Chương 112: Em có thể ghi nhớ khoảnh khắc này không?

Lúc này Hứa Gia Lạc giống hệt như một con ma nước, trên đường đến khu nghỉ dưỡng, anh chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng đáng sợ và một vệt nước dài nhiễu trên mặt đất, quả thật đã khiến Vương Tiểu Sơn và những người phía sau đều nhìn đến ngây cả người.

"Da mặt anh Hứa mỏng như vậy sao?" Hồ Hạ có phần không nghĩ ra: "Xuống nước chút thôi mà, có cần chạy nhanh đến vậy không?"

"Chẳng lẽ anh ấy vội chạy đi xem sεメy dance à? Tiêu Vân đùa một câu: "Chúng ta cũng mau qua đó xem đi, tôi rất mong chờ tiết mục này đấy."

Phó Tiểu Vũ không nói gì.

Thực ra lúc đứng thẳng dậy từ bể bơi, cậu đã cảm thấy đầu mình hơi choáng váng.

Omega bị mọi người bao lấy xung quanh chỉ đành đi về phía trước, cho tới khi đến dưới sân khấu.

Cảm giác chân thực nhất lại đến từ những ngón tay, nơi đó bị Hứa Gia Lạc nắm chặt đến giờ vẫn còn lại dấu vết đau đớn, bởi vì bị dính nước nên lành lạnh.

Vừa rồi Omega đã đẩy Hứa Gia Lạc xuống hồ bơi hết lần này đến lần khác.

Trong lòng Phó Tiểu Vũ nghĩ đến dáng vẻ ùm một tiếng đã ngã xuống hồ bơi của Alpha, thậm chí còn cảm thấy hơi buồn cười.

Nhưng không đợi đến khi cậu thuận theo cơn say cười ra tiếng, thì nỗi hiu quạnh đã trào dâng từ dạ dày——

"Oa! Sεメy quá! Sεメy quá!"

"Wow! Phó tổng, mau nhìn kìa!"

Những người xung quanh đang hò hét phấn khích, màn trình diễn trên sân khấu rõ ràng là vừa quyến rũ lại vừa quá mức, vì vậy đã kí©h thí©ɧ thần kinh của tất cả mọi người.

Nhưng trong khi đám đông đang di chuyển, Phó Tiểu Vũ lại hoảng hốt.

Cậu chợt có cảm giác như bản thân đã trở về Uloft, một mình đứng trên ban công quen thuộc đó.

Màn đêm ở Phuket giống như tấm kính vô hình từ không trung, bao phủ xuống biển sâu ngăn cách cậu với thế giới, Phó Tiểu Vũ cô đơn trong bể cá cảnh mà tiếng nhạc sôi động kia lại trở nên xa xăm, vũ công trên sân khấu đang uốn éo giống như ảo ảnh bên ngoài bể cá, dùng một loại tư thế kỳ cục bơi qua bơi lại.

Cậu có phần ngẩn ngơ, giống như qua bể cá kia, có thể nhìn thấy phòng ngủ chính của Hứa Gia Lạc, nhìn thấu chính mình hôm đó đã vội vã trở về từ Việt Nam, đang dày công chuẩn bị hóa trang trong phòng tắm, đeo cái tai lên, đeo cái đuôi vào, sau đó... là tiếng gõ cửa của Alpha kia——

Sau khi chia tay, Phó Tiểu Vũ rất ít khi nhớ lại cảnh tượng của ngày hôm ấy.

Cậu không muốn nghĩ đến, cũng không muốn nhắc lại với Hứa Gia Lạc nữa.

Chỉ là có lẽ vì chưa từng nhắc đến, thế nên đáy lòng cậu từ đầu đến cuối mới luôn mang nặng một tảng đá rất lớn.

Vì vậy cậu mới hung hăng ngửi cổ của Hứa Gia Lạc, cho anh xem vết tiêm thuốc ức chế của mình, nhưng khi Alpha đến gần thì lại đẩy ra.

