Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 77: Đông Đô Hồ thành

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một buổi trưa, đoàn người của Hồ Kỳ đi ngang một đoạn đường vắng, giữa đường có một ngôi quán nhỏ, lẻ loi và đơn độc. Đi từ sáng đến trưa ai nấy đều thấy mệt lã và đói khát, Hồ Kỳ thấy vậy ra hiệu cho mọi người dừng lại, ghé vào ngôi quán tạm nghỉ chân. Thấy có khách, tiểu nhị niềm nở:

- Chào các vị, mời vào, mời vào. Các vị muốn dùng gì, mì, cơm hay bánh bao… dùng rượu hay trà? Mời ngồi mời ngồi.

Tiểu nhị lấy khăn phủi sơ bàn ghế, mau mắn mời đón khách. Hồ Kỳ hắng giọng:

- Mang nước ra trước đi, còn dùng gì ta sẽ gọi sau.

- Vâng, có nước ngay thôi ạ.

Chỉ loáng cái, tên tiểu nhị và chủ quán mang ra cho đoàn người Hồ Kỳ mười mấy chén nước lớn. Vì quán ít người nên chủ quán cũng trở thành tiểu nhị luôn thì phải. Thứ nước họ mang ra có màu xanh lục trông rất đẹp mắt, mùi thơm thoang thoảng từ chúng tỏa ra, dường như ngay lập tức xoa dịu cái nóng bức của trưa hè. Dù chưa uống chỉ cần ngửi cũng đủ làm người ta thấy lâng lâng sảng khoái, mùi vị ấy không phải trà cũng không phải rượu hoa. Có một vài người đưa chén nước lên miệng hớp một ngụm, chưa kịp nuốt đã thấy Tứ Bình ném chiếc chén xuống đất hét to:

- Đừng uống, trong nước có độc.

Người vừa hớp ngụm nước không kịp phun ra, máu từ khóe mắt, mũi tai và miệng trào ra, té vật xuống đất chết ngay. Những người vừa rồi chỉ ngửi mùi hương của thứ nước ấy cũng cảm thấy đầu choáng mắt hoa, trời đất quay cuồng. Bên dưới quầy thu ngân của lão chủ quán có ba bóng người tung lên lướt mau ra, trên tay chúng là những thanh đao sáng hoắc. Lão chủ quán và tên tiểu nhị cởi bỏ lớp áo ngoài, để lộ bên trong là bộ hắc phục giữa ngực có thêu hình mãng xà. Đến bây giờ mọi người mới ngẩn ra, biết mình lại mắc bẫy của Hắc Long bang.

Nhưng dù vỡ lẽ ra thì cũng quá muộn màng, trừ Tứ Bình ra những người còn lại ai cũng ngửi phải hương độc, toàn thân vô lực, gục ngay lên bàn bất tỉnh. Hồ Kỳ cũng trúng phải hơi độc, chỉ có thế ngồi yên bất động, ông nắm chặt đôi tay tự trách mình khinh suất. Trong tay tên tiểu nhị lúc nãy hiện cũng có thêm thanh đao sáng loáng, y bước đến kề đao vào cổ Hồ Kỳ, lạnh giọng:

- Muốn sống thì hai tay dâng Bảo Vật cho ta, ta sẽ cho các ngươi thuốc giải. Bây giờ các ngươi đã trúng độc của ta bọn ta rồi…

Hồ Kỳ gằn giọng:

- Đừng hòng!

- Vậy là lão muốn chết chứ gì, được thôi ta cho các người được chết chung vậy. Dù sao thì hôm nay Bảo Vật cũng thuộc về ta.

Huỳnh Hoa vừa rồi cũng giả trúng độc nằm dài lên bàn. Tứ Bình cũng bị bọn người kia khắc chế kề đao vào cổ. Tên tiểu nhị vung đao lên toan hạ sát Hồ Kỳ, Huỳnh Hoa thấy nguy đang định ra tay, chợt có tiếng quát lảnh lót vang lên:

- Dừng tay, Phi Phong. Hãy bắt sống Hồ Kỳ, nghĩa phụ có thưởng đấy!

Tiếng quát chưa dứt phía sau lưng bọn hắc y xuất hiện một người, năm tên hắc y quay lại cung kính cúi chào người ấy. Người mới đến là một tiểu cô nương tuổi độ đôi mươi, toàn thân nàng khoác bộ y phục màu đỏ, làn da trắng mịn như ngọc, mắt phụng mày ngài. Nàng ta chẳng phải ai xa lạ mà chính là Hồng Y, người cùng đi với mọi người suốt thời gian qua. Mấy hôm trước Y bị Tứ Bình vạch trần thân phận nội gian nhưng lại để cho nàng chạy thoát. Hồng Y liếc mắt nhìn Thập Toàn một cái rồi cao giọng:

- Mang tất cả những người này về cho bang chủ, nhanh lên. Bang chủ muốn tự tay gϊếŧ chết Hồ Kỳ.

Một tên trong nhóm kêu lên:

- Tiểu thư, nếu vậy chúng ta chỉ cần đem Hồ Kỳ về thôi, sao lại phải đem hết bọn người này về, như vậy cực lắm!

Hồng Y lạnh lùng:

- Vậy thì, Phi Phong ngươi dẫn Hồ Kỳ về gặp bang chủ, còn lại gϊếŧ hết đi. Mau lên!

- Dạ.

Năm tên hắc y quay người lại toan hạ sát bọn người của Hồ Kỳ. Đao trong tay chúng đã giơ lên không rõ vì sao bỗng dưng dừng lại, và rồi cả năm người bọn chúng cùng lúc gục xuống, mắt trợn ngược lên. Chỉ thấy thanh kiếm trên tay Hồng Y đã được rút ra khỏi vỏ, máu từ mũi kiếm nhỏ xuống đất từng giọt một. Nhìn thấy cảnh tượng ấy ai nấy đều vô cùng kinh ngạc. Y là con gái nuôi của Thanh Phong lại đi hạ sát thủ hạ của mình, ai nấy ngỡ ngàng không hiểu vì sao. Và có lẽ năm tên hắc y kia, đến lúc chết đi cũng không biết vì sao mình lại chết chết, vì ai mà chết.

Hồng Y buông thanh kiếm trên tay, bước nhanh đến cạnh Thập Toàn, Toàn chỉ biết trố mắt nhìn. Hồng Y nhìn anh rồi nở nhẹ nụ cười tươi tắn, nhưng trong nụ cười ấy lại có chút gì bi thiết. Cô lấy trong tay áo ra một nắm hoa màu đỏ rực rỡ, đưa một bông đến gần mũi của Thập Toàn. Y dịu giọng:

- Toàn ca, hít lấy mùi hương của bông hoa này, thật sâu vào. Nó có thể giải được hương độc của trà… Nhanh lên!

