Chương 7: Nhẫn nại
Tan tầm, Chung Bình liền lái xe thẳng đến phòng tập.
Suy nghĩ cả một đêm, anh quyết định không thể đối chọi trực diện với TiêuTố Tâm được, cô quá mạnh, cho nên thế nào cũng phải sử dụng một chút thủ đoạn. Tiêu Tố Tâm hung dữ như vậy, tám phần là chưa có một mối tình nào vắt vai, hừ , anh quyết định dùng sở trường của mình, dịu dàng, quantâm, chăm sóc cô, chờ cho đến khi cô bị anh mê hoặc đến thần hồn điênđảo, xem cô còn dám quật ngã anh nữa không! Một tháng, anh tự nhủ, đốivới Chung Bình mà nói là đủ rồi, anh bình thường khi tán người khácthường chỉ khoảng một tuần.
Chung Bình đi như bay vào trong phòng tập, nhìn thấy Tiêu Tố Tâm đang mặc bộ độ tập màu trắng đang cùng mộtsư huynh tập luyện, Tiêu Tố Tâm nhìn thấy anh lại đến, mắt hơi lóe lênsợ hãi. Chung Bình giả vờ như không nhìn thấy gì, yếu ớt cười, đi vàophòng thay đồ để thay quần áo. Chân không đi lên sàn tập, rồi yên ổnngồi ở một bên, xem cô cùng vị sư huynh kia tập luyện.
Tiêu TốTâm liếc mặt nhìn Chung Bình đang yên tĩnh ngồi ở một chỗ, tinh thần trở nên căng thẳng, rồi chăm chú tấn công qua loa vị sư huynh kia, rốt cụcmột lúc sau, cô thật vất vả mới áp đảo được vị sư huynh kia, rất nhanhTiêu Tố Tâm liền kéo anh ta lên, hai người chào hỏi nhau rồi lui ra.
Sư phụ bước vào, tất cả mọi người liền xếp thành một hàng cung kính chào.
Sư phụ đầu tiên cho mọi người khởi động, sau đó phân nhóm, phân người mớivới một người lão luyện làm thành một nhóm. Tiêu Tố Tâm nhìn thấy ChungBình cùng một người nữa đi theo sư huynh học những động tác cơ bản, hừlạnh một tiếng, hôm nay cô sẽ buông tha cho anh ta, ngày hôm qua, sư phụ đã mắng cô rồi, bảo cô không nên lúc nào cũng nhằm vào Chung Bình nhưthế.
Tiêu Tố Tâm đành cùng sư huynh tiếp tục luyện tập, chỉ chốclát sau, chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng cười hi hi ha ha, côliền quay đầu thì vừa đúng lúc nhìn thấy, tự nhiên lại bực mình muốnphát tiết. Chung Bình quả nhiên là tính xấu không đổi, ở đâu có ngườithì sẽ không quên trêu đùa con gái nhà người ta mà.
Hóa ra, Chung Bình cùng cái người mới đến kia là một nữ sinh, đang cùng nhau luyệntập bắt chéo tay. Chung Bình lại không biết đã nói gì đó mà khiến cô gái kia khanh khách cười không ngừng, bọn họ còn như đang dán chặt vào nhau nữa, anh ta thậm chí còn ghé miệng nói nhỏ vào tai cô gái kia, anh tarõ ràng không phải đang luyện tập mà là đang mượn cơ hội này giở trò lưu manh!
Tiêu Tố Tâm ngừng việc tập luyện cùng sư huynh, liền điqua gọi anh, “Chung Bình.” Chung Bình xoay người lại….,vẻ mặt đang tươicười đến khi nhìn thấy cô thì chớp mặt ngưng lại, ánh mắt không thoảimái nhìn cô, lạnh lùng hỏi, “Có chuyện gì?” Tiêu Tố Tâm lại muốn phátgiận, “Tôi dạy cho anh.”
Chung Bình chớp mắt nghĩ nghĩ, đượcthôi, buông tay mình đang bắt lấy ống tay áo của nữ sinh kia, cô gái lại có chút khó chịu, “Anh ấy đang giúp tôi tập, cô tự nhiên sao lại giànhvới tôi” Tiêu Tố Tâm trầm mặc không nói, mắt nhìn chằm chằm Chung Bình.
