"Dù sao em cũng đâu muốn gặp cậu ta."
Phó Cảnh vuốt ve con mèo của mình, càu nhàu nói: "Em có đồng ý cho hai đứa nó qua lại với nhau đâu, mà cậu ta cứ nhất quyết phải tự mang đồ đến biếu như thế này, ai đồng ý chứ? Có nhiều tiền thế nào cũng là đã từng ly dị lại có cả con, em chẳng thèm."
Đường Ninh khẽ mỉm cười, bà ấy cũng không phản bác quá nhiều chỉ từ tốn nói: "Phải, Tiểu Vũ của chúng ta đã giỏi giang lắm rồi không cần phải xem trọng những thứ đó, nhưng người ta đã mang đồ tới rồi thì đó ít nhiều gì cũng là tấm lòng. Hơn nữa tôi thấy Tiểu Vũ cũng rất nghiêm túc, mấy hôm trước trong vòng bạn bè trên Wechat còn đăng một bức ảnh chụp chung mà, nếu đã như vậy thì tìm hiểu thêm về cậu ta cũng không phải là chuyện gì xấu."
"Chị, chị gặp cậu ta rồi thì chị thấy Hứa..."
Phó Cảnh không khỏi ngẩng đầu lên, khi ông ta nghe thấy nửa vế sau câu nói của Đường Ninh, vẻ mặt đột nhiên có phần bực bội, ngừng lại nói: "Thôi bỏ đi, dẫu sao người ta cũng đâu nhận người cha là em đây, em chả việc gì phải lo lắng đến chuyện đó cả."
Đường Ninh thở dài, ôm Phó Cảnh vào lòng mình, thì thầm, "Sao lại không nhận em được, chỉ là con cái lớn rồi có cách nghĩ của riêng mình——"
Ánh mắt của bà ấy có chút thận trọng, sau một lúc dừng lại mới khẽ nói tiếp: "A Cảnh, thực ra em bớt lo lắng một chút cũng tốt."
Phó Cảnh ỷ lại vào bà ấy nhất, bình thường thỉnh thoảng cũng có lúc cáu kỉnh, có điều không khác làm nũng là bao.
Nhưng chỉ có duy nhất những việc liên quan đến Phó Tiểu Vũ, dù sao thì Đường Ninh vẫn chỉ là mẹ kế nếu như khuyên nhủ quá nhiều sẽ khiến Phó Cảnh cảm thấy, bà ấy làm người hòa giải như vậy chỉ là vì không quan tâm lắm đến vấn đề yêu đương và hôn nhân của cậu, đến lúc đó mới là thực sự tức giận.
...
Trên đường trở về thành phố B, Hứa Gia Lạc đã nhận được cuộc gọi của Phó Tiểu Vũ.
"Anh thế nào rồi?"
"Thế nào rồi?" Hứa Gia Lạc đeo AirPods, vừa lái xe vừa cố ý hỏi: "Thế nào rồi là thế nào rồi?"
Phó Tiểu Vũ nhất thời cạn lời.
"Yên tâm đi." Alpha lười biếng nở nụ cười: "Ngoại trừ ba em khẳng định là không chịu gặp anh ra, thì hết thảy đều thuận lợi."
"... Như vậy mà cũng tính là thuận lợi à?" Phó Tiểu Vũ buồn bực hỏi.
"Anh nghĩ là tính, bây giờ không gặp anh thực ra cũng chuyện bình thường, ông ấy đơn thuần là đang giận dỗi không chịu xuống nước đó thôi, huống chi ông ấy thực sự có lý do để mà lo lắng, đúng không em? Anh đã làm những việc mà anh nên làm rồi, đừng sốt ruột quá."
"Vâng," Phó Tiểu Vũ nhỏ giọng nói một tiếng trong điện thoại: "Hứa Gia Lạc, mau về đi anh."
Chỉ là một câu nói hết sức bình thường, nhưng không biết vì sao thân thể của Hứa Gia Lạc lại ngồi thẳng dậy.
Anh khụ một tiếng, giọng nói không tự chủ được bất giác hơi trầm xuống: "Tiểu Vũ, em ăn cơm chưa?"
"Em ăn rồi."
"Vậy được rồi, anh cũng đã ăn trên đường về." Hứa Gia Lạc hơi tăng tốc độ một chút: "Anh về nhà thay bộ quần áo, rồi hai chúng ta đến thẳng sân bóng quần (1) nhé."