Thế nên cậu mới nhân men rượu, đẩy Hứa Gia Lạc xuống hồ bơi hết lần này đến lần khác.

Thật ra cậu không hoài nghi về tình yêu của Alpha này đối với mình, chẳng qua là, Phó Tiểu Vũ thực sự không biết phải làm thế nào để chuyển rời tảng đá đó.

Cộc, cộc.

Đừng mở cửa...

Phó Tiểu Vũ không khỏi hét lên trong lòng.

"Âu shiệt, Phó tổng! Anh mau nhìn kìa!"

Mà vào lúc này, Vương Tiểu Sơn lại lắc mạnh cánh tay của Phó Tiểu Vũ, hất cậu ra khỏi bể cá.

"Sao thế?" Phó Tiểu Vũ ngơ ngác quay đầu, lại nhìn thấy Vương Tiểu Sơn vừa hét lên gọi mình mau nhìn đi, còn đang dùng một tay che mắt lại, cười đến run cả người: "Anh mau nhìn lên sân khấu kìa, mẹ, đó có phải là anh Hứa không? Em thực sự không dám nhìn luôn!"

Omega cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía sân khấu, giây phút ấy, cậu cũng hoàn toàn sững sờ.

Trên sân khấu ban đầu là một màn nóng bỏng sôi động, các Omega đeo tai thỏ, úp gáo dừa vào ngực, đi tất lưới đen, trong khi các Alpha lại mặc áo ba lỗ bó sát màu trắng cùng với quần tam giác, đang đứng thành từng đôi uốn éo cuốn lấy nhau.

Hứa Gia Lạc hiện tại đang đứng ở giữa sân khấu.

Mái tóc của anh vẫn ướt nhẹp, nửa người trên mặc áo ba lỗ màu trắng bó sát hằn lên cơ ngực của Alpha, nhưng bên dưới lại đi loại tất lưới đen của Omega cùng với cái đuôi thỏ màu hồng phấn ở đằng sau mông.

Alpha này rõ ràng là mới trà trộn vào trong đội nhảy, mặc trên người trang phục nửa O nửa A, các bước nhảy cũng là vừa học được tức thì vì thế trông lại càng chẳng ra làm sao.

Tất cả mọi người dưới sân khấu lần này đều hoàn toàn điên rồi, tiếng cười, tiếng huýt sáo thay nhau vang lên, nếu không phải đây là tiết mục người lớn không được phép chụp ảnh thì có lẽ bây giờ ai cũng sẽ giơ điện thoại lên.

Trong những tiếng cười kia, chỉ có Phó Tiểu Vũ một mực nhìn vào Hứa Gia Lạc trên sân khấu.

"Mẹ, Hứa Gia Lạc anh ta điên rồi sao?" Ôn Hoài Hiên đứng bên cạnh cậu vào lúc này lại không nhịn được, khẽ chửi một câu: "Anh ta không phải là Alpha sao? Không cảm thấy xấu hổ à?"

Thật ra Ôn Hoài Hiên trước nay đều là người lịch sự tao nhã, chỉ không ngờ là hiện tại lại đột nhiên nổi cáu lên như vậy, giống như bị thách thức đến một nhận biết nào đó mà đột ngột sinh ra cảm giác tức giận.

Thực ra Alpha cũng không phải là không thể nhảy múa, lúc này trên sân khấu cũng đâu có ít.

Ý nghĩa thật sự giấu trong câu nói này của Ôn Hoài Hiên lại càng sâu sắc hơn—— Dù sao Hứa Gia Lạc và anh ta đều là những Alpha xuất thân từ cùng một tầng lớp, những Alpha như bọn họ sẽ không dùng hình thức này, điệu bộ này để lấy lòng người khác.

Anh ấy đương nhiên là một Alpha.

Mà Phó Tiểu Vũ lại không trả lời, cậu chỉ chăm chú nhìn vào Hứa Gia Lạc đang mặc bộ trang phục kia nhảy sεメy dance và nghĩ rằng:

Nhưng, như thế này rất mất mặt sao?

