Chương 10
Đối diện tiểu khu là một cây ATM, cô ở đó cắm thẻ vào, nhìn số dư trong tài khoản, Giản Đồng cắn răng quyết định rút ra hai ngàn tệ.
Lấy được tiền, cô vẫy vẫy một chiếc taxi, “Đi…” Lên xe mới phát hiện cô vội vã muốn trốn chạy nhưng nhận ra không có nơi nào để trốn.
“Đi đâu?” Tài xế taxi không nhịn được mà lên tiếng thúc giục.
Đi nơi nào đây… Giản Đồng ngẩn ngơ, đột nhiên phát hiện thế giới này lớn như vậy nhưng căn bản không có chỗ cho cô dung thân.
“Có đi hay không? Không đi thì xuống xe, tôi còn phải kiếm khách khác” Tài xế nhíu nhíu mày, chán ghét nhìn Giản Đồng một cái… Xúi quẩy, ra cửa không coi ngày, hôm nay trong chuyến xe đầu tiên đã gặp phải âm hồn.
“…Thật ngại quá, tôi vẫn chưa nghĩ ra đi đâu” Giản Đồng chậm rãi nói, đối với tính khí nói chuyện hung hăng của tài xế cũng không có phản kháng, thậm chí có chút hèn mọn nói xin lỗi, chuyện này càng làm cho cô hết sức hèn nhát.
Ngựa hiền thì bị người ta cưỡi, người hiền thì bị người ta khinh. Ông bà ngày xưa nói rất đúng. Tài xế nhìn cô hèn nhát như vậy, liền càng kiêu căng, đem sự tức giận hôm nay đánh mạt chược thua phát tiết trên người cô.
Vì vậy, Giản Đồng liền bị tài xế chỉ thẳng mặt mắng to “Cái người đàn bà này, chưa nghĩ ra đi đâu mà lại vẫy xe của tôi, cô là cố ý đùa bỡn tôi à? Cha mẹ cô dạy như thế nào vậy mà một chút phẩm hạnh cũng không có! Xuống xe, bây giờ xuống xe ngay cho tôi, đừng làm chậm trễ việc tôi kiếm tiền. Xui xẻo thật, hôm nay sao lại đυ.ng phải loại người này cơ chứ”
Giản Đồng bị chửi cẩu huyết đầy đầu. Không phải không kích động đến cô, nhưng.. ba năm chịu khổ trong lao ngục đã đem tính khí cô thay đổi không còn biết cáu kỉnh.
Lông mi rủ xuống, cô lại ngẩng đầu lên không lạnh không nhạt nói xin lỗi “Thật xin lỗi, bây giờ tôi xuống xe” Thật ra cô chỉ muốn tài xế cho cô 1 2 phút suy nghĩ một chút nên đi nơi nào mà thôi.
Không nghĩ tới đối phương lại tức giận không muốn nghe cô nói.
Tài xế ngược lại cũng sửng sốt một chút, lái xe mười mấy năm mà chưa từng gặp ai tính tình nhu nhược đến mức này. Nhìn Giản Đồng mở cửa xe chậm rì, tài xế bống nhiễn nâng tay về phía Giản Đồng…
“A! Đừng đánh tôi”
Tài xế ngây ngẩn, bất ngờ nhìn chỗ người phụ nữ đang gát gao ôm lấy đầu kinh hoàng kêu loạn “Cô bị thần kinh à, tôi chỉ mở cửa xe mà thôi! Hôm nay tại sao lại xui xẻo gặp mụ đàn bà điên này vậy chứ”
Vừa nói liền mở cửa ra “Mau cút đi” Có lẽ một phần bởi vì thua tiền nên trong lòng khó chịu, cũng có lẽ do Giản Đồng quá dễ bị bắt nạt, khi dễ cô căn bản không bị gì. Nên người tài xế này đối với Giản Đồng càng thêm không khách khí, ngay cả từ cút cũng có thể nói ra.
Giản Đồng đi không nhanh, chậm rãi xuống xe, lại bị tài xế chửi như tát nước “Lằng nhằng, nhanh lên một chút đi, cô không phải là người què đấy chứ?”
Trong lòng Giản Đồng động một cái, ngay sau đó nghiêm túc ngẩng đầu lên nhìn về phía tài xế, sửa lại “Tôi chẳng qua là hành động chậm chạp, không phải là người què”
Tài xế sửng sốt một chút “Đúng là thần kinh” Mắng xong liền đuổi người “Nhanh lên đi, hôm nay gặp cô thật đúng là xui xẻo, khó trách hôm nay mọi chuyện đều không thuận lợi, đánh bài cũng thua nhiều đến vậy”
Đây thật là muốn thêm tội vô cớ cho cô.
“Này, cầm lấy” Tài xế kéo cổ tay Giản Đồng, một tay khác liền chìa ra phía cô, Giản Đồng không hiểu “Cái gì?”