(1)= Bóng quần hay squash là môn thể thao dùng vợt, có hai người chơi (đơn) hoặc bốn (đôi) trong một sân kín bốn bên với một quả bóng cao su nhỏ và rỗng. Người chơi phải luân phiên nhau thực hiện cú đánh bóng bằng vợt vào các khu vực hợp lệ trên bốn vách tường của sân thi đấu. Bóng quần sử dụng vợt giống quần vợt, môn thể thao có từ thế kỷ 16. Mặc dù vậy bóng quần lại có nguồn gốc trực tiếp từ môn rackets ở Anh. May mắn là vào buổi tối, một số con đường chính dẫn đến thành phố B cũng không bị tắc lắm.
Sau khi Hứa Gia Lạc vội vàng trở về nhà, còn nhanh chóng đi tằm ù một cái rồi mới đổi sang bộ đồ thể thao màu ghi của mình.
Trong khoảng thời gian đó, Phó Tiểu Vũ đã chuẩn bị xong hết nào là vợt, khăn tắm và cả bình nước, hai người họ mỗi người xách một túi rồi lên đường.
Khi Phó Tiểu Vũ cầm tay lái chờ đèn đỏ, cậu đã không nhịn được mỉm cười một cái, nói: "Hứa Gia Lạc, anh còn chưa sấy tóc à."
"Trong cái lúc nước sôi lửa bỏng phải tranh thủ từng giây từng phút như thế, anh chỉ có thể hất tóc cho khô thôi." Alpha cúi xuống nhìn vào đồng hồ trên tay mình, lúc này cũng đã là chín giờ tối——
Đánh bóng, về nhà, tắm rửa thì cũng phải gần đến mười hai giờ đêm, làm gì có thời gian rảnh đâu mà sấy tóc.
Sau khi chính thức sống chung với Phó Tiểu Vũ, anh lại càng phải thực hiện quản lý thời gian một cách chặt chẽ hơn.
Điều này không phải khiến anh trở nên bận rộn hơn, mà hoàn toàn là vì mức độ bận bịu của Omega, nếu như anh không tranh thủ thời gian thì ngay cả thời gian yêu đương cũng sắp bị dồn ép đến không còn rồi.
Nhớ lại thuở xa xưa ấy, cái lúc Phó Tiểu Vũ còn theo đuổi anh, cậu đã giỏi khoe ngầm đến thế nào chứ.
Khi đó công việc của Omega không quá bận rộn, còn có thời gian đeo kính mát Ray- Ban, xỏ chân vào đôi boot Chelsea đến công ty một cách sang chảnh, mỗi ngày đều mời anh đi ăn tối, một tuần có năm ngày không có ngày nào lặp lại.
Ấy thế mà bây giờ thì sao, ngay cả thời gian tập tành của Phó Tiểu Vũ anh cũng phải tính toán, thậm chí lúc làʍ t̠ìиɦ còn phải vặn đồng hồ, sự đãi ngộ này đúng là khác biệt một trời một vực——
Xem ra chỉ có thể trách anh là một Easy Alpha mà thôi, vừa mới tán một cái là đổ đứ đừ luôn.
Nghĩ đến đây Hứa Gia Lạc nhất thời lại có phần bất mãn, anh cố ý nghiêng người qua một chút, hướng về phía Phó Tiểu Vũ lắc lắc cái đầu mình, để những giọt nước vẫn còn thơm mùi dầu gội bắn vào mặt Omega.
...
Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Lạc đã đến sân bóng quần này vài lần, bởi vì chi phí hơi cao nên cũng tương đối yên tĩnh, các phòng tập bóng quần cũng được trang trí gọn gàng, vì lúc chơi bóng phải đeo kính bảo hộ nên Hứa Gia Lạc đã cố tình đổi sang đeo kính áp tròng.
Đôi mắt anh vừa hẹp vừa dài, bây giờ đột nhiên tháo xuống cặp kính thường hay đeo kia, bất chợt trông có vẻ hơi ngơ ngơ.
Phó Tiểu Vũ ở một bên đang làm nóng người, nhìn mãi nhìn mãi lại không nhịn được lén nở nụ cười.
"Em cười gì đấy?" Alpha cảm thấy anh có thể đọc ra được cái ý tứ lộ ra từ đôi mắt trời sinh to tròn của cậu.