...

Khi Hứa Gia Lạc cả người ướt đẫm, dựa vào trí nhớ của mình chạy đến phòng hóa trang tạm thời của nhóm vũ công trong khu nghỉ dưỡng, đã khiến những nhân viên ở lại đó trông đồ đều ngơ ngác.

Alpha gọi người của khách sạn đến làm phiên dịch, cuối cùng cũng thuyết phục được đối phương tin rằng mình chỉ mượn quần áo để tạo bất ngờ cho bạn bè vì vậy đã để cho anh vào.

Anh lục tung tủ quần áo dự phòng trong phòng hóa trang hồi lâu, cuối cùng mới tìm được một đôi tất lưới của Omega cỡ lớn nhất nhưng cũng chỉ vừa đủ xỏ vào chân, chỉ là đến lượt thiết kế áo quây ôm ngực bằng gáo dừa thì thực sự là lúc đeo lên, cái chứng bệnh bị buồn đầu ti kia đã khiến Hứa Gia Lạc không thể nào tập trung được, đành đổi sang cái áo ba lỗ màu trắng bó sát dành cho Alpha.

Anh thậm chí không có thời gian để soi gương, sau khi vội vàng chạy nhanh vào khu vực phía sau sân khấu, mới cảm thấy lo lắng trong sự kinh ngạc của các nhân viên lúc đi ngang qua.

Nhưng đã không còn thời gian để anh chuẩn bị tâm lý nữa.

Hứa Gia Lạc hít một hơi thật sâu, lao thẳng vào trung tâm đội hình.

Trước khi lên sân khấu, hoàn toàn không thể biết được ánh sáng nơi đó chói mắt đến thế nào.

Có một giây như vậy, Hứa Gia Lạc còn cho rằng mình đã bị mù.

Anh che mắt mình lại, đứng ngẩn ra giữa sân khấu, chỉ nghe thấy những tiếng cười phá lên từ bên dưới.

Da mặt Alpha đương nhiên không phải rất mỏng, mặc dù trước đó đã nghĩ sẽ phải làm gì, chẳng qua là đến khi đứng ở đây, cảm nhận chiếc tất lưới đang cọ xát vào da thịt trên chân mình, cảm giác xấu hổ kỳ lạ đó mới thực sự hiển hiện.

Hứa Gia Lạc mặc bộ trang phục nửa O nửa A, trông lại càng lôi thôi lếch thếch.

Vẫn chưa học được bước nhảy của người khác, chỉ có thể đứng đằng sau đội hình uốn éo lung tung, bởi vì không thể thả lỏng nên lại càng tỏ ra vụng về.

Các vũ công ngược lại đều rất chuyên nghiệp, mặc dù tạm thời có một Alpha lạ mặt tự nhiên xuất hiện, nhưng họ vẫn vui vẻ nhảy múa như thường.

"Anh ơi..."

Hàn Giang Khuyết lúc này vẫn chưa tỉnh rượu hẳn, vốn đang cùng Văn Kha lén lút tìm một góc ở phía sau, nhắm mắt lại trao cho nhau những nụ hôn, nhưng mới được một nửa lại chợt nhìn thấy một màn kia qua khóe mắt, vì vậy không khỏi mở to mắt ra.

Đồng tử ít nhiều gì cũng có phần chấn động.

"Hứa Gia Lạc, anh ta, anh ta làm gì thế kia? Anh sắp xếp đấy à?" Cơ thể Hàn Giang Khuyết không khỏi ngả về phía sau, bởi vì vẫn còn hơi say nên nửa người vẫn dựa vào cổ của Văn Kha, vùi đầu vào gáy anh trốn đi, còn có chút buồn bực, chút ấm ức, nói: "Party độc thân của tôi, sao lại phải nhìn thấy cảnh này?"

"Anh... không," Văn Kha cũng rất ngạc nhiên, nhưng mới nói được một nửa bỗng nhiên lại như thể nhận ra điều gì đó.

