Chương 8

Chương 8

Hi Thần đang muốn nói chuyện, Bạch Dục Hành bên cạnh không dấu vết cắt ngang Hi Thần. Tinh quang trong đôi mắt hẹp dài chợt loé “Cô ta chọc giận Trầm đại thiếu. Này, nhìn thấy không? Bình rượu trên bàn kia” Bạch Dục Hành tuỳ ý chỉ chỉ chỉ bình rượu whisky (?) trên bàn “Trầm đại thiếu nói, hoặc là cô ta uống sạch chai rượu này. Hoặc là ngay trước mắt mọi người, cô ta mua vui biểu diễn tiết mục hôn môi ngay trước mắt mọi người”

“Ha” Tiêu Hành ha một tiếng, chậm rãi hướng chỗ Giản Đồng đi tới, con ngươi lười biếng lướt qua Trầm Tu Cẩn trên ghế salon, bất cần đời sờ cằm một cái.

“Trầm đại thiếu thật biết chơi mà, nếu muốn xem một màn hôn môi nóng bỏng thì không ngại để cho tôi đóng vai nam chính chứ? Không phải tự biên tự diễn gì nhưng Tiêu Hành này kỹ xảo hôn môi nếu đứng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất”

Vừa nói liền nhanh như chớp cánh tay dài duỗi một cái, đem Giản Đồng đang rơi sương mù kéo vào trong ngực mình.

Giản Đồng phản ứng không kịp, toàn bộ người đυ.ng vào ngực Tiêu Hành. Một giây kế tiếp, môi một trận ấm áp, cô bất ngờ trợn to hai mắt.

Cô… bị hôn?

Ong!

Mặt trong nháy mắt nóng bừng lên, vết đỏ ở hai tai lan tràn đến tận đầu ngón chân.

Tiêu Hành kinh ngạc áp môi mỏng xuống cái miệng nhỏ mềm mại kia. Xúc cảm… thật con mẹ nó tốt.

Vốn là không có muốn hôn sâu, trong lòng chỉ muốn đùa dai, chẳng qua là chuẩn bị hời hợt đυ.ng môi cô một chút, nhưng không nghĩ tới trên môi này xúc cảm thật cám dỗ.

Đang muốn vùi đầu hôn sâu hơn, một đạo lực mạnh đem người phụ nữ trong ngực cướp đi.

Tiêu Hành không có được vị ngọt trong mong đợi, liền bất mãn nhìn về phía người lôi Giản Đồng ra.

“Trầm Tu Cẩn, đưa cô ấy cho tôi”

Trầm Tu Cẩn vẻ mặt u ám, con ngươi sắc bén “Cô ta đắc tội tôi. Trước khi tôi chưa hết giận, bất kỳ ai cũng không được mang đi”

Tiêu Hành nhướng mi nhìn Trầm Tu Cẩn. Hai người bọn họ cũng là bạn từ nhỏ đến lớn. Cho dù sau đó hắn theo cha mẹ ra nước ngoài, mà Trầm Tu Cẩn ở lại trong nước, quan hệ của bọn họ cũng không có thay đổi.

Bất quá, người phụ nữ Trầm Tu Cẩn để ý… Tiêu Hành rất hiếu kỳ, nhìn lướt qua người phụ nữ bị Trầm Tu Cẩn kéo ra phía sau, Tiêu Hành kinh ngạc phát hiện, cô ấy vậy mà tai đang đỏ bừng.Bỗng nhiên nghĩ đến, người phụ nữ này ngay cả bị đàn ông ôm cũng là lần đầu tiên, sẽ không ngay cả hôn cũng vậy đấy chứ…

“Này, đây là nụ hôn đầu của cô?”

Mặt Giản Đồng so với mông khỉ còn đỏ hơn. Lỗ tai đỏ đến mức có thể nhỏ máu. Cái gì cũng không cần nói, nhìn gương mặt đỏ lựng kia chính là câu trả lời.