Phó Tiểu Vũ cố gắng xụ mắt ra nhịn cười, đúng lúc cậu đang thực hiện động tác co một chân về phía trước, dưới lớp quần thể thao mỏng manh kia là cái mông vừa tròn lại vừa cong.
Hứa Gia Lạc nắm lấy vợt đập vào mông Omega một cái rồi nói: "Phó Tiểu Vũ, em cẩn thận một chút cho anh."
Phó Tiểu Vũ đỏ mặt lên vì bị đánh, cậu ngó sang bên cạnh sau khi xác nhận không có ai, mới nói: "Hứa Gia Lạc, em cảm thấy lúc anh không đeo kính cũng đẹp trai lắm đó."
Đệt.Hứa Gia Lạc ôm lấy cây vợt có hơi lâng lâng, đồng thời trong lòng cũng tự khinh bỉ bản thân mình một câu "Hứa Gia Lạc, cái đồ Easy Alpha", sau đó mới tiếp tục ôm cây vợt vào lòng, khí thế hung hăng nói: "Nói mấy cái này cũng vô tích thôi, hôm nay anh nhất định phải đánh bại em."
Sau khi khởi động cũng không để mất nhiều thời gian hơn nữa, cả hai đã chọn một quả bóng màu đỏ rồi bắt đầu.
Độ đàn hồi của bóng đỏ rất khá chỉ đứng sau bóng rổ, tốc độ đánh bóng qua lại cũng nhanh.
Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ đứng ở bên này anh đến em đi, cả căn phòng tập vang lên những tiếng bùm bụp không dứt bên tai.
Kỹ thuật chơi món này của Alpha thực sự rất tốt, góc mà quả bóng đỏ bật lại từ bức tường, dưới cây vợt của anh luôn rất lắt léo, khiến Phó Tiểu Vũ phải chạy khắp cả phòng, mới được một lúc mà mồ hôi đã thánh thót đổ như mưa.
Sau khi đánh đến giữa trận, Hứa Gia Lạc hôm nay đã phát huy sự dũng mãnh, trực tiếp đánh bại Phó Tiểu Vũ với tỷ số cách biệt 4:0.
Trong lúc tạm nghỉ, Omega ngồi xuống dưới đất uống từng ngụm từng ngụm nước lớn, hai má cậu cũng ửng hồng có lẽ là đang mệt.
Hứa Gia Lạc cầm lấy bình nước ngồi xuống bên cạnh cậu, cười cười hỏi: "Hôm nay có phải đã bị anh ăn hết điểm rồi không?"
Dưới cằm Phó Tiểu Vũ còn dính vài giọt nước, trên trán cũng chảy đẫm mồ hôi. Cậu lau mặt mình rồi bỗng nhiên lại dùng đôi mắt tròn xoe ấy nhìn qua: "Hứa Gia Lạc, khi nào chỉ có hai người chúng mình thôi, anh có thể nhường em một chút được không?"
"... Ơ?"
Em ấy đang làm nũng kìa.Trong lòng Alpha thầm nghĩ.
Lúc nói chuyện Phó Tiểu Vũ vẫn còn thở hổn hển, rõ ràng là vì hành động làm nũng này khiến cho hơi thở của cậu hơi bất ổn, nhưng cũng vì thế mà trở nên cực kỳ đáng yêu.
Cả hai người bọn họ đều đang ướt nhẹp mồ hôi, bởi vì vận động mạnh nên mùi tin tức tố lại càng trở nên nồng đậm, Hứa Gia Lạc bị kí©h thí©ɧ đến nỗi không nhịn nổi bèn rướn người qua hôn lên khuôn mặt nóng bừng bừng của Phó Tiểu Vũ.
Cậu liếc nhìn anh một cái, sau đó lại thở hổn hển xoay người hung hăng nhào đến, cưỡi lên người Alpha rồi hôn anh.
Hứa Gia Lạc ôm lấy cậu, tháo kính bảo hộ gây trở ngại kia xuống ném qua một bên.
Thật ra sở dĩ chọn hoạt động bóng quần này, cũng là vì hai người có thể ở chung một phòng lần lượt thay nhau qua lại bắt bóng.
Kín đáo lại thân mật.
Ngay khi hai người hôn đến mức khó tách khỏi nhau, điện thoại trong túi thể thao của Hứa Gia Lạc ở một bên lại đột nhiên đổ chuông.
"Anh nghe máy không?" Phó Tiểu Vũ có chút không nỡ, cậu ôm lấy cổ anh lên tiếng hỏi.
