Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Yêu Khác Thường Xuất Hiện Rồi

Chương 16: Cậu là con mèo đấy à?

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Này!"

Phó Tiểu Vũ đứng trong cơn gió đêm lạnh giá, bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng gọi từ sau lưng: "Phó Tiểu Vũ, cậu đứng đây làm gì thế?"

Cậu ngẩn ra, quay đầu lại mới phát hiện đó là Hứa Gia Lạc đang cầm theo tập tài liệu.

Vị trí anh đang đứng có hơi kỳ lạ, lại là đang ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Ngay sau đó cậu cũng lập tức nhận ra rằng, không phải Hứa Gia Lạc kỳ lạ mà là vì cậu lúc mới xuống tầng mới phát hiện ra những chiếc ô tô trên app gọi xe đều đang xếp một hàng dài, cậu ở dưới tầng nhà Văn Kha chờ xe trong phiền muộn, cho nên không biết từ lúc nào đã nhảy lên bồn hoa đứng ngẩn ra ở đây rồi.

"Đi nào, tôi mời cậu uống vài ly."

Hứa Gia Lạc thấy cậu không trả lời, cũng không để ý tới nữa lại tiếp tục ngẩng đầu lên nói chuyện.

Phó Tiểu Vũ cứ đứng trên bồn hoa cao cao nhìn vào Hứa Gia Lạc như thế, qua được một lát mới quay đầu sang chỗ khác, rồi nói: "Hứa Gia Lạc, tôi không cần người an ủi đâu."

Câu nói này, cậu nói rất cứng rắn.

Nhưng không hiểu vì sao người kia nhìn vào cậu lại khẽ mỉm cười, nói tiếp: "Phó Tiểu Vũ, tôi là chú lừa bướng bỉnh bạn học cấp Ba của Hàn Giang Khuyết, còn quen biết với cậu ta sớm hơn cả cậu, thế nên chuyện cãi nhau với cái người đó trong mắt tôi không phải là chuyện lớn gì cho cam, thế nên không cần phải an ủi."

"Là chuyện công việc thôi." Hứa Gia Lạc giơ tập tài liệu lên, nói: "Toàn bộ các câu hỏi trắc nghiệm đã sắp xếp lại rồi, dựa theo sáu module làm thành hình thái sáu cửa ải cần phải được giải mã, còn xóa bớt đi và điều chỉnh thêm một lần nữa, hiện tại trong tay tôi là các câu hỏi trắc nghiệm bản hoàn chỉnh và đầy đủ nhất đã được in ra giấy—— Đây không phải là tiến độ hôm qua cậu muốn được xem hay sao? Đúng lúc cậu có thể làm một bản sau đó cho tôi chút ý kiến rồi."

"Với cả Phó Tiểu Vũ này, tối nay Giao thừa cậu mà không đợi vài tiếng đồng hồ thì cũng chẳng bắt được xe đâu, mà đi về có mỗi một mình còn ý nghĩa gì nữa. Tôi biết ở cách nhà Văn Kha không xa có một quán bar nổi tiếng lịch sự lắm, có điều giá cả hơi chát một tý. Tối này tôi sẽ nhịn nỗi đau này mời cậu vì công việc, cơ hội hiếm có không nên để mất đâu."

Phó Tiểu Vũ không nói gì mà cậu cũng chẳng ngốc như thế.

Nhưng cho dù có hiểu rõ, khi nghe thấy câu "đi về có mỗi một mình còn ý nghĩa gì nữa" kia thì lại thực sự lung lay.

Buổi tối đêm Giao thừa, Phó Cảnh có lẽ đang cùng Đường Ninh vui vẻ ăn hải sản, cậu đã đặt cho hai người họ một bàn tại khách sạn trên tầng thượng gần biển, đến ban đêm còn có thể nhìn thấy cả những chùm pháo hoa rực rỡ.

