Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Yêu Khác Thường Xuất Hiện Rồi

Chương 128 (1). Em với Hạ An đúng là cùng một kiểu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc Hứa Gia Lạc từ ban công trở về phòng, điện thoại của anh vì gọi điện lâu nên có hơi nóng, anh bèn cầm lấy trong tay một lúc lâu như thể đang ôm lấy trái tim đang đập rộn ràng của mình vậy.

Phó Tiểu Vũ ở trên giường vẫn đang ngủ.

Hàng lông mi dài của Omega rủ xuống dưới mắt, cùng với tiếng thở đều đều, rõ ràng là cậu vẫn say giấc.

Nhưng khi Hứa Gia Lạc đến gần, dường như cậu lại cảm nhận được điều gì đó, thế nên bèn vòng tay qua cổ anh, sau đó nhắm mắt lại mò mẫm kiếm tìm, một lần nữa vùi mặt mình vào hõm vai của Alpha——

Đó là nơi tin tức tố của Apha tỏa ra mùi nồng đậm nhất, cũng là nơi Omega sau khi được đánh dấu thích gần gũi nhất theo bản năng.

Mùi vị ngọt ngào không lọt đi đâu được lại ào đến.

Cái cổ của Hứa Gia Lạc bị quàng lấy, anh bèn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Omega.

Cơ thể rõ ràng đã rất mệt mỏi, nhưng tinh thần lại phấn khích không sao giải thích nổi.

Hứa Lãng sẽ đến Phuket vào ngày mai.

Hứa Gia Lạc nghĩ ngợi một lúc, có chút không tự chủ được, bèn dùng tay nâng khuôn mặt của Phó Tiểu Vũ ra khỏi hõm vai mình rồi thơm vào má cậu một cái.

Có lẽ là vì anh thơm hơi mạnh, hoặc cũng có lẽ là vì Omega đột ngột rời khỏi vị trí cũ nên mới cảm thấy không thoải mái, trong cơn mộng mị nhưng vẫn cau mày lại, ậm ừ hai tiếng bằng giọng mũi nghèn nghẹt.

Sau đó hàng lông mày của cậu dần dần giãn ra, Phó Tiểu Vũ lại nằm xuống, thậm chí còn vì hài lòng mà ngáy khò khò.

Alpha không nhịn được cúi người lại gần, cố gắng nghe rõ hơn tiếng ngáy dễ thương của cậu, thế nhưng khi đến gần, anh nhận ra rằng rõ ràng là nhịp tim của bản thân càng lớn hơn một chút.

Đây là một đêm yên bình lại dịu dàng, nhưng trong lòng Hứa Gia Lạc lại đang trào dâng như thủy triều.

Một giây trước vẫn còn cảm thấy hơi thất vọng, vì không thể chia sẻ khoảnh khắc này với Phó Tiểu Vũ ngay lập tức;

Nhưng một giây tiếp theo, lại thầm cảm ơn vì có thể ôm lấy Omega đang say giấc kia, một mình tận hưởng tâm trạng vui vẻ đó.

Không có bất cứ từ ngữ nào có thể diễn tả được nỗi lo sợ thầm kín này——

Chú mèo con, em có biết không?

Em sắp được gặp ba anh rồi.

Hứa Gia Lạc lấy ngón tay vuốt ve gò má của Omega.

"Phù..."

Cái mũi nóng hổi lại thở mạnh vào hõm vai của Hứa Gia Lạc, đối với một người chẳng hề hay biết gì như Phó Tiểu Vũ cuối cùng cũng coi như nể chút mặt mũi, ngáy cho anh một cái.

Lần này, cuối cùng Hứa Gia Lạc cũng đã nghe thấy cực kỳ rõ ràng.

...

