Sáu năm sau.
Vào buổi chiều hôm giao thừa, trận tuyết nhỏ vừa mới ngừng lại, mùa Đông trở nên đặc biệt ấm áp.
Một chiếc xe Bentley màu đen đang chạy bon bon trên đường cao tốc đến Cẩm Thành.
Nhưng mà trong xe lại là cực kỳ ồn ào.
"Ba, giáo viên nói lớp bọn con trong hai năm này sẽ bắt đầu lần lượt phân hóa. Đương nhiên, cá nhân con không có gì lo lắng, bởi con chắc chắn mình là một Alpha mà. Sau khi chính thức phân hóa thành Alpha, con có thể đường hoàng theo đuổi đàn anh Omega của lớp bên cạnh rồi. Nhưng mà gần đây khi soi gương, con cứ luôn cảm thấy..."
"Meo, meo meo.."
"Ba ơi ba con muốn ăn kẹo!"
"Ring..."
"Ba, ba có nghĩ là con đẹp trai không?"
"Ring..."
"Ba ba ba ba ba!"
Nam Dật mười hai tuổi đang rất âu sầu vì lo lắng về ngoại hình của mình;
Mà giữa những âm thanh này, còn xen lẫn cả tiếng nhạc chuông điện thoại của Hứa Gia Lạc——
Đó là cuộc gọi đến của Phó Cảnh.
Vào lúc này, trong chiếc xe Bentley đang có một cuộc loạn lạc xảy ra chẳng khác nào một vụ nổ lớn.
Phó Tiểu Vũ ngồi trên ghế phụ, đau khổ nhắm mắt lại.
Tiêu diệt hết cả đi.Mấy ngày trước cậu vẫn luôn bận rộn, nhưng ngay cả khi phải làm việc liên tục trong hai ngày hai đêm để chuẩn bị công tác đưa Love is the end lên sàn giao dịch chứng khoán thì cũng không khó giải quyết bằng tất cả những chuyện này.
Trước khi sinh em bé, tín ngưỡng cuộc đời của Phó Tiểu Vũ là lúc đối mặt với khó khăn sẽ không bao giờ trốn tránh;
Thế nhưng sau khi bắt đầu cuộc sống của một người cha, cậu mới nhận ra rằng có một số khó khăn đã được định sẵn là mình không thể chỉ đối mặt với mỗi lòng can đảm được.
Chẳng hạn như khoảnh khắc này;
Hoặc như là ba năm trước, khi cậu vừa mở cửa bước vào đã trông thấy Tiểu Tri Phi, hồi ấy mới có một tuổi đã nắm đống kít của mình trong tay, xoa khắp người khắp mặt mũi còn xoa cả trên giường đâu đâu cũng có, thằng bé chơi rất vui vẻ, còn ngốc nghếch cười khúc khích với cậu.
Hôm đó, Phó Tiểu Vũ không bao giờ trốn tránh trước khó khăn đã lặng lẽ đóng cửa lại, gọi điện thoại cầu cứu Hứa Gia Lạc đang đi chợ.
Đúng vậy, bao năm qua, cậu là một nhân vật cừ khôi bất khả chiến bại trong lĩnh vực kinh doanh, cũng là một Muggle (1) không biết đi chợ chăm con.
(1)= Muggle là một từ được dùng trong bộ truyện Harry Potter của J. K. Rowling, dùng để chỉ người không có khả năng sử dụng pháp thuật và không được sinh ra trong thế giới phù thủy, nôm na là một người thiếu kiến thức hoặc kỹ năng nhất định nào đó.
Việc nuôi dạy con cái đã khiến cho niềm tin ban đầu vào việc đối mặt với cuộc sống khó khăn của Phó Tiểu Vũ, cũng trở nên có phần hơi xảo quyệt như một kẻ đầu cơ——
Đối diện với hoàn cảnh khó khăn, thỉnh thoảng khó quá thì chuồn;
Không chuồn được thì vẫn còn chồng.
Phó Tiểu Vũ đỡ lấy trán mình, ánh mắt nhìn về phía Hứa Gia Lạc.
