Hứa Gia Lạc chỉ là một Alpha.
Anh ấy không thể cho con bú.
Đây là chuyện đã định sẵn kể từ khi sinh ra.
Thế nhưng đám không răng khi bị cơn đói hành hạ thì lại không thể hiểu được cái đạo lý này, vì vậy sẽ không bao giờ dễ dàng buông bỏ bất kỳ núʍ ѵú nào lộ ra trước mắt chúng.
Hứa Tri Phi mυ"ŧ đi mυ"ŧ lại núʍ ѵú phẳng lì không có chút vị ngọt nào đến mấy lần, tựa như không thể tin nổi ở nơi đó thật sự không có sữa vậy.
"Oe...oe..." Cậu nhóc vừa nhay vừa khóc, ngay cả hàng mày nhỏ cũng nhíu chặt, phảng phất như toàn bộ ngũ quan đều bị dồn đến một chỗ và phàn nàn nói:
Khó ăn quá đi."Bé yêu, bé yêu của ba à..."
Vành mắt Hứa Gia Lạc đỏ hoe, không kiềm được mà nặng nề hít vào một hơi.
Nhóc cưng của anh đang bị đói, thương chết đi được.
Nhưng cùng với xót xa, còn có hội chứng nhạy cảm ở đầu ti của anh, con người hoàn toàn không thể cho con bú như Hứa Gia Lạc bị mυ"ŧ tọp tọp ở nơi mong manh ấy, rõ ràng là đang thương ơi là thương nhưng mà vẫn thấy ghét bỏ hành động của Tri Phi——
Này là đang trách ti anh ăn không ngon đúng không?
Cuối cùng Hứa Gia Lạc ủ rũ đưa mắt nhìn Omega đang ở bên cạnh.
"...Phì!" Phó Tiểu Vũ ở một bên, thực sự đã quan sát rất lâu, cậu đã hết sức cố gắng để kiềm chế khóe miệng của mình không nhếch lên nhưng lại thất bại vào chính lúc này.
Hứa Gia Lạc đáng ghét.
Phó Tiểu Vũ nhẫn nhịn và âm thầm nghiến răng một cái, bởi cậu giận chính mình đã cười quá nhanh. Không biết những người khác có cái tật như vậy hay không, nhưng cậu chính là kiểu như thế đấy. Nếu như đang rơi vào trạng thái khó ở mà còn bị chọc cười thì tự nhiên sẽ thành ra nóng nảy, bởi vì... sẽ cảm thấy hơi xấu hổ, vừa cười xong đã làm mặt nghiêm.
Sắc mặt Phó Tiểu Vũ lộ rõ vẻ bực bội, nhưng nhìn thấy Alpha đang đứng bên cạnh giường, với nửa thân trên trần trụi và bị Hứa Tri Phi bú ti như thế kia mà không dám cử động, cả người run rẩy như ôm phải túi thuốc nổ——
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Hứa Gia Lạc lúng túng đến như thế, muốn khóc mà không khóc nổi.
Phó Tiểu Vũ đột nhiên cúi đầu, cậu yên lặng bắt đầu cởi cúc áo ngủ.
Thoạt nhìn có vẻ hơi bất đắc dĩ, nhưng thực ra trong tích tắc cúi đầu xuống kia, lại không kiềm được mà âm thầm cong khóe miệng lên.
Mặc dù Hứa Gia Lạc rất giỏi trong việc bế ẵm, thay tã và cho em bé ngủ, nhưng vẫn có những việc anh không thể làm được. Mặc dù suy nghĩ này khá vô lý, nhưng trong một khoảnh khắc Phó Tiểu Vũ đã cảm thấy có chút đắc chí. Huống chi, Hứa Gia Lạc ở bên cậu lâu như vậy, còn chưa cho cậu chạm đến chỗ đó cơ mà, con trai cậu xem ra cũng giỏi ghê ta.
Đúng là sự đắc chí nhân đôi.
Trong những suy nghĩ lộn xộn hiện lên trong đầu, Phó Tiểu Vũ lúc này lại khẽ hất cằm lên, hừ một tiếng: "Đưa con cho em, để em cho bú."
"Á... Được, được!" Trên trán Hứa Gia Lạc toát mồ hôi lạnh, lúc này khi nghe thấy câu nói kia lại thấy nhẹ nhõm như người mới thoát được án tử hình. Anh cố kìm xuống nỗi xúc động mãnh liệt, vội vàng đưa em bé đang khóc qua cho Phó Tiểu Vũ.
Kể từ khi đứa con bé bỏng này sinh ra cho đến nay, đây là lần đầu tiên Hứa Gia Lạc trao Tri Phi cho người khác một cách nhanh nhẹn như thế này.
Ngực Phó Tiểu Vũ vốn đã sưng lên vì tiếng khóc của Tri Phi, nhưng bây giờ khi cho con bú như thế này coi như cũng xẹp xuống được một chút. Trong phòng không còn tiếng khóc, chỉ có tiếng Tiểu Tri Phi đang bú ʍúŧ lấy bầu ngực của cậu từng ngụm từng ngụm, trông thật yên bình và ấm áp.