Vào sáng sớm, ánh mặt trời bên bờ biển tràn vào căn phòng thông qua rèm cửa màu be, Phó Tiểu Vũ đang ngủ rất ngon lành nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận thấy ánh mặt trời đang chiếu vào khuôn mặt mình, nhưng một người vẫn luôn có tính kỷ luật cao như cậu cũng hiếm thấy thích nằm ì trên giường như thế này.

Hứa Gia Lạc trên giường cậu đâu?

Con mồi không ở bên cạnh ư.

Phó Tiểu Vũ vốn vẫn còn mệt mỏi và lười biếng, nhưng trong nháy mắt đã lấy lại bản năng cảnh giác của người thợ săn, lập tức mở mắt gọi: "Hứa Gia Lạc..."

"Anh đây."

Omega vẫn chưa kịp thích ứng với ánh sáng, cậu dùng tay dụi mắt mình một cái, mới loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đang đứng bên giường.

Đường nét trên khuôn mặt Alpha đang đứng ở phía ngược sáng nên không quá chân thực, nhưng khi anh cúi người lại gần, mùi bạc hà trên cơ thể quyện lẫn với tin tức tố ngọt ngào đã bao trùm lấy giác quan của Phó Tiểu Vũ——

"Ưʍ..."

Cậu không khỏi khép hờ mắt lại.

Khi chưa được đánh dấu, tuyệt đối sẽ không thể cảm nhận được điều đẹp đẽ này——

Mùi ngọt ngào ấy, trong em có anh, trong anh có em, chỉ thuộc về niềm vui tinh thần giữa Alpha và Omega sau khi chính thức là của nhau.

"Morning." Hứa Gia Lạc hôn lên chóp mũi cậu.

"Vâng." Phó Tiểu Vũ đáp lại một tiếng thật dài.

Cậu được hôn một cái mà lười biếng và thoải mái đến mức, cong cả ngón chân lên.

Khi Alpha đến gần như thế này, cái mũi của cậu mới nhạy cảm khẽ giật một cái, ngoài tin tức tố còn ngửi thấy mùi hương lành lạnh trên người Hứa Gia Lạc sau khi cạo râu và mùi kem đánh răng.

Hứa Gia Lạc sao lại siêng năng dậy sớm như vậy, mới có sáu, bảy, tám, chín giờ đúng không?

"Anh phải đưa Nam Dật ra sân bay trước đã." Hứa Gia Lạc nói vào bên tai cậu.

"À đúng rồi!"

Cậu thậm chí đã quên mất.

Phó Tiểu Vũ đột nhiên từ trên giường ngồi dậy: "Thế em..."

Mới nói được một nửa, Omega chợt dừng lại: "Hay là em cũng đi tiễn nhé?"

Phó Tiểu Vũ ít nhiều gì cũng có phần lưỡng lự.

Đương nhiên không phải là vì không thích Nam Dật, mà là vì tính cách từ khi sinh ra của cậu thực sự thiếu một chút khôn khéo và tinh tế.

Tuy rằng cũng biết có đi tiễn một chút thế này cũng không gây được điểm ấn tượng cao, hơn nữa một mặt là cậu mới vừa được đánh dấu, gặp mặt Cận Sở lại phải khách sáo sẽ không tránh được mệt mỏi, một mặt khác là lại sợ khi nhìn thấy cảnh hai cha con chia tay nhau thì sự xuất hiện của mình sẽ gây ra chút khó xử.

Sau khi Phó Tiểu Vũ ngồi dậy, chăn bông trên người vô tình tuột ra, lộ ra hai gò bồng đảo trên ngực đang hơi sưng lên vì chuyện tối hôm qua.

Giọng nói của Hứa Gia Lạc trở nên trầm hơn một chút: "Em ngủ thêm lúc nữa đi, không cần phải đi đâu."

Anh vừa nói, đột nhiên lại đặt khuôn mặt của Omega trong lòng bàn tay mình, rồi cúi đầu xuống nhìn kỹ thêm một lát——

Phó Tiểu Vũ ngủ say đến nỗi mấy sợi tóc sau gáy cũng dựng thẳng lên, đôi mắt mèo tròn xoe lim dim như buồn ngủ.