Vẻ mặt của Alpha vẫn rất bình tĩnh.
"Bé cưng, có phải vừa nãy con mới đồng ý với ba không?"
Hứa Gia Lạc nhìn ra đằng sau thông qua kính chiếu hậu, cố ý nói bằng giọng trầm hơn một chút: "Trước khi lên xe con đã ăn một cái kẹo rồi, chỉ cần lúc con ở trên xe ngoan ngoãn, không khóc cũng không làm ồn, đợi lát xuống xe ba sẽ lại con một cái kẹo nữa. Nào giờ nói cho ba biết đi, bây giờ con có thể ngoan ngoãn được không?"
Bạn nhỏ Hứa Tri Phi trề môi ra, vốn là muốn khóc thút thít nhưng mà vì để được ăn kẹo, đành phải gắng kìm nước mắt lại: "Được ạ."
"Em bé ngoan."
Hứa Gia Lạc gật đầu một cái, vừa gọi Wechat lại cho Phó Cảnh, vừa nhanh chóng trả lời Nam Dật: "Nam Dật, tất nhiên là con đẹp trai rồi!"
Rõ ràng là anh hoàn toàn có thể khống chế được cảnh tượng hỗn loạn này, trước sau hoàn toàn có thể bình tĩnh sắp xếp giải quyết các vấn đề.
Trong lúc trò chuyện, cuộc điện thoại trên Wechat với Phó Cảnh bên kia cũng đã kết nối.
"Alo, ba ạ?"
Hứa Gia Lạc bật loa ngoài, vừa lái xe vừa nói: "Ba với cô đã đến Nhật Bản chưa ạ? Chuyến đi thuận lợi không ba?"
"Vâng, Nhóc Mập ngoan lắm, ba yên tâm đi. Con với Tiểu Vũ đang trên đường về nhà, con đang lái xe nên đợi lát nữa đến nơi con lại gọi cho ba nhé!"
Nam Dật khoanh hai tay lại, vẫn luôn đợi cho đến khi Hứa Gia Lạc cúp điện thoại của Phó Cảnh, rồi mới nói tiếp: "Ba, ba thật sự không cảm thấy mắt con quá nhỏ sao?"
"Đấy không phải là nhỏ, mà là hí, một đôi mắt hí."
Hứa Gia Lạc khịt mũi một cái, nhấn mạnh: "Ai nói mắt hí thì không đẹp trai? Cái này là di truyền gen tốt từ ba của con đó."
Hứa Tri Phi đang ngồi bên cạnh, cậu nhóc cắn móng tay mình, không biết có điều gì khiến nhóc ta thích thú, đột nhiên lại cười khúc khích ra tiếng, kéo tay Nam Dật, nói: "Anh ơi bế bế."
Nam Dật vừa bị Tri Phi kéo, trên khuôn mặt không khỏi hiện lên nụ cười.
Cậu bé bế Hứa Tri Phi mặc áo len màu trắng lên, khẽ nói: "Để anh bế nào."
Hứa Nam Dật rất biết cách bế trẻ con, cậu nhóc kia không được bao lâu sau đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài coi bộ dễ chịu lắm, trong lúc nhất thời hình như còn quên mất chuyện về những cái kẹo.
Hứa Tri Phi, dù mới bốn tuổi nhưng vẻ đẹp của cậu bé đã lộ rõ.
Khuôn mặt tròn vo như nắm tuyết, đôi môi mọng đỏ.
Nét mặt của cậu nhóc giống như một chú mèo con, mũi và miệng nhỏ nhưng lại có đôi mắt to tròn rất đẹp.
Và đôi đồng tử màu nâu nhạt ấy giống y hệt người cha Omega của cậu nhóc.
Nam Dật liếc nhìn Tri Phi, sau đó lại nhìn sang Phó Tiểu Vũ rồi đến Alpha đang lái xe, cuối cùng chỉ đành chấp nhận sự thật, thở dài thườn thượt——
Cậu có đôi mắt hơi nhỏ, sống mũi cũng chẳng thẳng, thậm chí vóc người cũng không cao mấy.
