Chương 325: Anh yêu em.
Gần lúc Giản Mạch Bạch tiếp nhận ca phẫu thuật ghét tủy.
Anh ta đã được thay bộ quân áo phẫu thuật, bà chủ Giản đang ở bên cạnh động viên anh ta.
“Mạch Bạch, con đừng căng thẳng quá, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu” Bà chủ Giản an ủi anh ta, nhưng mà gương mặt của anh ta lại trâm mặc.
Nhìn vào đôi má gầy gò của con trai, trong lòng bà chủ Giản lại thâm mắng Giản Đồng.
“May là gặp được người tốt có tủy phù hợp với con, nha đầu Tiểu Đồng kia cũng thật là quá đáng rồi, suýt chút nữa thì hại chết con”
Giản Mạch Bạch đường như cảm thấy khó chịu: “Mẹ! Mẹ đừng nói nữa!”
“Hả? Con làm sao vậy? Mẹ là thương yêu con mà, sao con lại hét lên với mẹ?”
“Mẹ, mẹ đừng nói Tiểu Đồng như vậy nữa”
“Sao mẹ lại không được nói, nó không hề quan tâm người thân gì cả”
Trong lòng của bà chủ Giản, căm hận người con gái đó của mình.
Mặc dù mọi chuyện đã được làm rõ, năm đó là bà ta hiểu nhầm Giản Đồng không phải là con ruột của mình.
Nhưng mà sau khi mọi chuyện được sáng tỏ, thì bà chủ Giản đối xử với con trai và con gái vẫn có sự khác biệt.
Rốt cuộc, đứa con trai cũng là do từ nhỏ đã được ở bên cạnh mình và cũng là con ruột của mình.
Vê phân nha đầu kia… Nghĩ tới nha đầu kia vừa trở về thành phố S là đã nuốt lấy Giản Thị.
Giản Thị, vốn dĩ là của Mạch Bạch.
Ngoài ra, bà ta nhiều lần van xin nhưng nha đầu kia vẫn nhẫn tâm từ chối không ghép tủy cho anh trai của mình. Trong lòng của bà chủ Giản, Giản Đông chính là một người không quan tâm người thân, là một người máu lạnh vô tình.
Giây phút này trong lòng của Giản Mạch Bạch rất loạn.
Rõ ràng nhìn thấy tia hy vọng của sự sống, rõ ràng có người đồng ý ghép tủy cho anh ta, anh ta sẽ không phải chết nữa, cũng không phải sống trong nỗi sợ hãi nữa.
Đáng nhẽ anh ta phải cảm thấy vui mừng, nhưng mà, cùng với thời gian trôi qua, anh ta lại càng cảm thấy hoảng loạn.
Y tá đã thông báo với anh ta, nói rằng người thân bí ghép tủy cho anh sắp phải bắt đầu lấy tủy ra rồi.
Anh ta giơ tay kéo y tá lại: “Đợi một chút… Cô, cô có thể nói cho tôi biết, người tốt bụng đồng ý ghép tủy cho tôi là ai không?”
“Thật xin lỗi, đối phương không muốn để lộ danh tính” Y tá cười thân mật: “Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu. Anh yên tâm đi”
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
Trong lòng của Giản Mạch Bạch lại càng cảm thấy khó chịu và hoảng loạn. Bà chủ Giản thấy trạng thái của con trai có vẻ khác, bà ta cho rằng có lẽ con trai đang lo lắng.
“Y tá cũng bảo con yên tâm đi. Con trai, con đừng nghĩ lung tung, có mẹ ở bên cạnh rồi.”
Một bên khuyên, một bên lại nghĩ tới chuyện đau lòng: “Lão già xấu xa Giản Chấn Đồng kia, con trai của mình sắp phải ghép tủy rôi mà vân không thấy mặt mũi ông ta đâu. Chắc là lại đang sống vui vẻ bên cạnh con hồ ly tinh kia rồi, lão già chết tiệt…”
Bà chủ Giản lẩm bẩm măng chửi, trong lòng của Giản Mạch Bạch đã sớm hoảng loạn, đột nhiên anh ta ngồi dậy, bước xuống khỏi giường và chạy ra bên ngoài.