Thập Toàn còn đang ngỡ ngàng trước diễn biến trước mắt, bông hoa trên tay Y đã kề ngay vào mũi anh, lúc này thì không hít vào cũng không được nữa. Thập Toàn đành hít mùi hương thơm nồng của bông hoa màu đỏ, cảm thấy toàn thân khoan khoái lạ thường. Nhưng anh vẫn chưa hiểu được Hồng Y làm vậy là có ý gì nên Toàn đứng lên rồi cứ thế chằm chằm nhìn Y. Hồng Y quay đi, lại kề bông hoa màu đỏ vào mũi từng người cho họ ngửi. Tứ Bình thấy vậy bước nhanh lại, chộp mạnh cánh tay Y, trầm giọng:

- Cô nương làm vậy là có ý gì?

Hồng Y bị nắm chặt cánh tay có lẽ cũng cảm thấy đau nhưng cô không phản kháng, thấy vậy Tứ Bình cũng không vội phát tác. Y nở nhẹ nụ cười hiền:

- Đến đây lần này… tôi không có ý làm hại mọi người đâu.

- Vậy thì cô nương đến để làm gì?

- Anh không thấy tôi đang làm gì hay sao mà còn hỏi?

Không hiểu sao Tứ Bình lại buông tay Y ra. Những người chưa uống phải thứ nước độc chết ngay tại chỗ đều được giải độc, ai nấy chăm chú nhìn Hồng Y, dò xét nhất cử nhất động của cô. Y quay nhìn Thập Toàn, cô nở nụ cười ấm áp, làm cho Thập Toàn thoáng ngẩn ngơ. Y nhỏ giọng:

- Toàn ca, đến lúc này anh vẫn chưa biết vì sao em quay lại hay sao?

- Hồng Y.

- Tên em không phải là Hồng Y, tên thật của em là Phi Phụng, nghĩa nữ của Thanh Phong.

- Em vì anh mà quay lại, có phải không?

Đôi mắt Y ứa lệ nhưng đôi môi cô lại nở nụ cười. Y gật gật đầu:

- Cuối cùng anh cũng nhận ra… Phải, em vì anh mà quay lại. Em yêu anh, em yêu anh nhiều lắm, Toàn ca…

Thập Toàn vừa vươn tay ra Y đã sà vào lòng anh, không cần biết lý do kia là chân thật hay giả dối, phút giây này Thập Toàn nghe niềm hạnh phúc chợt vỡ òa. Anh choàng tay siết chặt lấy cơ thể nhỏ bé của Y vào lòng:

- Em đã quay lại, còn cứu chúng ta một mạng, em hãy ở lại với bên anh nhé, đừng bỏ đi nữa có được không? Hồng Y, trong lòng anh, em mãi mãi là Hồng Y…

Y nhụi đầu vào ngực Thập Toàn, cô bật khóc:

- Toàn ca, cảm ơn, cảm ơn anh.

- Hồng Y. Hứa với anh em sẽ ở lại bên anh có được không, nghĩa phụ của em chỉ là người dưng nước lã. Chỉ cần anh và em đến với nhau, chúng ta sẽ thuộc về nhau, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Hồng Y, hứa với anh, ở lại bên anh, từ giờ không chia cách…

- Em hứa, em sẽ mãi mãi bên anh, từ giờ và mãi mãi về sau, linh hồn này của em… sẽ mãi mãi bên anh…

- Hồng Y, em nói gì vậy? Sao lại là…

Y không đáp lời mà ngước mắt nhìn Toàn, đôi mắt Y đẫm lệ, từ đôi môi nhỏ nhắn hồng tươi rỉ ra dòng máu đỏ thẫm. Thập Toàn hốt hoảng kêu lên:

- Hồng Y, em làm sao vậy? Đừng làm anh sợ.

- Em... sắp phải đi rồi!

Thập Toàn gần như muốn hét lên:

- Đi đâu, em còn muốn đi đâu, em lại muốn đi đâu…

Toàn thân Y chợt mềm oặt, buông rơi xuống đất. Thập Toàn vội quỳ sụp xuống choàng tay đỡ lấy thân thể Hồng Y. Y đưa tay vuốt nhẹ vào bên gò má Thập Toàn, giọng cô nhẹ như gió thoảng:

- Toàn ca, anh có biết em rất yêu anh hay không? Anh có biết, tấm chân tình của anh làm cho trái tim em run rẩy hay không? Em đã phản bội lại nghĩa phụ… rất nhiều lần trái lệnh người, rất nhiều lần báo cáo sai, rất nhiều lần do dự không hạ thủ mọi người... tất cả chỉ vì anh. Cuối cùng ông ấy cũng nhận ra, ông ấy muốn một chưởng gϊếŧ chết em, nhưng em đã khóc, van xin người cho em được gặp anh lần cuối. Hôm nay đây… có lẽ đây là lần cuối cùng mình được thấy mặt nhau. Hãy tha thứ cho em, vì em không thể sống bên anh.

- Hồng Y, em đừng chết, anh không cho phép em được chết. Em phải sống, em sẽ không chết đâu mà…

- Xin lỗi, em không thể. Anh có biết không, những bông hoa màu đỏ kia cũng là một loại hoa cực độc. Chỉ những ai ngửi phải hương độc của trà, khi hít hương hoa ấy vào, hai loại độc ấy triệt tiêu nhau, khi đó bông hoa ấy là thuốc giải. Nhưng nếu ai không bị trúng độc trà, ngửi phải hay chạm tay vào bông hoa ấy sẽ trúng độc của hoa. Em đã trúng độc của hoa, sau hai canh giờ độc sẽ phát tác, không một vị thuốc nào, y sư nào có thể cứu được…

- Hồng Y, đừng nói vậy mà, anh không để em chết đâu, dù phải đi cùng trời cuối đất để tìm thần y giải độc, anh cũng sẽ đưa em đi.

- Muộn rồi.

- Không.

- Hãy nghe em nói.

- Hồng Y.

- Là em cố tình chọn cho mình cái chết, độc trà… độc hoa… độc chưởng… nếu muốn em có thể hoàn toàn tránh được. Nhưng em có lỗi với anh, ban đầu đến với anh em chỉ dụng tâm lừa dối, không hiểu vì sao đến tận bây giờ em lại tha thiết yêu anh. Trái tim này của em đã bị anh đánh cắp, em rất muốn buông bỏ tất cả để theo anh, nhưng những người thân, bạn bè của anh vì em mà có quá nhiều người ngã xuống. Em biết anh cũng yêu em, anh sẵn sàng tha thứ cho em, nhưng những người khác họ sẽ không bao giờ tha thứ cho em…

- Hồng Y à…

- Hãy nghe em nói… Một chưởng của nghĩa phụ mang đầy chất độc, em đón nhận một chưởng đó… để cắt đứt tình nghĩa giữa em và nghĩa phụ bấy lâu để đến với anh. Có như vậy trong lòng mới không ray rứt… Sau khi em chết đi… linh hồn em mới có thể ở mãi bên anh…. Nhưng mà… Toàn ca…

- Anh đây…

- Sau khi em chết đi… anh phải vì cha anh cố gắng quên em đi. Dẫu biết tình anh dành cho em vô cùng sâu đậm, nhưng cuộc đời anh còn dài, hãy tìm cho mình một người con gái xứng đáng hơn em, yêu thương và sống hạnh phúc bên người ấy.