Trên con đường theo đuổi tình yêu, hẳn là sẽ gặp phải chút gập ghềnh.
Người lớn sẽ không hiểu được nỗi buồn của cậu bé, ước chừng một ngày nào đó có lẽ Hứa Tri Phi cũng sẽ không hiểu được.
Nghĩ đến điều này, Nam Dật mười hai tuổi cảm thấy cực kỳ phiền muộn.
Cuối cùng bầu không khí trong xe cũng trở nên yên tĩnh, hai chú mèo cũng dần dần không còn kêu nữa.
Phó Tiểu Vũ liếc nhìn Hứa Gia Lạc một cái, sau hơn năm năm kết hôn, cậu vẫn thường cho rằng người Alpha này rất thần kỳ.
Hứa Gia Lạc——
Khắc tinh của người già, trẻ con và ngay cả loài động vật như mèo.
...
Khi đến Cẩm Thành, Hứa Gia Lạc dừng xe lại xong bèn đi ra sau, mở cốp xe lên lấy ra những nguyên liệu tươi ngon đã chuẩn bị sẵn, trong khi Hứa Lãng đã đi ra chào đón bọn họ từ sớm.
"Ông nội!" Giọng nói bi ba bi bô của Tri Phi vang lên, thằng bé đang chạy về phía ông ấy.
Hứa Lãng cứ như vậy, một tay nắm lấy tay Nam Dật trong khi tay còn lại thì bế Tri Phi lên đi vào trong nhà, giữa chừng như thể nhớ ra điều gì, lại nhẹ nhàng dặn dò Phó Tiểu Vũ: "Con đừng để bị cảm lạnh đấy, nghe Lạc Lạc nói thời gian này con bận bịu lắm nhưng cũng đừng để mệt quá nhé. Ba mới pha một ấm trà đen, không cho đường cũng không bỏ sữa, con tranh thủ uống khi còn nóng nhé!"
"Con cảm ơn ba." Phó Tiểu Vũ khẽ mỉm cười, nhỏ nhẹ nói: "Con không sao đâu ạ, mấy ngày nghỉ Tết này là được nghỉ ngơi rồi."
Sau khi Mộ Dung Tịnh Nhã từ chức, ông ấy vẫn luôn sống cùng Hứa Lãng trong căn nhà vườn hai tầng ở Cẩm Thành này.
Từ việc trang trí đến trồng cây ở đây đều do Hứa Lãng tự tay chăm sóc, vì đang là mùa Đông nên chó mèo đều không thích nằm ì trong sân, ngay cả những con rùa nuôi ở hồ sau nhà cũng được chuyển vào bên trong. Vì vậy, trong sân trống đi rất nhiều, tuyết cũng đã được quét sang hai bên, chỉ còn lại con đường nhỏ rải sỏi nằm ở chính giữa.
Nhưng một khi đến mùa Xuân và mùa Hè, nơi đây trăm hoa đua nở, loại nho Mộ Dung Tịnh Nhã thích ăn được Hứa Lãng tự tay trồng mấy giàn trong vườn cũng sẽ đơm hoa kết trái, có một loại cảm giác rất thoải mái như kiểu một chốn yên vui an hưởng.
Phó Tiểu Vũ từ khi đến đây một lần đã cảm thấy nơi này gần gũi lại dễ chịu.
Cậu thích nơi này.
Chỉ có điều một người như Hứa Lãng trải qua cuộc sống như vậy thì có thể hiểu được, nhưng khi cậu nghĩ đến một người Omega cả ngày chẳng cười nổi một cái cũng sinh sống ở đây thì vẫn cảm thấy thực sự rất kỳ lạ.
Hứa Lãng sau khi dặn dò Phó Tiểu Vũ vài câu, mới chợt nhớ ra mình còn một người con trai đang chuyển đồ ở sau xe, liền vội vàng nói thêm: "Con dọn xong đồ rồi thì cũng mau vào nhà nhé!"