Thế nhưng cậu chỉ có một mình, còn chưa được ăn no, nếu như trở về nhà thì cũng chỉ có thể được ăn chút tôm đông lạnh mà thôi.

Chẳng qua vừa rồi bản thân đã mạnh miệng như thế, trong phút chốc mới không biết nên xuống nước thế nào. Có cơ gió rét buốt thổi qua, thực ra cậu cũng cảm thấy lạnh rồi, đứng ở bên bồn hoa cao cao như thế này trông chẳng khác gì mấy bản tin kiểu "mèo nhà gặp sự cố bất ngờ bị mắc kẹt trên cây đã được đội cứu hỏa tới giải cứu" cả.

"Tôi sẽ không hỏi cậu vì sao lại cãi nhau với Hàn Giang Khuyết đâu, đừng lo."

Hình như Hứa Gia Lạc từ trước đến này đều không quan tâm đến chuyện thể diện này, khi cậu không nói gì, Alpha vẫn kiểu lười biếng nói tiếp: "Xuống đi Phó Tiểu Vũ, cậu là con mèo đấy à? Lúc giận dữ sao lại trèo cao như thế?"

"..."

Phó Tiểu Vũ mừng thầm vì bây giờ đang là đêm khuya, bởi vì cậu biết mình đã đỏ mặt rồi.

Lại im lặng thêm một lúc, sau đó cậu mới bám lấy lan can ở bên cạnh, nhanh nhẹn nhảy xuống.

"Chúng ta đi thôi."

Hứa Gia Lạc nở nụ cười, tựa như không cần câu trả lời của Phó Tiểu Vũ thì anh cũng đã chắc chắn được đáp án.

...

Quán bar Hứa Gia Lạc chọn theo kiểu Nhật có tên là Bespoke (1), nằm trong một khu trung tâm thương mại nhỏ ở đoạn rẽ vào khu chung cư của Văn Kha.

(1)= Bespoke trong tiếng Anh có nghĩa là thiết kế riêng, ở các quán bar được hiểu như là hình thức pha chế riêng theo yêu cầu của KH.

Tuy rằng quán bar đó thoạt nhìn có vẻ rất khiêm tốn, không gian cũng không rộng rãi, nhưng nội thất lắp đặt lại rất được chú trọng, quầy bar bằng gỗ lim và những bộ sopha bằng da thật dưới ánh đèn lại càng toát lên vẻ ấm áp, vừa mới bước vào đã có nhân viên phục vụ nhận lấy áo khoác trên người của bọn họ.

Tuy hôm nay là đêm Giao thừa, nhưng bên cạnh quầy bar chỉ có lác đác bảy tám người khách vừa tán gẫu vừa nói chuyện mà thôi.

Bọn họ chọn một chỗ ngồi trong góc vắng vẻ yên tĩnh, vừa mới vào chỗ, nhân viên phục vụ đã cúi người xuống bày khăn ấm và trà nóng lên bàn, Phó Tiểu Vũ vốn vừa hứng gió rét nên cũng cảm thấy tay mình hơi lạnh, được phục vụ như vậy lúc này lại càng khiến người cảm thấy phù hợp.

Khi gọi đồ, Hứa Gia Lạc đã giới thiệu loại rượu Thượng Thiên Nhược Thủy chai màu xanh lam, Phó Tiểu Vũ bình thường cũng chỉ uống vài loại thường hay thấy, cậu không hiểu về rượu lắm, chỉ cảm thấy cái tên này rất nho nhã lịch sự, vì vậy bèn quyết định gọi giống như Hứa Gia Lạc.

Anh cũng lười giở tiếp thực đơn, sau khi gọi rượu xong bèn tùy tiện nói một câu: "Nhà bếp có chuẩn bị lưỡi bò và cá trứng không?"

Phó Tiểu Vũ giật cả mình, cậu không khỏi ngẩng đầu lên liếc nhìn Hứa Gia Lạc một cái——

Thật sự là không ăn uống điều độ một chút nào, đêm hôm thế này mà còn gọi loại đồ ăn đó.

