Chương 1: Lam sắc yêu cơ
Tống Sơ Nhất cảm thấy mình nhất định là bị ảo giác rồi, nếu không, tại sao cô lại nhìn thấy Thẩm Hàn chứ?
Năm năm, Thẩm Hàn xuất hiện vô số lần trong mộng của cô, nhưng lại chưa từng xuất hiện lấy một lần khi cô tỉnh táo.
Đuổi theo anh, hỏi anh một tiếng có khoẻ hay không, dù sao thì bọn họ cũng đã từng rất yêu nhau mà.
Nhưng anh có được xem là có quan hệ với cô không đây?
“Tống Sơ Nhất, tôi đời này chỉ sai lầm đúng một chuyện, đó chính là yêu cô.” Giọng nói của Thẩm Hàn quanh quẩn bên tai, Tống Sơ Nhất trong thoáng chốc còn như thể nghe được tiếng nghiến răng của anh.
Thẩm Hàn khẳng định là không muốn gặp lại cô!
Tống Sơ Nhất ngửa đầu, nheo mắt lại. Sau khi chia tay với Trầm Hàn, cô liền dưỡng thành động tác này, dường như chỉ có như vậy nước mắt mới không chảy xuống.
Lý trí nói với Tống Sơ Nhất rằng, cô đừng nên sống cùng quá khứ, hai chân cô cũng bắt đầu đi tới chỗ cánh cửa – nơi bóng dáng dường như quen thuộc kia biến mất.
Đó là một quán bar, bên trong là ánh sáng mờ mờ, chỉ có mấy ngọn đèn sáng yếu ớt, hơi khói, mùi rượu tràn ngập, còn có mùi vị của son phấn, nước hoa, nam nam nữ nữ mập mờ khẽ cười khẽ nói. Một nơi mỹ mê phóng đãng như thế, không phải là chỗ cho những người như Tống Sơ Nhất bước vào, cô ngập ngừng, ánh mắt xuyên qua vầng sáng mờ nhạt, ý đồ muốn tìm người đàn ông mà cô nhớ thương.
Sau khi Trần Dự Sâm tiến vào quán bar, anh gọi một ly lam sắc yêu cơ rồi ngồi vào một góc, không muốn bị phụ nữ đến quấy rầy. Anh lẳng lặng uống, thứ chất lỏng lạnh lẽo theo cổ họng chảy xuống, giống như những nhát dao cứa vào thực quản, không hiểu sao ngực trái anh đột nhiên đau nhói. Ly thuỷ tinh trong suốt bóng loáng, thân ly tròn tròn mềm mại hợp lòng người cùng thứ rượu màu xanh nhạt lóng lánh giống hệt với người trong trí nhớ kia, nặng nề ở trong lòng hắn triền miên quấn quít.
Lam sắc yêu cơ —— em là người tôi yêu nhất, hy vọng chúng ta sẽ vĩnh viễn khắc ghi đoạn tình yêu xinh đẹp này.
Bên tai vang lên tiếng cười ngả trớn, mấy gã đàn ông ở bàn bên cạnh đồng thời đi về phía cửa quán bar, Trần Dự Sâm ngẩng đầu nhìn lên, bàn tay cầm ly rượu nắm chặt lại, ‘đát’ một tiếng, ly thủy tinh trong suốt vỡ thành từng mảnh vụn, hỗn hợp rượu màu xanh nhạt cùng máu tươi rỉ ra từ lòng bàn tay tạo thành một màu sắc lạnh lẽo.
Ở cửa quán bar là một cô gái tố nhan như tuyết, áo sơ mi cổ tròn đơn giản, váy dài với hai màu lam, trắng làm chủ đạo lay động dưới ánh đèn, ở cô có một loại thanh lệ phong tình rất khác những phụ nữ đẹp đẽ trong quán bar này.
“Một mình sao? Uống một ly nhé?”. Sau khi gã đàn ông đi phía trước mở miệng nói, mấy gã đàn ông phía sau cũng nhao nhao lên.
Loại cảnh này chẳng hề hiếm lạ, có thể thấy được ở khắp nơi trong quán bar, Trần Dự Sâm rũ mắt xuống, làm như không thấy. “Tôi không uống rượu.”, giọng nói mềm mại tinh tế có chút khiếp sợ vang lên.
Trần Dự Sâm mím môi, anh cảm thấy cơ thể mình có chút nóng, lại có chút nóng nảy, cũng không có cách nào khống chế lửa nóng trong người.
“Tới quán bar sao có thể không uống rượu chứ?” tiếng đưa đẩy vang lên, sau đó là tiếng ho khan bởi một thứ chất lỏng trôi xuống cổ họng.