Hứa Gia Lạc lúc này còn chưa mặc cả vào, anh nhanh chóng lấy ra từ tủ quần áo một chiếc áo phông và vội mặc vào người, cẩn thận bảo vệ phần thân trên của mình trước. Khi quay lại, Hứa Tri Phi đã được bú no nê và ngủ say trong lòng Phó Tiểu Vũ.
Khuôn mặt khi ngủ của nhóc con vô cùng ngây thơ vô tội, thật sự rất khó tin vừa rồi thằng nhỏ chính là bé khóc nhè, khuôn mặt ửng hồng của nhóc ta dán chặt vào bộ ngực trắng nõn của Phó Tiểu Vũ, cho dù đang ngủ say, vẫn kiên quyết mυ"ŧ lấy núʍ ѵú của ông bố Omega như đang canh giữ kho báu của riêng mình.
"Hứa Gia Lạc," Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên gọi, đôi mắt nâu nhạt hiện lên một tia âu sầu, cậu dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Đầu ngực của em... bị cắn đau quá!"
Vì sợ đánh thức Tri Phi nên giọng cậu rất nhỏ, như tiếng mèo con kêu ư ử, tuy nhỏ giọng than thở như vậy nhưng vẫn theo bản năng và trách nhiệm ôm lấy bé con, khẽ run lên.
Omega này thực sự không biết rằng bản thân là người ngoan ngoãn nhất, mềm mại nhất, dịu dàng nhất chính là vào lúc cho con bú.
Hứa Gia Lạc không thể diễn tả cảm xúc trong lòng của mình bằng lời mỗi khi nhìn thấy Phó Tiểu Vũ như vậy, nơi đó như thể bị một tay nhào nặn liên tục, vừa mềm vừa nhức lại còn hơi đau.
"Để anh xem nào!" Anh cúi người xuống, cẩn thận gỡ núʍ ѵú của Phó Tiểu Vũ ra khỏi miệng Hứa Tri Phi đang ngủ ngon lành.
Để tạo điều kiện thuận lợi cho Omega trong thời gian nuôi con bú, phần màu hồng nhạt ban đầu sẽ trải qua những thay đổi sinh lý và trở nên sặc sỡ hơn về màu sắc.
Lúc này hột thịt óng ánh nước, phía trên mơ hồ giống như bị hút quá mạnh nên đã bị rách da, bởi vì là đàn ông, đầṳ ѵú vốn đã khó co dãn, lúc này lại đỏ ngầu nên trông càng thêm đáng thương.
"... Cục cưng của anh." Hứa Gia Lạc không khỏi ngẩng đầu lên, giọng nói của anh có chút khàn khàn bởi vì đang cố kìm nén cơn giận của mình, vào thời khắc như vậy, bản năng làm cha ít nhiều gì cũng bị bản tính chó má của một Alpha áp chế——
Sự thật là, không có Alpha nào có thể nhìn đầu ngực Omega của mình bị cắn mà vẫn là một người cha hiền từ yêu thương con cái được cả.
Hứa Tri Phi cái tên nhóc thúi này.
Cả ngày chỉ biết tham lam chiếm giữ núʍ ѵú của Phó Tiểu Vũ, nhưng lại không biết trân trọng, cái khoảng tròn tròn đó có biết—— có biết là đối với anh quý giá như thế nào không?
Hứa Gia Lạc ôm Hứa Tri Phi đang ngủ say, nhưng cậu nhóc lại chẳng hề hay biết trong lòng ông ba của mình đã trở nên khó chịu như thế nào, anh vừa bế nhóc ta vừa sải bước ra khỏi phòng.
Phó Tiểu Vũ có hơi ngạc nhiên, nhưng có lẽ lần này Hứa Gia Lạc hành động rất nhanh nên khi cậu còn chưa kịp phản ứng thì vị Alpha này đã đẩy cửa trở lại.
"Tri Phi đâu rồi anh?"
"Vứt đi rồi!" Hứa Gia Lạc nghiêm mặt nói: "Trước khi ba tỉnh dậy, anh đã lén vứt ra ngoài còn kèm theo một tờ giấy, trên đó ghi là: Cẩn thận, biết cắn đấy!"
"..." Vị Alpha vụng về Hứa Gia Lạc lại lên tiếng.
Trong lòng Phó Tiểu Vũ hiển nhiên là đang trợn mắt lên, nhưng không biết vì sao vẫn cảm thấy thú vị với câu chuyện đầy nhảm nhí này, còn khẽ cười một tiếng.
Cậu còn chưa kịp cài lại áo ngủ, để lộ ra l*иg ngực trắng nõn, đầṳ ѵú đỏ hồng và nhọn hoắt.
Sau khi có Tri Phi, vì thỉnh thoảng phải cho con bú nên sếp Phó vẫn luôn gọn gàng và xinh đẹp thường sẽ rất lôi thôi khi ở nhà.