- Không, Y à.

Y đặt tay lên môi Thập Toàn, ngăn không cho anh nói tiếp:

- Toàn ca, hãy nghe em nói… Kiếp này có lẽ chúng ta chỉ có duyên mà không có nợ. Hứa với em… nếu còn có kiếp sau chúng ta cùng dày duyên mai trúc.

- Anh hứa…

- Được rồi, vậy chúng ta cùng chờ đợi kiếp sau…

Thập Toàn âu yếm nhìn Y, gương mặt nàng mỗi lúc một tái nhợt, đôi môi hồng tươi dần dần tím tái. Trong lòng Thập Toàn đau như ai xé, ai vò, anh tuyệt vọng rít lên:

- Y ơi, em hãy yên tâm, anh nhất định báo thù cho em.

Y thều thào trong hơi thở mỏng manh:

- Toàn ca… từ giờ phút này, anh phải ghi nhớ từng lời của em nói ra… có được không?

- Được.

- Thanh Phong tuy là người đã gϊếŧ chết em nhưng anh tuyệt đối không được trả thù cho em, anh không phải là đối thủ của ông ta đâu… Hứa với em… đừng tìm ông ta… Toàn ca…

- Anh hứa.

- Nói với cha của anh… nếu gặp Thanh Phong, đừng trực diện đối đầu, cẩn thận đề phòng ông ta dùng độc.

- Anh biết rồi.

- Em... muốn nghe anh nói... lần cuối… tiếng yêu em…

- Anh yêu em, Hồng Y, anh yêu em… trọn đời này, suốt kiếp này anh chỉ yêu em…

- Vậy… là em… mãn nguyện… yên lòng nhắm mắt… ra đi rồi!

- Hồng Y.

- Nhớ… quên em… cưới vợ… sinh con…

Thập Toàn gào lên:

- Không.

Thập Toàn bật khóc, giọt nước mắt đàn ông rơi trong vô thức, bi thiết não nề. Hồng Y dường như vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nguồn hơi đã cạn, muốn nói nhiều hơn cũng chẳng thành lời. Nước mắt Y cũng ứa ra thành dòng lăn dài trên má. Cô mấp máy môi câu gì đó, Thập Toàn hơi cúi xuống nghe cho rõ nhưng không thể nghe được. Máu từ khóe miệng Y tuôn ra mỗi lúc một nhiều, Thập Toàn thản thốt kêu lên:

- Hồng Y.

Hơi thở Y nhẹ đều, đôi mắt từ từ khép lại, cô nấc lên một tiếng, máu từ miệng bật trào ra như xối. Và rồi nhẹ tênh, cơ thể Y trở nên mềm oặt, hơi thở mỏng manh cuối cùng cũng lặng phắt. Cơ thể Hồng Y rũ rượi trên đôi tay Thập Toàn. Thập Toàn choàng tay ôm chặt lấy thi thể của cô, nước mắt không kiềm được cứ lặng lẽ lăn dài. Mọi người chỉ còn biết nhìn nhau, nhất thời không thể nói gì. Thập Toàn bế thốc thi thể của Hồng Y lên, chầm chậm bước đi như kẻ vô hồn. Có lẽ trên cõi đời này không nỗi đau nào đớn đau hơn tử biệt sinh ly.

Chôn xác Hồng Y xong, Thập Toàn đến trước Hồ Kỳ buồn giọng:

- Cha, con muốn quay về, cô ấy chết rồi… con không đủ sức để đi tiếp nữa.

Hồ Kỳ không nói gì chỉ nhẹ gật đầu. Thập Toàn chào từ biệt mọi người rồi lên ngựa quay lưng phi thẳng. Hồ Kỳ chỉ thở dài ra lệnh chôn xác những người bị độc chết, xong mọi người lũ lượt lên đường. Không hiểu vì sao bầu không khí trong đoàn người ngày hôm nấy nặng nề hẳn đi. Những ngày sau đó trôi qua một yên bình, cứ ngỡ được yên đến tận kinh thành, nào ngờ...

Một buổi trưa, đoàn người của Hồ Kỳ đi ngang đoạn đường vắng, Hắc Long lại cho người phục kích. Nhóm người ấy có chút khác biệt với những kẻ mọi người từng gặp trước đó, võ công của bọn chúng ai cũng cao cường, nửa trên khuôn mặt của họ đều bị chiếc mặt nạ bằng sắt đen che lại chỉ đệ lộ đôi mắt lạnh lẽo, vô cảm. Duy chỉ kẻ chỉ huy bọn chúng không như vậy, ẩn sau lớp mặt nạt sắt đen ngòm kia, đôi mắt y lấp lánh tia sáng ma mị, sắc bén như dao. Gã quét mắt qua từng gương mặt trong đoàn người của Hồ Kỳ, và rồi ánh mắt gã dừng lại trên gương mặt Huỳnh Hoa. Vừa nhìn thấy cô, đôi môi của y nở nhẹ nụ cười đẹp đẽ và tà mị làm Huỳnh Hoa suýt chút ngẩn người.

Huỳnh Hoa cảm nhận được phía sau chiếc mặt nạ ấy là gương mặt của một chàng thiếu niên anh tuấn phi phàm, ánh mắt kia, nụ cười kia với cô vô cùng quen thuộc nhưng ngay lúc này cô không thể nhớ ra người ấy là ai. Ánh mắt người kia một khi đã chạm vào người cô rồi thì không di động nữa, gã cứ chầm chầm nhìn cô. Huỳnh Hoa cũng nhìn trả lại y, cố nhớ xem mình từng gặp người này ở đâu, có quen biết với mình hay không, nhưng chiếc mặt nạ kia che kín hơn một nửa gương mặt của gã làm Huỳnh Hoa không tài nào nhớ nổi.

Trong khi Huỳnh Hoa ngẩn người ra vì nụ cười của con người xa lạ ấy, Hồ Kỳ và mọi người phải cật lực chiến đấu mới chỉ cầm cự ngang sức với bọn thủ hạ của kẻ kia. Hồ Kỳ vừa chiến đấu vừa thở dài ngao ngán nghĩ thầm:

“Ta chỉ mới đi đến đây mà kẻ thù nào cũng tài ba như vậy, đoạn đường tiếp theo không biết sẽ như thế nào…”

Kẻ chỉ huy bọn người hắc y từ đầu tới cuối trận đấu hắn ta không nhìn thủ hạ của mình lấy một lần mà chỉ chăm chú nhìn vào Huỳnh Hoa. Đến khi tất cả thủ hạ của mình bị người của Hồ Kỳ gϊếŧ sạch, gã mới từ từ dời ánh mắt đặt lên người của Hồ Kỳ. Mặc dù thủ hạ đã bị gϊếŧ sạch nhưng hắn ta dường như không có ý định bỏ chạy, gã không nói không rằng khua kiếm nhún người lướt đến bên cạnh Hồ Kỳ.

