Chương 115: Cuộc chiến của chúng ta

Vương Tiểu Sơn chạy đến bệnh viện với tốc độ rất nhanh, bây giờ cậu ta còn chưa tỉnh rượu hẳn, lúc đi đến hành lang ngó nghiêng xung quanh, bỗng há hốc cả miệng.

"Phó..."

Cậu ta vốn muốn lên tiếng chào hỏi, nhưng nửa câu sau lại bị nuốt ngược trở về.

Lúc này chỉ nhìn thấy Omega cao gầy đó lười biếng duỗi hai chân ra, nhắm mắt lại gần như vùi cả khuôn mặt mình vào hõm vai của Hứa Gia Lạc.

Tuy Vương Tiểu Sơn kinh nghiệm đầy mình, nhưng khi chứng kiến toàn bộ quá trình theo đuổi người khác bằng màn nhảy sεメy dance và rượt theo xe máy, thì đại khái cũng đã đoán được đêm nay ắt sẽ xảy ra chuyện lớn, chỉ là lúc nhìn thấy cảnh tượng này vẫn thấy rất kinh ngạc.

Phó tổng đang rúc vào vai của Hứa Gia Lạc đi tất lưới.

Ông chủ của cậu bình thường làm gì cũng tỏ ra lạnh lùng lại cứng rắn, nên khi tựa vào Alpha như thế này thì ra trông cũng mềm yếu, trông cũng... hạnh phúc đến lạ.

So với Vương Tiểu Sơn thì Ôn Hoài Hiên lại càng ngạc nhiên hơn.

"Này là hai bọn họ..."

Anh ta hít vào một hơi lạnh, còn chưa kịp tiếp tục đã bị Vương Tiểu Sơn khẽ kéo lại.

"Tôi không qua đó nữa, ở bên ngoài chờ cậu nhé, dù sao Phó Tiểu Vũ cũng nói cậu ấy không có chuyện gì nghiêm trọng."

Cuối cùng Ôn Hoài Hiên cố hết sức mới nói ra được một câu.

Thực ra anh ta vốn cũng không muốn đến đây——

Dù biết rằng mình không còn hy vọng gì với Phó Tiểu Vũ, nhưng khi bị Hứa Gia Lạc người anh em trong bộ dạng kia, đã đưa cả Omega mà mình thích cùng với chiếc xe máy đi mất, trong lòng anh ta vẫn cảm thấy hụt hẫng cùng bức bối.

Chỉ là dù có thế nào, một Omega đã uống rượu như Vương Tiểu Sơn, đêm muộn như vậy rồi mà còn phải vội đến bệnh viện, thì anh ta tự cảm thấy mình mà không đi cùng thì cũng không được.

"Được rồi, thế anh đợi em một lát nhé."

Vương Tiểu Sơn lè lưỡi với Ôn Hoài Viễn, sau đó mới rón ra rón rén ghé lại gần: "Anh Hứa... anh không sao chứ?"

Cậu ta vừa lên tiếng thì Phó Tiểu Vũ đã nhanh chóng mở mắt ra.

Vương Tiểu Sơn giật cả mình, ơ hóa ra Phó tổng có ngủ đâu.

"Đến rồi à." Sắc mặt Phó Tiểu Vũ hơi ửng đỏ, vô thức dùng tay xoa xoa dưới mũi, sau đó lập tức ngồi thẳng người dậy, bình tĩnh nói.

Động tác nhỏ này của cậu, ngược lại khiến Vương Tiểu Sơn cũng là Omega chợt hiểu ra——

Ngủ cái gì mà ngủ, người ta là đang nấp vào đó để ngửi tuyến thể của anh Hứa ấy mà.

"Tai nạn nhỏ, vết thương ngoài da thôi."

Cũng không biết có phải là ảo giác của Vương Tiểu Sơn hay không, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của Hứa Gia Lạc lúc này có hơi kỳ quái, anh vội vàng ngẩng đầu lên cười với Vương Tiểu Sơn mà mũi thì cứ đỏ đỏ như là vừa nãy mới bị cọ vào vậy.

"Hai anh... không sao chứ?"

Vương Tiểu Sơn nhạy bén híp mắt lại.

"Không sao." Alpha vừa nói vừa nhẹ nhàng nhấc cánh tay đã được băng bó cẩn thận của mình lên cho Vương Tiểu Sơn thấy: "Thật ngại quá, muộn như thế này rồi còn phiền cậu chạy đến đây một chuyến."

Vương Tiểu Sơn bị người kia đánh trống lảng, nhìn vào cánh tay của anh có phần thông cảm, trong lòng còn thầm nghĩ tuy anh Hứa bị thương một tay, còn một tay khác vẫn phải để Phó tổng dựa vào để ngửi cổ mình, quả thật cũng không dễ dàng chút nào

"Tai nạn nhỏ thì em cũng phải quan tâm chứ." Cậu ta vừa nói vừa lấy đồ trong ba lô ra.

