vào trầm tư, anh thực sự không am hiểu nói dối, nhưng nói thật thì có hơi tàn khốc. Anh nên nói thế nào đây?

Lục Mang đột nhiên nhớ đến kế hoạch ngày hôm qua, “Đi, cùng tôi đến một chỗ, tôi muốn mua đàn guitar, còn có sách.” Anh kêu tài xế đưa hai người họ đến cửa hàng bán nhạc cụ, sau đó đến hiệu sách.

Ninh Trừng nghi ngờ, “Anh mua những thứ đó làm gì?” Cô ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nghĩ tới Lâm Khiếu Ba, “Anh muốn tặng cho đội phó Lâm sao? Lần trước anh ấy nói muốn học đàn guitar với tôi, tôi giới thiệu cho anh ấy lớp dạy đàn guitar. Giờ anh đưa đàn guitar cho anh ấy, vừa vặn có thể an ủi. Chủ ý này không tồi.”

“…” Lâm Khiếu Ba cần anh an ủi từ khi nào? Anh ta còn có tâm tư cố ý trêu cợt anh, hôm qua chẳng những đoạt chanh của anh, còn bức bách anh ăn bún cay như vậy!

Ninh Trừng do dự một lát, quyết định không đi mua đàn guitar với anh, cô bảo tài xế dừng xe, giải thích với anh, “Giáo sư Lục, bảo tài xế đưa anh đến cửa hàng nhạc cụ và hiệu sách đi. Tôi tới gặp đội phó Lâm.”

“Em đi gặp anh ta ở đâu?” Giọng Lục Mang nâng lên nửa decibel, sau đó muốn nắm cổ tay cô, lại không bắt được gì, cô đã mở cửa xuống xe.

“Ở phòng luyện TaeKwonDo hôm qua. Vừa vặn tôi cũng phải vận động.” Ninh Trừng nói xong, đóng cửa xe, phất tay với anh, xoay người bắt taxi.

Nhanh chóng có xe taxi chạy đến, Ninh Trừng lên xe, nói địa chỉ cho tài xế, xe taxi nhanh chóng khởi động.

Ninh Trừng ngồi trên xe, sắp xếp lại suy nghĩ.

Cô đã biết hai tháng trước, vì sao tối nào Lâm Khiếu Ba cũng xuất hiện ở phía Tây.

Bởi vì cô.

Lâm Khiếu Ba thường xuyên đến tiệm giúp đỡ, bởi vì trong đội cảnh sát có rất nhiều người đến tiệm nhà cô mua quýt, chân Ninh Hạo Nhiên không tốt, anh ấy giúp ông đến vườn trái cây khuân vác quýt, còn bảo Ninh Hạo Nhiên đừng nói với cô những việc này. Anh ấy ở nội thành, đến tiệm nhà cô, vừa vặn là từ nội thành đi về phía Tây.

Rốt cuộc cô cũng biết, thì ra nước chanh và quýt nhập khẩu ngày nào cũng xuất hiện trên bàn cô là do anh ấy mua. Không chỉ là mua cho cô, toàn bộ người ở viện Nghiên cứu đều vì vậy mà có lộc ăn.

Trong những ngày tâm tình cô khó chịu nhất, hẳn là tâm tình của anh ấy cũng giống cô, nhưng anh ấy không hề nói gì, chỉ cùng cô đi vận động mỗi ngày.

Ninh Trừng nghĩ đến đây, trong lòng vừa cảm thấy ấm áp vừa cảm thấy nặng nề. Cô còn chưa nghĩ ra mình nên nói rõ với anh ấy thế nào. Nhưng trước mắt, anh ấy đang đứng ở thung lũng, cô hy vọng có thể làm bạn giúp anh ấy vượt qua thung lũng này.

Một tuần này, cuộc sống của Ninh Trừng chỉ xoay quanh ba nơi, viện Nghiên cứu, Cục Cảnh sát và phòng luyện TaeKwonDo.
« Chương TrướcChương Tiếp »