"... Vâng, con biết rồi."
Hứa Gia Lạc ít nhiều gì cũng cảm thấy, vị trí của mình trong lòng Hứa Lãng đang trượt xuống theo một đường thẳng.
Sau khi anh kết hôn với Phó Tiểu Vũ, thứ hạng của anh đã tụt xuống một bậc. Đợi đến khi Hứa Tri Phi ra đời, nhóc con này được lắm, lại khiến anh tụt xuống một bậc nữa, để đến bây giờ anh đã chính thức trở thành người có địa vị thấp nhất trong gia đình.
Không những phải chuyển nguyên liệu nấu ăn, lại phải xách hai cái túi đựng mèo, Hứa Gia Lạc còn vất vả ngược xuôi hai ba lần mới được vào nhà.
Ánh sáng trong căn phòng của Hứa Lãng rất tốt, máy sưởi ấm cũng đã bật đầy đủ.
Trên sàn nhà trải một tấm thảm dày, đồ dùng trong nhà đều được làm bằng gỗ lim, cách trang trí cũng không phải là sang trọng lắm nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp dễ chịu.
Hạ An và Nhóc Mập vừa được thả ra khỏi túi đựng mèo trông chẳng khác nào như phát điên lên, hai con mèo vội lao vào phòng, cộng thêm dáng dấp Hạ An to lớn, nhất thời khiến cho một con mèo và hai con chó trong phòng khách đang nằm ngon lành, bỗng nhiên giật mình nhảy dựng lên.
Mèo và chó chạy tứ tung, lông mèo lông chó cũng bay khắp nơi, lại thêm cả Tri Phi thích đuổi theo mèo, Nam Dật thì thích chọc chó, khiến cho toàn cảnh đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Thế nhưng trong sự hỗn loạn này, một Omega cao lớn vẫn ngồi trên chiếc ghế dài trước cửa sổ với vẻ mặt không thay đổi, trong tay cầm một tờ tạp chí kinh tế đang chăm chú đọc, chỉ tới lúc sau khi Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ bước vào nhà, mới ngẩng đầu lên nói: "Đến rồi đấy à."
Mộ Dung Tịnh Nhã đã ngoài năm mươi, nhưng nét mặt vẫn không thay đổi nhiều so với sáu năm trước, trông ông ấy vẫn tràn trề sức sống.
Mái tóc đen không có một sợi muối tiêu, đôi mắt phượng vẫn uy nghiêm như ngày hôm qua, dường như lúc nào cũng mang một biểu cảm bình tĩnh gần như có phần lạnh lùng, khiến người rất khó đến gần.
Hứa Gia Lạc đương nhiên cũng lười tỏ ra thân thiết, anh chỉ gật đầu một cái coi như đã chào hỏi.
Thế nhưng cái chuyện không vồn vã và không thích gần người này, đối với Hứa Tri Phi mà nói là không tồn tại.
Cậu nhóc mặc một chiếc áo len trắng, lon ton chạy đến bên chân Mộ Dung Tịnh Nhã như một viên bánh trôi vừa trắng lại vừa mềm, rồi lại mở rộng vòng tay như là lẽ đương nhiên: "Ông nội Mộ Dung, bế con."
Phải biết rằng, từ sau khi Hứa Tri Phi đến với thế giới này, từ đầu tiên mà cậu nhóc học được là gọi ba, còn từ thứ hai đương nhiên chính là bế rồi.
Kể từ đó về sau, ba bế, ông nội bế, anh bế đã trở thành câu cửa miệng của nhóc con này.
Mà một khi đã quen ai đó, cậu nhóc sẽ lập tức phát ra tiếng "bế bế" kia.
"Khụ!"
Mộ Dung Tịnh Nhã bị đôi mắt tròn xoe của nhóc con kia chăm chú nhìn vào, ông ấy vội vàng đặt cuốn tạp chí xuống rồi bế Tri Phi lên đặt nhóc ta ngồi trên đầu gối mình.