Anh nghĩ một lát, rồi trở tay vuốt ve khuôn mặt của Hàn Giang Khuyết, sau đó là cúi đầu hôn thật sâu, vừa hôn vừa khẽ nói: "Không sao, chúng ta không nhìn cậu ấy, cũng không để ý đến cậu ấy nữa."

...

Tiếng cười dưới sân khấu càng lúc càng lớn, còn có tiếng huýt sáo và những tiếng đùa giỡn, tuy rằng ở nơi ấy đều là cấp dưới và bạn bè, nhưng mà mọi người đều đã uống không ít, bây giờ lại nhìn thấy màn này đương nhiên là vui vẻ như điên rồi.

Hứa Gia Lạc từ nhỏ đến lớn luôn là người được hoan nghênh nhất, thực sự rất ít khi có khoảnh khắc như thế này.

Anh lúng túng xoay người trong khi tìm kiếm.

Alpha đã dần thích nghi với ánh đèn trên sân khấu, ánh mắt... cuối cùng cũng tìm thấy Phó Tiểu Vũ đang đứng phía dưới.

Omega ấy đang nhìn anh.

Phó Tiểu Vũ đang nhìn anh.

Cũng vào chính lúc này, âm nhạc trong chiếc loa chợt chuyển sang một bài hát cũ có giai điệu xập xình You spin me round.

Hứa Gia Lạc bỗng như phát điên.

Cút mẹ nó đi.

Người khác cười thì cứ cười đi, liên quan đếch gì đến anh.

Dù sao anh cũng chỉ muốn, khiến Omega đang đứng bên dưới cười mà thôi.

Tâm lý của anh so với nói là tự ti cho là mình vô dụng, không bằng nói là đột nhiên thấy chẳng quan trọng nữa.

Không cần biết các vũ công khác nhảy thế nào, Hứa Gia Lạc cứ lấy hết sức mình ra để quẩy thôi.

Hai tay giơ lên cao lắc lư đi đến giữa sân khấu, mỗi một bước lại đến gần hơn với Phó Tiểu Vũ, khuôn mặt của Omega ấy cũng ngày một rõ rệt.

Tiểu Vũ, nhìn anh này.

Trên người Hứa Gia Lạc đổ đầy mồ hôi, áo ba lỗ màu trắng lại càng dính sát vào người, tôn lên những đường nét mạnh mẽ trên cánh tay và ngực của Alpha.

Khi anh nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy toàn thân ngập tràn cảm giác khó tả, xoay người lại trực tiếp lộ ra cái đuôi thỏ ở sau mông, sau đó là nhiệt tình lắc lư theo tiết tấu.

Alpha rõ ràng là đàn ông, nhưng lại đi tất lưới, hai chân cùng cặp mông cơ bắp căng đầy, cái đuôi hồng dưới ánh đèn mãnh liệt rung lên.

Điên rồ và hài hước đi cùng nhau, mà sự gợi cảm giả trân đó hình như cũng miễn cưỡng được tính là gợi cảm.

"Anh Hứa!"

Vương Tiểu Sơn dưới sân khấu trực tiếp trở thành fan boy, vừa hét vừa cười.

Mà Phó Tiểu Vũ không nhịn được khẽ hít một hơi.

Đôi mắt cậu sáng hơn dưới ánh đèn chói lóa.

Từ đầu đến cuối cậu có thể cảm nhận được, ánh mắt của Hứa Gia Lạc đang đuổi theo mình.

Ánh mắt đó, nóng bỏng như vậy.

Hứa Gia Lạc nhảy múa điên cuồng, nhưng khi đuổi theo Phó Tiểu Vũ gần như lại có một khao khát mãnh liệt khó kiềm chế được.

Tiểu Vũ...

Em có thể ghi nhớ khoảnh khắc này không?

Khi nghĩ đến ngày sinh nhật, có thể cũng nhớ đến anh sau khi chơi trò Thật Thách đã đi tất lưới để nhảy sεメy dance hay không.