Cậu vừa mới ngáp xong, con ngươi màu nâu nhạt dường như được bao phủ bởi một tầng sương mỏng, nhưng mà trong khóe mắt...

Hứa Gia Lạc nhìn mãi nhìn mãi, khóe môi đột nhiên cong lên.

"Như thế... có ổn không?"

Phó Tiểu Vũ có chút căng thẳng khi bị anh nhìn chằm chằm như thế này, mặc dù cậu loáng thoáng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng còn chưa kịp hiểu ra điều gì thì đã bị Alpha giữ chặt.

"Đừng nhúc nhích!" Hứa Gia Lạc không trả lời câu hỏi của cậu, thay vào đó, anh lại cúi xuống nhanh chóng lau mắt Omega bằng tay còn lại.

Phó Tiểu Vũ còn chưa tỉnh ngủ hẳn, vốn dĩ đang hưởng thụ được Alpha vuốt ve khuôn mặt, thế nhưng khi cẩn thận ngẫm lại thứ Hứa Gia Lạc vừa động vào bèn ngẩn ra một lúc, sau đó mới phản ứng lại——

"... Hứa Gia Lạc!"

Cậu bật dậy như một chú mèo sợ hãi, nhưng mới nhổm người được nửa chừng, bởi vì khuôn mặt của mình trong thoáng chốc quá nóng, bèn quay người lại lật chăn lên rồi chui tọt vào.

Hứa Gia Lạc thản nhiên lấy khăn giấy ở đầu giường rồi lau tay một cái, sau đó ngồi xuống bên giường của Phó Tiểu Vũ, vỗ vào cái chăn một cái rồi hắng giọng nói: "Mắt to thì vốn như thế mà."

"Hứa Gia Lạc!" Giọng nói của Omega ở trong chăn bức bối vang lên, giận dữ chửi thẳng: "Anh nói láo!"

Alpha gần như không kìm được nụ cười, nghiêm mặt lại thì thầm với Phó Tiểu Vũ qua lớp chăn bông: "Hạ An cũng có đôi mắt rất to, anh cũng hay lau cho nó lắm, thật sự, em và nó đúng là cùng một kiểu."

Cũng giống như Hạ An được Hứa Gia Lạc cậy gỉ mắt cho, điều này hoàn toàn không khiến Omega được an ủi chút nào.

Cậu càng nghĩ càng tức giận, đột nhiên ngẩng đầu lên đúng lúc Hứa Gia Lạc cũng nằm xuống cuộn mình vào trong chăn.

"Ló đầu ra đi mà."

Alpha híp mắt lại rồi cười với cậu một cái: "Để anh xem đã sạch chưa nào?"

Hứa Gia Lạc, anh bớt luyên thuyên đi.

Mặc dù trong lòng đang suy nghĩ rất giận dỗi, nhưng sau khi nhìn nhau trong vài giây, lửa giận của Phó Tiểu Vũ cũng có phần phập phồng, trông có vẻ dữ dằn lắm, nhưng thực ra lại được dập tắt rất nhanh và dịu đi cũng rất nhanh.

Trốn ở trong chăn cũng không phải là giải pháp lâu dài, rốt cuộc cậu vẫn phải bò ra, ngồi ở trên người Alpha rồi quàng lấy cổ anh, còn ôm lấy mặt Hứa Gia Lạc nhìn kỹ anh một hồi.

Tuy trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng có một điều không thể phủ nhận là... cậu thích như thế này.

Cậu giống như Hạ An vậy... được Hứa Gia Lạc chăm sóc cẩn thận.

"Được rồi mà." Cuối cùng Alpha cũng nói vào bên tai cậu.

"Ừ."