"Ừm..." Giọng nói của Hứa Gia Lạc đã hơi khàn khàn, đợi thêm một lát chỉ nghe thấy người ở đầu dây bên kia có vẻ rất cố chấp, tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên mười mấy lần không hề cúp máy, cuối cùng Alpha vẫn phải bò dậy lấy chiếc điện thoại kia từ trong túi ra.
Anh nhìn lướt qua màn hình, dừng lại một lúc rồi mới nhấc máy lên: "Alo? Cận Sở."
Phó Tiểu Vũ ngơ ra một lúc, nhưng ngay sau đó cậu cũng nghiêm túc ngồi lại và ở một bên lắng nghe.
"Ừ." Một tay khác của Hứa Gia Lạc cầm lấy cái vợt, khẽ nói: "Anh biết, đúng, gần đây anh đều ở thành phố B, hai ba con bao giờ về?"
"Ừm, vậy thì trước khi về gọi điện để anh chuẩn bị nhé. Được rồi, bye bye."
Sau khi cúp máy, Alpha cứ nắm chặt điện thoại trong tay ngẩn ra một hồi.
Ngay sau đó khi nhìn thấy Phó Tiểu Vũ đang nhìn vào mình, anh mới nhận ra rằng Omega đang chờ mình mở lời vì vậy bèn nói: "Là Cận Sở gọi đến, tháng Sáu là Nam Dật nghỉ hè rồi mà, trước đó cậu ấy sẽ đưa thằng bé đi nghỉ nhưng cũng sắp về nước rồi."
"Về nước?"
"Ừ, mỗi năm đến kỳ nghỉ hè đều phải về nước để đi thăm ông bà hai bên. Chỉ là lần này cả Mộ Dung Tịnh Nhã và Hứa Lãng đều đang ở nước ngoài, thế nên Nam Dật chỉ cần về thăm bên nhà Cận Sở là được."
Trong lòng Hứa Gia Lạc dường như có phiền muộn, anh vừa nói vừa đi đến khu vực phát bóng, đổi sang quả bóng vàng có tộc độ chậm hơn nhiều, một mình đối diện với bức tường vừa đập bóng vừa nói: "Nhưng con trai cũng đã lâu rồi không gặp anh, cho nên sau khi Cận Sở từ quê lên sẽ đưa Nam Dật đến thành phố B, để thằng bé ở với anh vài ngày."
Phó Tiểu Vũ im lặng một lát, rồi cũng cầm lấy vợt lên bắt đầu nhập cuộc, lần này hai người đã sử dụng quả bóng có tốc độ chậm hơn, bởi vậy nên tiết tấu cũng rất chậm, thậm chí bọn họ có thể nói thêm vài câu trong khoảng trống chờ đợi.
"Vậy em..." Phó Tiểu Vũ đánh bóng ra ngoài, nhưng câu nói này lại đột nhiên ngừng lại.
"Tiểu Vũ, Nam Dật vẫn chưa biết gì về việc anh và Cận Sở đã ly dị." Hứa Gia Lạc đánh bóng mạnh vào tường, hơi thở khi nói của anh có chút gấp gáp: "Thằng bé còn quá nhỏ, cho nên lúc ly hôn bọn anh đã tự ngầm hiểu với nhau, ai cũng không được nói là đã ly hôn, chỉ là vì công việc nên ba mới phải ở lại trong nước, thế nên cho đến tận lúc này thằng bé vẫn luôn nghĩ như là như thế."
Phó Tiểu Vũ không trả lời ngay lập tức, bởi vì lực đánh bóng của Alpha bất ngờ tăng lên, thế nên cậu cũng phải bắt đầu chạy để theo kịp tiết tấu.
Sau vài tiếng đập bóng nặng nề, Phó Tiểu Vũ đập mạnh quả bóng vào tường rồi thở hồng hộc nói: "Hứa Gia Lạc, vậy lần này anh có nói với Nam Dật không?"
"—— Shhh!"
Chiếc vợt của Hứa Gia Lạc rơi "bộp" xuống nền nhà, anh ôm lấy cái trán bị quả bóng kia đập trúng.
Lời tác giả:Đến rồi đây!Easy Alpha bị ăn đập rồi! ------------------------------------------
1h05 am, ôi năm mới năm me mà đã như này 😌😌😌
."Ra khỏi quốc gia không tưởng, Tử la lan mới là bến đỗ."