Khi nghĩ đến bộ đồ ngủ khiêu gợi đã mặc trong ngày chia tay, em có thể... cũng nhớ đến anh vào giây phút này đang lắc cái đuôi thỏ trước mặt bao người hay không.

Nhớ đến dáng vẻ khốn khϊếp của anh hôm ấy, nhưng cũng sẽ nhớ đến bộ dạng ngốc nghếch nhất này của anh lúc này.

Anh nghiêng người lắc lắc cái đuôi của mình, vừa lắc vừa cố chấp nhìn về phía Omega đang đứng dưới sân khấu.

Làm ơn đừng buồn nữa được không em.

Có bị anh chọc cười chút nào không?

Phó Tiểu Vũ không biết mình có say thật hay không, nhưng vào lúc đó, cậu thực sức cảm thấy hốc mũi mình cay cay, tảng đá lớn trong lòng dường như đã rung chuyển sau khi trải qua cơn địa chấn trong những tiếng trống sôi động.

Vì thế cậu không thể không kiên cường cắn chặt răng, gần như phải dốc hết sức mình mới duy trì được dáng vẻ nhìn như bình tĩnh.

Giống như đang cùng Hứa Gia Lạc trên sân khấu, đang tiến hành một cuộc thi đấu thầm lặng.

Màn sεメy dance đã đi đến đoạn kết, bầu không khí cả trên và dưới sân khấu đều sôi động đến cực điểm.

Hứa Gia Lạc đã hoàn toàn hòa vào với sân khấu, sεメy dance một khi không ngượng nghịu nữa thì không còn tồn tại cái chuyện khó coi này, chỉ còn lại sự gợi cảm và tràn đầy năng lượng của cơ thể.

Cuối cùng, các vũ công cũng cúi chào kết thúc màn biểu diễn, nhưng Hứa Gia Lạc lại không đi xuống.

Đây mà lần đầu tiên Alpha nhảy sεメy dance, anh chỉ muốn để Phó Tiểu Vũ ghi nhớ bản thân của giây phút này.

Là Alpha hay là Omega, đi tất lưới hay là mặc áo ba lỗ màu trắng, đều mẹ nó chẳng sao cả.

Mà khi anh lần đầu tiên để mặc bản thân hoàn toàn phát điên như thế này——

Thật kỳ diệu, Hứa Gia Lạc lại cảm thấy sảng khoái.

Cả người Alpha mồ hôi nhễ nhại, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Phó Tiểu Vũ vẫn đang lẳng lặng nhìn mình, trong lòng anh vẫn có quá nhiều kích động như cũ.

Nhưng Omega ấy vẫn không bật cười.

"Có thể phát bài Nơi không có người của Trần Dịch Tấn không?"

Anh lấy micro từ trên chân giá đỡ bên cạnh xuống, sau khi nói xong với nhân viên người Thái đang đứng chỉnh nhạc bên cạnh, nhìn vào vẻ mặt mù tịt của đối phương mới nhún vai một cái như thể tự giễu: "Thôi được, xem ra là không có nhạc nền rồi."

"Để lý trí gọi về bình tĩnh..."

Anh hít một hơi thật sâu, hát câu đầu tiên.

Lúc này dưới sân khấu vẫn là một mảnh ồn ào, nhưng cho đến khi Hứa Gia Lạc ngừng lại một chút, điều chỉnh âm điệu xuống mức thấp hơn nữa, sau khi chính thức bắt đầu, tiếng ầm ĩ cũng dần dần tắt.

Yên tĩnh, trong sắc đêm của Phuket, Alpha kia vẫn mặc chiếc áo ba lỗ bó sát đi tất lưới, đang hát chay ca khúc của Trần Dịch Tấn.

Hứa Gia Lạc nhìn về phía Phó Tiểu Vũ, nhớ rằng hai người họ đã ở trong quán bar vào dịp năm mới, anh đã từng quan sát tỉ mỉ Omega này, sau đó khéo léo tấn công.

Anh nói với cậu, Phó Tiểu Vũ, cậu là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo.

