Chương 113 (2): Thành thật với tình yêu

"Một khi con người có thể bắt đầu chân chính đối mặt với bản thân, mới đột nhiên cảm thấy thời gian và sinh mệnh đều quá quý giá. Em biết không, anh vốn muốn đợi đến khi quay về Mỹ mới khuyên nhủ Cận Sở hoặc là đưa chuyên gia tâm lý đến hỗ trợ, nhưng bây giờ nghĩ lại—— thực sự không nên đợi lâu hơn nữa."

"Ngày mai là đám cưới, Tiểu Vũ, bất kể Cận Sở có cùng anh nói hay không thì anh cũng sẽ thẳng thắn nói chuyện với Nam Dật trước khi đám cưới diễn ra."

Phó Tiểu Vũ không khỏi khẽ giật mình: "Thật sao?"

"Ừ." Hứa Gia Lạc bình tĩnh đáp: "Có lẽ bây giờ sẽ rất khó khăn, nhưng anh nghĩ một ngày nào đó thằng bé sẽ hiểu, thiếu sót lớn nhất của ba nó từ trước đến nay chính là dũng cảm. Thành thật giải thích mọi chuyện với thằng bé, trước một đám cưới thuộc về tình yêu đích thực là sự thẳng thắn thành khẩn cuối cùng anh đã tìm lại được, đó cũng là sự thẳng thắn đối với anh, đối với thằng bé, cũng là.. đối với người anh yêu."

Phó Tiểu Vũ hít một hơi dài.

Dưới bầu trời đêm của Phuket, cậu cảm thấy gió biển như thổi vào l*иg ngực, khiến nơi đó của bản thân dần dần được mở rộng.

"Thế nên anh hỏi tôi, cười hay không cười, rất quan trọng sao?"

Giọng nói của Hứa Gia Lạc rất trầm thấp: "Mẹ nó, đương nhiên là quan trọng rồi. Phó Tiểu Vũ, mỗi giây phút ở bên cạnh em đều rất quan trọng."

"Mèo con, anh muốn em từ nay về sau, mỗi một giây đều được vui vẻ. Thế nên đừng sợ không thể quay lại được như trước đây, bởi chúng ta sẽ có tương lai càng tốt đẹp hơn."

Hứa Gia Lạc muốn cậu mỗi một giây đều được vui vẻ.

Omega vẫn không trả lời.

Cậu im lặng lạ thường, nhưng lại lặng lẽ giẫm chân lên mu bàn chân còn lại của Alpha.

Hứa Gia Lạc vui sướиɠ cũng khẽ mỉm cười.

"Nào, chúng ta cùng nhau khiêu vũ."

Alpha cứ như thế bị cậu giẫm lên chân, để người kia đưa mình chậm rãi lùi lại phía sau bên bờ biển, từng đợt sóng biển ầm ầm mãnh liệt trào dâng, càn quét những ngón chân đang chồng lên nhau của hai người họ.

Cậu và người Alpha đi tất lưới đeo đuôi thỏ này, trình diễn một điệu nhảy đôi kỳ lạ mà lãng mạn dưới ánh trăng.

Trái tim của cậu giống như sóng lớn xao động không yên, khi ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt của Hứa Gia Lạc, Omega luôn cảm thấy hình như có rất nhiều lời muốn nói ra.

Nhưng có lẽ là vì biển cả dưới ánh trăng lộng lẫy như vậy, thế nên đến cuối cùng cậu vẫn không nói ra lời.

...

Phó Tiểu Vũ lại ngồi sau xe máy của Hứa Gia Lạc.

Bởi vì Alpha mặc bộ đồ này, nên ngay cả điện thoại của mình cũng để ở chỗ Vương Tiểu Sơn, vì vậy Phó Tiểu Vũ đã gửi một tin nhắn cho cậu ta, nói rằng mình chuẩn bị quay lại cổng khu nghỉ dưỡng để lấy điện thoại.

"Hứa Gia Lạc." Cậu vu vơ gọi một tiếng trong gió.

"Anh đây." Hứa Gia Lạc cũng gào lên một tiếng trong gió.

"Hứa Gia Lạc." Phó Tiểu Vũ lại gọi một lần nữa, cậu khẽ ôm lấy eo của Alpha, vờ như không có chuyện gì, nói: "Em cảm thấy thực ra anh nhảy cũng được."

"Hahaha." Hứa Gia Lạc bật cười vui vẻ trong làn gió đêm, cố ý hếch cái mông lên, rung rinh đuôi thỏ màu phấn hồng với Omega: "Anh cũng thấy thế."

Chiếc xe máy lại chạy thêm được một đoạn, bởi vì đã đến gần trung tâm du lịch nên cũng không còn cảnh tượng hoang tàn.