Tốc độ của hắn ta nhanh đến kinh người, mọi người chưa ai kịp phản ứng gì thì đã thấy hắn và Hồ Kỳ qua lại trên hai mươi chiêu, Hồ Kỳ dễ dàng bị bức bách đến luống cuống tay chân. Ông liên tục lùi về sau, Huỳnh Hoa đặt tay lên cán thanh đoản kiếm luôn được giấu trong tay đang định xuất thủ. Bất ngờ người kia tung mình nhảy ra xa không tiếp tục tấn công Hồ Kỳ nữa, ai nấy đều kinh ngạc, cả Hồ Kỳ cũng ngẩn người ra. Vừa rồi ông cứ nghĩ mình khó mà toàn mạng dưới tay kẻ này không hiểu vì sao y lại buông tha cho ông dễ dàng như vậy.

Kẻ kia tuy đã lướt người ra xa vẫn liếc mắt nhìn Huỳnh Hoa một cái, đôi môi gã lại nở một nụ cười ma mị. Và rồi gã nhún người một cái nữa, thân ảnh chỉ còn là một vệt mờ ở phía xa xa. Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ai có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Đúng là kì lạ, vừa rồi rõ ràng hắn ta dồn Hồ Kỳ vào thế không thể nào chống đỡ được, nhưng bỗng dưng lại rút lui. Nhưng dù thế nào Hồ Kỳ cũng phải công nhận kẻ ấy là một cao thủ, một đối thủ đáng sợ, võ công kẻ ấy cao hơn ông gấp mấy lần. Không cần biết vì lý do gì mà hắn ta buông tha cho ông lần này, Hồ Kỳ chỉ biết thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại không ngừng lo lắng nếu phải gặp lại hắn ta thêm lần nữa, lúc ấy e rằng tính mạng khó bảo toàn.

***

Hai ngày sau đó đoàn người đến được một thành trấn rộng lớn và hoa lệ, nó có tên là Đông Đô Hồ, nhưng những thương gia ở xa đến và cả người dân nơi đây lại gọi nó là “Đông Đô Hồ Thành”. Trong thành trấn, người bán kẻ mua nhộn nhịp, rộn ràng, nếu ai đó chưa từng đến đây lần nào rất có thể cho rằng nơi này là kinh thành. Có người cất tiếng hỏi:

- Hồ lão gia, có phải chúng ta đến kinh thành rồi không? Nơi đây…

Hồ Kỳ cười hiền:

- Không phải, nơi này trước đây là kinh thành nhưng bây giờ không phải nữa, kinh thành đã được dời đi nơi khác rồi!

- Kinh thành đã bị dời đi, vì sao vậy?

Hồ Kỳ trầm ngâm một lúc mới từ từ giải thích:

- Trước kia, khi Đại Quyển, Bắc Quốc và Tây Bang còn chịu chung một nền thống trị thì hoàng đế Tiêu Lương ngự trị ở thành trấn này. Sau khi Tiêu Lương quốc tam phân, Quyển Quốc ta vẫn lấy nơi đây làm kinh thành. Nhưng ở phương Bắc, Bắc Quốc và Tây Bang ngày một lấn đất. Bọn chúng tuy chưa khởi binh đánh chiếm vì không nắm chắc phần thắng trong tay nhưng gian xảo thay đổi cắm mốc trên đường biên giới. Nhận thấy chuyện ấy không nên tiếp diễn, vả lại nơi này thiên thời địa lợi cũng không toàn vẹn mấy, nên tiên đế quyết định dời kinh thành lên phía Bắc. Tiện bề giao lưu với Tân Quốc, quốc gia giàu mạnh, có một đoạn ngắn đường biên giới giáp với Đại Quyển ở phía Tây Bắc. Còn phía Tây Nam của chúng ta giáp với Ngạc quốc, quốc gia ấy không hùng mạnh cũng chẳng rộng lớn, từng gây hấn nhưng bị ta hàng phục, đến tận bây giờ vẫn còn khϊếp sợ quân đội chúng ta nên không sợ họ lại làm loạn. Quân đội mạnh nhất của Quyển Quốc tập trung mạnh mẽ nhất ở phía Bắc, chung quanh kinh thành, nói một cách dễ hiểu, kinh thành chính là lá chắn cho Quyển Quốc trước Bắc Quốc và Tây Bang.

- Ra là vậy, việc làm ấy tuy có thể giữ vững phần đất chúng ta đang có nhưng không phải là không có nguy hiểm. Một khi có biến, mất kinh thành không phải chúng ta mất tất cả hay sao, trong khi từ trước đến nay Bắc Quốc luôn có dã tâm…

- Tiên đế ra quyết định táo bạo như vậy, ông ấy có bao giờ nghĩ quyết định ấy là sai lầm hay không nhỉ?

Hồ Kỳ bật cười:

- Vấn đề chính là ở chỗ đó, để chọn lựa di chuyển hoặc không đi chuyển, ngày đó đã tạo ra cuộc tranh cãi vô cùng khốc liệt. Cuối cùng, sự quyết đoán của tiên đế đã thắng được chúng quần thần và ông ấy đã đúng. Kinh thành tuy gần với biên giới, nguy cơ trở thành chiến trường không phải nhỏ, nhưng một điều mọi người nên biết chính là “thiên thời, địa lợi và nhân hòa”. Nó là yếu tố tối quan trọng, và kinh thành hiện tại tập trung được đầy đủ những yếu tố ấy. Chính điều đó kinh thành không những không bị lung lay mà ngày càng phồn thịnh. Bắc Quốc không phải chưa từng kéo quân xâm lấn nước ta, chúng cho quân tiến thẳng kinh thành, cứ nghĩ chiếm được kinh thành của ta là có được tất cả. Nhưng chúng đã đại bại không chỉ một lần mà đến năm lần. Vì thế ta mới nói, tiên đế đã rất anh minh khi dời kinh thành từ Đông Đô Hồ lên phía Bắc!

Nghe Hồ Kỳ nói, một vài người ồ lên kinh ngạc. Hồ Kỳ cười nhẹ rồi tiếp:

- Tuy rằng kinh thành có đầy đủ thiên thời, địa lợi nên càng ngày càng phồn thịnh, tuy nhiên vẫn thua kém Đông Đồ Hồ một thứ. Mọi người có biết đó là gì không?

- Là gì vậy lão gia?

- Vào ngày trăng tròn mỗi tháng, người ta gọi là ngày rằm, nơi đây người dân họp chợ suốt ngày lẫn đêm. Dân trong vùng thỏa thích dạo phố từ sáng đến đêm, những người vùng cũng thường đợi những ngày đó để tụ họp về đây vui chơi, tìm kiếm bạn tình.

Một vài người lại ồ lên kinh ngạc, ai đó chợt kêu to:

- Thì ra là như thế, hôm nay cũng là ngày tròn trăng nên từ khi chúng ta đặt chân vào thành trấn nhìn đâu cũng thấy người và người, đông như kiến vậy.

Một tràng cười thích thú vang lên:

- Chúng ta đã đến đây lại ngay vào ngày quan trọng vậy, đêm nay không đi chơi thỏa thích một phen không được. Mọi người nói xem có đúng thế không?

