Chương 327: Khách không mời mà đến.
Lục Minh Sơ vội vã đi tới căn biệt thự cũ của nhà họ Trầm.
“Là do ông chỉ định đúng không?”
Anh ta không đầu không đuôi hỏi ông cụ Trầm đang ngồi nhàn nhã uống trà.
“Cháu vô duyên vô cớ chạy tới đây… Lại có thái độ như thế này với ông sao?” Ông cụ Trầm đặt tách trà trong tay xuống, sắc mặt trầm xuống.
“Là do ông chỉ định quản gia Hạ làm như vậy.
Nếu như không phải thì làm sao mà quản gia Hạ dám làm vậy chứ?”
“Quản gia Hạ thế nào cơ, chỉ định gì cơ?”
“Giản Đông xảy ra tai nạn, là do ông đứng sau dung túng. Cháu hỏi ông, có đúng như vậy không?” Lục Minh Sơ tức giận.
Ông cụ Trầm nghe thấy tên của Giản Đồng, khuôn mặt đột nhiên u ám: “Thế nào? Giờ cháu muốn đối đầu với ông nội của mình vì cô ta sao?”
“Vậy có nghĩa là… Ông thừa nhận rồi”
Lục Minh Sơ nắm chặt tay lại, tức tới mức toàn thân run rấy: “Rốt cuộc cô ấy đã chọc giận con mắt nào của ông?”
“Điêu gì cũng chọc giận ông”
“Cô ấy cũng chỉ là một người con gái, cô ấy đắc tội với ông cái gì. Dù gì thì cô ấy cũng gọi ông một tiếng ông nội, ông cũng được coi như trưởng bối của cô ấy. Có thâm thù đại hận gì mà ông lại muốn hại cô ấy?”
“Ông muốn hại cô ta sao?”
“Chuyện của Hạ Vi Minh, ông đừng nói là không phải ông cố tình tính toán, ông đừng có nói chuyện đó không liên quan tới ông. Lúc ban đầu ông ngấm ngầm mưu tính cô ấy. Bây giờ lại xúi giục quản gia Hạ, ông không thể buông tha cho cô ấy sao? Cháu vẫn không hiểu, rốt cuộc cô ấy đã đắc tội gì với ông mà ông lại đày đọa cô ấy như vậy!”
Ông cụ Trầm bị kích động, đập vỡ cốc trà trong tay: “Cô ta đắc tội ông chỗ nào sao? Chỗ nào cô ta cũng đắc tội với ông! Các người từng người từng người một đều bị cô ta mê hoặc! Lúc đầu đáng nhẽ nên phá hủy gương mặt của cô ta, xem cô ta còn câu dẫn đàn ông kiểu gì nữa!”
Lục Minh Sơ không dám tin tưởng lỗ tai mình có nghe nhầm hay không: “Ông lớn tuổi như vậy rôi còn nói ra được những lời như vậy sao? Cái gì mà câu dẫn đàn ông? Sao lại nói chuyện khó nghe như vậy?”
“Chẳng nhẽ ông nói sai sao? Hai đứa cháu nội, từng đứa từng đứa đều vì cô ta mà lật mặt thành thù với ông. Đứa nào cũng vì cô ta mà không cần giang sơn. Cô ta chính là một mối tai họa. Lúc ban đầu đáng nhẽ nhân lúc cô ta vẫn còn ở trong bọc, dứt khoát đen cô ta lên núi. Sẽ không khiến cho hai đứa cháu của ông trở thành một người không biết bản thân mình là ai nữa”
“Trong bọc sao?” Lục Minh Sơ đột nhiên bắt lấy trọng điểm: “Rốt cuộc ông muốn nói cái gì?”
Ông cụ Trầm cười lạnh: “Ông nói cái gì không quan trọng. Điêu quan trọng là, hai đứa cháu của ông đều bị cô ta làm cho hồ đồ rồi! Con cháu nhà họ Trầm làm sao có thể rúc dưới váy của phụ nữ được chứ? Con cháu nhà họ Trâm đáng nhẽ nên tàn nhẫn phải tàn nhẫn, nên cứng rắn phải cứng rắn. Chứ không phải bị phụ nữ dắt mũi”
“Ông là vì điều này sao? Chính là vì điều này mà hết lần này tới lân khác ông ra tay với cô ấy sao?”
“Đúng vậy, ông chính là vì điều này. Hai người các cháu, buông bỏ sự nghiệp không thèm quan tâm, lại bâu xung quanh cô ta. Cháu trai nhà họ Trầm, sao có thể như thế được cơ chứ?”
Gương mặt của ông cụ Trầm u ám: “Ông nói cho cháu biết, cô ta chỉ trốn được nhất thời mà thôi!”
Ý nghĩa của lời nói chính là, ông ta sẽ vẫn ra tay với cô ấy.
Lục Minh Sơ hít một hơi lạnh: “Ông còn muốn cháu làm gì!”
“Ông muốn cháu làm gì sao? Trước tiên phải làm tốt những chuyện mà con cháu nhà họ Trầm phải làm! Người của nhà họ Trâm, không được xem phụ nữ là chuyện quan trọng.”
Lục Minh Sơ tức giận nhưng mà đối diện với ông lão trước mặt này anh ta lại không làm được gì.
Không có cách nào để đề phòng, nếu như ông cụ Trâm vẫn luôn muốn ra tay với cô ấy thì thực sự là phòng không nổi.
