Hứa Gia Lạc xin nghỉ ốm hai ngày, nhưng ngay buổi tối hôm đầu tiên anh đã cảm thấy mình đỡ hơn nhiều rồi.
Không thể nói rõ được đây là do thể lực cấp A xuất sắc của Alpha, hay là do ý chí vô cùng "muốn bình phục" của anh.
Ngày hôm sau Hạ An đương nhiên đã được đưa trở về, Hứa Gia Lạc ban đầu còn tưởng là công chúa nhỏ của anh sẽ nhớ mình lắm, thế nhưng không hề.
Anh ôm Hạ An vào lòng rồi hôn một cái thật kêu, nhưng kết quả là cô mèo này sau khi bị hôn lại không nhịn được dùng móng vuốt khẽ đẩy mặt Alpha ra, giống như đáp lại qua loa lấy lệ rằng: Được rồi đấy, được rồi đấy.
Hứa Gia Lạc đang trên đà hồi phục còn cảm thấy tinh thần của mình, dồi dào như thể được trở lại thời cấp Ba.
Trong hai ngày này, anh không những đưa Phó Tiểu Vũ đi làm mà còn đến đón cậu sau khi hết giờ. Cái lịch chung trên Dingtalk quái quỷ kia thật sự rất hữu dụng, bởi vì thời gian tan làm của Phó Tiểu Vũ không cố định, cho nên buổi chiều nào anh cũng nhấn vào đó để xem, sau khi xác nhận xong mới nhắn tin trên đó cho Phó Tiểu Vũ:
Tôi đi rồi nhé.
Mà lúc Phó Tiểu Vũ đi làm, Hứa Gia Lạc cũng không hề nhàn rỗi.
Anh cho thêm những bài hát cũ của Katy Perry vào danh sách những bài hát của Maroon 5 trong đầu nghe nhạc trên xe ô tô. Rất khó thể tưởng tượng được rằng, bài hát Teenage Dream mà Alpha đã nghe từ thời cấp Ba ấy đến từng tuổi này nghe lại vẫn thấy mê.
Sau đó anh còn quét dọn nhà cửa một lượt, chăm sóc chỉnh sửa lại cây cối bên ngoài ban công, còn không quên đặt trên mạng một cái giá leo trèo mới cho Hạ An.
Hai người họ không gặp nhau vào tối thứ Sáu, vì thế trước khi đi ngủ Hứa Gia Lạc đã gọi điện thoại cho Phó Tiểu Vũ, tiếng hít thở của Omega ở đầu dây bên kia có hơi gấp gáp.
"Đang chạy bộ à?" Hứa Gia Lạc hỏi.
"À... vâng."
"Vậy em cứ bận việc của mình đi." Hứa Gia Lạc cũng không hỏi nhiều thêm nữa, chẳng qua là trước khi cúp máy mới cười cười, nói với người kia rằng: "Phó Tiểu Vũ, mai gặp lại nhau trên sân bóng nhé."
...
Chớp mắt đã tới buổi tối thứ Bảy, vì xe của Hứa Gia Lạc đã được gửi đi rửa cho nên Phó Tiểu Vũ đã lái xe tới Uloft để đưa anh đến sân bóng ở trên đỉnh một ngọn núi nhỏ ở khu phía Bắc.
Mấy người anh em nhóm A Hào và Ninh Tử đã đến từ rất sớm, cả bọn một mặt là muốn tụ tập chơi bóng rổ cùng nhau, mặt khác là vì trước đó Hứa Gia Lạc đã tuyên bố trong nhóm chat rằng:
Hôm nay tôi sẽ dẫn một người bạn cùng đến.Điều này đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Phải biết rằng, ngay chính bản thân cái thông báo này cũng rất có vấn đề.
Bởi vì đám anh em bọn họ, nếu chỉ tiện dẫn theo một Alpha đến chơi bóng cùng thì vốn không cần phải thông báo như thế này.