“Con trai, con đi đâu vậy?”
Bà chủ Giản đuổi theo.
Giản Mạch Bạch càng đi càng nhanh.
“Đợi mẹ với.”
Bà chủ Giản cầm lấy chiếc túi đắt tiên, ba bước thành hai bước chạy đuổi theo.
Nhưng Giản Mạch Bạch lại chạy nhanh tới chỗ y tá: “Cô đợi một chút! Dân tôi đi với!” Anh ta nhẹ giọng nói: “Cầu xin cô dân tôi tới phòng hiến tủy”
Ánh mắt của anh ta hốt hoảng, và người ý tá bị anh giữ lại dường như cũng bị dọa sợ: “Anh bỏ tay ra trước đi, người hiến tủy không muốn để lộ ra danh tính”
“Cầu xin cô hãy dẫn tôi đi, có được không?”
Giản Mạch Bạch hạ mình cầu xin, trong mắt là sự khẩn cầu.
Người y tá đó bị làm cho mềm lòng, nhưng mà cô ta vần läc đầu.
Nhưng mà Giản Mạch Bạch vân không chịu từ bỏ: “Người ghép tủy có phải là em gái của tôi không? Em gái của tôi tên là Giản Đồng, có phải cô ấy không?”
Anh không phải là người ngốc, trên thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Hôm đó em gái của anh ta vừa tới thăm anh ta thì lại xuất hiện luôn người có thể ghép tủy cho anh ta.
Những ngày này, anh ta tự lừa dối bản thân mình, lừa răng người ghép tủy cho mình chắc chăn không phải là người mà mình nghĩ.
Rõ ràng trong lòng anh ta cũng cảm nhận được sự việc quá trùng hợp rồi.
Nhưng mà anh ta muốn sống, cho nên anh ta giả vờ không biết cái gì cả. Nhưng mà môi đêm, anh ta đều nghĩ tới những lời mà hôm đó em gái anh ta tới thăm.
Anh ta bảo mẹ đem một quyển nhật ký bị khóa tới đây, khi quyển nhật ký cũ kỹ được mở ra, các nét chữ ngây ngô xuất hiện trong mắt anh ta.
Quyển nhật ký này ghi lại từng chút ký ức đã quên giữa anh ta và Tiếu Đồng khi còn nhỏ.
Chữ viết rất ngây ngô, thậm chí khi anh ta còn chưa biết được hết mặt chữ, có những chữ được viết bằng phiên âm, thậm chí có những câu đọc còn không hiểu là gì.
Với đôi mät của người lớn nhìn vào thì nội dung của quyển nhật ký này rất đáng cười và ngây ngô.
Nhưng mà, nó lại khiến anh ta nhớ về quá khứ.
Mỗi một trang nhật ký, ghi lại từng chút chuyện xảy ra khi còn nhỏ. Có Tiểu Đồng cao ngạo khi được ông nội khen thưởng, có cả, Tiểu Đồng đọc những quyển sách gì, xem những bộ phim như thế nào,… Lật cả quyển nhật ký, anh ta phát hiện, quyển nhật ký này tuy răng viết lại tất cả sự việc xảy ra từ lúc nhỏ của anh ta, nhưng mà mọi chuyện đều có sự hiện diện của Tiểu Đồng.
Anh ta xem một trang, Tiểu Đồng nói, anh ta đỡ cho cô một dao, cứu cô ấy khỏi những tên xấu xa. Anh ta nhìn nhật ký của ngày hôm đấy, ở trên giấy viết: Hôm nay là ngày mà tôi cảm thấy vui vẻ nhất, tôi đã bảo vệ em gái của tôi. Thì ra bảo vệ em gái lại khiến tôi vui vẻ như vậy. Từ nay về sau, †ôi sẽ luôn luôn bảo vệ em gái.