Nhưng anh lại chưa từng nói với Phó Tiểu Vũ về mình.

Anh, Hứa Gia Lạc là một người cho đi.

"Tội ác xấu xa nhất trên thế giới này gọi là quá dễ dàng rung động

Không dám có gió, không dám có tiếng động, tình yêu này không người làm chứng."

Cũng chính ngày hôm đó, anh đã nói với Phó Tiểu Vũ rằng, cậu là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo phải học được cách ngoại hóa cảm xúc của mình, phải học được cách... vứt mẹ hết đi.

Nhưng anh chưa bao giờ nói với Phó Tiểu Vũ rằng mình là người cho đi.

Vấn đề của Hứa Gia Lạc là anh chỉ có thể không ngừng cho đi nhằm chứng minh giá trị của bản thân, để hy vọng người khác sẽ yêu mình.

Nhưng càng cho đi lại càng không được yêu, càng như vậy lại càng tuyệt vọng.

Khiếm khuyết của anh, nằm ở chỗ Alpha hoàn toàn không tin vào sự gần gũi, nhưng từ đầu đến cuối lại không biết mệt mỏi khao khát sự gần gũi trong suốt cuộc đời mình.

Sự xuất hiện của Phó Tiểu Vũ——

Đã yêu anh, đã cứu anh.

"Bay trên trời cao chui xuống lòng đất, tham lam một phút vui mừng đắc ý

Muốn nói chuyện mà không chớp mắt, như thể bước vào nơi không có người."

Hứa Gia Lạc hát đến câu này, đột nhiên hơi nhắm mắt lại, giọng của anh đã hơi khàn.

Nhìn thấy nhiều người như vậy, nhưng trong mắt anh lại chỉ có một Omega ấy.

Dường như đã tiến vào nơi không có người.

Nơi không có người không nên chỉ nằm trên ban công nhỏ của hai người họ, cuộn mình lại sợ hãi đối mặt với cuộc sống thực.

Nơi không có người nên vào lúc này, giữa đám đông nhốn nháo, cùng Phó Tiểu Vũ gặp mặt mỗi sớm chiều, trong cuộc sống cụ thể và phong phú mỗi ngày.

Khoảnh khắc ấy, Hứa Gia Lạc cảm thấy rằng mình thực sự được tự do.

Bất kể là có Cận Sở hay không, anh nghĩ rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng đối diện với Nam Dật.

Bởi vì anh thực sự chỉ là một Alpha bình thường, một người cha không hoàn hảo, một con người đã gặp được tình yêu của đời mình.

Sẽ có một ngày, cho dù không phải là ngày hôm nay, Nam Dật cũng sẽ hiểu anh.

Phó Tiểu Vũ cuối cùng, cũng không thể kiềm chế được bản thân khi nghe thấy câu nơi không người kia, cậu vội vàng xoay người lại đi ra khỏi đám đông.

Omega thực sự không hiểu được tâm trạng của mình lúc này.

Khi màn nhảy sεメy dance kia diễn ra, rõ ràng đã rất kiên cường nhẫn nhịn.

Nhưng vào giây phút này, trong lòng lại chợt cảm thấy sợ hãi.

Từng trận đất rung núi chuyển ấy, chính là tảng đá trong lòng cậu cũng đang rung chuyển theo.

Nhưng Phó Tiểu Vũ lại bối rối hơn bao giờ hết.

Đây là lần đầu tiên cậu chọn cách chạy trốn, dù cho không biết lần chạy trốn này là vì cái gì.

Có lẽ cậu cần phải suy nghĩ, có lẽ cậu thực sự đã say...

Ôn Hoài Hiên và Vương Tiểu Sơn đều đi ra ngoài cùng với Phó Tiểu Vũ.

"... Cậu vẫn ổn chứ?"

Alpha có hơi lo lắng.

"Không sao."

Phó Tiểu Vũ vội vàng bước đi không mục đích: "Không sao đâu."