Đám anh em Alpha vừa làm nóng người, vừa buôn với nhau về hành vi bất thường này của Hứa Gia Lạc, trong khi đang trò chuyện bọn họ chỉ nghe thấy một tiếng động cơ gầm rú vang lên, tiếp theo đó là một chiếc xe thể thao màu đen đang lao đến từ con đường núi quanh co, sau đó dừng lại ngay ngắn bên cạnh sân bóng.
Người đầu tiên bước ra khỏi xe là Hứa Gia Lạc với một chiếc túi bóng rổ trên tay, còn có một ...
Một Omega.
Anh Hứa dẫn một Omega đến chơi bóng?
Khi Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ càng lúc càng tiến lại gần, nhóm Alpha ngay lập tức đã nhận ra cậu, đây không phải là ông chủ lần trước đã bắt anh Hứa phải làm thêm giờ trong nhà thi đấu hay sao?
Đám anh em nhất thời đều ngu hết cả người——
Chỉ có A Hào đang đập bóng lại như có điều suy nghĩ.
"Đều đến sớm hết à." Hứa Gia Lạc lên tiếng chào hỏi.
"Anh Hứa," Ninh Tử toét miệng cười, lúc thì nhìn Hứa Gia Lạc lúc lại nhìn Phó Tiểu Vũ: "Vị này cũng phải giới, giới thiệu một chút chứ...!"
Cậu ta đã thay mặt linh hồn của đám anh em lên tiếng hỏi.
"Không phải đã nói với các cậu rồi sao, một người bạn của tôi họ Phó tên Tiểu Vũ, cậu ấy còn là đồng nghiệp của tôi nữa."
Hứa Gia Lạc đáp lại như không có chuyện gì xảy ra.
"Ồ ồ, Tổng giám đốc Phó, xin chào xin chào." Đám Ninh Tử cũng rất hiểu chuyện, lúc chào hỏi lại còn thêm chức vụ "Tổng giám đốc" đằng sau họ như thế này sẽ không sai được.
"Chào buổi tối mọi người, cứ gọi tôi Tiểu Vũ là được rồi."
Trong một lúc Phó Tiểu Vũ phải đối mặt với nhiều Alpha trẻ tuổi như thế này, mặc dù có hơi mất tự nhiên, nhưng trên khuôn mặt cậu vẫn mang vẻ bình tĩnh đúng mực.
"Được được, bạn của anh Hứa——"
A Hào đột nhiên kéo dài giọng đầy ẩn ý: "Thì cũng là bạn của chúng ta."
"Được rồi, bọn tôi đi thay đồ trước nhé."
Hứa Gia Lạc đương nhiên là nghe hiểu, anh còn đấm A Hào một cái, sau đó đưa Phó Tiểu Vũ đi ra rìa sân bóng rổ.
Phòng thay đồ của Alpha và Omega tách biệt nhau, sau khi Hứa Gia Lạc thay bộ đồ chơi bóng rổ xong bén đừng bên ngoài chờ đợi, trong lúc đó còn tranh thủ lướt điện thoại một lúc.
"Anh đợi lâu rồi đúng không?" Phía sau có tiếng nói truyền đến: "Qua đó thôi."
Phó Tiểu Vũ đi ra từ phòng thay đồ, cậu cho là Hứa Gia Lạc chờ chán rồi nên mới định đi thẳng về phía sân bóng.
"Chờ đã——"
Nhưng người kia đã kéo cậu lại.
Phó Tiểu Vũ có hơi khó hiểu, trong bóng đêm màu sắc đôi con ngươi của Alpha rất tối.
"Nào." Giọng nói của Hứa Gia Lạc vẫn còn hơi khàn, anh tháo chiếc vòng cổ hình đầu lâu nổi loạn xuống rồi nghiêm túc đeo nó vào cổ của Phó Tiểu Vũ.
Động tác nhỏ này của anh không bị bất cứ người nào phát hiện.
