🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ "Chào buổi sáng, Hứa Gia Lạc."
Hứa Gia Lạc vừa mở cửa ra đã trông thấy Phó Tiểu Vũ đeo kính râm đang mỉm cười nhìn mình, trong tay cậu còn cầm túi đồ: "Em mua đồ ăn sáng đến rồi đây, anh đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Chào buổi sáng, Hứa Gia Lạc.Đệch.Alpha bám chặt lấy khung cửa, trong đầu lặp lại câu nói kia, giọng khàn khàn đáp: "Tôi khá hơn nhiều rồi."
Ánh nắng ban mai ấm áp chiếu rọi xuống, Phó Tiểu Vũ giống như đang giẫm lên những vạt nắng bước vào trong căn phòng của anh.
"Em mang gì đến cho tôi thế? Không phải là lá rau đó chứ?"
Hứa Gia Lạc đi theo sau Omega, mỉm cười đánh giá hai cái túi kia, còn cố ý bắt bẻ hỏi.
"Há cảo tôm với bánh cuốn."
Phó Tiểu Vũ đeo kính râm lêи đỉиɦ đầu, sau đó cậu nghiêm túc đặt hai cái túi lên bàn ăn, rồi ngẩng đầu lên nói: "Còn có canh nóng và xà lách chao xì dầu nữa... Hứa Gia Lạc, anh có thích ăn đồ ăn sáng theo kiểu Quảng Đông không?"
Alpha quyết định trực tiếp dùng hành động để trả lời cho câu hỏi này, người vừa đặt mông ngồi xuống đã vừa mở túi vừa nói: "Tôi chỉ sợ em mua không đủ thôi, dạ dày tôi to lắm đấy."
Anh thật sự không khách sáo, sủi cảo tôm và bánh cuốn đều là ăn cả miếng một, ào ào như một cơn bão.
Phó Tiểu Vũ ngồi đối diện với Alpha, khi nhìn thấy dáng vẻ ăn uống chẳng hề có chút tao nhã nào của người kia, vẻ mặt cậu lại rất đỗi vui mừng——
Nếu như nói những lần chọn nhà hàng để thăm dò tiếp cận trước đây đều là diễn tập, vậy thì lần này là một buổi hẹn hò hàng thật giá thật.
Hứa Gia Lạc thích bữa sáng cậu đã chọn thì đó là thắng lợi rồi.
Chiến thắng đương nhiên khiến cậu phấn khích.
"Ngon không?"
"Tuyệt." Hứa Gia Lạc uống một hơi cạn sạch bát canh.
"Vậy ngày mai em lại mua cho anh nhé, nhà hàng này vẫn còn các món dimsum khác." Phó Tiểu Vũ lập tức đáp lại.
"Được." Alpha cũng trả lời thẳng thắn, anh đã nhận ra rằng sự từ chối nhã nhặn là vô nghĩa trước mặt Omega này.
"Hứa Gia Lạc," Phó Tiểu Vũ không ăn nhiều lắm, được một lát đã đặt đũa xuống rồi nhìn qua, hỏi: "Chúng ta có thể dùng chung lịch với nhau được không?"
Đây ít nhiều là một hành động tấn công bất ngờ.
Ánh mắt nhìn vào Hứa Gia Lạc của Omega rất nghiêm túc, còn có hơi mang ý tứ bắt buộc.
"Hả?"
Alpha trong lúc nhất thời còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
"Em đã chia sẻ lịch của mình với anh trên Dingtalk rồi đó." Phó Tiểu Vũ cầm điện thoại lên, gửi đến một lời mời.
Đầu óc Hứa Gia Lạc mơ hồ, cũng nhấc điện thoại lên theo bản năng rồi mở Dingtalk ra, lập tức nhìn thấy lời mời chia sẻ lịch với Phó Tiểu Vũ.
Màu biểu tượng của lịch này là màu hồng và còn được đặt tên là: Lịch hẹn hò.
"Anh nhìn vào phần màu hồng của cái lịch chung này đi," Phó Tiểu Vũ giải thích cặn kẽ: "Em sẽ sắp xếp thời gian rảnh rỗi của mình trước một tuần, sau đó sẽ đánh dấu những ngày đó bằng màu hồng, em cũng sẽ cho anh quyền chỉnh sửa nội dung thế nên anh cũng có thể tự sửa được—— những khoảng thời gian đó chúng ta sẽ dùng để hẹn hò, có thể như vậy được không?"
"... Có thể."
Bàn tay đang cầm điện thoại của Hứa Gia Lạc khẽ run lên.
Tính năng của việc sử dụng chung lịch trên Dingtalk, là giúp cho cấp trên và cấp dưới dễ dàng hiểu được lịch làm việc của nhau để làm việc theo nhóm hiệu quả hơn.
Bây giờ lại được Phó Tiểu Vũ dùng để quản lý thời gian hẹn hò.
"Khoan đã," Hứa Gia Lạc bị quản lý buộc phải tỉnh táo lên, còn thực sự đọc một lượt lịch hẹn hò tuần này.
