Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Yêu Khác Thường Xuất Hiện Rồi

Chương 46: Hứa Gia Lạc, tôi theo đuổi anh nhé

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tôi đến thăm anh nhé, được không?"

Hứa Gia Lạc gác tay lên trán nhìn đi nhìn lại câu nói này, vài chữ "Tôi không sao, không cần phải vậy đâu" cứ gõ lại xóa, xóa lại gõ, nhưng rồi vẫn không gửi đi.

Tại sao lại không gửi đi, Hứa Gia Lạc không biết.

Nhưng có điều chắc chắn là sự do dự này, có thể được gọi là một kiểu tra tấn thể xác đối với một người đang phát sốt như anh——

Có lẽ chính vì trong khung nói chuyện trên Wechat không ngừng hiển thị dòng trạng thái "Đang nhập", đã khiến người ở đầu dây bên kia có cảm nhận được gì đó, đợi thêm hai ba phút thì điện thoại lại rung lên.

Phó Tiểu Vũ: Hơn nửa tiếng nữa tôi sẽ đến nơi.

Giọng điệu của Omega lúc này mang đậm phong thái cứng rắn như khi quyết định kế hoạch trong cuộc họp——

Cậu dường như đã không cho phép Hứa Gia Lạc nói "không" nữa.

Được rồi.

Alpha bỗng nhiên có cảm giác như trút được gánh nặng, gửi xong một chữ "Được" thì sau đó cả người cũng đổ gục xuống giường.

Anh nằm được nửa tiếng, khi mở mắt ra kiểm tra thời gian trên điện thoại một lần nữa, mới phát hiện Phó Tiểu Vũ đến muộn hơn so với mình đã nói, điều này đương nhiên là hiếm thấy đối với một Omega đúng giờ, nghiêm túc và cẩn thận như cậu.

Vì vậy Alpha lại mơ mơ màng màng nằm thêm mười phút, trước khi cuối cùng cũng bị đánh thức bởi chiếc điện thoại đang rung lên.

"Alo?" Hứa Gia Lạc vừa mở miệng, bèn nhận ra cổ họng mình đã khàn đến mức không chịu được.

"Tôi đang ở trước cửa nhà anh."

"Được rồi."

Anh cố hết sức bò dậy, gắng gượng đứng trước gương vuốt mái tóc bù xù vì ngủ nhiều của mình ra đằng sau, rồi lại súc miệng bằng nước súc miệng, sau đó mới đội cái mũ của chiếc áo hoodie màu ghi lên và đi ra mở cửa.

"Hứa Gia Lạc,"

Phó Tiểu Vũ đứng ở cửa, hô hấp cũng có phần gấp gáp: "Tôi đến rồi."

Hứa Gia Lạc bám vào khung cửa, trong lúc nhất thời cũng không nói gì.

Omega cao gầy đứng trong màn đêm của đầu Xuân, có lẽ là lúc ra khỏi nhà đã quá vội vàng cho nên trên người chỉ mặc một chiếc áo Tee (1) trắng rộng rãi, bên trong cổ áo còn lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh.

(1)= áo T-shirt

Làn da trắng nõn của Phó Tiểu Vũ ánh lên một tia quyến rũ mê người, ánh sáng màu cam của đèn đường chiếu vào khuôn mặt, khiến đôi mắt của cậu gần như được rọi sáng bởi một màu hổ phách trong vắt.

Hứa Gia Lạc không biết có phải là mình sốt đến mức không được tỉnh táo hay không——

Nhưng trong nháy mắt ấy, Phó Tiểu Vũ đã nhìn vào anh và nói "Tôi đến rồi" với nỗi quan tâm trong đôi mắt.

Anh thực sự cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, vì được nhìn thấy một vẻ đẹp không gì sánh được này.

"Anh không sao chứ?" Phó Tiểu Vũ có hơi lo lắng, cậu tiến thêm một bước, nâng túi ni lông trong tay lên và nói: "Tôi đã mua cháo cho anh, là cháo gà nấm loại lần trước anh đã gọi ấy, còn thêm một quả trứng nữa."

Phó Tiểu Vũ thậm chí còn nhớ lần trước ở nhà anh đã gọi món gì.