Chung Bình nhếch miệng cười, quay lại an ủi cô gái kia, “Năng lực của cô ấyrất khá, anh đang muốn tìm cô ấy chỉ dạy.” Mỉm cười lần thứ hai giươngmắt nhìn Tiêu Tố Tâm. Nữ sinh kia liền hung hăng trừng mắt nhìn cô, buồn bực phủi phủi người rời khỏi.
Tiêu Tố Tâm mân mê môi mình, trừng trừng nhìn Chung Bình, thối lui về sau vài bước. Khuôn mặt lạnh nhưbằng, hừ nhẹ một tiếng, “Chào.” Sau đó hướng về phía Chung Bình cúi đầu, Chung Bình cũng cúi đầu theo. Hai ngày trước anh đã biết, Judo chútrọng nhất là phần lễ nghi, trước khi chuẩn bị đánh nhất định phải chàohỏi trước, chính là cúi đầu chào nhau.
Tiêu Tố Tâm bắt đầu độngthân, mở hai chân ra, sau khi ổn định chiêu thức, liền bắt đầu dạy anhnhững động tác cơ bản. Mỗi lần Tiêu Tố Tâm định dạy chiêu thức đốn ngã,liền thật sự hung hăng đem Chung Bình quật ngã xuống, Chung Bình bị ngãđến đầu váng mắt hoa, nhưng vẫn nhất quyết cắn răng đứng dậy, rồi thoảimái cười, chớp mắt nhìn Tiêu Tố Tâm. Tiêu Tố Tâm nhìn Chung Bình hôm nay thật sự rất nghe lời, liền có một chút nghi hoặc, chẳng lẽ anh ta sợmình rồi?
Tiêu Tố Tâm dạy lại anh lại các bước, Chung Bình quảthực rất thông mình, rất nhanh liền hiểu hết. Tiêu Tố Tâm bảo anh bắttay, không tránh khỏi có một chút tiếp xúc về thân thể, nhưng Chung Bình chỉ cần bắt đầu kề sát quá, liền chấm dứt ngay động tác, rồi nhanhchóng lui lại, cũng không có gì vô lễ đối với cô. Tiêu Tố Tâm nghĩ thầm, cuối cùng anh ta cũng hiểu ra, nếu anh ta còn dám cợt nhả, cô nhất định sẽ quật ngã anh ta vài lần nữa.
Cả tối, Chung Bình đều im lặngtheo Tiêu Tố Tâm học tập, ngay cả đến sư phụ ở bên cạnh nhìn thấy anhcũng phải khẽ gật đầu. Tiêu Tố Tâm nhìn thấy, trong lòng hừ lạnh, anh ta thật sự muốn học Judo? Không thể nào! Tiêu Tố Tâm vẫn còn hoài nghi,Chung Bình kia làm sao lại nghe lời người khác như vậy.
Hai giờsau mới kết thúc, Chung Bình thay quần áo, mang theo túi ra ngoài liềnnhìn thấy bóng dáng của Tiêu Tố Tâm đang lao ra cửa, Chung Bình nhanhchân chạy đi theo.
Ngay lúc thang máy chuẩn bị đóng cửa, ChungBình nhanh chóng đi vào, Tiêu Tố Tâm đứng ở một góc thang máy, còn cómột số người khác cũng đang ở bên trong. Chung Bình đi về phía cô, đứng ở bên cạnh cô luôn.
Ra khỏi thang máy, mọi người đều về hết. Nữsinh vừa rồi cùng Chung Bình tập luyện chạy về chỗ anh, “Anh đi về phíanào vậy?” Anh trầm giọng nói, “Thật ngại quá, chắc chúng ta không tiệnđường rồi.” Nói xong, anh đeo túi đi về phía Tiêu Tố Tâm đang đi.
Cô gái kia nhìn thấy anh đi theo Tiêu Tố Tâm, trong lòng buồn bực, rất nhanh bước đi.
Chung Bình nhanh chóng đuổi kịp theo cô, “Ở chỗ nào vậy? Tôi tiễn cô.” TiêuTố Tâm liếc mắt nhìn anh một cái, không thèm để ý, tiếp tục đi về phíatrước. Chung Bình bước nhanh một bước ngăn lại cô, “Muộn như vậy khôngcòn xe đâu.”