Hai người họ dựa vào nhau rất gần, Hứa Gia Lạc có thể ngửi thấy mùi nước hoa làn lạnh áp chế mùi tin tức tố trên người Phó Tiểu Vũ trong gió đêm.
...
Phó Tiểu Vũ cuối cùng cũng bước từng bước tới sân bóng rổ được thắp sáng rực một mảnh bởi những ngọn đèn sợi đốt ở trên cao, đám Alpha lúc này vẫn đang đùa giỡn với nhau cũng không tự chủ được mà quay đầu lại, ngơ ngác nhìn qua——
Omega này rõ ràng là biết rất rõ tất cả ưu thế của mình, cậu không chỉ cao gầy mà còn có cảm giác mạnh mẽ hơn rất nhiều so với Omega bình thường.
Phó Tiểu Vũ đi đôi giày Adidas Yeezy 350 màu đen, trên xương quai xanh lủng lẳng một chiếc vòng cổ hình đầu lâu rất phách lối.
Chiếc áo bóng rổ rộng lớn đỏ rực như lửa khiến cho da thịt lộ ra bên ngoài của cậu càng trở nên trắng bóng, vì quanh năm luyện tập thể dục nên các đường nét trên cánh tay và bắp chân của Omega cũng vô cùng điêu luyện.
Nói là cậu cố tình cũng được, hoặc là cậu thích sĩ diện cũng xong, Phó Tiểu Vũ chỉ là muốn mình thoạt nhìn thật rạng rỡ trước mặt đám anh em của Hứa Gia Lạc.
"Anh Hứa..."
A Hào là người đầu tiên tỉnh táo lại, anh ta nói: "Chúng ta lần này sẽ không chia đội theo quy tắc cũ nữa, anh với Phó Tiểu Vũ cứ lập thành một đội đi, phải chăm sóc người ta một chút chứ."
"Đừng." Phó Tiểu Vũ lắc đầu theo bản năng, cậu không muốn vào lần đầu tiên gặp mặt đã bị trở thành đối tượng cần phải chăm sóc đặc biệt của Hứa Gia Lạc, Omega khẽ nói: "Cứ chơi theo quy tắc trước đây của các anh đi."
"Ừ, không sao đâu." Hứa Gia Lạc liếc nhìn Phó Tiểu Vũ một cái, còn khẽ mỉm cười.
Vì vậy bọn họ đã đứng thành một vòng tròn và chơi trò tay trắng tay đen, kết quả còn thật sự rất vừa vặn mười người chia thành hai đội nhưng Phó Tiểu Vũ lại không được phân cùng một đội với Hứa Gia Lạc, mà cậu cùng Ninh Tử được chia đến nửa phía Bắc của sân bóng để đấu với đội của Hứa Gia Lạc và A Hào ở nửa phía Nam.
Khi tất cả cùng đếm ngược, 3,2,1——
Quả bóng rổ từ chính giữa bay lên cao, Ninh Tử ở phía đối diện bật cao chậm hơn một chút cho nên đã bị Hứa Gia Lạc nhảy cao hơn cướp được bóng vào tay, chỉ vài bước đã dẫn bóng đi vào vòng cấm địa của nửa sân bóng khu vực phía Bắc, vυ"t một tiếng一
Trực tiếp ném vào một cú ba điểm.
"Đệch! Đừng đứng ngơ ra đấy nữa!"
Cú tấn công đột ngột này khiến Ninh Tử phải chửi thẳng một câu, nhanh chóng tổ chức các anh em còn lại đang có chút bối rối trên sân, bắt đầu tấn công.
Một khi bắt đầu chơi bóng, tình cảnh của Phó Tiểu Vũ đột nhiên trở nên rất lúng túng.
Cậu không biết mình tính là một hậu vệ hay gì, nhưng khi chạy trên sân, Omega ngay lập tức đã nhận ra rằng những người Alpha trong đội của mình không dám ném bóng qua cho cậu, mặc dù đến lúc cần phải chuyền cho Phó Tiểu Vũ thì thường thường cũng chỉ là cái kiểu nhẹ nhàng ở khoảng cách gần——
Đó là cái kiểu chuyền hay không chuyền bóng đều vô nghĩa.