"Cảm, cảm ơn." Hứa Gia Lạc bỗng nhiên căng thẳng đến mức nói lắp, "Muộn như thế còn chạy đến mang cháo cho tôi. Tôi không sao cả đâu, chỉ là bị cảm thôi. Nghỉ ngơi hai ngày là khỏe ngay, trước đấy tôi cũng đã lên Dingtalk xin nghỉ phép vì ốm rồi."

Sau khi ngừng lại một lát, cuối cùng anh cũng vươn tay ra cầm lấy túi ni lông, nhẹ giọng nói: "Phó Tiểu Vũ, cám ơn cậu nhiều lắm. Muộn như vậy rồi, cậu, cậu mau về đi, ngày mai còn phải đi làm mà..."

Đương nhiên câu nói này là có ý khước từ.

Phó Tiểu Vũ không khỏi đứng đó nhìn anh một lúc.

Omega đi đường mệt nhọc đến đưa cháo cho anh, nhưng ngay cả cửa anh thậm chí cũng không cho đối phương bước vào.

Hứa Gia Lạc biết hành động này không phù hợp đến thế nào.

Nhưng vào thời điểm này, anh không quan tâm nó có phù hợp hay không.

Alpha chỉ hận không thể bóp chết chính bản thân mình vào nửa tiếng trước, anh chẳng lẽ không cảm nhận được ý tứ tấn công trong tin nhắn vừa rồi trên Wehchat hay sao?

Tại sao lại kéo chiến trường đến tình trạng phải mặt đối mặt như hiện tại, tại sao lại không nói thẳng với Phó Tiểu Vũ: Không cần phải đến thăm anh, không nên đến thăm anh.

"Hắt xì!"

Chính vào lúc căng thẳng này lại có cơn gió đêm thổi qua, Hứa Gia Lạc đột nhiên xoay người, quay lưng lại với Phó Tiểu Vũ hắt hơi một cái.

"Xin lỗi." Hứa Gia Lạc có hơi lúng túng, cái hắt hơi đột ngột này đã khiến anh ngừng lại hành động muốn từ chối của mình, không thể không chạy về phòng khách rút giấy ăn ra, khi quay lại còn ra sức lau nước mũi.

Mũi anh bị cọ xát đến đỏ bừng, dĩ nhiên là Alpha rất xấu hổ, khi anh đang định nói tiếp, Phó Tiểu Vũ vẫn chưa nói gì đột nhiên lại lên tiếng: "Hứa Gia Lạc——"

"Gì cơ?" Anh vừa ngẩng đầu đã trông thấy Omega đang tròn xoe mắt nhìn mình.

Thật khó để nói rõ ánh mắt đó là như thế nào, chăm chú, nghiêm túc lại mang theo chút phấn khích mờ nhạt, có cảm giác như động vật ăn thịt khát máu đang chuẩn bị phát động săn mồi.

Nói thật thì, Hứa Gia Lạc thậm chí còn thấy hơi hoảng hốt lo sợ.

"Tôi thật sự thích anh."

Phó Tiểu Vũ nhìn vào mắt Alpha, không chút tránh né.

Omega này dũng cảm đến vậy, chỉ có gò má là khẽ ửng đỏ bởi màn tỏ tình có phần quá thẳng thắn này.

Thế nhưng cậu cũng không dừng lại vì ngượng ngùng, mà còn tiến lên một bước.

Khoảng cách giữa hai người, nhất thời chỉ còn mười mấy cm.

Phó Tiểu Vũ khẽ nói: "Hứa Gia Lạc, tôi theo đuổi anh nhé."

Pằng——

Nếu như nói vừa rồi Hứa Gia Lạc còn đang chật vật giãy dụa sau khi bị nhắm trúng.

Thì lúc này đây, anh đã trực tiếp ăn một phát súng.

...

Hứa Gia Lạc bám chặt vào khung cửa, giống như đó là nơi chống đỡ duy nhất cho bản thân.

Sự im lặng trong vài giây ấy, đối với anh mà nói dường như là rất dài.

Nhưng anh không thể khoanh tay chịu trói như thế này được.

Alpha gần như đã nghĩ rất nhiều, nhưng dường như cũng không nghĩ gì, cuối cùng chỉ nói rằng: "Phó Tiểu Vũ, không được đâu."

Không khí tựa như ngưng đọng, Omega ngơ ngác nhìn vào anh.

Đôi mắt của cậu to đến nhường ấy, cũng bởi vì thế nên lại càng không thể che giấu được cảm xúc của bản thân.