Anh ta tức tới mức toàn thân run rẩy, lúc lâu sau mới thả lỏng bàn tay đang năm chặt ra, giống như một con gà bị gãy cánh nói: “Có phải… Từ giờ trở đi cháu sẽ không tiếp xúc với cô ấy nữa thì ông sẽ không ra tay với cô ấy”
Vốn dĩ ông cụ Trầm định trả lời là “Tất nhiên là không” . Nhưng mà lời tới bên miệng thì lại nhìn thấy sự khẩn cầu trong đôi mắt của Lục Minh Sơ cho nên ông ta dừng lại, nhướng cô nói: “Có thể.
Hai đứa cháu thì một đứa không thể cứu được rồi. Về sau cháu đừng có liên quan gì tới cô ta thì ông sẽ cam kết với cháu, ông sẽ không động vào cô ta nữa”
Lục Minh Sơ nhìn chăm chăm ông cụ trước mắt: “Ông nói phải giữ lời”
“Trước giờ ông vẫn luôn nói là làm”
Lục Minh Sơ gật đầu: “Đây là lần cuối cùng Nếu như cháu làm theo sự sắp xếp của ông, làm theo mọi việc mà ông muốn, mà ông vẫn còn động tay với cô ấy. Vật thì cháu sẽ,… cháu sẽ chết một mình”
Đây được coi là một lời nói tạm biệt với ông cụ Trầm.
Trong mắt của ông cụ Trâm có một tia không vui vẻ, nhưng mà ông vần gật đầu: “Được”
Trong bệnh viện.
Trong phòng bệnh Vip, hôm nay xuất hiện một bóng dáng ngoài ý muốn.
“Để anh ta vào”
Trong phòng bệnh, người đàn ông kiệm lời nói.
Cửa phòng bệnh được mở ra, một người đàn ông xuất sắc tiến vào.
“Anh năm bất thông tin thật nhanh đó”
Trên giường bệnh, người đàn ông cong môi nhẹ nhàng nói, đôi môi trăng bệch không có tí máu nào.
“Tôi có nguồn cung cấp thông tin mà. Ngay cả khi anh có che giấu tốt, nhưng mà cũng không thể đảm bảo được anh sẽ không lộ chân ra ngoài.”
“Ha” Người đàn ông cong môi cười nhẹ: “Anh không cần phải vội vàng như vậy đâu. Đợi tôi chết rồi thì Trâm Thị sẽ là của anh thôi”
“Nhanh lên nhé.” Người tới tự tìm cho mình một cái ghế để ngồi xuống: “Anh chết rồi thì tất cả tài sản đều chuyển nhượng lại cho cô ấy thôi”
Mặc dù không nói rõ “cô ấy” là ai, nhưng mà dưới đáy mãt của người đàn ông lóe lên một tia sáng: “Anh thật sự rất hiểu tôi”
“Không không không” Người tới lắc ngón tay: “ Chỉ là trùng hợp ngày hôm đó tôi nhìn thấy luật sư Trương bước ra từ bệnh viện thôi. Luật sư Trương là do anh tự mình tuyển, có chuyên mồn phục vụ cho một mình anh và tập đoàn Trâm Thị.
Ông ta cầm cặp công văn, ở phía sau ông ta là Trầm Nhị. Người ở bên cạnh anh chắc không phải là tới bệnh viện để khám bệnh rồi”
“Sao anh lại tới được đây?”
Mặc dù là hỏi nhưng mà cũng đoán ra được “Thì là sử dụng một chút các mối quan hệ, mới biết được anh đã ly hôn với cô ấy. Thực ra tôi không nghĩ ra được anh sẽ có lý do gì để ly hôn với cô ấy. Lúc đâu anh kiên quyết không buông tay, dùng mọi thủ đoạn, thậm chí còn giả ngu giả ngốc, loại chuyện đáng xấu hổ như vậy mà anh còn dám làm. Thì làm sao tôi có thể tin là anh sẽ chủ động ly hôn với cô ấy. Vụиɠ ŧяộʍ điều tra một chút thì tôi cũng hiểu ra rồi”
“Anh thật sự rất có thủ đoạn”
“Ha, nhưng mà không băng anh. Người cũng sắp chết rồi thì cũng chả có tác dụng gì. Ngay cả nội bộ của tập đoàn cũng không có một chút thay đổi gì. Ông cụ ở biệt thự kia cung không hề biết.
Ừm… Anh nói xem, nếu như tôi đem chuyện anh sắp chết tiết lộ cho ông cụ biết thì anh đoán xem ông ấy sẽ rơi mấy giọt nước mắt?”
“Ông ẩy sẽ rơi mấy giọt nước mắt và sau đó thâu tóm lại Trâm Thị, có thời gian chäc là sẽ đi đào mộ cho tôi, thuận tiện sẽ tưởng nhớ một chút”
“Ha ha ha..” Cho thấy người tới bị những lời của người đàn ông ngồi trên giường làm cho cười, cười tới mức chảy cả nước mắt: “Anh cũng rất hiểu ông ấy”
“Tất nhiên” Người đàn ông ngồi trên giường lạnh lùng nói.
“Nhưng mà tôi đoán anh gọi luật sư Trương tới không chỉ là làm thủ tục ly hôn, tôi đoán anh sẽ lập di chúc, sau khi chết tất cả tài sản sẽ thuộc về cô ấy. Xem ra ông cụ vẫn phải thất vọng rồi. Tôi sẽ không nói cho ông ấy biết. Phòng ngừa ông ấy tức giận quá, mà tuổi thì lớn rồi lại bị tức tới mức xuất hiện não mà chết”
“Anh thật là có hiếu”