Điều này tương đương với việc bốn người đang phải đấu với năm người, đương nhiên Ninh Tử và Phó Tiểu Vũ lúc mới bắt đầu đã bị đội kia quần cho tơi bời, tỷ số còn là 6: 2.
Phó Tiểu Vũ cứ nghĩ đến cái tỷ số này là lại tức giận.
Cậu nghĩ ngợi một lát, dứt khoát không nhận bóng của đồng đội nữa mà quay ngược lại trực tiếp xông thẳng vào trong trận địa của phe đối diện——
Lần này bên bị oanh tạc đổi thành bên chỗ A Hào.
Người đầu tiên bị tấn công chính là anh ta.
Phó Tiểu Vũ trực tiếp đối mặt với quả bóng rổ sau một cú ném mạnh, A Hào ban đầu muốn quay lại để chặn người đằng sau, nhưng vừa trông thấy là cậu thì ngay lập tức đã lùi lại một bước.
Omega ung dung dứt khoát chặn được đường bóng của anh ta dẫn tới, sau đó vượt qua ba người trực tiếp nhảy bật lên nhẹ nhàng ném quả bóng màu cam vào trong rổ.
Động tác của Phó Tiểu Vũ cũng không được trôi chảy lắm, cho nên không ăn được ba điểm.
Nhưng cậu bẩm sinh là người có tính tấn công rất mạnh, Phó Tiểu Vũ mặc trên người bộ đồ chơi bóng rổ màu đỏ rực suýt chút nữa đã chọc thủng được hàng tuyến của đội A Hào bên này để đoạt lấy bóng, mà Alpha bên này căn bản cũng không dám va chạm trực diện với cậu, điều này dẫn đến bên A Hào lại trở thành bên không chịu nổi một đợt tấn công.
Phó Tiểu Vũ liên tục ném vào ba quả ghi được hai điểm, điểm số càng lúc càng bám sát nút.
Nhưng cậu lại hoàn toàn không thích cảm giác này——
Đám Alpha đều coi cậu là một Omega yếu ớt, bởi thế mới nhường cậu như vậy cho dù điều này xuất phát từ thiện ý cơ mà Phó Tiểu Vũ không thích.
Cậu cứ chạy miết trên sân, tuy rằng đổ rất nhiều mồ hôi nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Nếu như sớm biết sẽ thành ra thế này, sẽ khiến mọi người bó chân bó tay như vậy, có lẽ ngược lại cậu không nên đến thì tốt hơn.
Mà A Hào trái lại cũng không ngờ được tâm trạng của Phó Tiểu Vũ, anh ta đã sợ hết hồn hết vía từ lâu khi nhìn thấy Phó Tiểu Vũ mặc chiếc áo đỏ xông thẳng vào dưới rổ của bọn họ như vào chỗ không người——
Trong lòng anh ta chỉ nghĩ rằng chết tiệt thật, bọn họ còn tồi hơn cả Ninh Tử, sao có thể đấu với một Omega xinh đẹp như vậy trên sân bóng rổ được.
"Cứ chơi như bình thường đi, không cần phải nhường đâu, tôi sẽ kèm cậu ấy."
Sau khi lại bị Phó Tiểu Vũ cướp lấy bóng, Hứa Gia Lạc đột nhiên nói nhỏ một câu với A Hào.
Anh không do dự thêm nữa, dứt khoát tăng tốc chạy đến bên cạnh Phó Tiểu Vũ, giang rộng hai tay ra trực tiếp chặn lại hết các đường tấn công của Omega.
Phó Tiểu Vũ lại không hề tốn sức đã cướp được bóng, vốn dĩ vẻ mặt cậu đang có hơi chán nản.