Hứa Gia Lạc có thể nhìn thấy rất rõ sự mất mát và bàng hoàng của Phó Tiểu Vũ vào lúc này, nhưng ngay sau đó ánh mắt ấy cũng lập tức biến thành sự bướng bỉnh.

Omega này thậm chí còn không hề lùi bước.

Hứa Gia Lạc không thể không nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ: "Tôi thật sự không thể đồng ý với cậu được."

"Tại sao?" Phó Tiểu Vũ cố chấp hỏi: "Là tôi theo đuổi anh, bây giờ anh thậm chí không cần phải thích tôi, chỉ cần anh đồng ý để tôi theo đuổi anh, còn lại cứ giao cho tôi cố gắng là được."

"Phó Tiểu Vũ..."

Lời này của Omega khiến giọng nói của Hứa Gia Lạc run lên.

Anh cố gắng muốn giống như thường ngày, đứng ở bên có nhiều kinh nghiệm và ưu thế hơn, dùng thái độ bình tĩnh lý trí trả lời rằng: "Tôi hiểu, lần phát tình đó... thật sự rất đẹp, cậu có thể nghĩ như thế này thật ra cũng là vinh hạnh của tôi."

Anh dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Nhưng cậu cũng phải hiểu rằng, có thể cũng chính vì sự đẹp đẽ đó cộng thêm với trải nghiệm về lần đầu tiên đã che mất mắt cậu, khiến cậu sinh ra ảo giác sau đó cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên cậu đã xem sự ỷ lại và cảm xúc lưu luyến đó thành cảm giác yêu thích, nhưng mà thật ra không phải vậy đâu, tâm trạng như thế này chỉ là nhất thời và cũng sẽ sớm biến mất thôi."

Rõ ràng là anh rất giỏi trong việc giải thích cảm xúc.

Nhưng những lời này, Alpha lại nói một cách vô cùng khó khăn, giống như thể bản thân không phải chỉ đang thuyết phục mỗi Phó Tiểu Vũ mà còn phải thuyết phục cả chính mình.

Một giây kia khi nói đến "sẽ biến mất", Omega đứng trước mặt anh lại khẽ nghiêng đầu qua, bởi cậu không tự chủ được thoáng lộ ra vẻ buồn bã.

Điều này làm cho giọng điệu của Hứa Gia Lạc đột nhiên yếu đi, anh chán ghét bản thân mình hơn bao giờ hết, nhẹ giọng nói: "Đừng có dại như thế, Phó Tiểu Vũ."

"Tôi là một Alpha đã ly hôn còn có cả con cái, sự nghiệp học hành cũng đang tạm gác lại, bản thân cũng đang ở trong thời kỳ thấp kém nhất, tồi tệ nhất của cuộc đời. Omega như cậu muốn theo đuổi tôi..."

Đầu Hứa Gia Lạc đau dữ dội, tự cười nhạo bản thân mình, mặc dù muốn làm cho bầu không khí dễ chịu hơn một chút bằng cách chế nhạo bản thân, nhưng lại không nhịn được bắt đầu ho khan: "Để ai nhìn vào cũng sẽ thấy, thấy, thật sự là quá phí phạm, đúng không? Phó Tiểu Vũ, không thể như vậy được."

"Hứa Gia Lạc," Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên lên tiếng: "Cảm xúc thích anh của tôi... sẽ không biến mất đâu."

Câu nói này, cậu nói rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chữ đều rất nghiêm túc.

"Hứa Gia Lạc, tôi thích anh, không phải vì lần quan hệ đó. Đúng, lần đó thật sự rất tốt đẹp, thậm chí nếu như có thể, tôi thực sự muốn cùng anh cứ mãi quấn lấy nhau như thế, là cái kiểu có thể phát triển và duy trì lâu dài đó. Nhưng tìиɧ ɖu͙© không phải tất cả."

Tốc độ nói của Phó Tiểu Vũ rất chậm, khi nhắc đến vấn đề nhạy cảm này, những từ ngữ cậu dùng có thể nói là vụng về.

Nhưng cái kiểu "quan hệ tìиɧ ɖu͙© phát triển, bền vững dài lâu" vụng về đó thật sự quá hấp dẫn, điều này quả thực đã khiến Hứa Gia Lạc không thể không vểnh tai lên để nghe cho rõ mỗi một từ cậu nói.