Trần Dự Sâm phun ra một vòng khói, trên mặt là nụ cười yếu ớt.
Đến quán bar chẳng lẽ không phải là đến uống rượu tìm vui, sao có thể không uống rượu chứ? Được đàn ông truy đuổi như vậy, chắc chắn sẽ đáp ứng thôi.
“Buông tôi ra.” thanh âm run run mà mềm mại, giống như mấy chiếc lá vàng trong gió lạnh.
“Một hồi mà cưng cũng không muốn bọn anh buông cưng ra, có phải cưng cảm thấy hơi nóng không, cởi một ít quần áo ra đi.” Giọng nói của gã đàn ông có chút hưng phấn.
Rượu mà mấy tên này vừa cho cô gái kia uống đã bị bỏ thuốc, mí mắt Trần Dự Sâm giựt giựt, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Gò má cô gái đỏ bừng, mồ hôi ướt đẫm, đôi mắt yêu kiều hoảng loạn dường như sắp khóc, tuy áo lót đã được che bởi hai cúc áo nhưng một mảng tuyết trắng vẫn bị lộ ra.
Trần Dự Sâm đột nhiên đứng dậy sải bước đi tới.
“Tại sao bây giờ mới đến, anh chờ em rất lâu rồi.” Hất một bàn tay bẩn thỉu ra, Trần Dự Sâm nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của Tống Sơ Nhất, ánh mắt bễ nghễ quét về phía ba gã đàn ông.
Ánh mắt so đấu quyền cước lại càng khϊếp người, đường nét gương mặt Trần Dự Sâm rõ ràng nhưng không mất đi sự nhu hòa, rất đẹp nhưng lại lộ ra sự hung hãn nguy hiểm, tựa như mãnh thú, lạnh lùng và tàn bạo.
Hiệp lộ tương phùng, dũng giả thắng [1]! Một chân lý không bao giờ thay đổi, Trần Dự Sâm dễ dàng mang Tống Sơ Nhất đi.
[1] Gặp nhau trên đường hẹp, kẻ dũng sẽ là người chiến thắng.
Đêm hạ rất thoải mái, gió nhẹ nhàng thổi tới còn khiến gò má hơi lạnh, thế nhưng thân thể lại dường như hơn nóng, cánh tay khoác trên bả vai giống như một mỏ hàn khiến Tống Sơ Nhất hô hấp khó khăn. Cô ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt đột nhiên khuấy lên một dòng nước xoáy, trong dòng nước xoáy ấy là khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Hàn, Tống Sơ Nhất cúi đầu cười, một bàn tay không thành thật đưa lên trên.
“Thẩm Hàn, là anh sao?”.
Cánh tay mà Trần Dự Sâm khoác trên bả vai cô chợt căng thẳng, anh dùng sức hung ác bóp một cái, dường như muốn vặn gãy bả vai của cô.
“Thẩm Hàn, anh làm đau em rồi, nhẹ một chút.” Tống Sơ Nhất nỉ non.
Ký ức trong đêm hôm đó đột nhiên ùa về, cũng đã từng có một thanh âm ngọt ngào, mềm mại giống hệt thế đau đớn nói với anh —— anh làm đau em rồi, nhẹ một chút. Trần Dự Sâm có cảm giác trái tim đã chết của mình đột nhiên nhảy loạn. Tay anh nhẹ nhàng xoa gò má mịn màng của Tống Sơ Nhất, sau đó chuyển qua vành vai rồi từ từ đưa xuống phía dưới…
Tống Sơ Nhất ngửa đầu nghênh đón hắn, khuôn mặt hơi cong. Ngón tay Trần Dự Sâm vuốt ve mái tóc của cô từ trên xuống, dễ dàng chạm vào sống lưng tinh tế của cô. “Thẩm Hàn……” Tống Sơ Nhất khẽ gọi lần nữa, âm cuối hơi kéo dài, mềm mại dịu dàng, đánh thẳng vào l*иg ngực Trần Dự Sâm.
o0o
Khi Tống Sơ Nhất tỉnh lại, hoàng hôn đang rực sỡ, nửa bầu trời tràn đầy sắc hồng, nồng đậm như lửa, ngay cả mặt đất bên trong căn phòng cũng được bao phủ bởi một tầng hồng sa.
Sương cốt khắp người kịch liệt đau nhức, tâm lại giống như được ngâm trong nước nóng, cực kì dễ chịu, cảm giác này giống như sáng sớm sau hôm cô phóng túng cùng Trầm Hàn vậy. Tống Sơ Nhất đứng trước cửa sổ, suy nghĩ tới cảnh tượng quen thuộc mà xa lạ tối qua, đầu tiên gò má còn hơi ửng hồng, sau đó lại trở nên tái nhợt.