Phó Tiểu Vũ cố ý "ừ" một tiếng rất nhạt, nhưng trái tim cậu lại đập rất nhanh, chợt nhớ tới chuyện chính lúc trước, bèn nói: "Hứa Gia Lạc, vậy em... thật sự không cần phải ra sân bay tiễn à?"

"Không cần đầu em." Alpha ôm lấy cậu, khẽ nói: "Chú mèo con à, em còn chưa được hưởng thụ bao nhiêu niềm vui khi hẹn hò với anh, thế nên không cần phải gánh lấy trách nhiệm của một người cha dượng cho mình sớm vậy đâu. Hơn nữa Nam Dật... sẽ thích em, thằng bé là con trai anh nên anh biết. Không cần phải vội, không cần phải vội đâu mà."

Phó Tiểu Vũ cũng dùng tay trái ôm lấy tấm lưng rộng của Hứa Gia Lạc, cậu không nói gì ngay nhưng sự yên tâm của khoảnh khắc này lại giống như một con tàu đang từ từ cập bến.

"Ngủ đi em, lại ngủ thêm một giấc thật ngon, sau đó..."

Hứa Gia Lạc ngừng lại rồi nói nhỏ: "Đợi đến chiều, Hứa Lãng sẽ tới đảo Phuket, ông ấy muốn đến đây để gặp em."

"Gì cơ?" Phó Tiểu Vũ lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, cậu đột nhiên ngẩng đầu, sững sờ nhìn vào Alpha: "Ba của anh? Ông ấy, ông ấy đặc biệt bay đến đây để gặp em sao?"

Phó Tiểu Vũ hoàn toàn bối rối.

Tất nhiên không phải là cậu chưa nghĩ đến chuyện gặp mặt phụ huynh này, ngay từ giây phút được đánh dấu, chuyện gặp phụ huynh đã là việc được lên kế hoạch trong thời gian biểu rồi.

Cậu chỉ không ngờ là lại nhanh như vậy, lại càng không nghĩ tới Hứa Lãng với tư cách là phụ huynh đã chủ động bay đến đây gặp mình.

Hứa Lãng.

Người cha Hứa Gia Lạc quan tâm nhất.

Cũng là ba chồng tương lai của cậu...

"Ừ!" Hứa Gia Lạc mỉm cười một cái: "Nửa đêm hôm qua mới đặt vé máy bay, ông ấy đã biết chuyện đánh dấu rồi, không có gì đâu chỉ là nóng lóng muốn được gặp em thôi. Không cần căng thẳng, cũng đừng suy nghĩ nhiều..."

Anh còn chưa kịp nói xong thì Phó Tiểu Vũ đã nhảy khỏi giường, lao vào phòng tắm.

Omega mở vòi nước và nghiêm túc đánh giá bản thân trong gương.

Cậu sắp phải gặp mặt phụ huynh rồi, tất cả những điều này đến sớm quá đi.

Tim cậu đập loạn xạ cho đến tận giờ phút này, Phó Tiểu Vũ vừa nhanh chóng nhẩm lại đống quần áo mình mang đến đảo Phuket, vừa cất cao giọng nói: "Anh đi tiễn Nam Dật trước đi, em phải sửa soạn một chút."

...

Hứa Gia Lạc, Cận Sở và Nam Dật cùng ngồi xe của khách sạn, vì trời còn sớm nên đường đi cũng thoáng, thế nên bọn họ đã tới sân bay từ rất sớm.

Nam Dật ngồi lên đùi của Hứa Gia Lạc, sờ vào miếng băng dán trên cổ anh, còn quan tâm hỏi: "Daddy, sao cổ của ba lại bị thương thế ạ?"

"Khụ!" Hứa Gia Lạc nhất thời nói không nên lời, nhưng lập tức nhanh trí đáp: "Ba bị muỗi đốt đó, lại vô tình lấy tay gãi."

Cận Sở đang ngồi bên cạnh liếc nhìn anh một cái, nhưng không nói gì.