"Đương nhiên là có rồi." Người phục vụ ngược lại không để ý đến điều này mà còn cười một cái: "Vừa nhìn thấy ngài đây đã biết là khách quen rồi, đúng vậy, loại rượu nguyên chất khi uống vào thường thấy khô và nồng, thích hợp nhất là ăn với đồ nướng, tôi sẽ lập tức báo lại với nhà bếp để nướng đồ cho hai vị."

"Được." Hứa Gia Lạc dựa vào ghế sopha, lười nhác nói: "Đúng rồi, lấy hộ chúng tôi một cái bút nhé, với cả bày thêm hai cây nến ở đây."

Hứa Gia Lạc đã thật sự lấy ra một tập giấy khảo sát dày cộp từ trong tập tài liệu rồi để lên mặt bàn, đặt chiếc bút bi lên trên đống giấy tờ sau đó đẩy về phía trước mặt Phó Tiểu Vũ.

"Nào, chúng ta bắt đầu thôi." Hứa Gia Lạc rót cho cậu một ly rượu, rồi nói tiếp: "Sáu module, hơn bốn trăm câu hỏi, đúng là phải mất một lúc rồi."

"..."

Phó Tiểu Vũ không thể ngờ được là có một ngày, Hứa Gia Lạc lại chủ động lấy ra những tài liệu về công việc rồi đặt trước mặt cậu như thế này.

Đương nhiên là cậu chẳng hề muốn làm đâu.

Trước đó ở phiên bản đơn giản hóa, trong công ty những người khác đều thử hết nhưng cậu lại không đυ.ng đến một chút nào, huống chi là phức tạp như ngày hôm nay.

Nhưng trong tình huống của buổi tối này, cậu đúng là đã phóng lao thì phải theo lao thôi, nếu không thì cái lý do để cậu đồng ý quyết định đi uống rượu với Hứa Gia Lạc thực sự rất kỳ cục.

Phó Tiểu Vũ nghiến chặt răng cầm chiếc bút bi kia lên, tiếp theo đó là cúi đầu xuống bắt đầu làm từ module đầu tiên.

Những câu hỏi trắc nghiệm ban đầu, thật ra cậu cũng đã từng thấy qua, nhưng đến khi bản thân cần phải làm rồi thì mỗi câu Phó Tiểu Vũ đều sẽ đọc cẩn thận một lượt, sau đó mới đến khâu chọn đáp án, cho nên cũng không thể nhanh được.

Nếu như đã quyết định làm rồi, từ khi bắt đầu là cậu đều làm từng câu từng câu rất cẩn thận.

Module đầu tiên là về phần tình cảm, cậu hoàn thành cũng khá thuận lợi, sau khi làm xong còn cúi đầu nhấp một ngụm rượu.

Nhưng khi đến lượt module thứ hai, vừa nhìn thấy mấy chữ bối cảnh gia đình trên tiêu đề, Phó Tiểu Vũ theo bản năng đã nắm chặt lấy chiếc bút bi.

Cậu ngẩng đầu lên khẽ liếc nhìn Hứa Gia Lạc một cái, Alpha đang dựa vào ghế sopha mắt lim dim thưởng thức rượu, hoàn toàn không giống như đang nhìn chằm chằm vào Omega.

Phó Tiểu Vũ bèn thở phào một hơi, tiếp sau đó là cúi đầu xuống bắt đầu nhanh chóng khoanh vào đáp án.

Sau khi làm xong bốn trăm câu hỏi, không để ý đến thời gian thoáng chốc cũng trôi qua một tiếng đồng hồ.

Khi cậu đẩy đống bài trắc nghiệm về phía Hứa Gia Lạc, bất chợt lại có chút cảm giác lo lắng hồi hộp như thể học sinh đang nộp bài cho giáo viên vậy.

Cậu uống cạn rượu trong ly của mình, hắng giọng một cái rồi mới lên tiếng: "Tôi cảm thấy..."