Chỉ là sau đó khi cậu quay đầu lại theo bản năng nhìn chằm chằm vào động tác của Hứa Gia Lạc, trong nháy mắt thoáng làm ra động tác giả nhưng không ngờ rằng người kia dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu từ lâu.
Anh đập mạnh quả bóng rổ, "bốp" một tiếng bay ra ngoài, chuyền về phía A Hào đã đợi sẵn.
Khi sức mạnh của Alpha được sử dụng toàn bộ sẽ rất đáng sợ, Phó Tiểu Vũ cảm thấy lòng bàn tay bị bóng rổ thô ráp cọ xát đến mức nóng rực cả lên.
"Cẩn thận đấy, Phó Tiểu Vũ, tôi sẽ không nhường em giống như bọn họ đâu."
Giọng nói trầm trầm của Hứa Gia Lạc vang lên sau lưng cậu.
...
Hứa Gia Lạc theo sát Phó Tiểu Vũ.
Cậu muốn di chuyển tự do trong sân của đối phương bắt đầu trở nên vô cùng khó khăn, gần như chưa nhích được hai bước thì đã bị người kia không thương tiếc dùng lưng huých vào.
Thậm chí, có vài lần Phó Tiểu Vũ rốt cuộc không dễ dàng gì mới giành được bóng từ tay người khác, nhưng khi muốn ném vào rổ thì đã bị Hứa Gia Lạc lại lợi dụng chênh lệch chiều cao năm cm của mình và cậu, để chặn lại phía trên và đập bóng bay đi.
Hai người họ dây dưa với nhau từ nửa sân phía Bắc đến nửa sân phía Nam, Phó Tiểu Vũ có lúc tấn công, nhưng cũng có lúc phải quay về phòng thủ bên sân của mình.
Mà Hứa Gia Lạc chơi bóng cũng rất quyết liệt, thậm chí có vài lần còn hung hăng thực hiện những cú úp rổ trên đỉnh đầu của cậu, loại vận động có tính đối kháng thế này vốn đã rất mạnh mẽ lại cộng thêm bản thân những cú Slam Dunk cũng tràn ngập mùi thuốc súng, bầu không khí này đã trực tiếp khiến cho Phó Tiểu Vũ thoát khỏi những cảm xúc sa sút tinh thần.
Càng thi đấu cậu càng thành thạo hơn, càng mạnh mẽ hơn thậm chí vì để cướp bóng cậu đã trực tiếp lao vào từ bên hông hạ gục Hứa Gia Lạc đổ "rầm" một cái xuống nền đất.
"Anh không, không sao chứ..."
Phó Tiểu Vũ vốn đang sợ hết hồn, nhưng khi Alpha dùng ánh mắt gần như có hơi phấn khích nhìn vào cậu, rồi lại đứng lên sau một tiếng càu nhàu, thô lỗ nói: "Tiếp đi!"
"Tiếp đi!"
Đôi mắt tròn xoe của Phó Tiểu Vũ gần như bùng cháy lên ngọn lửa——
Tiếp thì tiếp.
Ngay cả trên chiến trường của Alpha, cậu cũng muốn giành chiến thắng.
Có lẽ vì hành động không thèm nhường nhịn của Hứa Gia Lạc đã lây sang các Alpha khác, thế nên khi vừa bước vào trạng thái mọi người dường như đã quên đi rằng Phó Tiểu Vũ là một Omega, cho nên cả nhóm đã sử dụng hết tất cả các kỹ năng giống như bình thường.
Dần dần Hứa Gia Lạc không phải là người duy nhất theo sát Phó Tiểu Vũ, A Hào và những người khác cũng trở nên muốn cướp bóng thì cướp bóng, muốn chặn lại thì chặn lại, chỉ là hành động dùng lưng chặt người phải dùng nhiều lực thì vẫn sẽ chú ý một chút.
Khi cuộc đối đầu càng lúc càng trở nên căng thẳng, Phó Tiểu Vũ cũng càng lúc trở nên phấn khích hơn.