"Hay là đi hóng gió nhé?" Ôn Hoài Hiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy chỗ cho thuê xe máy bèn hỏi nhỏ.

Phó Tiểu Vũ chẳng nói gì cả mà nhìn về phía bờ biển.

Cơn mưa đã tạnh, gió biển đặc biệt ẩm ướt thổi tới.

...

"Tiểu Vũ!"

Khi Hứa Gia Lạc mở mắt ra một lần nữa sau khi hát xong, cả người anh đều ngây ra.

Giữa đám đông, đã không còn thấy bóng dáng của Phó Tiểu Vũ.

Ôn Hoài Hiên và Vương Tiểu Sơn cũng không thấy đâu nữa.

Anh lao xuống từ trên sân khấu, nhưng lại bị Hồ Hạ và Tiêu Vân ôm lấy, trêu chọc sờ tới sờ lui trên người anh.

"Đợi tôi quay lại rồi quậy sau nhé!" Hứa Gia Lạc vừa đẩy đám người nhiệt tình kia vừa chen ra, mồ hôi trên trán cũng túa ra, vội vàng đáp lại qua loa lấy lệ đến cuối cùng đành dứt khoát hét lên: "Tôi đang mót, mau tránh ra cho tôi qua!"

Lúc này Alpha mới thoát ra được, khi lao ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Vương Tiểu Sơn đang đứng ở lối vào của khu nghỉ dưỡng.

"Tiểu Sơn..."

Hứa Gia Lạc chạy chậm đến, còn chưa kịp mở lời thì Vương Tiểu Sơn đã nói thẳng: "Hai người họ chạy xe đi hóng gió rồi."

"Chết tiệt!"

Hứa Gia Lạc nhất thời sốt ruột, lập tức xông vào trong chỗ thuê xe máy, nhân viên của khách sạn không khỏi nhìn anh từ trên xuống dưới.

"Anh Hứa, anh định mặc thế này mà đuổi theo à?" Vương Tiểu Sơn chậm rãi đi vào theo, cậu ta hỏi xong câu này, không đợi Hứa Gia Lạc trả lời đã híp mắt lại, cười nói: "Anh cho em đi cùng nhé!"

"Sao lại phải dẫn cậu theo?" Hứa Gia Lạc lúc này mới chậm rãi nhận ra mình vẫn còn đang đi tất lưới, lúc bước lên xe máy cảm giác nhất thời rất vi diệu.

"Thế anh có biết hai người họ đi về hướng nào không?" Vương Tiểu Sơn thản nhiên nói: "Không cho em đi hóng hớt cùng thì anh đừng có mơ mà biết được."

"... Lên xe." Hứa Gia Lạc nghiến chặt răng, ném cho Vương Tiểu Sơn một cái mũ bảo hiểm, không có một lời nói nhảm nào.

Chiếc xe gắn máy phát ra một tiếng chói tai, bọn họ đón lấy gió biển đuổi theo hai người kia.

Hứa Gia Lạc chạy xe nhanh đến nỗi mới chỉ sau vài phút đuổi theo, đã nhìn thấy hai người Ôn Hoài Hiên và Phó Tiểu Vũ.

Xe máy của bọn họ gần như chạy song song bên cạnh nhau, nhưng một lúc là Ôn Hoài Hiên vượt lên trước, một lúc lại là Hứa Gia Lạc vượt lên trước, nhưng cả hai chiếc xe đều lao nhanh như tên bắn, không ai có ý định dừng lại.

Hứa Gia Lạc lại tụt lại phía sau một chút, anh nhìn chằm chằm vào chiếc xe máy trước mắt, cuối cùng quýnh lên nói: "Vương Tiểu Sơn—— nghĩ cách đi!"

"Xì!"

Vương Tiểu Sơn khinh thường hừ một tiếng, đợi đến lúc Hứa Gia Lạc đuổi kịp, cậu ta bèn hét thẳng lên vào xe máy của Ôn Hoài Hiên: "Phó tổng! Anh Hứa đuổi theo anh này! Anh ấy bảo em nghĩ cách để anh dừng xe lại!"