Khi thấy hai ngày cuối tuần được đánh dấu bằng màu hồng, anh chợt nhớ ra: "Thứ Bảy này tôi phải đi chơi bóng rổ với A Hào và Ninh Tử, em biết đấy..."
Alpha ngừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Là nhóm anh em của tôi, em đã từng gặp ở sân bóng rổ. Chủ yếu là do khoảng thời gian này nhiều việc quá, mấy người đó đã hẹn vài lần rồi nhưng tôi đều từ chối hết, lần này có thế nào thì cũng phải đi."
"À... thế thì, thôi vậy."
Phó Tiểu Vũ tuy rằng gật đầu, nhưng trong giọng điệu không khỏi có chút mất mát.
Buổi hẹn hò vào cuối tuần đầu tiên đã bị lỡ mất như vậy đấy.
Mặc dù vẫn còn Chủ nhật, nhưng ngày đó hàng tuần đều là thời gian bọn họ đi thăm Hàn Giang Khuyết ở thành phố H, không thể thay đổi.
"Em phải đi làm đây, sáng nay còn có cuộc họp, không được đến muộn."
Phó Tiểu Vũ nhanh chóng thu lại cảm xúc của mình, cậu đứng dậy nói.
Hứa Gia Lạc vốn vì chuyện của thứ Bảy kia muốn nói lại thôi, nhưng khi tiễn Omega ra đến cửa, bỗng nhiên anh lại lên tiếng: " Chờ chút."
"Phó Tiểu Vũ, tôi lái xe đưa em đi làm nhé."
Suy nghĩ này vừa chợt lóe lên thì Hứa Gia Lạc đã nhanh chóng nói ra.
"Hứa Gia Lạc..." Hai mắt Phó Tiểu Vũ sáng ngời, nhưng vẫn lập tức đáp lại theo bản năng: "Anh, anh mới hạ sốt, nên nghỉ ngơi nhiều thì sẽ tốt hơn."
"Người bệnh mà cứ ở nhà nghỉ ngơi mãi thì cũng đến chết ngộp mất."
Không đợi người kia lại từ chối, Hứa Gia Lạc đã lấy áo khoác da từ bên cạnh qua, rồi anh đi đến bên chiếc xe Tesla, mở cửa ghế phụ, sau đó là nháy mắt nói: "Lên xe nào anh Phó, đúng lúc tôi cũng muốn đi hóng gió một chút."
"Vâng."
Phó Tiểu Vũ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cậu mỉm cười đeo lại kính râm rồi ngồi vào trong xe.
Đáng thật.
Hứa Gia Lạc vẫn đang mặc đồ ngủ, anh chỉ mặc thêm áo khoác da vào và bắt đầu làm tài xế, thoạt nhìn trông thật ngốc nhưng không hiểu sao Alpha vẫn cảm thấy đáng giá.
Cũng may, may mà chỉ lái xe đến tòa tháp đôi thôi nên chắc không có ai nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của anh lúc này đâu.
Ban đầu Hứa Gia Lạc còn tưởng sẽ không gặp phải rắc rối gì, nhưng không ngờ là khi hai người họ vừa dừng lại ở bãi đậu xe của tòa tháp đôi, Phó Tiểu Vũ chỉ vừa bước xuống đã đυ.ng phải Hồ Hạ và Tiêu Vân.
"Tổng giám đốc Phó hôm nay đến sớm vậy!"
Hồ Hạ vừa nhìn thấy Phó Tiểu Vũ thì trên mặt đã viết thẳng hai chữ "vui vẻ", còn kìm lòng không đặng nhích lại gần.
Thế nhưng khi người kia vừa đi tới đã lập tức nhìn thấy Hứa Gia Lạc đang ngồi ở vị trí lái của chiếc Tesla: "Ơ? Anh Hứa!"
Hồ Hạ vẫy vẫy tay với Hứa Gia Lạc, còn cố ý đi vòng qua bên cạnh gõ cửa kính xe, quan tâm hỏi: "Anh Hứa! Không phải anh bị cảm nên xin nghỉ phép rồi à? Sao lại còn cùng Tổng giám đốc Phó qua đây thế này? Hủy phép đi làm sao ạ?"
"..."
Hứa Gia Lạc nghiến chặt răng hàm, nhưng vì phép lịch sự anh vẫn phải mở cửa sổ xe ra.
Có điều trong quá trình này, anh đã dùng tốc độ nhanh nhất để suy nghĩ về việc lựa từ xem nên trả lời thế nào, sau đó bèn mỉm cười thản nhiên nói: "Chào buổi sáng, Hồ Hạ, Tiêu Vân."
"Chào anh Hứa và Phó Tổng."
Lúc này Tiêu Vân cũng bước tới chào hỏi hai người.
"Tôi không hủy phép đâu."
Hứa Gia Lạc nói: "Còn ít việc cần phải bàn bạc với Tổng giám đốc Phó mà cậu ấy cũng không có nhiều thời gian nên mới cùng nhau ăn sáng ở gần đây, vừa ăn vừa bàn chuyện ấy mà."