Trí nhớ dừng lại ở lúc cô đang uống rượu, có mấy gã đàn ông khinh vũ (khinh thường vũ nhục) cô, sau đó lại có một người đàn ông nữa tới đưa cô đi. Tống Sơ Nhất cố gắng hình dung lại bộ dạng người đàn ông ấy, thế nhưng lại chỉ mơ hồ nhớ được khí thế bình tĩnh tự nhiên của anh. Phòng là phòng trọ của cô, trên người cô mặc váy ngủ, cơ thể vẫn nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, ga giường cũng rất chỉnh tề không nhìn ra uế tích.
Tống Sơ Nhất run rẩy tìm kiếm quần áo cô mặc tối qua.
Trong căn phòng không thu hoạch được gì, trong phòng vệ sinh cũng sạch sẽ. Tống Sơ Nhất tuyệt vọng, lúc nhìn thấy quần áo tung bay ngoài ban công mới thở phào một hơi.
Xem ra cô chỉ là say rượu thôi, không xảy ra chuyện gì, cô còn có sức giặt quần áo chính là minh chứng tốt nhất.
Tại sao đồ đến bất tỉnh nhân sự mà cô vẫn trở về phòng trọ được, cô không có thời gian để suy nghĩ, Tống Sơ Nhất đột nhiên nhớ tới hôm nay cô có một chuyện vô cùng quan trọng phải làm.
Cô và Tiểu Tào – nhân viên ở bộ phận bán cao ốc quốc tế Kim Đỉnh đã hẹn hôm nay sẽ cùng nhau ký một hợp đồng mua bán bất động sản.
Lúc này, ở chỗ bán cao ốc đã hết giờ làm, Tống Sơ Nhất vừa vội vàng cầm bảng giá nhà trên bàn trà lên, vừa tìm số điện thoại di động của Tiểu Tào để gọi.
Tiểu Tào căn bản không quan tâm đến việc cô ta không đi ký hợp đồng, bởi vì, hôm nay có người nhìn trúng căn hộ mà cô muốn mua, hợp đồng cũng đã ký xong.
“Chúng ta dù sao cũng đã hẹn nhau rồi, cô sao có thể như vậy chứ?” Bàn tay cầm điện thoại của Tống Sơ Nhất hơi run run.
“Tôi xin lỗi, khách hàng nhìn trúng căn hộ đó, tôi cũng không có cách nào. Nếu không thì như vậy đi, căn hộ đó là Trần tiên sinh mua, cô tới đây thương lượng với anh ta là được.” Tiểu Tào nói lấy lệ.
Biết đó là những lời nói lấy lệ, nhưng Tống Sơ Nhất vẫn không từ bỏ.
oOo
“Tống Sơ Nhất, người mua căn hộ đó là Trần Dự Sâm tiên sinh.” Tiểu Tào thấy Tống Sơ Nhất đến thật, không thể không nói ra danh tính của người mua hoành đao đoạt ái [2] đó.
[2] Dùng biện pháp mạnh, dùng bạo lực để cướp tình yêu (Lăng Nhi: ủa mà mình yêu thì có liên quan gì ở đây nhỉ?!)
Trần Dự Sâm mặc một chiếc áo sơ mi cắt may tinh tế, cúc áo bằng ngọc trai cũng phần nào nói lên thân phận bất phàm, chiếc quần màu lam đậm bao lấy hai chân thon dài, áo quần bảnh bao, ngạo khí bức người, là một tinh anh tài giỏi đẹp trai.
“Trần tiên sinh, căn hộ kia là tôi nhìn trúng trước.”
Thanh âm của Tống Sơ Nhất trong veo mà mềm mại, lúc này bởi vì hơi thở không đều mà có chút suy yếu, không nói ra lời.
Trần Dự Sâm bất vi sở động [3], lạnh lùng nói: “Nhìn trúng thì phải ra tay, muộn rồi thì chỉ có thể tự trách mình thôi.”
[3] Bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục. Nói xong, anh xoay người nghênh ngang mà đi.
Tống Sơ Nhất ngây ra như phỗng —— tức giận, cũng rất lo lắng. Tống Sơ Nhất muốn có một ngôi nhà của riêng mình từ rất nhiều năm rồi.