Những người trẻ tuổi trong đoàn nhao nhao lên hưởng ứng. Hồ Kỳ chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười hiền. Chợt có giọng ai đó ái ngại:

- Nhưng mà… Hồ lão gia…

Hồ Kỳ quay lại, ấm giọng:

- Đông Đô Hồ là vùng đất linh thiêng, không ai dám làm bậy ở nơi này đâu. Các ngươi muốn tham gia hội chợ thì cứ tự nhiên vui chơi, chơi cho thỏa sức trẻ. Ở đây ta cũng có một người bạn, ta sẽ đến đó chờ các ngươi vậy.

- Cám ơn Hồ lão gia.

- Mà khoan đã, đến đêm mấy đứa hãy đi, chợ về đêm vui hơn ban ngày đấy. Bây giờ hãy tìm quán trọ trước đã, gửi hành lý vào đấy rồi muốn đi đâu thì đi!

- Dạ lão gia.

Mọi người đi sâu vào thành trấn, hàng hàng lớp lớp các gian hàng bày biện đủ thứ hàng hóa, tất cả chúng đều vô cùng đẹp mắt. Người bán người mua ồn ào cả một thành trấn rộng lớn. Đoàn người theo sau Hồ Kỳ len vào giữa phố thị, rẽ qua đôi ba khúc quanh thì đến trước một khách biếm tên gọi “Thiên Ân”. Lão chủ quán là Hồ Thiên Ân, cũng chính là người bạn mà Hồ Kỳ đã nhắc với mọi người khi nãy.

Mọi người vào quán trọ nhanh chóng thu sắp xếp hành lý gọn gàng ngăn nắp. Ngoại trừ Hồ Kỳ gặp được bạn hữu liền nhập tiệc cùng nhau chén thù chén tạc và một vài người có tuổi không ưa náo nhiệt ở lại khách biếm để nghỉ ngơi. Tất cả những người còn lại vẫn còn là những chàng trai cô gái trẻ tuổi, ham mê nhiệt náo, trời vừa chập tối họ đã ùa ra phố chợ của Đông Đô Hồ. Lúc ấy cũng vừa lúc vầng trăng ngày giữa tháng nhô lên khỏi đường chân trời đen đặc đằng Đông.

Hồ Kỳ đứng nhìn lũ thanh niên trai tráng đang háo hức vui cười hòa vào dòng người nhiệt náo, không hiểu sao ông cũng bất giác mỉm cười:

- Lũ nhỏ thật là… cứ thấy nhiệt náo thì ầm ĩ cả lên…

Tuổi trẻ là vậy, ham vui, ham náo nhiệt. Hồ Kỳ đứng bần thần nghĩ về quá khứ của mình, ông cũng từng trải qua một thời như thế, nhưng giờ đây màu tóc đã lấm tấm pha sương. Thời gian cũng không thể nào quay ngược, nhìn lớp trẻ cười nói nô đùa bên nhau không hiểu sao ông lại thấy chạnh lòng. Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai của Hồ Kỳ, giọng nói trầm ấm cất lên:

- Bọn trẻ đi cả rồi nên thấy buồn à?

Không quay lại nhưng Hồ Kỳ cũng biết đó là giọng nói của người bạn già Hồ Thiên Ân. Ông cười nhẹ đáp lại:

- Ừ, đi cả rồi, lần này đến vừa hay đúng vào ngày trăng tròn, chúng nó đâu dễ bỏ qua dịp may hiếm có này.

- Con cháu hay dâu rể của Hồ huynh đệ mà đông thế?

Hồ Kỳ cười xòa, nói đùa:

- Có tất cả.

Thiên Ân cũng đang cao hứng, ông cười xòa. Dẫu biết Hồ Kỳ chỉ nói đùa, ông vẫn thêm vào:

- Vậy thì phúc đức quá còn gì?

Nhưng Hồ Kỳ bất chợt lặng im làm Thiên Ân chẳng thể nói thêm gì. Lúc sau, Hồ Kỳ mới hỏi lại:

- Hồ đại ca, thành trấn này thuận lợi để kinh doanh chứ?

- Ừm… cũng ổn. Bấy lâu nay đệ đi đâu mà bặt tăm bặt tích vậy?

- Đệ… định thoái ẩn, nhưng chỉ được một thời gian…

- Sau đó thì thế nào?

- Không làm thì không có cái ăn, đành vậy!

- Đành đi làm ư?

Hỏi rồi không nén được, Thiên Ân bật cười vang, phải một lúc sau ông mới tiếp lời được:

- Vậy hiện giờ đệ làm gì mà lại xuôi Nam ngược Bắc như thế này?

- Đệ… lên kinh thành thu mua đồ cổ rồi trở về phương Nam bán lại, đôi lúc buôn cả tơ lụa.

- Những thứ ấy thành trấn này cũng có đấy Hồ đệ!

- Đệ biết, nhưng chất lượng thì không bằng hàng ở kinh thành…

- Ờ… hàng ở kinh thành dù sao chất lượng cũng hơn hàng ở hàng trong thành trấn này một tí. Hồ đệ cần hàng thật chất lượng à…

Hồ Kỳ không trả lời, chỉ gật đầu rồi hỏi lại:

- Trước giờ đại ca chỉ kinh doanh biếm trọ này thôi sao…

- Ờ, mấy lần trước cũng định sanh thêm nghề để làm, nhưng chẳng lời lãi gì, thế là dẹp hết cho rảnh. Hồ huynh đệ này!

- Đại ca…

- Lâu rồi chúng ta không gặp và hàn huyên tâm sự rồi nhỉ? Ta đang có một vò Nữ Nhi Hồng đã được hai trăm năm này, có thích không? Đêm nay say cùng ta một bữa nhé!

- Đại ca chu đáo quá, vài chén đệ xin hầu còn nếu nhiều hơn đệ xin lỗi trước, tửu lượng của đệ e không đủ để bồi tiếp đại ca. Sớm mai đệ còn phải lên đường nữa!

- Ta biết mà…

Thiên Ân cười xòa, hô người dọn tiệc và mang rượu ra. Đôi bạn già ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn tròn, rượu vào lời ra, một thời quá khứ hào hùng nhanh chóng bị cả hai xé rọc thời gian để mang về. Ngày còn trẻ, cả hai người ai cũng một thời oanh liệt…

***

Huỳnh Hoa cũng thuộc lớp người trẻ tuổi cũng ham vui, cũng hiếu kỳ. Tuy rằng đây không phải là lần đầu cô dừng chân nơi thành trấn này nhưng đêm này cô vẫn náo nức hòa vào cuộc vui cùng với mọi người để quên đi hôm nay là đêm rằm cuối cùng của mùa hạ. Cô muốn quên vì hôm nay là một ngày trọng đại đối với cô, một ngày cô không bao giờ muốn nhớ, một ngày đầy kỷ niệm tang thương, chính là sinh nhật của cô, sinh nhật lần thứ hai mươi hai. Qua hôm nay cô chính thức tròn hai mươi hai tuổi, cũng ngần ấy thời gian cô phải sống trong cảnh thiếu thốn hơi ấm người thân, hai mươi hai năm dư lệ nhớ thương mẹ, dư lệ khóc thương cha và khóc thương cho số phận chính mình.