Chẳng qua ông ấy hiển nhiên là không giỏi bế trẻ con, bàn tay chỉ biết vỗ nhẹ vào lưng của Tri Phi, có lẽ tự Mộ Dung Tịnh Nhã cũng cảm thấy như vậy hơi cứng ngắc, nên mới ngẩng đầu lên nhìn về hướng Phó Tiểu Vũ: "Việc thực hiện IPO (2) tiến triển đến đâu rồi? Con định đến tháng mấy thì có thể lên sàn?"
(2)= Phát hành công khai lần đầu (Initial public offering), còn gọi là IPO là việc chào bán chứng khoán lần đầu tiên ra công chúng. Khái niệm công chúng được hiểu là một số lượng nhà đầu tư đủ lớn với giá trị chứng khoán chào bán cũng đủ lớn. Sau khi phát hành lần đầu ra công chúng, một công ty cổ phần sẽ trở thành công ty đại chúng.Mộ Dung Tịnh Nhã không có chuyện gì để nói với anh con trai ruột của mình, thế nhưng mỗi lần gặp Phó Tiểu Vũ lại có rất nhiều điều để hàn huyên.
Hứa Gia Lạc không có hứng thú lắm với những cuộc nói chuyện về tiền bạc này, anh liền dắt hai con chó nhỏ do Hứa Lãng nuôi, rồi đi vào bếp xem ông ấy chuẩn bị các món ăn.
"Cũng khá thuận lợi ạ." Phó Tiểu Vũ vừa bóc quýt vừa bình tĩnh đáp lại: "Con định đến tháng ba sẽ cho lên sàn, con không hài lòng với mức định giá trước đó nên đã trì hoãn việc này một thời gian, nhưng bây giờ mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa rồi."
"Ừ, trước đây nói là 800 triệu, đúng là hơi thấp thật." Mộ Dung Tĩnh Nhã ngẩng đầu lên liếc nhìn Phó Tiểu Vũ, mặc dù giọng điệu ngàn nhạt nhưng trong ánh mắt của ông ấy vẫn thoáng qua một tia tán thành——
Tuy ngoài miệng ông ấy không nói gì, nhưng trong lòng đối với người con dâu này thật sự khá hài lòng.
Bởi vì về quê ăn Tết, thế nên quần áo của Phó Tiểu Vũ thực sự đơn giản và khiêm tốn hơn nhiều so với lúc cậu đến công ty.
Trên người không có phụ kiện gì, chỉ có chiếc nhẫn kim cương màu xanh lam cực lớn trên ngón áp út của bàn tay phải rất khó bỏ qua.
Phó Tiểu Vũ năm nay ba mươi ba tuổi.
Nhưng ông Trời thật sự rất chiếu cố đến cậu, cho dù đã già đi vài tuổi lại sinh ra một đứa con trai, nhưng đường nét trên khuôn mặt và vóc người của Phó Tiểu Vũ cũng không thay đổi nhiều.
Dáng người khá mảnh khảnh, nước da trắng trẻo mịn màng, cả móng tay và tóc đều sáng bóng khỏe mạnh.
Mặc dù đôi mắt mèo của cậu tròn xoe, nhưng kỳ lạ là đồng tử lại trở nên đậm màu hơn một chút từ sau khi sinh con, giọng nói cũng thành ra trầm thấp và từ tính hơn xưa.
Lúc ngồi ở bên đó nói chuyện, dáng vẻ điềm đạm nho nhã ngay ngắn giống như một chú sư tử, khí thế mạnh mẽ không khác gì Mộ Dung Tịnh Nhã lúc còn đang ở thời kỳ đỉnh cao.
Màu da của Phó Tiểu Vũ đặc biệt thích hợp với mùa Đông, trong ánh sáng của tuyết xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong căn phòng, càng hiện lên vẻ đẹp rực rỡ tự nhiên.
Thay vì nói rằng trạng thái của cậu càng ngày càng tốt, không bằng nói là so với khi còn trẻ thì vẻ đẹp của Omega này, hiện tại cũng như sự nghiệp của cậu đều đang nằm ở đỉnh cao.