Tiêu Tố Tâm lạnh lùng trừng anh, “Anh theo tôi làmgì?” Chung Bình khóe miệng khẽ nhếch, cười khẽ nói, “Cô còn giữ đồ vậtcủa tôi, đương nhiên tôi phải bám sát cô, phòng trường hợp cô có ý muốnbán đứng tôi.” Tiêu Tố Tâm cũng cười, bán đứng anh, đáng tiếc là anh rất rẻ, chả ai muốn đâu.
“Xe của tôi mới thay lốp, đi thử một chút.” Chung Bình hất cằm về phía đằng sau cô, xe của anh quả thật đang ở bênđường. Tiêu Tố Tâm quay đầu liếc mắt nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ kia,nhớ lại mình đã từng chọc thủng lốp của anh ta, dù sao anh ta cũng cótiền đi đổi. Tiêu Tố Tâm lách qua anh, tiếp tục đi về phía trước, ChungBình nhẹ nhàng kêu, “Tiêu Tố Tâm.” Tiêu Tố Tâm bất động dừng lại, ChungBình khẽ mỉm cười, xem cô còn đi thế nào nữa.
“Tố Tố.” Đột nhiên ở phố đối diện có tiếng kêu to, Chung Bình giương mắt nhìn, một người đàn ông đang ngồi trên xe máy ở phố đối diện, hướng về phía bên này ngoắcngoắc tay. Tiêu Tố Tâm cười, lợi dụng lúc không có phương tiện gì qualại, liền chạy như bay về phía người đàn ông kia. Vẻ mặt của Chung Bìnhđen lại, hóa ra cô gái hung dữ kia cũng có người quan tâm cơ đấy!
Tiêu Tố Tâm chạy đến bên cạnh người đàn ông, nhận lấy chiếc mũ bảo hiểm từtay anh ta, đội ở trên đầu, cô khẽ vịn lên vai người kia ngồi xuống ởđằng sau, Lúc này, Tiêu Tố Tâm mới từ xa nhìn anh, nhẹ nhàng cười. Chiếc xe nhẹ nhàng nổ máy, phóng bay đi!
Chung Bình trừng mắt nhìnchiếc xe nghênh ngang đi trên đường kia, cắn răng hừ lạnh một tiếng, cókhi nào là bạn không? Đều bắt hai người các ngươi quỳ gối trước gấu quần của tôi!
Chiếc xe máy phóng như bay ở trên đường, đi qua con đường vắng lặng thì tiếng vang như gào thét.
“Người vừa rồi là ai vậy?” Lâm Vĩ Cường lớn tiếng hỏi, sợ gió lớn mà Tố Tố không nghe thấy.
“Một gã bỉ ổi.” Tố Tố cũng lớn tiếng trả lời, Chung Bình lấy phụ nữ ra để chơi đùa làm vui, không bỉ ổi thì là cái gì.
“Sao cơ?” Lâm Vĩ cường nghe không rõ, hỏi lại một lần nữa.
“Anh ta tên Chung Bình, là một gã bỉ ổi.” Tố Tâm nói lớn hơn một chút nữa, gần như là quát lên.
“Cậu ta làm phiền em?” Lâm Vĩ Cường nhớ lại ánh mắt trừng trừng của người nọ lúc nãy.
“Không, anh ta là muốn báo thù thôi.” Tiêu Tố Tâm nhớ lại, hôm nay Chung Bìnhngã nhiều lần như vậy mà không có thẹn quá hóa giận, quả nhiên tốt hơnnhiều. “A Cường, ngày mai em nghỉ, anh cũng nghỉ có được không?”
“Sao vậy?” Lâm Vĩ Cường quay đầu hỏi.
“Em muốn về thăm cô nhi viện.” Tiêu Tố Tâm trốn ở sau lưng Lâm Vĩ Cường, cô đã hai tuần không trở về, bọn họ nhất định đang rất nhớ cô.
“Được, anh đi với em.” Lâm Vĩ Cường gật đầu, chỉ cần Tố Tố mở miệng, nhất định anh sẽ không từ chối.