"Trước khi gặp anh, cuộc đời của tôi chỉ có cảm giác thành tựu, sự nghiệp có tiến triển hoặc hoàn thành xong một dự án là đã có thể hài lòng đối với bản thân mình rồi, đó là trước đây khi tôi cảm thấy như vậy là tuyệt nhất.

Nhưng mà Hứa Gia Lạc, sau khi ở cùng anh... Hứa Gia Lạc, đây là lần đầu tiên tôi mới biết được vui vẻ là cảm giác như thế nào, tôi không cần phải làm việc chăm chỉ, không cần phải rất xuất sắc, thậm chí không cần phải làm bất cứ chuyện gì, dù chỉ là ngồi cạnh bên anh trên con tàu hải tặc bẩn thỉu, bị bỏ hoang và không làm gì kia..."

"Tôi theo đuổi anh, vì cho tới tận hôm nay anh là người Alpha duy nhất đã mang vui vẻ đến cho tôi. Còn anh thì sao?"

Giọng nói của Phó Tiểu Vũ rất nhẹ nhàng, cậu khẽ run lên bởi nỗi thấp thỏm của bản thân: "Khi anh ở bên tôi, thực sự không cảm thấy vui vẻ một chút nào sao?"

Trái tim của Hứa Gia lạc đang run lên.

Anh đã từng nói với Omega này phải thành thật với cảm xúc của mình, nhưng khi câu hỏi tương tự đến trước mặt anh vào ngày hôm nay——

Anh thì sao?

Anh có thể thực sự thành thật 100% không?

"Tay của cậu..."

Xuất phát từ việc muốn trốn tránh cảm xúc hiện tại, Hứa Gia Lạc bèn rời đi tầm mắt, thế nên mới vừa vặn trông thấy miếng băng dán vết thương trên ngón trỏ của Phó Tiểu Vũ: "Tay làm sao vậy?"

"Bị bỏng." Phó Tiểu Vũ cúi đầu xuống, nắm lấy ngón tay của mình một lúc rồi mới đáp lại: "Lúc nấu cháo không cẩn thận để bị bỏng."

"Để tôi xem nào." Hứa Gia Lạc cẩn thận duỗi tay đến gỡ miếng băng dán trên ngón tay của Omega ra, bèn trông thấy vết bỏng đã bị phồng to lên, anh thổi thổi vào vết thương đó theo bản năng rồi đột nhiên như nhớ đến điều gì bèn vội nói: "Không phải cậu mua cháo sao?"

"Lúc mới đầu là tôi tự nấu, còn bỏ thêm cả thịt dăm bông Parma, nhưng mà nấu lâu quá nên rất khó nuốt vì thế tôi đã đổ hết đi rồi." Phó Tiểu Vũ khẽ nói: "Sau đó lại ra ngoài mua cháo cho anh, nên mới đến muộn một chút."

Hứa Gia Lạc đột nhiên cảm thấy sống mũi mình cay cay.

Phó Tiểu Vũ ngốc quá.

Sao lại có một Omega ngốc nghếch tới nhường này, rõ ràng là đã tự nấu cả cháo, ngón tay còn bị bỏng đến mức phồng rộp cả lên, dù không ngon đến thế nào cũng nên mang cháo đến trước mặt anh và nói là: Tôi tự nấu chứ.

Anh cầm hộp nhựa kia lên, bỗng nhiên đặt mông ngồi xuống bậc cửa, mạnh mẽ bẻ đôi đũa dùng một lần ra, sau đó là húp từng ngụm lớn món cháo đó.

Phó Tiểu Vũ cũng lặng lẽ ngồi bên cạnh anh, nhìn Alpha ăn uống chật vật.

Hứa Gia Lạc gần như chỉ mất một đến hai phút là xử xong hơn nửa bát cháo lớn, anh cầm thìa xúc lên một miếng nấm hương, nhìn vào nó rồi đột nhiên không kìm được nữa, lẩm bẩm nói: "Tôi cũng đã rất vui."

Trong thoáng chốc nói ra câu kia, Hứa Gia Lạc nhớ đến buổi tối hôm ấy ở Thuận Thành.