"Gấp vậy ạ." Hồ Hạ theo bản năng vẫn muốn tiếp tục quan tâm hỏi han vài câu: "Vậy anh Hứa, anh..."
"Hồ Hạ," Phó Tiểu Vũ vừa mới xuống xe đã rơi vào tình huống lúng túng, lúc này rốt cuộc cũng không nhịn được nữa bèn nghiêm mặt lại nói: "Sắp chín rưỡi rồi đấy, cậu đã quẹt thẻ chưa?"
"A——!" Hồ Hạ vừa nghe được câu này nhất thời kịp phản ứng lại, bèn lôi Tiêu Vân lao thẳng về phía thang máy, vừa chạy vừa nói: "Thế anh Hứa nghỉ ngơi nhiều vào cho khỏe nhé."
Cho đến tận khi hai người kia vào trong thang máy, Hồ Hạ rốt cuộc mới thở hồng hộc không nhịn được nói: "Chuyện này anh Phó đúng là không nên làm như vậy, làm gì có chuyện người ta đang nghỉ ốm còn tìm đến nói chuyện công việc, thế thì làm sao mà nghỉ ngơi cho khỏe lại được."
Người này có phần nào đó tràn ngập sự phẫn nộ chính đáng, nhưng chẳng qua đây là sự thức tỉnh của một người đi làm công, mà hầu hết thời gian bày ra dáng vẻ này là khi không nhìn thấy khuôn mặt của Omega cấp A Phó Tiểu Vũ.
"Đúng đấy!" Tiêu Vân cũng cảm thấy cực kỳ bất bình, còn cảm khái nói: "Ông đã nhìn thấy cách ăn mặc của anh Hứa chưa, mặc đồ ngủ xong chỉ khoác được mỗi cái áo ngoài, này đúng là quá đáng thương rồi, khẳng định là mới ngủ được nửa giấc thì đã bị Tổng giám đốc Phó cho ăn hành, xem ra vì hai ngày xin nghỉ phép này nên anh Phó mới yêu cầu anh ấy báo cáo trước công việc. Haizzz, ông có nhìn thấy không, còn là anh Hứa lái xe đưa Tổng giám đốc Phó qua đây đấy."
"Thật quá đáng!" Hồ Hạ nghĩ kỹ lại, đúng thật là, lát sau còn không khỏi đập vào cửa thang máy một cái.
...
Hứa Gia Lạc "quá đáng thương" lúc này đang trên đường lái xe về nhà.
Sau khi thành công mượn cớ lừa được Tiêu Vân và Hồ Hạ anh cảm thấy rất thoải mái, còn vừa lái xe vừa sử dụng dàn âm thanh trên xe.
Mới lái được nửa đường nhưng tình trạng có vẻ hơi tắc, Hứa Gia Lạc bị kẹt ở đó không di chuyển được cho nên đã thuận tay mở điện thoại ra lướt qua lịch hẹn hò Phó Tiểu Vũ vừa chia sẻ với mình, khi nhìn thấy mảng lớn màu hồng vào ngày thứ Bảy, ngón tay anh bèn dừng lại——
Omega này vốn muốn dành cho anh thời gian cả một ngày để hẹn hò, còn cực kỳ phấn khích đánh dấu thành màu hồng phấn.
Hứa Gia Lạc không thể không nghĩ đến, sự mất mát thoáng qua trong đôi mắt to tròn của Phó Tiểu Vũ vừa rồi khi còn ở nhà.
Anh cáu kỉnh vỗ vào vô lăng, mặc dù làm thế nào để giới thiệu Phó Tiểu Vũ với anh em của mình là một chuyện rất đau đầu, nhưng—— thôi kệ đi, nghĩ làm gì.
Alpha nhấc điện thoại lên và gửi tin nhắn Wechat cho Phó Tiểu Vũ.
-. -:
Em biết chơi bóng rổ không?Không trả lời.
Anh thậm chí còn không muốn đợi thêm, nên đã chuyển thẳng sang Dingtalk, gửi một tin nhắn qua.
Hứa Giac Lạc:
Phó Tiểu Vũ, em biết chơi bóng rổ không?Phó Tiểu Vũ:
Em biết.Hứa Gia Lạc:
Hay là, thứ Bảy này cùng nhau đi chơi bóng nhé?Phó Tiểu Vũ:
(^o^)/~Phó Tiểu Vũ:
Ôi, em nhanh tay quá lại chọn thành biểu tượng cảm xúc rồi.Phó Tiểu Vũ:
VângHứa Gia Lạc:
(^o^)/~Lời tác giả:Vỏ Dưa:
Hỏi trước là ngọt hay không đã rồi mới nói đến chuyện dài ngắn nhé!----------------------------------
12h37, tềnh êu làm con người đảo điên giờ Phó Meo Meo còn biết dùng cả biểu tượng cảm xúc cơ đấy😌
"Em muốn cùng anh có G.S có thể phát triển lâu dài."Bữa sáng của Hứa Gia Lạc:Há cảo tôm
Bánh cuốn
Xà lách chao xì dầu (dịch tạm cái tên từ cách làm thôi =))