"Đợi đã."

Hứa Gia Lạc thu lại những bài trắc nghiệm kia, nhưng vào lúc này lại miễn cưỡng giơ tay lên cắt ngang lời Phó Tiểu Vũ.

Cậu có hơi mông lung, không phải bảo mình phát biểu ý kiến à?

"Còn module này và còn module này nữa." Hứa Gia Lạc lại mở phần tài liệu kia ra, lật giở một lúc, rút riêng ra vài tờ giấy rồi đưa qua: "Hai phần này trả lời lại một lần nữa."

Phó Tiểu Vũ cúi đầu nhìn vào phần trắc nghiệm Hứa Gia Lạc vừa đưa qua, biểu cảm trên khuôn mặt của cậu lập tức cứng đờ——

Đó là hai module về bối cảnh gia đình và tâm lý tìиɧ ɖu͙©, được rút riêng ra để cậu điền lại một lần nữa.

"Tại, tại sao?"

Cậu không khỏi có hơi lắp bắp.

"Phó Tiểu Vũ, cậu biết người học chuyên ngành như tôi, mỗi một học kỳ cần phải nhìn biết bao nhiêu người làm bài trắc nghiệm trước mặt mình không?"

Hứa Gia Lạc hờ hững nói: "Trừ những câu hỏi trong hai module này ra, bình quân thời gian cậu dành cho một câu hỏi khác cần từ mười đến mười hai giây, đây là tốc độ cậu đọc và tư duy thật. Nhưng khi cậu làm những câu hỏi trắc nghiệm thuộc về hai phần này, cậu gần như mỗi một câu đều không vượt qua được nổi bảy giây—— cậu đang trả lời lung tung."

"Không phải như thế..."

Phó Tiểu Vũ chỉ cảm thấy trên chóp mũi dường như muổn chảy ra mồ hôi hột, cậu theo bản năng muốn giải thích.

"Vậy thì làm lại một lần nữa đi."

Alpha bỗng nhiên lại đặt ly rượu xuống, thân người hơi nghiêng về phía trước, nhìn chăm chú vào cậu: "Trả lời lại một lần nữa, phải trả lời giống hệt như đáp án trước đó, chứng minh là tôi sai đi. Phó Tiểu Vũ, nếu như cậu thành thật làm theo trực giác và cách nghĩ của bản thân thì việc này đâu có khó nhỉ?"

Ngón tay của Phó Tiểu Vũ khẽ run lên một cái.

Từ bé đến lớn, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện quay cop trong bất cứ cuộc thi nào, thế nhưng khi trả lời một bài trắc nghiệm lại không thành thật. Thế nên khi bị đối phương nhạy bén vạch trần, khiến Phó Tiểu Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Tôi..."

Phó Tiểu Vũ cúi đầu xuống nhìn vào những tờ trắc nghiệm trước mặt mình.

Cậu biết, mình không thể làm được chuyện này, cậu không thể làm ra được một đáp án giống hệt như cái cũ, bởi có những chỗ ngay cả câu hỏi cậu cũng còn chưa đọc hết.

"Thôi bỏ đi, thật ra cũng chẳng sao cả đâu."

Hứa Gia Lạc bỗng nhiên thu lại mấy tờ giấy kia từ trong tay của Phó Tiểu Vũ rồi bỏ vào trong tập tài liệu.

Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, chỉ là không biết từ lúc nào trong đôi mắt hẹp dài kia đã không còn ý cười nữa rồi.

Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn vào Hứa Gia Lạc——

Người này giận cậu rồi, là vì cậu không thành thật.

Khi nghĩ như vậy, trong lòng Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên có chút trống trải, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào.

"Phó Tiểu Vũ,"

Hứa Gia Lạc nhấc cái nắp bằng thủy tinh trên chiếc đèn nến lên, rồi dùng ngọn lửa của cây nến châm thuốc cho mình. Qua một lát, mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cậu một cái rồi nhàn nhạt nói rằng: "Đối với cậu, tôi không cần những bài trắc nghiệm này cũng có thể có được phán đoán của mình rồi."