Trong căn phòng KTV chật chội, khi anh hát bài 《Nơi không có người》, qua khoé mắt cũng đã nhìn thấy Phó Tiểu Vũ đang chăm chú nhìn vào mình——

Đôi mắt sáng ngời cùng si mê của Omega ấy, nóng bỏng đến mức anh phải nhắm mắt lại.

Alpha thực sự không thể lừa dối chính mình, lại càng không thể lừa dối một Phó Tiểu Vũ như vậy được nữa.

Giọng nói của Hứa Gia Lạc, nhẹ đến nỗi bất cứ lúc nào cũng có thể bay theo cơn gió: "Đối với rất nhiều chuyện, đối với cuộc đời trong tương lai, tôi thật sự không có câu trả lời, bởi tôi lo rằng..."

Tiếng Phó Tiểu Vũ vội vàng vang lên đầy kiên quyết: "Là tôi theo đuổi anh đó, Hứa Gia Lạc. Theo đuổi, vốn đồng nghĩa với chuyện sẽ là cái kết không thể biết trước được. Tôi không cần anh phải chịu bất cứ trách nhiệm nào, yêu cầu duy nhất của tôi là đừng để tôi xen ngang vào chuyện tình cảm của người khác. Nếu có một ngày anh muốn trở về bên Cận Sở—— hãy nói cho tôi biết, như vậy được không?"

Đầu óc Hứa Gia Lạc trống rỗng, cơn sốt cao khiến anh choáng váng, trong đời anh chưa từng có giây phút nào hoàn toàn chết ngắt như thế này.

Tất cả lý trí đều nói với anh rằng, đây định trước sẽ là một cuộc hành trình nguy hiểm và đầy sóng gió và anh hoàn toàn không biết gì về con đường phía trước đó.

Trên thế giới này, thật ra không tồn tại cái gì gọi là "theo đuổi", nếu như bên được theo đuổi hoàn toàn không có ý gì thì trò chơi này căn bản không có cách nào tiến hành được.

Một khi đã đồng ý với chuyện "theo đuổi" này, trên thực tế——

Có nghĩa là anh sẽ cùng Omega này yêu nhau.

"Hứa Gia Lạc, tôi đã trưởng thành lâu như vậy nhưng lại chưa từng hẹn hò bao giờ. Đây cũng là lần đầu tiên tôi mong mỏi được yêu đến như vậy, anh chính là người mà tôi muốn có được nhất. Hãy để tôi theo đuổi anh, có được không?"

Khi Omega nói đến đây gần như đã dốc toàn lực, cậu siết chặt lấy lòng bàn tay của anh, dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong đôi mắt ấy.

Cút mẹ nó đi.

Hứa Gia Lạc đã từng nói với Phó Tiểu Vũ phải học được cách nói ra câu này, nhưng thật nực cười khi đây là lần đầu tiên trong đời anh nói ra bốn từ này với chính mình.

Cút mẹ nó đi, đêm nay anh không muốn suy nghĩ bằng lý trí nữa.

"Được."

Anh nói.

"Hứa Gia Lạc!"

Phó Tiểu Vũ đột nhiên phấn khích nhảy dựng lên, cậu hất đổ bát cháo sang một bên, giống như một chú sư tử bé đang kích động muốn nhào tới hôn anh: "Em sẽ đối với anh rất tốt, thật đấy."

"Đừng, đừng..."

Hứa Gia Lạc yếu ớt giãy dụa một lúc, anh giữ chặt lấy đầu của Omega trong l*иg ngực mình, bất đắc dĩ nói: "Tôi đang bị cảm đấy, em muốn bị lây sao hả?"

Mặc dù anh đã nói như thế, nhưng sau khi ôm chặt như vậy trong vài giây, cuối cùng lại không nhịn được hôn vào sau đầu của Phó Tiểu Vũ.

Omega này hôm nay không xịt nước hoa, trên người cậu... hoàn toàn là hương thơm của hoa Tử la lan.

Đó là một đêm đầu Xuân.

Hết thảy đều thơm thơm.

Lời tác giả:

Hứa Gia Lạc: Tôi có nên nằm thẳng ra luôn không

---------------------------------

1h42 am, chương này nhiều cảm xúc quá T T

Tôi muốn đổi xưng hô như trên, xin cả nhà ý kiến duyệt hay không.

"Trẫm phải đi đánh trận chiến cần phải đánh."

🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
« Chương TrướcChương Tiếp »