Anh ta nhìn nét chữ ngây ngô trong làn nước mắt, nhìn những lời thề. Anh ta nói bảo vệ em gái khiến anh ta vui vẻ, anh ta nói sẽ bảo vệ em gái cả đời. Nhưng mà về sau, quyển nhật ký này không biết đã bị anh ta ném tới xó nào nữa.
“Em gái của tôi chỉ có một quả thận, nó không thể ghép tủy cho tôi được”
Giản Mạch Bạch nói: “Cô dân tôi đi, tôi sẽ không ép em gái tôi ghép tủy cho tôi nữa”
Y tá nhìn người đàn ông ở trước mặt đang có bộ dạng dản vặt, khuôn mặt anh ta đau khổ, nước mắt lưng tròng. Nhìn thấy như thế, trong lòng cô ta cũng thương xót, đang định nói gì đó thì ở phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng “May là anh còn nhớ tới Tiểu Đồng, còn nhớ cô ấy là em gái của anh”
Giản Mạch Bạch nghe thấy âm thanh quen thuộc, đột nhiên anh ta cảm thấy kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn: “Trầm…”
Người đàn ông lạnh lùng đứng cách xa ba mét, anh hất cảm nói: “Phòng bệnh của anh ở đâu?”
“Ở,.” Anh ta vô thức định trả lời, đột nhiên nghĩ tới người sắp mạo hiểm ghép tủy cho anh ta: “Trầm Tu Cẩn, anh tới thật đúng lúc. Tiểu Đồng muốn ghép tủy cho tôi, anh mau đem con bé ra đi”
Bà chủ Giản đã nghe thấy mọi thứ.
Lúc đầu bà ta nghe không hiểu, nhưng mà về sau cũng biết được đang xảy ra chuyện gì.
Một cảm giác tội lội trỗi dậy, nhưng mà nhìn thấy đứa con trai gây dò ốm yếu của mình, bà ta giơ tay ra năm lấy tay của Giản Mạch Bạch: “Sắp phải làm phầu thuật rồi, con trai, con đừng nghĩ linh tỉnh nữa, theo mẹ trở về phòng bệnh thôi”
“Không, con muốn đi tìm Tiểu Đồng”
“Đi tới phòng bệnh, tôi có chuyện muốn nói với anh” Người đàn ông đứng ở bên cạnh lạnh lùng nói, nhìn thấy Giản Mạch Bạch không chịu đi, anh lạnh lùng mở miệng nhắc nhở: “Tôi sẽ không để Tiểu Đồng gặp nguy hiểm”
Giản Mạch Bạch dường như tỉnh ngộ… Đúng vậy, Trâm Tu Cẩn sẽ không để Tiểu Đồng xảy ra chuyện Trong phòng bệnh.
Trâm Tu Cẩn tìm một chiếc ghế và ngồi xuống, phía đối diện là Giản Bạch Bạch đang ngồi ở trên giường.
“Cô ấy lừa tôi, tới ghép tủy cho anh” Anh phá vợ sự yên lặng ở cầu nói đầu tiên.
Sắc mặt của Giản Mạch Bạch trắng bệch, anh †a cảm thấy tuyệt vọng: “Tôi đi tìm Tiếu Đồng! Tôi sẽ không ép Tiểu Đồng ghép tủy cho tôi!” Nói xong anh ta định rời đi.
“Tôi đã tự mình tới bät cô ấy về nhà rồi.”
Câu nói thứ hai, khiến Giản Mạch Bạch khựng người lại “Vậy người ghép túy..” Anh ta không hiểu.
“Em trai của anh”
“Chuyện em trai của anh, lúc đầu là giả.
Chuyện này tôi đã sớm biết, nhưng mà lúc đó Tiểu Đồng không quan tâm tới người anh trai này, cho nên tôi cũng chỉ nhắm mắt thờ ơ đứng nhìn”