"..."

Sự thẳng thắn của Vương Tiểu Sơn, khiến Hứa Gia Lạc trong thoáng chốc phải tăng tốc lên một chút.

Nhưng không ngờ là chiếc xe máy chạy phía trước, lại dần dần giảm tốc độ rồi dừng lại bên lề đường.

Hứa Gia Lạc cũng dừng xe lại, đi thẳng đến trước đầu chiếc xe máy kia, đầu tiên là nhìn Phó Tiểu Vũ đang ngồi ở đằng sau rồi mới nhìn chằm chằm về phía Ôn Hoài Hiên.

Anh vẫn mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng và quần tất lưới như cũ, sau khi rời khỏi sân khấu còn đội thêm một cái mũ bảo hiểm, vì vậy trông lại càng buồn cười hơn.

Nhưng khi Alpha đối diện với Ôn Hoài Hiên, vẻ mặt lại không có chút nào là chịu lùi bước.

"Người anh em," Ánh mắt của Hứa Gia Lạc mang theo ý tứ không được phép nghi ngờ nào đó: "Chúng ta đổi vị trí nhé."

Có lẽ vì cách gọi người anh em kia, khiến Ôn Hoài Hiên hơi ngẩn ra trong thoáng chốc, nên anh ta đã không lập tức đáp lại.

"Tiểu Vũ," Hứa Gia Lạc đi đến bên cạnh xe, giọng nói của anh bởi vì mới hát nên có hơi khàn: "Chúng ta nói chuyện nhé, được không?"

Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh biếc của đảo Phuket, cách đó không xa từng đợt sóng đang dâng trào và giọng nói ấy rất đỗi dịu dàng.

Một lúc lâu sau đó, rốt cuộc cậu mới đáp lại: "Được."

Ôn Hoài Hiên muốn nói lại thôi, nhưng đến cuối cùng vẫn không lên tiếng, chỉ gật đầu một

cái.

Hứa Gia Lạc và Ôn Hoài Hiên đổi xe máy cho nhau, sau đó anh cúi đầu xuống giúp Phó Tiểu Vũ thắt chặt lại mũ bảo hiểm.

Rõ ràng là một Alpha rất ngầu khi gọi "người anh em", nhưng khi lên xe lại phải kéo tất lưới lên một chút mới không để cho cái đuôi thỏ bị ngồi dưới mông.

Phó Tiểu Vũ nhìn cái đuôi màu hồng phấn kia, khẽ dời tầm mắt đi một chút nhưng rồi vẫn không kiềm được ngoái đầu nhìn lại.

Chiếc xe máy lại lần nữa lên đường, lần này bỏ lại Vương Tiểu Sơn và Ôn Hoài Hiên ở đằng sau.

Làn gió biển mang hơi mặn của muối, hiu hiu thổi qua người bọn họ.

"Hứa Gia Lạc," Phó Tiểu Vũ đưa tay ra, cách áo ba lỗ màu trắng nhẹ nhàng vịn vào eo của anh: "Hóng gió thêm một lúc nữa đi."

"Được."Hứa Gia Lạc vặn tay lái và phi nước đại về phía trước.

"Hứa Gia Lạc."

Phó Tiểu Vũ lại ở sau lưng Alpha gọi tên anh.

"Anh ở đây."

"Bíp bíp——"

Hứa Gia Lạc trong một lúc không kịp phản ứng, cho đến khi anh cảm thấy cái đuôi đằng sau lưng bị bóp hai cái, mới nhận ra được là Omega này đang học theo tiếng của cái loa.

Anh không nhịn được cười toe toét trong gió biển.

Đuôi thỏ lại bị bóp thêm hai cái nữa.

"Bíp bíp!" Lần này là giọng của Hứa Gia Lạc vang lên.

---------------------------------

23h05 pm, mai chị Dưa bận nên không có chương mới đâu mọi người nhé.

Tôi nghĩ đến đây là ngừng truy thê được rồi.