Chính vào lúc ấy, Hứa Gia Lạc một tay ôm Nhóc Mập, từ phòng bếp lại đi ra ngoài.
"Con mèo tham ăn này." Anh vừa xoa cái đầu tròn vo của Nhóc Mập vừa khẽ nói, "Tuyệt đối đừng bao giờ để nó vào trong bếp nữa, nếu không cứ ngoắt cái không để ý là nó sẽ ăn hết đồ nấu ăn mất."
Chú mèo mập mạp kêu lên meo meo, có phần bất mãn tóm lấy cánh tay của Hứa Gia Lạc.
Phó Tiểu Vũ quay đầu lại mỉm cười một cái, thản nhiên bỏ múi quýt mới bóc vào trong miệng Alpha: "Ăn quýt đi nè."
Viên kim cương màu xanh lam trên ngón tay thon dài của Omega, tôn lên làn da trắng như tuyết của cậu.
Được một bàn tay như vậy đút cho ăn, Hứa Gia Lạc không khỏi mãn nguyện híp mắt lại nói: "Ngọt quá, múi nữa đi em."
"Vâng."
Mặc dù Phó Tiểu Vũ không nói nhiều lời, nhưng lại nhanh chóng cúi đầu, bóc thêm một múi nữa rồi đút cho anh ăn.
"Ba con bắt đầu nấu ăn chưa?"
Mộ Dung Tịnh Nhã đột nhiên hỏi.
"Bắt đầu rồi."
"Vậy..." Mộ Dung Tịnh Nhã mặc dù không thay đổi sắc mặt, nhưng cũng nhanh chóng nhẹ nhàng đặt Tri Phi xuống đất, rồi đứng lên nói: "Vậy để ba qua đó xem ông ấy nấu món gì."
Ông ấy nói là qua đó xem.
Nhưng một lát sau, khi Hứa Gia Lạc quay đầu nhìn về phía hành lang, ngang qua cửa kính của phòng bếp, anh đã thấy Mộ Dung Tịnh Nhã đang đứng sau lưng Hứa Lãng, đeo tạp dề cho Alpha của mình.
Xì.
Hứa Gia Lạc bĩu môi một cái cũng không nói gì, ngược lại còn quay đầu hỏi Phó Tiểu Vũ: "Chúng ta gọi điện cho ba trước đi, được không em?"
"Anh gọi đi!"
Sau khi Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ kết hôn, về cơ bản là đều ăn Tết một cách rất công bằng ở cả nhà nội và nhà ngoại.
Giao thừa năm ngoái ở bên nhà Phó Cảnh thì năm nay ở với Hứa Lãng bên này.
Cũng chính vì vậy, nên Hứa Gia Lạc đã sắp xếp lịch trình để Phó Cảnh và Đường Ninh đến Tokyo đón giao thừa trước, tránh cho ông ấy cảm thấy thiếu vắng con cháu.
Ngay sau khi điện thoại được kết nối, người xông lên đầu tiên chính là Tri Phi.
"Ông ngoại, ông ngoại!" Cái miệng của Hứa Tri Phi suýt chút nữa đã hôn lên màn hình điện thoại: "Con nhớ ông lắm! Thơm thơm ông ngoại!"
"Nào để ông ngoại nhìn cái coi, dào ôi, cái mẹt lại tròn xoe rồi, tốt lắm, qua mấy hôm nữa qua chỗ ông ngoại, ông sẽ làm món bánh nếp đường nâu ngọt nhất cho con ăn nhé!"
Trong cuộc gọi video, nụ cười của Phó Cảnh sắp sái đến cả quai hàm.
Lúc Phó Tiểu Vũ ôm lấy Hứa Tri Phi nghe được từ "tròn xoe" kia, ánh mắt của cậu đã hơi nặng nề rồi, mà đến lúc lại nghe thấy từ "ngọt" nữa thì hàng lông mày của cậu đã hoàn toàn nhíu lại.
--------------------------
5h51 pm, tui chỉ còn nửa chương này nữa là hoàn rồi 🤟🏻