Kể từ khi mẹ cô đột nhiên nhảy lầu tự sát qua đời, ngay sau đó lại chia tay với Thẩm Hàn, cô tựa như cây lục bình [4] không có rễ phiêu đãng khắp nơi, thật vất vả mới gom đủ số tiền để trả tiền mua nhà. Sau ngàn chọn vạn chọn, đối với căn hộ ở cao ốc quốc tế Kim Đỉnh này vừa thấy đã yêu, thật lòng yêu quý, còn vô số lần tưởng tượng ra cảnh mình được ở trong căn nhà đẹp ấy.
[4] Lục bình còn gọi là bèo tây, lộc bình, hay bèo Nhật Bản, là một loài thực vật thuỷ sinh, thân thảo, sống nổi theo dòng nước, thuộc về chi Eichhornia của Họ Bèo tây (Pontederiaceae).
Bước vào cửa, phía bên phải là một chiếc tủ đứng cố định trên tường, phía trên là vài chiếc móc treo quần áo, sau khi về nhà cởi áo khoác ra là có thể trực tiếp treo lên. Phía dưới là ngăn tủ để giầy, ngăn để giày có thể để đủ các loại giầy dép cao thấp khác nhau, rồi sẽ có một cái ghế cao, cô có thể ngồi trên đó thay giầy. Trong phòng khách treo một chiếc đèn kính màu Magnolia (Hoa Mộc lan), đóa hoa trên đèn to lớn với năm cánh hoa, thanh nhã lại sáng ngời.
Trong phòng ngủ có một cái cửa sổ sát đất, chiếc giường ở bên cạnh trải đệm dày, vào mùa đông khi có ánh mặt trời mà nằm trên đó thì quả thật rất giống một con mèo lười biếng nằm phơi nắng……
Cô đã coi căn nhà kia như là vật trong túi, ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim chứ.
“Tống Sơ Nhất, nếu không cô xem thử những căn nhà khác một chút đi?” Trong mắt Tiểu Tào hiện lên tia đồng cảm, người ta dù nghèo nhưng để có căn nhà hợp ý lại không dễ chút nào.
Tống Sơ Nhất đi chân trần, giầy cao gót cầm trên tay, cái trán ướt đẫm mồ hôi, vừa nhìn là biết bởi vì kẹt xe mà chạy bộ tới đây.
Tống Sơ Nhất mờ mịt lắc đầu.
Nhà khác? Nhà khác cũng sẽ có diện tích tầng lầu, giá cả, hoàn cảnh môi trường hợp ý cô như vậy sao?
Có lẽ những gì cô thích cô đều không chiếm được, không giữ được, tựa như Thẩm Hàn vậy.
Trong lòng lạnh lẽo, cơ thể lại hơi nóng, mồ hôi trên trán chảy vào mắt, ê ẩm, giọt nước từ trong mắt trong suốt chảy xuống, cũng không biết là nước mắt hay là mồ hôi.
Tiểu Tào chột dạ đưa mắt nhìn.
Đây là lần đầu tiên Trần Dự Sâm đến đây xem nhà, buổi trưa hôm nay mới tới được, nhìn mấy căn nhà của cao ốc quốc tế Kim Đỉnh đều không hài lòng, vì muốn làm ăn với anh, cô ta liền cho anh xem căn nhà mà Tống Sơ Nhất nhìn trúng, thật không ngờ Trần Dự Sâm cũng thích nó.
Tống Sơ Nhất là đi vay tiền mua nhà, lại ép giá, còn Trần Dự Sâm là trả toàn bộ, không cò kè mặc cả, cô ta dương nhiên là phải bắt lấy anh rồi.
Thật ra căn nhà mà Tống Sơ Nhất nhìn trúng chỉ khoảng hơn 60 m2, không xứng một chút nào với hình tượng tinh anh của Trần Dự Sâm, anh thoạt nhìn cũng không giống như là mua không nổi một căn nhà lớn.
Cơ thể của Tống Sơ Nhất hơi lắc lư.
Năm đó cô buông tha cho Thẩm Hàn là bất đắc dĩ, bây giờ sao phải vậy chứ?
Không! Cô không muốn để vuột mất một lần nữa, đó là căn nhà của cô, nhà của cô.
Tống Sơ Nhất chạy như điên ra ngoài nhưng đâu còn thấy bóng dáng Trần Dự Sâm nữa.
“Tống Sơ Nhất!” Lương tâm Tiểu Tào Tào trỗi dậy, đuổi tới: “Hôm nay đã tan sở rồi, hồ sơ bất động sản ngày mai mới có thể lập được, Trần tiên sinh cũng đưa địa chỉ của anh ta cho tôi rồi, nếu không cô tìm anh ta nói chuyện một chút, hồ sơ bất động sản trước khi được lập còn có thể sửa lại.”
Đây là tia hy vọng cuối cùng, Tống Sơ Nhất dĩ nhiên sẽ không từ bỏ