"Đương nhiên đó mới chỉ là bước ban đầu, học thuật cũng có những phán đoán không đủ chặt chẽ cẩn thận, thế nhưng trực giác của bản thân mách bảo cho tôi rằng phán đoán của mình là đúng. Nếu như cậu thành thật hoàn thiện hết tập bài trắc nghiệm này, tôi tin là cậu sẽ có được kết luận—— cậu là một người bảo vệ trật tự cũng là người theo chủ nghĩa hoàn hảo."

"Phó Tiểu Vũ, thử hỏi bản thân cậu xem, có phải cậu thường xuyên cảm thấy nội tâm có tính cưỡng ép cần—— cần bản thân phải thực hiện những việc chính xác. Loại tiêu chuẩn chính xác nghiêm khắc đến thế này, cho dù có khiến người khác ghét thì cũng phải thực hiện bằng được."

"Vì sao cậu lại không chịu trả lời các câu hỏi về phần gia đình, tôi nghĩ bởi trong lòng cậu ắt đã có đáp án."

Hứa Gia Lạc gằn từng chữ nói: "Bởi vì trong gia đình của cậu, từ trước đến này không có được một người bảo vệ chân chính nào. Ba của cậu không phải là người bảo vệ, xử phạt về thể xác, mắng nhiếc, nhục mạ, một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh bị bạo hành gia đình sẽ trở thành một người theo chủ nghĩa hoàn hảo không hoàn chỉnh, vì ngay từ tấm bé đã ép bản thân phải nghe theo những tiêu chuẩn của người lớn."

"Nỗi sợ hãi sẽ khiến cậu kiểm soát cơ thể mình, giám sát từng hành động của bản thân đều phải đạt được sự hoàn hảo chính xác. Thanh gươm của Damocles (2) từ khi còn nhỏ cho tới khi trưởng thành, từ đầu đến cuối đều treo trên đỉnh đầu lúc nào cũng có thể chém xuống—— nó khiến cho cậu không thể không trở thành Phó Tiểu Vũ như hiện tại, là một người không có năng lực theo chủ nghĩa hoàn hảo."

Khoảnh khắc ấy, Phó Tiểu Vũ cảm thấy trái tim mình đang khẽ co rúc lại, giống như có thứ gì đó thông qua đôi mắt của Hứa Gia Lạc đang nhắm thẳng vào bản thân cậu vậy.

Cậu chỉ muốn lập tức chạy mất dạng.

(2)= Nguồn: "What was the sword of Damocles?", History.com, 07/03/2016

Biên dịch: Lê Thị Hồng Loan | Biên tập: Lê Hồng Hiệp

Hình tượng "Thanh gươm của Damocles" (sword of Damocles) nổi tiếng có nguồn gốc từ một câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa được phổ biến bởi triết gia Roman Cicero trong một cuốn sách vào năm 45 TCN của ông mang tên Tusculanae Disputationes (Tạm dịch: Những cuộc thảo luận của người Tusculan). Phiên bản câu chuyện của Cicero tập trung vào Dionysius II, một vị vua độc tài một thời từng cai trị thành phố Sicily thuộc Syracuse ở thế kỷ thứ tư và thứ năm TCN. Mặc dù giàu có và quyền lực, Dionysius vẫn vô cùng bất an. Những luật lệ tàn bạo đã gây ra cho ông nhiều kẻ thù, và ông bị dày vò bởi nỗi lo sợ bị ám sát – đến nỗi ông phải ngủ trong một phòng ngủ được bao quanh bởi một con hào và chỉ tin cậy cho con gái giúp mình cạo râu bằng một lưỡi dao cạo.