Omega này mang theo một bộ quần áo đơn giản theo yêu cầu của Phó Tiểu Vũ, đương nhiên là còn có cả chiếc điện thoại mà Hứa Gia Lạc đã nhét vào người cậu ta trước đó.

"Thực ra điện thoại cũng sắp hết pin rồi." Vương Tiểu Sơn nhún vai một cái: "Em cũng vừa mới tìm được."

"Được rồi."

Hứa Gia Lạc thuận thế nhận lấy điện thoại.

Khi mở Wechat lên, vừa ấn vào vài tin nhắn của Cận Sở, Alpha đang ngồi trên hàng ghế dài không khỏi ngẩn người.

Cận Sở: Gia Lạc

Cận Sở: Em cảm thấy... mình đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Em sẽ cùng anh nói chuyện với Nam Dật, nói với con rằng chúng ta đã ly hôn.

Hai tin nhắn này được nhắn cách nhau hai mươi phút, nhưng tất cả tin nhắn đều được gửi tới từ ba tiếng trước, mà lúc đó...

Hứa Gia Lạc đứng dậy, hít sâu một hơi, anh đã nhớ ra rồi.

Ba tiếng trước là lúc anh còn đang nhảy sεメy dance trên sân khấu.

Không biết vì sao, trực giác mách bảo cho Alpha rằng——

Cận Sở đã nhìn thấy.

...

Sau khi thay quần áo và tiêm thuốc, Hứa Gia Lạc gần như không muốn trì hoãn thêm nữa, thế nên anh cùng với Phó Tiểu Vũ đã bắt taxi quay lại khu nghỉ dưỡng.

Rõ ràng là cả dọc đường đi đều vô cùng gấp gáp, nhưng sau khi đến nơi đột nhiên lại thấy hơi lo lắng.

Anh và Phó Tiểu Vũ đứng đối mặt với nhau ở dưới tầng, ai cũng không muốn buông bàn tay đang nắm lấy tay của đối phương ra.

"Anh..."

"Tiểu Vũ..." Sau khi hai người đồng thời lên tiếng, Hứa Gia Lạc liền bảo, "Em nói đi."

"Lần này, anh thật sự sẽ nói chuyện với Nam Dật à?" Phó Tiểu Vũ nhìn vào Alpha, khẽ hỏi.

"Sẽ." Hứa Gia Lạc gật đầu: "Chỉ là..."

Anh lập tức nở nụ cười tự giễu: "Mẹ, thực ra trong đầu anh đã từng luyện tập nhiều lần là vào lúc này nên nói thế nào rồi, nhưng mà vẫn lo lắm."

"Vậy phải làm thế nào?" Ánh mắt Phó Tiểu Vũ đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Hứa Gia Lạc nhìn Omega này, không nhịn được thở ra một hơi.

Thật sự rất kỳ quái, rõ ràng là đang nói về một việc quan trọng như vậy, nhưng trong đầu Alpha vẫn có thể không nghe theo mệnh lệnh, để một vài suy nghĩ không đúng lúc vô tình lướt qua.

Một khi Phó Tiểu Vũ đã để ý, cậu sẽ tới gần anh theo bản năng, sau đó không chút nao núng nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Alpha.

Bởi vì nghiêm mặt lại, thế nên đôi mắt vốn tròn xoe trông cũng rất nghiêm túc.

Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, sống lưng Hứa Gia Lạc đột nhiên cảm thấy sợ hãi——

Dáng vẻ quản lý anh của Omega này, thực sự là không thay đổi một chút nào.

Thật tốt.

"Hứa Gia Lạc?"

"Ờ ờ..." Alpha nhanh chóng thoát khỏi những suy nghĩ tưởng tượng, trở lại với thế giới thực.

"Vậy anh định làm thế nào?" Phó Tiểu Vũ cố chấp hỏi lại, cậu hiển nhiên là không hài lòng với sự phân tâm vừa rồi của Alpha.

"Em đã từng nghe câu nói này chưa?" Hứa Gia Lạc thì thầm: "Khi không biết phải nói gì—— thì nói lời thật lòng luôn là sự lựa chọn thông minh nhất."

Một nụ cười yếu ớt, cuối cùng cũng thoáng xuất hiện trên gương mặt của Phó Tiểu Vũ, Omega thu lại vẻ hung dữ vừa rồi, giả bộ bình tĩnh hỏi: "Ai nói vậy?"

Cậu rất thích câu nói này.

"Võ Tắc Thiên." Hứa Gia Lạc nói: "Võ Tắc Thiên trong Đại Minh Cung Từ đã nói với con trai của bà ấy câu này."