Cũng hôm nay, tròn mười bảy năm, không hơn không kém, Huỳnh Hoa phải sống cuộc đời phiêu bạt, lần đầu tiên và duy nhất cô gọi tiếng cha và được cha ôm vào lòng đến nay đã mười bảy năm dài. Mười bảy năm, tâm hồn thánh khiết của một đứa bé hồn nhiên, tinh nghịch, thơ ngây ngày trước không còn nữa, nó đã được tô luyện già dặn trước cái tuổi mà cô đang mang.

Từng bị dập vùi, đau sầu khóc hận giữa tình trường, ân oán nhân gian muôn mùi muôn vị đều nếm thử. Với Huỳnh Hoa giờ đây, phút giây nào cô còn ẩn mình trong vỏ bọc nai tơ ngơ ngác, yếu đuối dịu hiền là chuỗi ngày hạnh phúc, cô được mọi người chăm sóc và bảo vệ. Có lẽ cô ích kỷ, nhưng cô không bao giờ muốn đánh mất những cảm giác đó, dẫu biết rằng nó chỉ là ảo ảnh, cố giữ vẫn sẽ tan.

Đêm rằm tháng sáu, ánh trăng vàng vằng vặc treo lơ lửng giữa tầng không, trời không một gợn mây, những ánh sao đêm bị ánh trăng làm cho mờ nhạt chỉ còn là những đốm sáng nhấp nháy li ti. Đất trời đêm nay lung linh và bình yên lạ dưới ánh sáng của vầng trăng vàng nhàn nhạt. Huỳnh Hoa đi giữa dòng người, y phục màu trắng tinh khôi, tóc cột cao đơn giản để lộ khuôn mặt trái xoan trắng mịn màng. Cô không là trăng, cũng không nổi bật nhưng muỗi bước cô đi có rất nhiều ánh mắt liếc nhìn. Huỳnh Hoa từng bị những cái nhìn kỳ bí hơn như thế soi mói vào mình nên lúc này cô không mấy để tâm đến những ánh mắt kia. Cô đang cố vui để quên cả chính mình là ai trên thế gian này.

Huỳnh Hoa bước đều qua những gian hàng, đêm nay có rất nhiều hàng hóa được rao bán tại đây. Tiếng rao hàng vang vọng khắp nơi trong chợ, tiếng người mua, kỳ kèo trả giá tạo nên một âm thanh nhiệt náo đến vui tai. Người đi trợ đông như trẩy hội, có lẽ tìm khắp Đại Quyển cũng không tìm được ngôi chợ nào náo nhiệt hơn như thế kể cả kinh thành. Dòng người đông đúc nên đôi lúc phải chen chúc xô đẩy lẫn nhau, nhưng không ai gây sự với ai, tất cả chỉ mỉm cười nếu lỡ va chạm vào nhau. Đi giữa dòng người ấy cho người ta cảm giác bình yên tuyệt đối. Nơi đây vì sao lại như vậy, đó không là điều quan trọng, Huỳnh Hoa chợt nghĩ nếu người người trên khắp thế gian này đều sống như như những con người nơi đây trong đêm này thì yên bình biết mấy. Và rồi cô chỉ cười mình, đó chỉ là một ảo tưởng xa vời…

Huỳnh Hoa cứ bước, những tiếng rao hàng cứ văng vẳng bên tai, hòa quyện tiếng người cười nói. Huỳnh Hoa đưa mắt nhìn quanh, đi bên cô là những bè bạn luôn quan tâm lo lắng cho cô, Huỳnh Hoa cảm thấy lòng mình phút giây ấy vô cùng ấm áp. Tiếng rao thú vị của một ông lão vọng vào tai Hoa làm cô phải dừng lại lắng nghe.

- Mời quý khách mua bùa “Bình An”. Ở đây tôi chỉ bán bùa “Bình An”. Mua rồi đeo vào đảm bảo quý khách sẽ được bình an suốt đời, nạn chết hóa không, họa sống mất hết. Mời, mời quý khách ghé vào đây! Một lá bùa chỉ hai nén bạc. Hai nén bạc nhưng mang lại sự bình an cho quý khách cả đời, vậy thì mọi người còn ngần ngại gì mà không vào đây mua cho mình và người thân lá bùa hộ thân? Nào nào, mời mọi người, một lá bùa, một đời bình an, ngàn đời hưởng phúc…

Thấy có khách dừng lại trước quầy hàng của mình, lão chủ hối hả mời mọc:

- Mời các cô các cậu vào, mỗi người hãy chọn cho mình một lá bùa, bùa này sẽ phù hộ cho các cô cậu bình an suốt đời đấy. Những gì tôi nói đều là thật, bùa này rất hiệu nghiệm à nha, tôi thề không nói ngoa bao giờ. Mời mọi người vào xem, vừa ý thì mua…

Huỳnh Hoa bước lại gần, đưa tay xoay xoay những thẻ bùa được bao bọc trong các bao lụa màu đỏ thẫm. Người bán hàng càng lúc càng “líu lo” tâng bốc mặt hàng mình đang bán. Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười hỏi:

- Trong lá bùa này viết những gì vậy lão ông?

Người đàn ông cười hiền đáp lại:

- Nếu muốn biết trong đó viết gì cô nương có thể mở ra xem.

Huỳnh Hoa không mở ra xem chỉ tiếp tục hỏi:

- Bùa này linh nghiệm thật không vậy?

- Sao lại không. Bùa này do chính tay sư phụ tôi viết ra đấy, ông ấy là Đại sư Bạch Hạnh danh chấn thiên hạ đó nghe. Ông ấy là nhà sư đắc đạo duy nhất còn sống trong khắp Quyển Bắc này đấy. Pháp thuật ông ấy rất cao thâm, ông ấy dư sức bảo vệ tất cả mọi người được bình an suốt cuộc đời. Chỉ cần người đó mua bùa “Bình An” do chính tay ông ấy viết. Tôi dám lấy đầu mình ra đảm bảo bùa này linh nghiệm, như vậy cô cậu đã tin chưa?

Huỳnh Hoa vẫn cứ nhìn chầm chầm vào ông lão bán bùa “bình an”. Thấy Huỳnh Hoa tỏ vẻ chưa tin, ông ta vội tiếp:

- Có lẽ tiểu cô nương đây chưa tin những lời tôi vừa nói, vậy để lão kể cho cô nương nghe câu chuyện này, nghe xong có thể cô nương sẽ tin! Trước đây, cũng trong đêm rằm như thế này, có một người bị kẻ thù truy sát tưởng đâu mất mạng. Khi đến đây nghe lão rao bán bùa bình an ông ta liền ghé lại mua, xong ông ta vội vã rời đi. Sau đó ít lâu người đàn ông đó trở lại thưởng tôi hai nén vàng to, bảo rằng bùa này quả nhiên linh nghiệm. Ông ta nói sau khi đeo lá bùa này vào, ông ta vào một quán nước để ngồi nghỉ, bất ngờ chạm trán kẻ thù nhưng họ dường như không nhận ra ông ta, sau đó bọn người truy sát ông ta bỏ đi không truy cứu chuyện xưa nữa. Cô nương có cảm thấy ly kỳ hay chưa? À, còn chuyện này nữa.