Thế nên... cảnh tượng lúc này thật sự rất đẹp.
Nghĩ đến đây, Hứa Gia Lạc đột nhiên nhanh nhẹn nhảy lên giường, nhẹ nhàng đẩy Phó Tiểu Vũ xuống: "Cục cưng của anh!"
Anh dùng chóp mũi vuốt ve gò má Omega một hồi lâu, cuối cùng là cưng chiều hôn lên: "Vợ yêu của anh!"
Bốn chữ này kết hợp với nhau thật sự rất sến sẩm, ngay cả anh cũng sẽ rất thận trọng sử dụng, nhưng lúc này, Hứa Gia Lạc thật sự chịu không nổi nữa: "Còn đau không em?"
Ban đầu Phó Tiểu Vũ thực sự cảm thấy khá ổn, nhưng khi Hứa Gia Lạc nhẹ nhàng thì thầm vào tai mình như thế này, cơn ấm ức trước khi cho con bú đột nhiên lại dâng trào——
Đau lắm.Cậu khẽ ghé chóp mũi vào tai Hứa Giai Lạc, sau đó mới "Ừm" một tiếng.
Cho con bú đau mà, Hứa Gia Lạc.Rất muốn làm nũng như thế này, nhưng lại ngại thế nên chỉ đành "ừm" một tiếng, một tiếng "ừm" rất mềm rất dài.
Anh biết.
Thói quen của Phó Tiểu Vũ là như vậy, khi không vui nhất định phải dỗ dành từng bước một, không thể khăng khăng ôm cậu từ trên cây xuống ngay được, mà trước tiên phải khẽ hôn một cái để cậu có thể thả lỏng, khi không còn cảm thấy ngượng ngùng mới là lúc lại gần——
Chính lúc này thời cơ đã đến.
Vì vậy anh mới dụi đầu vào l*иg ngực Phó Tiểu Vũ, liên tục xoa xoa: "Cưng à, chúng ta ấy ấy có được không?"
"Hả?" Giọng mũi của Phó Tiểu Vũ vừa lên, chính là muốn bày tỏ ý kiến của bản thân:
Ấy gì cơ."Thì ấy ấy ý... Cat Grooming Service." Hứa Gia Lạc thì thầm với một nụ cười.
Anh vừa nói vừa kéo chăn qua đầu, ôm Phó Tiểu Vũ vào trong.
Cat Grooming Service.
Bạn biết đấy, Hạ An là một cô mèo già nhưng lại chưa đến spa cho mèo bao giờ bởi Hứa Gia Lạc luôn đảm nhận mọi việc từ tắm rửa, cắt móng, chải lông tới sấy khô. Sau khi kết hôn với Phó Tiểu Vũ, tuy rằng có vài lần trêu chọc cậu có điều lúc đó sếp Phó vẫn còn hay ngượng, vẫn còn hay thẹn thùng kiểu mới cưới, nếu còn chưa tới cái mức đó thì sẽ không để Hứa Gia Lạc làm mấy chuyện này.
Nhưng sau khi mang thai, Omega đã mập mạp hơn cũng trở nên thả lỏng, vì vậy chỉ cần ở nhà cũng được hưởng thụ grooming service đã dần dần trở thành chuyện của cả người và mèo. Phạm vi dịch vụ của Grooming tự nhiên cũng ngày càng rộng hơn.
"Hứa Gia Lạc, anh..." Phó Tiểu Vũ đỏ mặt, vùng vẫy theo bản năng nhưng Hứa Gia Lạc đã nắm lấy cổ tay của cậu ấn chúng lêи đỉиɦ đầu khiến Phó Tiểu Vũ không thể nào phản kháng. Chiếc giường tràn ngập hương sữa thơm nồng của Omega, Hứa Gia Lạc cúi đầu xuống, cuối cùng mυ"ŧ mạnh lấy núʍ ѵú của Phó Tiểu Vũ, cậu vẫn như vậy, một khi bị ngậm lấy như thế này, cậu sẽ rơi vào trạng thái chết máy, chỉ có thể nằm dưới cơ thể của Hứa Gia Lạc trong sự ngây ngất.
Sau khi những giằng co dừng lại, chỉ còn tiếng thở dốc gấp gáp, được Alpha của mình ngậm vào nơi mới cho con bú, với tư cách là một người ba đương nhiên sẽ dấy lên cảm giác xấu hổ mãnh liệt, nhưng sẽ không có cảm giác giống như mình là một món buffet nữa, còn cụ thể là giống cái gì thì hình như cậu cũng không thể nói rõ được.
"Hức", một lúc sau rốt cuộc cậu cũng khẽ rên lên một tiếng, vào khoảnh khắc những ngón chân khẽ cong lên vì khoan khoái, Phó Tiểu Vũ không khỏi thầm nghĩ——
Hứa Gia Lạc, anh phải biết rằng đây là Grooming bất hợp pháp đó.