“Tiền”
“Nhưng mà cuối cùng tôi không đi xe của ông” Giản Đồng càng không hiểu.
Tài xế ném cho cô một ánh mắt xem thường, không nhịn được mà nói “Xe đây của tôi bị cô ngồi rồi? Cô xui xẻo như vậy tôi không phải phải lái xe đi rửa sạch sẽ à? Rửa xe không cần tiền sao?”
“…”
Tài xế thấy Giản Đồng bất động, nheo mi thúc giục “Nhanh lên một chút, thật lằng nhằng, cô có thấy phiền hay không!”
“Nhưng mà tôi…”
“Tôi tôi cái lông ấy, 100 tệ, lấy ra”
Giản Đồng vừa nghe đã xanh mặt… Một trăm tệ có mà đi cướp. Cô rất muốn phản bác với tài xế như vậy, rất muốn rất muốn!
Nhưng cuộc sống ba năm ở trong tù, sớm đã mài mòn tính của cô không còn có một cái gai nhọn nào, cô từng là Giản gia Giản đại thiểu thư kiêu ngạo, cô đã từng là Giản Đồng tôn nghiêm đầy mình, nhưng giờ đã sớm tan thành mây khói.
Bất thình lình bên trái cách đó không xa có một chiếc đèn xe đột ngột sáng lên, Giản Đồng theo bản năng ngẩng đầu lên xem, bốn chiếc Audi A6 màu đen cùng nhau lái đến nơi này.
Biển số xe thập phần có ý tứ, bốn chiếc xe đuôi từ 1 đến 4 theo thứ tự. Đèn đường nhấp nháy trên kính chắn gió của chiếc xe đầu tiên, Giản Đồng híp mắt, mơ hồ nhìn ra được khuôn mặt của người ngồi chỗ tài xế… Trầm Nhất, đó là Trầm nhất, là thuộc hạ không rời Trầm Tu Cẩn!
Trong nháy mắt, trên mặt cô hiện lên sự hốt hoảng.
“Này, trả tiền… Ê? Sao cô lại ngồi vào? Tôi kêu cô đưa tiền”
“Sư phụ! Nhanh! Nhanh lái xe, tôi, tôi đưa ông tiền” Giản Đồng hoảng loạn, lấy từ túi áo ra mấy tờ tiền mới đưa cho tài xế, khẩn cầu thúc giục “Nhờ sư phụ nhanh lái xe! Nhanh”
“Cô ầm ĩ như vậy..” Bác tài còn chưa nói xong, liền thấy trước mặt lại thêm một xập tiền lớn.
Giản Đồng tay run run, từ trong túi áo ra móc tất cả tiền của mình “Sư phụ, tôi cho ông hết, xin ông lái xe nhanh lên một chút, nhanh một chút” Cô vừa nói vừa hoảng sợ nhìn phía sau… Tiến lại gần rồi, gần rồi…
“Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút! Có phải ngại thiếu tiền không, tôi có! Tôi vẫn còn có trong thẻ! Sư phụ nhanh lái xe, đến chỗ an toàn tôi liền rút ra cho ông” Cô đã hốt hoảng đến mức lời nói nói ra không rõ ràng, đáy mắt đầy kinh hoàng thất thố, sắc mặt trắng bệch giống như gặp phải quỷ.
Tài xế nhìn ánh mắt Giản Đồng giống như… À không, đây rõ ràng là một người bị thần kinh, bất quá tầm mắt rơi vào tập tiền trên tay Giản Đồng liền bĩu môi một cái… Coi như nể mặt đống tiền này.
Tài xế đoạt lấy đống tiền giấy trong tay Giản Đồng “Ngồi đàng hoàng”
Vặn chìa khoá, động cơ khởi động tiếng vang lên, chiếc xe taxi bắt đầu đi về phía trước, Giản Đồng thấy vậy đang muốn thở phào nhẹ nhõm một hơi…
Ầm một tiếng dồn dập, âm thanh xe taxi trượt trên đất từ ngoài truyền vào, sau đó tài xế bên người Giản Đồng chửi một tiếng “Thật con mẹ nó gặp quỷ, hôm nay không có chuyện gì thuận lợi. Uy, những người này là đến tìm cô à? Cô trộm hay làm gì người ta mà bị truy đuổi như vậy?”
Tài xế chán ghét nhìn một cái phía sau, đột nhiên im lặng, lời đến khoé miệng đều nuốt trở về. Người phụ nữ ngồi đó răng đang kẽo kẹt run rẩy, đem mình vây thành một cục, thật giống như làm vậy có thể né tránh được những người đó vậy.
“Xuỳ, có bị ngu hay không..”
Tài xế muốn giễu cợt đôi câu, bên cửa xe Giản Đồng liền bị người bên ngoài gõ một cái “Giản tiểu thư, mời ngài xuống xe” Sắc mặt Giản Đồng trắng bệch, cô đem đầu của mình chôn sâu vào trong người hơn, làm bộ như không nghe thấy gì cả.