Ông lão dừng lại một chút rồi tiếp tục kể.

- Chuyện này thì mới đây thôi, tại thành trấn này đây. Có một cậu trai trẻ bị oan án do thù tình hay bạc tiền gì đó… Cậu ta muốn kêu oan lại sợ bại kiện nên đến mua bùa bình an của tôi. Về nhà, cậu ta đã tìm được kẻ chủ mưu hãm hại mình. Cậu ta kêu oan, quan phủ tra lại vụ án, cậu ta được minh oan, trong khi những lần kêu oan trước cậu ta luôn luôn thất bại. Mọi người nói xem, có phải cậu ta được thần linh phù hộ hay không? Đó là nhờ đeo bùa bình an của sư phụ tôi đấy! Lời tôi nói hoàn toàn là sự thật, cậu trai được giải oan án đó sau này cũng thưởng cho tôi ít bạc để tạ ơn. Cô cậu không tin có thể đến hỏi cậu trai ấy, cậu ta vẫn sẽ nói y như những gì tôi nói vậy…

Huỳnh Hoa đưa mắt nhìn sang Dương Long, anh chỉ im lặng lắng nghe. Người bán hàng lại tiếp:

- Bùa bình an phù hộ cho những ai đeo nó là sự thật. Cô cậu nếu đã tin thì đừng ngại ngần mà mua cho mình một lá, còn nếu vẫn chưa tin thì đành vậy.

Huỳnh Hoa không nói gì chỉ hơi nhướn mày thầm nghĩ:

“Bày trò gạt người à, các người là đồng bọn với nhau, ta tìm đến hỏi tất nhiên các người phải nói giống hệt nhau rồi.”

Bất ngờ lão nhân nhỏ giọng:

- À, còn điều này nữa. Cô nương có muốn biết hay không ta nói nhỏ cho cô nương nghe?

Huỳnh Hoa có chút tò mò, hỏi lại:

- Là gì vậy lão ông?

Người bán hàng bảo là nói nhỏ nhưng lão chỉ lấy tay che một bên miệng ra dáng cẩn mật, còn âm thanh của lão vẫn oang oang đến nỗi người đứng cách xa mười bước vẫn có thể dễ dàng nghe thấy.

- Điều này ta chỉ nói cho mỗi mình cô nương nghe thôi đấy! Bùa này không những phù hộ cho vận mệnh của cô nương mà còn độ trì duyên số nữa đó. Nếu cô nương chưa có chồng đeo bùa này vào sẽ nhanh chóng tìm được lang quân như ý.

- Những gì ông nói là thật chứ?

- Tôi là người già cả, gạt cô nương làm gì. Tin hay không tùy cô nương vậy!

Lão nói rồi lại cất tiếng rao hàng:

- Bùa này là bùa bình an đây, hai nén bạc một lá bùa, hai nén bạc bình an cả cuộc đời đây!

Huỳnh Hoa vẫn còn đứng với tay xoay xoay cho những lá bùa chao đi chao lại. Một vài người khách nữa cũng ghé lại gian hàng bán bùa bình an. Chợt Dương Long đưa tay giật dây một lá bùa bình an và nói với người bán:

- Tôi lấy cái này.

Huỳnh Hoa kinh ngạc nhìn Long:

- Mấy thứ mê tín này mà anh cũng tin nữa à?

Dương Long chỉ cười không đáp, anh đưa cho lão nhân hai nén bạc. Huỳnh Hoa thấy vậy cũng không nói gì chỉ rảo bước đi, Dương Long vẫn như lúc trước lặng lẽ theo sau cô. Được đoạn Dương Long chợt gọi:

- Huỳnh Hoa.

Hoa quay người lại chưa kịp hỏi có chuyện gì thì thấy Long chìa lá bùa bình an vừa mua ra trước mặt cô. Anh cười nhẹ, nhỏ giọng:

- Em đeo vào đi, cái này tặng em.

Huỳnh Hoa có chút ngạc nhiên:

- Sao anh không đeo mà lại tặng em?

Long cười hiền, lúc sau mới đáp:

- Một ngày nào đó anh không còn ở bên cạnh để bảo vệ cho em được nữa, hy vọng lá bùa này sẽ phù hộ cho em.

Lời nói anh dịu dàng nhưng Huỳnh Hoa nghe trong ấy có cái gì đó chua cay, nhất thời cô không biết nói gì nên im lặng. Dương Long lại nở nụ cười nhẹ nhàng choàng tay qua đeo lá bùa bình an vào cổ cho cô. Huỳnh Hoa không phản kháng. Xong, Huỳnh Hoa ngước mắt nhìn Long, anh đang nhìn cô và nở nụ cười ấm áp. Huỳnh Hoa cũng nở nhẹ nụ cười đáp lại:

- Cám ơn anh.

Nói rồi Huỳnh Hoa cúi mặt xuống không biết nói gì thêm. Dương Long cũng im lặng. Tiếng rao hàng của ai đó vang đến đầy thú vị. Huỳnh Hoa nói nhanh:

- Mình qua gian hàng khác đi!

- Ừm.

Hai người lại rảo bước đi. Ngang qua hàng sáo, cô mua hai cây, mình giữ một cây, cây còn lại cô đưa cho Long. Đến hàng quạt trầm, Huỳnh Hoa lại ghé vào, xem một lúc thì ngước mặt nhìn Long hỏi:

- Mua một cây về để xài chứ, ca ca?

Dương Long lắc đầu.

- Mua những thứ này chỉ phí tiền! Huỳnh Hoa, em phun phí quá.

- Vậy thì thôi, không xài quạt cũng không sao. Anh thích em tiêu tiền vào việc chính đáng hơn à?

Huỳnh Hoa đặt chiếc quạt trở lại quầy hàng, cả hai lại rảo bước qua gian hàng khác. Nhưng cô chỉ xem rồi đi tiếp chứ không mua. Lúc sau như chợt nhớ ra điều gì, Dương Long bất ngờ nhìn quanh rồi hỏi:

- Ủa, mọi người đâu cả rồi nhỉ?

- Ở đây nè!

Tiếng trả lời to tướng đột ngột bật ra từ phía sau lưng Long và Hoa, giọng đó là của Tứ Bình, anh cố tình nói to để dọa xem hai người phía trước có giật mình hay không. Nào ngờ, cả Huỳnh Hoa và Dương Long ai cũng gan lì cả, chẳng ai giật mình. Huỳnh Hoa quay lại, nở nụ cười tươi và hỏi:

- Mọi người đã mua được gì rồi?

Tiểu Hồng nhanh nhảu đáp:

- Bùa bình an.

Huỳnh Hoa tròn mắt hỏi lại:

- Mọi người cũng mua thứ đó à?

Nhã Kiều chỉ tay vào ngực Hoa, cợt giọng:

- Thế tỷ đeo được, bọn em không được đeo à?

Dương Long cười cười:

- Ai cũng có quyền được đeo mà, thích thì mua để đeo!