Cậu thực sự là một Omega có thể lực tuyệt vời, thậm chí ngay cả trên sân bóng rổ cũng có thể gắng giành giật được bóng với các Alpha, còn chân chính ghi được một vài điểm.
Nhưng cùng với thời gian trôi qua, nhược điểm thân thể của cậu vẫn âm thầm hiển hiện, tốc độ cũng chậm lại một chút, nhưng càng làm như vậy Phó Tiểu Vũ càng không muốn kêu dừng.
Cậu có sự cứng đầu và mạnh mẽ từ trong xương cốt, càng đổ nhiều mồ hôi lại càng muốn theo kịp.
Hứa Gia Lạc lại một lần nữa cướp được bóng trong tay Phó Tiểu Vũ, anh bắt đầu dẫn bóng di chuyển vào bên trong sân của bọn họ.
Phó Tiểu Vũ mắt thấy điểm số đang dẫn trước của đội mình sắp bị đuổi kịp, trong lòng bắt đầu âm thầm nổi khùng, cho dù bắp chân đã mỏi nhừ nhưng vẫn cất bước chạy theo.
Nhưng khi Hứa Gia Lạc đột nhiên tăng tốc, tốc độ đó thực sự quá nhanh, gần như một tia chớp màu đen xẹt qua bên phải của cậu, trước mắt Phó Tiểu Vũ đã trông thấy anh lại sắp thực hiện một cú úp rổ nữa.
Phó Tiểu Vũ quýnh lên, lúc cậu bật nhảy muốn vặn người chặn lại cú tấn công kia trong không trung thì——
"A——!"
Cậu mới nhảy được nửa chừng đã cảm thấy có gì đó không ổn, thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Phó Tiểu Vũ chỉ cảm thấy phần eo đau nhói, nhất thời không dùng được lực nữa, cậu từ trên không rơi xuống, mềm nhũn cả người ngồi trên mặt đất.
"Chết tiệt, Phó Tiểu Vũ!"
Hứa Gia Lạc ném bóng ra ngoài, sau đó chạy lại ngồi xổm trước mặt cậu.
"Em có làm sao không? Thế nào rồi?"
Ninh Tử A Hào cùng những Alpha khác cũng vội vàng chạy tới vây quanh bọn họ, lo lắng hỏi.
"Eo, eo đau..."
Phó Tiểu Vũ ngồi ở chính giữa, khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn, trên trán còn lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cậu đúng thê thảm thật.
Khoảnh khắc đó, Phó Tiểu Vũ cũng không biết là lúc ấy là vì eo đau nên cảm thấy đau khổ hơn, hay là vì để mất mặt trước đám anh em Alpha thì đau khổ hơn nữa.
Sắc mặt Hứa Gia Lạc cực kỳ nặng nề, anh vươn tay ra chạm vào eo của Phó Tiểu Vũ sau đó bắt đầu bóp nhẹ, Omega trong lúc nhất thời đau đến rụt cả người, anh bèn nói: "Không động đậy được nữa rồi đúng không."
"Vâng." Phó Tiểu Vũ run rẩy đáp lại một tiếng.
"Chắc là căng cơ rồi." Hứa Gia Lạc dần bình tĩnh lại: "Đưa cho tôi chai nước."
Anh lập tức nhận lấy chai nước lạnh từ trong tay Ninh Tử, sau đó vặn nắp ra để Phó Tiểu Vũ chậm rãi uống hai ngụm.
"Có lẽ cơ bị kéo căng quá mức nhưng cũng không có chuyện gì lớn đâu, chẳng qua là mấy ngày không nhúc nhích gì được thôi." Đám người A Hào ngược lại có kinh nghiệm phong phú, còn vội vàng nói: "Ninh Tử, cậu mau gọi điện cho bệnh viện đi."
"Ôi dời, gọi rồi, gọi rồi, xe cấp cứu đang trên đường đến mà."