Những gánh hàng rong ở hai bên đường rất đông đúc, có người bán nước dừa, có người lại bán dép lê, quần áo, nhộn nhịp chẳng khác gì một khu chợ đêm nhỏ.

Trên đường bắt đầu xuất hiện những chiếc xe tuk tuk với ánh đèn chói lóa, chiếc xe đặc trưng kiểu Thái này thoạt nhìn trông giống như một khung sắt có mái che phía trên tương đối đơn giản, nhưng tốc độ xe ngược lại rất nhanh, tạt ngang tạt ngửa trên đường hơn nữa trong chiếc xe tuk tuk còn đang bật bài hát đình đám một thời Gangnam Style.

Do lượng phương tiện qua lại ngày càng nhiều, nên tốc độ xe máy của Hứa Gia Lạc cũng chậm lại một chút.

"Gần đến nơi rồi nhỉ?" Phó Tiểu Vũ hỏi.

"Ừ, qua hai ngã tư nữa là đến khách sạn rồi."

Alpha vừa trả lời, vừa vặn tay lái muốn chạy xe qua ngã tư, nhưng đúng lúc đó có một chiếc xe tuk tuk bất ngờ vọt ra khỏi con đường mòn tối om bên phải phía trước mặt, rồi lao thẳng về phía bọn họ.

Trong nháy mắt ấy, đã quá muộn để kịp suy nghĩ điều gì, Hứa Gia Lạc hoàn toàn dựa vào bản năng dồn sức quay đầu xe máy lại để tránh thoát, mà chiếc xe tuk tuk kia cũng đồng thời bẻ ngoặt tay lái——

Với khoảng cách chưa đầy một mét, hai chiếc xe suýt va vào nhau.

Nhưng mà ngay sau đó, chỉ nghe thấy "rầm" một tiếng cực lớn, chiếc xe máy bởi vì đã khá cũ nên sau cú bẻ cua gấp khi nãy, trong lúc nhất thời đã mất thăng bằng khiến cả người cả xe cùng ngã sóng soài ra đất.

Hứa Gia Lạc lặng cả người, không có tính từ nào có thể diễn tả đủ cảm giác đáng sợ, khi suýt chút nữa phải đối mặt với một vụ tai nạn.

Anh gần như không nghĩ ngợi gì, hoàn toàn theo bản năng đứng dậy từ trên mặt đất lẩm bẩm gọi: "Tiểu Vũ, Tiểu Vũ——"

Phó Tiểu Vũ ngã xuống phía sau lưng anh.

Toàn bộ đầu óc của Alpha là một mảnh trống rỗng, hoàn toàn không để ý đến người lái xe tuk tuk, anh gần như chạy ngay đến bên cạnh Omega đang lồm cồm bò dậy và ôm lấy cậu vào lòng.

"Tiểu Vũ, bảo bối, em có làm sao không? Có thấy đau chỗ nào không?"

Sắc mặt Hứa Gia Lạc tái nhợt, lúc ôm lấy Omega, anh rõ ràng đã ngửi thấy mùi máu tanh nhưng lại không biết từ đâu mà ra.

Chính vì không tìm được mà bàn tay lại càng run rẩy không khống chế nổi.

Anh muốn chạm vào cơ thể của Phó Tiểu Vũ để xác định, nhưng lại sợ sờ lung tung sẽ khiến Omega càng thêm đau.

Phó Tiểu Vũ hoàn toàn không kịp phản ứng gì thì đã được Alpha ôm lấy.

Cậu chưa bao giờ thấy Hứa Gia Lạc sợ hãi đến thế, trong đôi mắt hẹp dài sau tròng kính hơi lệch dường như đều là sợ hãi.

Omega vốn chỉ cảm thấy choáng váng, cảm thấy bản thân hình như đã mất đi thần chí trong vài giây, nhưng có lẽ là vẻ mặt của Hứa Gia Lạc đã khiến cậu sợ, nên còn tưởng rằng trên người mình đã bị thương nặng, chỉ là bản thân vẫn chưa nhìn thấy.

Trong lúc nhất thời, đôi môi cũng không khỏi run lên một chút, nhưng sau khi cẩn thận cảm nhận một lúc lâu, mới khẽ nói: "Mông, mông đau."

Hình như lúc ngã xuống, cậu đã đặt thẳng mông ngôi trên mặt đất nên mông Omega lúc này thật sự rất đau.

"Chết tiệt..."