Theo như Cicero kể, một ngày, sự bức bối của nhà vua lên đến đỉnh điểm khi một nịnh thần tên là Damocles đã tuôn ra hàng lời khen ngợi và nhận xét rằng cuộc sống của Dionysius phải hạnh phúc đến nhường nào. "Vì cuộc sống của ta làm ngươi vui thích", Dionysius khó chịu trả lời, "ngươi có muốn tự mình nếm trải thử và xem ta may mắn đến chừng nào không?" Khi Damocles đồng ý, Dionysius đặt y lên một chiếc ngai vàng và ra lệnh cho một toán người hầu phục vụ y. Y được thiết đãi bằng những miếng thịt ngon và được tắm đẫm với nước hoa và dầu xức.

Damocles không thể tin được vận may của mình, nhưng ngay khi y bắt đầu tận hưởng cuộc sống của một vị vua, y nhận ra Dionysius đã treo một thanh gươm sắc như dao cạo trên trần nhà. Thanh gươm trỏ vào đầu Damocles, treo lơ lửng chỉ bằng một sợi lông ngựa. Từ đó về sau, sự lo sợ của viên nịnh thần về sự sống của mình khiến cho y không thể tận hưởng được sự xa hoa của các bữa tiệc hoặc sự phục dịch của đám người hầu. Sau nhiều lần lo lắng liếc nhìn về lưỡi gươm treo lủng lẳng trên đầu mình, y cầu xin được miễn thứ, nói rằng không còn muốn được may mắn như vậy nữa.

Đối với Cicero, câu chuyện của Dionysius và Damocles hàm ý rằng những người cầm quyền luôn luôn bị giày vò bởi bóng ma của sự lo lắng và cái chết, và rằng "không thể có hạnh phúc cho một người luôn phải lo sợ." Truyện ngụ ngôn này sau này trở thành một mô típ quen thuộc trong văn học thời trung cổ, và cụm từ "thanh gươm của Damocles" hiện thường được sử dụng rộng rãi như một cách nói ẩn dụ để mô tả một mối nguy hiểm hiển hiện. Tương tự như vậy, câu nói "treo đầu sợi chỉ" (hanging by a thread) đã trở thành cách nói để chỉ một tình huống đầy nguy hiểm hoặc bấp bênh.

Một trong những trường hợp nổi tiếng mà thành ngữ này được sử dụng là vào năm 1961 trong Chiến tranh Lạnh, khi Tổng thống John F. Kennedy phát biểu trước Liên Hợp Quốc, trong đó ông nói rằng "Mọi đàn ông, phụ nữ và trẻ em đang sống dưới một thanh gươm Damocles của vũ khí hạt nhân, treo trên đầu những sợi chỉ mỏng manh nhất, có thể bị cắt đứt bất kỳ lúc nào do tai nạn, tính toán sai, hoặc sự điên rồ." ("Every man, woman and child lives under a nuclear sword of Damocles, hanging by the slenderest of threads, capable of being cut at any moment by accident or miscalculation or by madness.")

Lời tác giả:

Đã tham khảo Enneagram (3), những bình luận của các bạn tôi đều đã thấy hết, chỉ là thấy hơi mệt qua hai ngày nữa sẽ trả lời nhé!

(3)= ENNEAGRAM là một hệ thống cổ xưa, vô cùng uyên thâm, sâu sắc mô tả chín khía cạnh khácnhau của tính cách con người. Nó cũng là hệ thống thực hành phát triển trí tuệ xúc cảm (emotionalintelligence) hoàn thiện nhất hiện tại, thích hợp cho từng cá nhân có khả năng "nhìn vào bên trong" liên hệ trực tiếp đến đời sống tinh thần của chính mình. ENNEAGRAM mô tả chín dạng tính cách con người, không dạng tính cách nào là tốt hay xấu, mỗi tính cách phản ứng với thế giới khách quan theo cảm nhận và suy xét riêng của mình.

-------------------------------------------------

1h03 am, tiến sĩ tâm lý Hứa online.
« Chương TrướcChương Tiếp »