Sau khi Ninh Tử gọi điện thoại xong, cậu ta bèn ngồi xuống bên cạnh Hứa Gia Lạc rồi nói nhỏ: "Anh Hứa, anh xem, hành người ta đến thế này... anh theo sát quá mà làm chi, người ta dẫu sao cũng là Omega phải nhường nhịn một chút chứ."
"Phải đấy." A Hào cũng thêm vào một câu.
Phó Tiểu Vũ gục đầu xuống và không nói gì.
Thật ra một lúc sau thì eo của cậu cũng dần bớt đau hơn, nhưng vẫn không dùng sức được, Omega trái lại cũng không còn hoảng hốt như lúc đầu nữa, nhưng khi nghe Ninh Tử nói những lời này trong lòng cậu lại lần nữa không tự chủ được, cảm thấy ủ rũ chán chường.
Cậu dường như đã dùng hành động của mình, để chứng minh lời nói của những Alpha này không hề sai——
Nhưng ngay sau đó, Phó Tiểu Vũ lại nghe thấy tiếng nói của Hứa Gia Lạc: "Xảy ra sự cố ngoài ý muốn khi chơi bóng là chuyện hết sức bình thường, về sau chú ý hơn là được, có thể hôm nay cậu ấy còn chưa khởi động đủ, nhưng mà——"
Anh không thể không ngẩng đầu lên.
"Phó Tiểu Vũ không phải kiểu Omega cần được nhường nhịn."
Hứa Gia Lạc gằn từng chữ.
Mặc dù là đang đáp lại lời của các Alpha khác, nhưng ánh mắt của anh vẫn luôn chăm chú nhìn vào cậu.
Hô hấp của Phó Tiểu Vũ đột nhiên trở nên gấp gáp trong chốc lát, câu nói này vang lên vào giây phút đó thực sự rất quý giá, thậm chí còn quý giá hơn cả câu "Tôi thích em".
Cậu nghĩ rằng mình sẽ nhớ đến câu nói này suốt một đời.
Hứa Gia Lạc nói xong câu kia, lại đột nhiên ôm lấy Phó Tiểu Vũ vào lòng.
Cái ôm của anh cực kỳ thản nhiên như thể hoàn toàn không quan tâm đến cách nghĩ của những Alpha đang đứng xung quanh.
"Đừng lo nhé." Anh nhẹ nhàng áp má của Phó Tiểu Vũ vào ngực mình, sau đó là xoa đầu Omega, rồi nói: "Tôi đưa em đến bệnh viện ngay đây, không sao đâu, không sao đâu."
"Xì...."
Ninh Tử ở bên cạnh phát ra âm thanh phá vỡ bầu không khí, cậu ta còn hừ một tiếng nói: "Anh Hứa, đã ôm như thế này rồi mà còn dám bảo chỉ là bạn bè thôi à, thành thật khai báo đi đây là anh dâu mới đúng không?"
"Không phải, không phải anh dâu mới đâu." Phó Tiểu Vũ đỏ mặt lắp bắp nói, sau đó còn ngẩng đầu lên khỏi vòng tay của Hứa Gia Lạc, nghiêm túc phủ nhận: "Tôi còn đang trong quá trình theo đuổi anh ấy đây."
Lời tác giả:Chúc mọi người năm mới vui vẻ trước nhé!---------------------------------
11h00 am, đêm qua làm đến 1h rồi mà dài với tôi buồn ngủ quá nên sáng nay mới xong được ^^Anh Hứa Đậu Phộng đúng kiểu tiến sĩ tâm lý nhìn thấu lòng em Phó Meo Meo, mà anh cứ mềm dẻo thế này xong lúc anh làm chúng tôi đau lòng thì lại là niềm đau nhân đôi mất thôi.Đêm nay không có chương mới, tôi cũng chúc các cô gái của tôi năm mới vui vẻ trước nhé!!! 🥰🥰🥰
"Nấu cháo không cẩn thận bị bỏng đây này!"Chữ màu vàng là băng dán vết thương nha 😂