Giọng nói của Alpha đã khàn cả đi, theo bản năng muốn bế Omega dậy xem rốt cuộc là thế nào, nhưng không biết tại sao tay của anh lại đột nhiên không nghe theo sai khiến của bản thân, làm thế nào cũng không dùng sức được, Hứa Gia Lạc nôn nóng đến độ đôi mắt cũng đỏ lên, hàm răng cũng sắp nghiến vỡ.

Phó Tiểu Vũ dường như đã tỉnh táo lại một chút từ trong nỗi hoảng hốt, lo lắng hỏi: "Còn anh thì sao? Anh có làm sao không?"

"Hey... Tôi nghĩ là Omega không sao cả, nhưng mà cậu..." Lúc này người lái xe tuk tuk khi nãy vừa mới xuống xe, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, tiến lên phía trước hai bước, rụt rè lắp bắp một câu tiếng Anh nhưng mới nói được một nửa đã chỉ vào cánh tay của Hứa Gia Lạc.

Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ theo ngón tay của anh ta nhìn sang.

"Đệch!"

Alpha lúc này mới nhận ra.

Mùi máu tanh không phải đến từ trên người Phó Tiểu Vũ.

Anh chỉ mặc một cái áo ba lỗ cỡ nhỏ, cho nên hai cánh tay hoàn toàn lộ ra bên ngoài, vì thế nên lúc ngã xe, cánh tay tiếp xúc với mặt đường hoàn toàn bị cào xước, bây giờ xem ra toàn bộ máu tươi là chảy xuống theo cẳng tay nhuộm đỏ chiếc áo ba lỗ của Alpha này.

Từ lúc nhìn thấy vết thương, anh mới đột nhiên kịp phản ứng.

Cảm giáu đau đớn như kim châm muối xát dâng lên từ cánh tay, các dây thần kinh cảm giác đều đau đến nỗi giật giật, đau đến nỗi xé nát tim gan.

"Anh, mẹ nó anh..."

Lần này Hứa Gia Lạc chửi rủa một cách yếu ớt hoàn toàn là vì quá đau.

Chỉ là trong vài giây vừa rồi khi ôm lấy Phó Tiểu Vũ, anh đã thật sự không còn cảm nhận được gì hết.

"Hứa Gia Lạc!"

Phó Tiểu Vũ cuối cùng cũng có phản ứng, cậu không thể nói được gì trong chốc lát, chỉ nhìn chằm chằm vào Alpha đang dùng một tay còn lại để giữ lấy cánh tay bị thương của mình cho đỡ đau.

"Anh không sao..."

Hứa Gia Lạc đã không kiểm soát được vẻ mặt của mình nữa: "Em thực sự không sao chứ? Ngoại trừ đau mông ra còn chỗ nào bị thương không?"

Em không sao.

Đôi môi của Phó Tiểu Vũ run rẩy, nhưng lại không nói ra được, thực ra ban đầu ngay từ khi cậu tỉnh lại từ cơn choáng váng, chỉ cần mất vài giây là có thể nhận ra được vấn đề, cậu thực sự không sao hết thậm chí vết thương ngoài da cũng chỉ là một vết xước nhỏ ở chân chảy một ít máu mà thôi.

Thật sự không thể nào so sánh được với vết thương trên người Hứa Gia Lạc.

Phó Tiểu Vũ nhìn dáng vẻ Alpha này trên người dính đầy máu, ngồi bên vệ đường xuýt xoa cắn răng chịu đựng.

Khoảnh khắc ấy, cậu thực sự không biết vì sao, nhưng hai dòng cảm xúc giữa vừa muốn khóc lại vừa muốn cười đồng thời trào dâng trong tâm trí mình.

Khóe miệng giật giật, một cái, hai cái, nhưng cuối cùng vẫn là từng giọt nước mắt lớn lã chã chảy ra.

Hết thảy những thứ này đều vô lý như vậy đấy.

Nhưng cảm xúc của cậu cuối cùng cũng vỡ òa, không phải vỡ òa trong điệu nhảy dưới ánh trăng, không phải vỡ òa trong tiếng hát của ca khúc Nơi không có người, mà lại vỡ òa vào chính giây phút này.

Trong lòng Phó Tiểu Vũ, chỉ có dáng vẻ ngốc nghếch của Alpha mấy giây trước còn đang ôm chặt mình, sắc mặt tái nhợt hỏi han "Em có làm sao không", mà ngay cả cơn đau trên người mình cũng không cảm nhận được.

Đó là một màn ngu ngốc nhất mà đời này cậu từng thấy.

"Hứa Gia Lạc..."

Cậu đột nhiên nhào đến ôm chặt lấy Hứa Gia Lạc, quấn lấy cổ Alpha, giống như lâu nay vẫn luôn nhớ nhung, thút thít nói: "MK anh bị điên à."

------------------------------

12h00 pm.