Ngay cả Tiêu Hành cũng không phát hiện, giờ phút này tâm tình hắn có bao nhiêu tốt đẹp.

Khoé môi nhếch lên, Tiêu Hành cười như không cười nhìn về phía Trầm Tu Cẩn “Nếu tôi nhất định phải mang cô ấy đi thì sao?”

Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay sợ thế giới không loạn của Hi Thần, tiếng huýt gió lại vang lên “Bạch Dục Hành, mau lấy điện thoại ra quay lại. Tiêu đại thiếu vì hồng nhan không tiếc khıêυ khí©h Trầm Tu Cẩn. Tin tức này bán cho mấy tạp chí, nhất định sẽ bán ra một tin tức sốt dẻo! Ngày mai đầu trang không thể thiếu nó”

Bạch Dục Hành tự mình rót một ly whisky, nhướng mi chế giễu gương mặt đầy phấn khởi của Hi Thần “Tôi dám cam đoan, nếu như cậu làm vậy, tựa đề đầu ngày mai nhất định là sông Hoàng Hà xuất hiền một thi thể không rõ danh tính”

“Ẹc..”

Trầm Tu Cẩn tự nhiên cũng nhìn thấy vẻ mặt đỏ lựng của Giản Đồng. Đột nhiên cảm thấy biểu tình thẹn thùng này cực kỳ chướng mắt.

Ánh mắt sắc bén lạnh như băng rơi vào trên môi của cô. Híp mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bị ánh mắt không kiêng kỵ của Trầm Tu Cẩn nhìn chăm chú, Giản Đồng lúng túng nhìn ra cửa, muốn mượn màn này né tránh ánh mắt không rõ kia.

Trong lòng Trầm Tu Cẩn giận dữ một cách khó hiểu, bàn tay như kiềm sắt bất ngờ nắm chặt cổ tay Giản Đồng, khom người một cái như gánh bao cát đem người vác lên vai, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Tiêu Hành, Bạch Dục Hành và Hi Thần, bước dài ra khỏi cửa phòng bao.

Tiêu Hành phản ứng đầu tiên, thẹn quá hoá giận.

“Đứng lại” Không nói hai lời liền đuổi theo.

Hi Thần há to mồm, còn chưa tiêu hoá được sự thật trước mắt.

Bạch Dục Hành thông suốt đứng lên từ ghế salon “Lần này có trò hay để xem rồi” Cũng không để ý Hi Thần ở sau lưng, nhấc chân đi theo. Hi Thần cuối cùng cũng phản ứng được, đứng lên “Chờ tôi một chút! Có kịch hay sao có thể xem một mình? Vui một mình không bằng mọi người đều vui”

Sắc mặt Tần Mộc Mộc trắng bệch, hai chân như nhựa cao su dính chặt trên mặt đất không nhúc nhích được. Cô chỉ biết là… Xong đời rồi, Giản Đồng tỷ lần này bị cô hại chết.

Trong lòng áy náy nhưng không biết nên làm gì.

Nếu như đi nói cho Mộng tỷ thì cô sẽ xong đời. Nếu như Mộng tỷ biết bởi vì cô loạn ngôn, mới gây ra chuyện lớn như vậy, cô liền không thể làm phục vụ ở đây nữa.

Một mặt áy náy, một mặt lại sợ chuyện đến tai Mộng tỷ, cô sẽ gặp hoạ. Tần Mộc Mộc do dự không quyết được, nội tâm giãy giụa.

Cuối cùng…

“Không có gì đâu, hẳn sẽ không có chuyện gì. Giản Đồng tỷ chỉ là một nhân viên vệ sinh. Trầm đại thiếu chỉ tức giận một chút, không cần làm khó một nhân viên vệ sinh. Đúng rồi, hẳn sẽ không có gì xảy ra” Tần Mộc Mộc lầm bầm lầu bầu, không ngừng thuyết phục bản thân, tự lừa mình lừa người, để cho áy náy trong lòng giảm bớt một chút.