Sau khi trả lời chính anh cũng cảm thấy vô lý.

Khi còn nhỏ cũng chỉ cảm thấy câu nói này thường thường không có gì nổi bật, nhưng vào một ngày nào đó của năm ba mươi tuổi, lại đột nhiên cảm thấy câu nói đó quá sắc sảo.

Anh không nhịn được khẽ mỉm cười, cúi đầu xuống rồi ghé lại gần, lấy mũi mình khẽ cọ vào đầu mũi của Phó Tiểu Vũ, thân mật cò cọ——

Một lần, hai lần, ba lần.

Vừa rồi ở trong bệnh viện, hai người họ đã ngửi mùi của nhau một hồi lâu, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.

Cho dù chỉ là xa nhau một đêm, cũng sẽ cảm thấy luyến tiếc không nỡ, không nỡ buông tay Phó Tiểu Vũ, luyến tiếc mùi hương của cậu.

Trong không khí vẫn còn mùi ẩm ướt sau cơn mưa, Phó Tiểu Vũ trước mặt anh giống như một khóm Tử la lan dính đầy những giọt mưa, con ngươi màu nâu nhạt vừa ướŧ áŧ lại xinh đẹp.

"Thêm lại Wechat của anh nhé."

Hứa Gia Lạc nghiêng đầu qua hôn lên má của Omega, giọng khàn đi nói: "Nhé sếp!"

Cách xưng hô đột nhiên được đặt tên này, không khỏi khiến Phó Tiểu Vũ lén nở nụ cười, cậu lùi về phía sau một bước, thản nhiên lấy điện thoại ra: "Được rồi."

Việc thêm bạn bè được thông qua trong vòng vài giây vì không cần phải xác minh.

Mặc dù Omega đã đoán được từ lâu, rằng Hứa Gia Lạc không thể xóa mình đi được, nhưng trái tim cậu vẫn khẽ nhảy lên.

Hứa Gia Lạc nhìn cậu cười cười, dường như còn hiểu ra cảm xúc của cậu ngay lập tức: "Nhật ký trò chuyện của chúng ta vẫn còn đây, anh đều lưu lại hết."

"...Ừm."

Phó Tiểu Vũ siết chặt lấy bàn tay của Hứa Gia Lạc.

Thật tốt, nhật ký trò chuyện vẫn còn.

Cậu kiên quyết xóa đi Wechat của Hứa Gia Lạc, không chỉ vì chuyện chia tay mà còn là để không lật đi lật lại những dòng trò chuyện ấy của hai người, điều mà cậu không bao giờ có thể làm được với ý chí của mình.

Nhưng Hứa Gia Lạc vẫn giữ lại hết, khi anh chỉ có một mình đã âm thầm xem lại bao nhiêu lần đây?

Duyên phận giữa con người với nhau, đôi khi lại ngắn ngủi và mong manh như giọt sương vậy.

Alpha là cái người cẩn thận dè dặt hứng lấy giọt sương đó.

"Anh đi lên nhé?"

Hứa Gia Lạc đến cuối cùng dù vẫn không nỡ, nhưng cũng đành từ từ buông ngón tay của Phó Tiểu Vũ ra.

Anh đối mặt với cậu, trước tiên là lùi về phía sau hai bước rồi cuối cùng mới quay người lại.

Đúng vào lúc này, Phó Tiểu Vũ chợt không kiềm lại gọi một tiếng: "Hứa Gia Lạc——"

Sao vậy em?"

Alpha quay đầu lại.

"Trước đây khi anh theo đuổi em đã từng nói để em yên tâm làm trọng tài phán quyết là được, bởi vì đây là cuộc chiến của một mình anh, chỉ cần em nhìn thấy sự cố gắng của anh thì tốt rồi."

Phó Tiểu Vũ đứng yên tại chỗ, chậm rãi nói: "Bây giờ em muốn chấm dứt thỏa thuận miệng này."

Cậu lại theo bản năng sử dụng những thuật ngữ trong công việc.

Hứa Gia Lạc không kìm được đẩy kính xuống, đứng từ xa nhìn về phía Omega, chờ đợi những lời tiếp theo của cậu.

"Bởi vì từ nay về sau, mỗi một cuộc chiến đều sẽ thuộc về cả anh và em."

Phó Tiểu ngừng lại một lát, rồi nghiêm túc nói.

Đôi con ngươi của cậu sáng như vậy đấy, dù là ánh đèn, là giọt mưa hay là màn đêm thì những cảnh đẹp đẽ nhất trên thế giới này đều đọng lại ở nơi đó.

"Phó Tiểu Vũ." Khóe miệng Hứa Gia Lạc giương lên, trong đôi mắt mang theo ý cười: "Ngày mai mình gặp lại nhé."

----------------------------------------

1h00 am, ngọt ngào quá!