Đương nhiên là anh ta đã sớm phát hiện ra mùi tin tức tố trên người Hứa Gia Lạc có sự thay đổi, nhưng vì Nam Dật đang có mặt ở đây, thế nên vẫn luôn không có cơ hội để hỏi, nhưng bây giờ nghĩ lại, thực ra cũng không cần phải làm thế.

Suốt dọc đường đi, Tiểu Nam Dật nhìn ra khung cảnh bên ngoài vẫn luôn vui vẻ, nhưng khi đến sân bay, cảm xúc của một đứa trẻ lại lập tức trỗi dậy.

Thằng bé cứ quấn lấy cổ Hứa Gia Lạc, nói thế nào cũng không chịu bước vào cổng kiểm tra an ninh, mà trên cổ cậu nhóc vẫn đang đeo cái huy chương vô địch chèo thuyền kayak kia.

"Nam Dật," Hứa Gia Lạc thì thầm: "Không phải hai ba con mình đã thống nhất rồi ư? Sau khi ba giải quyết xong chuyện ở Thái Lan, mấy ngày nữa sẽ bay sang Mỹ thăm con mà."

Một bạn nhỏ cho dù đối với mọi chuyện chỉ hiểu được một ít, nhưng bản năng đều rất nhạy cảm đối với những rối loạn xảy ra xung quanh mình.

Hứa Gia Lạc hiểu rằng Nam Dật không chỉ lo lắng về việc, liệu anh có sang Mỹ trong vài ngày nữa hay không.

"Bé con," Trong lòng Hứa Gia Lạc cũng có rất nhiều không nỡ, anh xoa đầu cậu nhóc, không kiểm soát được lực nên hơi mạnh tay một chút: "Ba sẽ sang mà, vài ngày nữa sẽ đi, sau này cũng sẽ thường xuyên sang thăm Nam Dật. Con vẫn còn nhỏ, thế nên ba sẽ bay đi tìm con nhưng vài năm nữa khi Nam Dật lớn rồi, chỉ cần Nam Dật nhớ ba thì bất cứ lúc nào cũng có thể bay về tìm ba, được không con?"

"Vâng ạ." Nam Dật dùng bàn tay nhỏ bé của mình khẽ vuốt vào cái cằm mới cạo râu của Alpha, hốc mắt cậu bé hơi đỏ lên, trề môi ra rồi lại ngậm chặt lấy, cố gắng duy trì danh dự của một chàng trai mạnh mẽ nên mới không khóc lên, cậu bé nói: "Daddy, con đợi ba."

Thằng bé ngừng lại một lát, sau đó lại nói nhỏ vào tai Hứa Gia Lạc: "Nếu như ba không nỡ xa chú Phó, thì ba cùng chú ấy qua với con nhé!"

"...Được đấy, cảm ơn bé con của ba."

Hứa Gia Lạc được tên nhóc con kia âm thầm dặn dò mà cảm thấy trong lòng chua xót lại mềm nhũn cả ra, anh hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy: "Nam Dật, phải làm thủ tục lên máy bay rồi, con đi cùng với Aiden nhé."

Cận Sở đang đứng bên cạnh cũng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nam Dật từ lòng bàn tay của Alpha.

Lúc định dẫn cậu bé qua cổng kiểm tra an ninh, anh ta lại quay đầu, cùng Hứa Gia Lạc liếc nhìn nhau một cái——

Đó là một ánh mắt rất nhẹ nhàng, rất dài lâu lại mang rất nhiều ý nghĩa.

Lúc Hứa Gia Lạc vẫy tay với bọn họ, Cận Sở đột nhiên cảm thấy mắt mình hơi ươn ướt.

Bọn họ đã kết hôn được bảy năm, thực ra ly hôn cũng đã được một năm, nhưng đến giờ phút này, hình như hai người mới thực sự nói lời tạm biệt với nhau trong thầm lặng.

------------------------------

2h22 am.
« Chương TrướcChương Tiếp »