Tiêu Hành bước nhanh đuổi theo, Trầm Tu Cẩn đi ở phía trước, đột nhiên xoay người, chân thon dài ở trên không không trung vạch lên một độ cong sắc bén, đá một cái, lưu loát tiêu sái bức ép Tiêu Hành lùi ra sau, bước nhanh vào trong thang máy.

Tiêu Hành lần nữa muốn đuổi theo, cửa thang máy trước mắt liền bị đóng.

“Đệt” Chỉ thiếu chút xíu nữa, lửa giận của Tiêu Hành khó khăn không dập tắt được, một đấm lên trên cửa thang máy.

Hi Thần cùng Bạch Dục Hành quả nhiên xem được kịch vui, một trước một sau đến hiện trường.

Bộ dạng Hi Thần lại sợ thiên hạ không loạn, kí©h thí©ɧ Tiêu Hành “Cái đệt, không phải đâu nhỉ? Thang máy dừng ở tầng 28!! Úi úi, Bạch Dục Hành, cậu mau nhìn đi, Trầm Tu Cẩn đây là muốn làm gì? Mang muốn nhân viên vệ sinh đến tầng 28?” Cái cao ốc này 6 tầng đầu là câu lạc bộ giải trí, gọi là hộp đêm. Chẳng qua người tới Đông Hoàng ăn chơi không giàu thì sang, người có thân phận tất nhiên phẩm cách cao nhã.

Mà tầng 6 trở lên, chính là khách sạn.

Tại sao thiết kế như vậy… Chắc hẳn không cần nhiều lời, chỉ cần không phải kẻ ngu đều hiểu nguyên do.

Ánh mát nhỏ dài của Bạch Dục Hành u quang chợt loé, hướng về phía Hi Thần cười nhạt “Nhân viên vệ sinh cũng là đàn bà. Có gì đáng ngạc nhiên sao?”

Chưa dứt lời, Hi Thần không nhịn được oán thầm “Khẩu vị của Trầm Tu Cẩn đặc biệt đến mức nào nhỉ? Cũng quá nặng rồi” Mang một nhân viên vệ sinh đi mướn phòng? Hi Thần chẹp miệng, hồi tưởng vóc người cùng tướng mạo của nhân viên vệ sinh kia, không nhịn được run run một chút.

“Shit!” Tiêu Hành nghe vậy, lại đánh thêm một quyền ở cửa thang máy, sau đó liều mạng nhấn nút thang máy lên xuống.

“Này Tiêu Hành, cậu sẽ không phải vẫn muốn đuổi đến đấy chứ? Cậu mới về nước nên chưa biết, tầng 28 ở đây cả tầng đều là của Trầm Tu Cẩn. Không có thẻ, cậu không lên nổi”

Cả khuôn mặt Tiêu Hành đều tối lại.



Tốc độ thang máy cực nhanh, thang máy phát ra âm thanh đing một cái, cửa thông suốt mở ra, Trầm Tu Cẩn bước nhanh ra khỏi Thang máy, vác Giản Đồng thuần thục vòng qua phòng khách bước dài tiến vào phòng ngủ.

Phịch!

Giản Đồng chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, một giây kế tiếp cả người bị Trầm Tu Cẩn không chút lưu tình ném ở trên thảm lông dài Ba Tư, còn chưa kịp phản ứng một trận đau nhức, cô bị buộc mở mắt ra, gương mặt tuấn mỹ của Trầm Tu Cẩn gần trong gang tấc.

“Giản Đồng” thanh âm lạnh như băng của người đàn ông vang lên, người Giản Đồng không tự chủ mà run một cái, thanh âm kia vẫn tiếp tục “Giản Đồng, cô hôm nay thật khiến tôi phải mở to mắt nhìn”