Chương 48: Yêu cầu giúp đỡ

"Tiền? Không, tôi đã dùng hết để mua nhà. Muốn thì cứ đợi, đợi đến khi tôi tiết kiệm đủ sẽ trả lại cho cô."

“Được, tôi hiểu rồi.” Hoắc Miến quay người rời đi sau khi nói.

"Hoắc Miên, nhà cô xảy ra chuyện gì?"

“Chí Tân bị tai nạn xe.” Giọng nói của Hoắc Miên có chút khàn khàn.

"Sau chuyện lớn như vậy, cô đến tìm tôi cũng vô ích. Cô nên tìm bạn trai cũ giàu có của mình." Ninh Chí Viễn đột nhiên nói ra câu này.

Hoắc Miên không nói gì, nhưng trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, xoay người rời đi.

Ninh Chí Viễn sau khi nói xong thật sự rất hối hận, tại sao lại chế nhạo cô như thế này?

"Chí Viễn, giọng của ai vậy? Sao anh vẫn không vào?" Giọng một người phụ nữ quyến rũ vọng ra từ phòng ngủ.

Ninh Chí Viễn thực ra vẫn còn tiền trong thẻ, dùng để mua đồ cưới hỏi, đãi tiệc, vẫn còn một trăm vạn tệ.

Nếu như lúc này lấy ra, Hoắc Miên có phải sẽ cùng hắn trở về hoà giải?

Nhưng nếu Hoắc Miên lấy tiền mà vẫn không hòa giải với anh ta, tổn thất đó cũng không đáng là bao.

Bước ra khỏi căn hộ của Ninh Chí Viễn, Hoắc Miên nhận được cuộc gọi từ Chu Linh Lăng.

"Cô gái, tớ vừa xuống máy bay đã thấy cậu nhắn cho tớ. Chuyện gì xảy ra vậy, sao cậu lại vay nhiều tiền như vậy?" Giọng Chu Linh Lăng cũng khá lo lắng.

"Chí Tân bị tai nạn xe hơi và đang được cấp cứu trong bệnh viện. Tớ cần 300.000 nhân dân tệ cho phí phẫu thuật."

Giọng của Hoắc Miên lúc này đã khàn khàn.

"Cái gì? Chí Tân bị tai nạn xe, cậu đừng lo lắng, cậu đang ở đâu, tớ sẽ tới tìm."

"Tôi đang ở Tòa nhà Thương mại Rainbow trên đường vành đai ba."

"Được, gặp lại sau."

Sau nửa giờ, Chu Linh Lăng đi taxi đến, tìm một kfc cùng với Hoắc Miên ngồi xuống.

"Linh Lăng, tớnthật sự nhịn không được."

"Cảnh sát đã nói gì, còn hung thủ thì sao?"

"Vẫn đang xem xét. Nghe nói lần này có bốn năm học sinh bị thương. Em trai tớ không phải người duy nhất nên công an xử lý rất phiền phức. Cần phải có quá trình chờ đền bù. Nhưng tình trạng của Chí Tân không thể chờ lâu như vậy. Càng sớm càng tốt. "

"Tớ hiểu rồi. Tớ có đặt cọc 80.000 tệ ở đây. Cậu cầm trước đi. Sau đó tớ sẽ quay lại nói chuyện với bố mẹ, anh em họ và bạn bè của tớ. Chà, phần còn lại tớ nghĩ là không đủ. Chúng ta sẽ suy nghĩ tìm cách khác. "

“Cảm ơn cậu.” Hoắc Miên nắm lấy tay Chu Linh Lăng, hai mắt đỏ bừng.

"Ngu xuẩn, chúng ta là bạn thân. Tại sao lại cảm ơn tớ? Tớ phải giúp cậu vào lúc này? Nếu hết tiền, tớncó thể kiếm tiền trở lại. Miễn sao Chí Tân bình an vô sự."

Hoắc Miên gật đầu ...

"Hoắc Miên, hay là nhờ giới truyền thông giúp đỡ, ngay khi báo đài loan tin, mọi người hãy quyên góp một ít và chúng ta sẽ cùng nhau nhận nó sớm thôi."

Hoắc Miên do dự một chút rồi trả lời: "Vấn đề này tớ cũng đã nghĩ tới, nhưng nếu báo chí nhiễu loạn, cả thành phố đều biết đến Chí Tân, sau khi bình phục sẽ có rất nhiều áp lực. Đi học trở lại sẽ có rất nhiều áp lực, và tớ không muốn người khác nhìn thấy cậu ấy chỉ là ánh mắt cảm thông, cậu hiểu không? Suy cho cùng, cậu ấy là một chàng trai có lòng tự trọng mạnh mẽ. Tớ không muốn thực hiện bước đó trừ khi bất đắc dĩ mới phải làm thế. "

"Đúng vậy, tớncũng không nghĩ tới, không sao, cậu đừng lo lắng, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp."

Sau khi noia chuyện với Chu Linh Lăng, Hoắc Miên trở về nhà cho thuê, rửa mặt.

Lúc này, một âm thanh nhắc nhở phát ra từ WeChat ...

“Hoắc thần, em có ở đó không?” Đó là do bạn học cấp ba Ngụy Đồng gửi tới.

"Ừ, có chuyện gì vậy?"

"Tôi nghe Chu Linh Lăng nói rằng em trai của em bị tai nạn xe hơi và cần tiền để phẫu thuật, phải không?"

"Đúng."

"Tôi có tiền trong tay và tôi có thể cho em mượn."

"Thật sao? Cảm ơn." Hoắc Miên có chút hưng phấn.

"Chúng ta hãy gặp nhau và nói về nó."

“Được rồi.” Hoắc Miên rất tích cực miễn là tốt cho Chí Tân.

Buổi tối 6 giờ 30, Hoắc Miên gặp Ngụy Đồng ở một nhà hàng Thái Lan gần đó.

Anh ta lái một chiếc Mercedes-Benz glk màu đen, mặc một chiếc Armani, trên tay cầm một chiếc túi xách hiệu LV, và một chiếc đồng hồ kim cương Longines trên cổ tay, đầy những đồ hàng hiệu khủng trên người..

Ngược lại, Hoắc Miên chỉ mặc một chiếc áo phông trắng và quần jean, khá là ưng ý.

“Em đợi lâu chưa?” Ngụy Đồng cười hỏi.

. . .