Tiểu Hồng nói chen vào:

- Phải đó, ở đây còn nhiều thứ mua được lắm, chúng ta tranh thủ thôi!

Huỳnh Hoa bất ngờ nắm tay áo Bình kéo đi.

- Tứ Bình ca ca, đây là dịp may hiếm có, anh mua tặng em vài món quà làm kỷ niệm nha. Ở đây buôn bán nhiều thứ trông rất đẹp, em rất thích. Nhưng sớm giờ em mua hết tiền rồi. Những thứ còn lại anh mua tặng em nha, Bình ca.

Giọng của Huỳnh Hoa dịu oặt làm Tứ Bình không biết phải nói gì. Càng không thể chối từ nên đành đáp ờ một tiếng, ngay lập tức anh bị Huỳnh Hoa kéo ào đi. Gian hàng nào cô cũng kéo Bình tấp vào, cả những gian hàng bán đồ chơi cho trẻ con Huỳnh Hoa cũng không chừa.

- Búp bê len đây, búp bê len đây, vừa rẻ vừa đẹp.

- Bình ca, mua cho em đi nha.

- Ờ, ừm.

- Lụa đây, lụa mềm, sáng màu đỏ, tối màu hồng đây, mại vô, mại vô.

- Bình ca, mua cho em với.

- Ừ, em lựa đi!

- Sáo trúc đây, sáo trúc đây, nhỏ gọn, âm trong, hoa văn đẹp mắt, mại vô…

- Bình ca, em cũng thích chơi sáo trúc, mua cho em nha.

- Được rồi, em lấy đi.

- Bao nhiêu cây hả Bình ca?

Bình suýt hét tướng lên:

- Một cây đủ thổi rồi, Hoa à.

- L*иg đèn đây, đèn hoa đây. Kiểu dáng cực kỳ mới đây, đèn bướm, đèn ong, đèn hoa đào, đèn hoa cúc…

- A, Bình ca vào đây xem, l*иg đèn đẹp quá, có vẽ hình con bướm kìa, mua cho em luôn nha.

- Ờ.

- Đàn tranh đây, đàn tranh đây, siêu nhẹ, siêu bền, âm trong, dây chắc.

- Bình ca, anh biết chơi đàn tranh không?

- Biết chút ít.

- Vậy mua một cây nhé, về anh dạy em chơi đàn nha. Nhìn cây đàn đó đẹp quá…

- Ừ thì…

- Mua cho em đi mà, Tứ Bình ca ca.

Huỳnh Hoa nắm tay áo Bình lay lay, giọng cô dịu oặt. Tứ Bình đành bóp bụng gật đầu:

- Ừ.

Huỳnh Hoa cứ vòi vĩnh, cái gì cũng muốn mua. Tứ Bình chỉ việc trả tiền và vác những thứ linh tinh do Huỳnh Hoa mua rồi ném qua cho anh. Chỉ một lúc khối đồ vụn vặt ấy trở nên cao ngất, Bình lại ném sang cho Long khuân bớt. Trong chợ có biết bao nhiêu là hàng hóa, Huỳnh Hoa lại rỉ vào tai Bình là cô định mua hết không chừa lại món nào cả. Tứ Bình cứ thế ngoác mồm ra vì kinh ngạc. Huỳnh Hoa lại lay lay tay anh, mềm giọng nài nỉ, Bình chỉ còn biết ngậm miệng lại nào dám có ý kiến gì. Mọi người đi chưa giáp một vòng Đông Đô Hồ nhưng khối đồ Dương Long đang ôm đã cao đến cổ. Huỳnh Hoa thì vẫn cứ vô tư chạy nhảy, sà vào gian hàng nào là đòi mua thứ ấy cho bằng được.

- Trâm cài tóc đây, loại thượng hạng, bằng bạc không ngoa. Đảm bảo chắc, bền. Các chị em ơi, vào lựa mua nào…

- A, Bình ca, bên này có bán trâm cài tóc nè. Ôi, đẹp quá, mua cho em một cây đi!

Bình đưa tay vào túi, rồi im lặng không nói gì. Đôi mày anh dường như hơi cau lại rồi giãn ra, Bình nắm tay Hoa kéo ra khỏi gian hàng bán trâm cài. Huỳnh Hoa không chịu giãy nãy lên làm nũng.

- Bình ca, mua nó cho em đi, em thích trâm bạc. Hồi nãy anh hứa mua hết những thứ này cho em mà, anh định nuốt lời sao?

- Ờ thì mua, nhưng mà…

- Sao vậy Bình ca?

Dương Long ôm cả khối đồ đạc trước ngực, khệ nệ đến sau. Thấy Huỳnh Hoa và Tứ Bình lại đang ầm ĩ thì lên tiếng:

- Này, còn muốn mua gì nữa, bao nhiêu đây tôi thấy mệt lắm rồi. Tứ Bình, cậu làm quái gì vậy, sao thứ gì cũng ném hết cho tôi?

Tứ Bình nói nhanh:

- Những thứ đó là của Huỳnh Hoa, không phải của tôi!

Dương Long kinh ngạc:

- Huỳnh Hoa, em mua chi nhiều thứ vầy nè, nặng chết đi được. Làm ơn đừng mua thêm, tôi không vác nữa đâu!

Huỳnh Hoa nũng nịu:

- Long ca ráng thêm chút nữa đi nha. Em mua thêm vài thứ nữa là về liền mà, mang giúp em đi, chứ khối đồ đạc đó mình em làm sao mang nổi…

Giọng Huỳnh Hoa ngọt quá, Dương Long buộc miệng ờ. Huỳnh Hoa lại kéo Bình đi.

- Bình ca, mua cho em cái trâm cài bằng bạc đó đi!

Tứ Bình nhíu mày không đáp ứng:

- Hoa à, em phiền phức quá.

Huỳnh Hoa ngơ ngác nhìn anh rồi nhìn Long, cô đang rất muốn cười ầm lên vì trò chơi sắp đến hồi kết thúc. Mục đích của Huỳnh Hoa hôm nay là xem vẻ mặt Tứ Bình lúc hết tiền và bây giờ dường như đã gần đến lúc. Huỳnh Hoa lại mềm giọng làm nũng:

- Em thích cây trâm cài bằng bạc đó lắm. Bình ca, mua cho em đi mà, thương anh nhiều lắm!

Người bán hàng chuộng khách tiếp lời:

- Cậu trai, em gái cậu thích cây trâm này rồi nè, hãy mua cho cô ấy một cây đi. Như vậy mới tỏ ra mình là người anh biết yêu thương chiều chuộng em út chứ. Cây trâm cài em gái cậu lựa là cây tốt nhất và đẹp nhất trong những cây tôi trưng ra bán từ trước đến nay đó, nó cũng rất hợp với dung mạo của em gái cậu, hãy mua tặng cô ấy cây trâm này đi…

- Nhưng nó đắc quá.

Người bán hàng cười hiền:

- Hàng tốt thì phải đắt chứ sao. Nhưng nói vậy cũng không phải, hàng hóa trong chợ này luôn luôn rẻ hơn những nơi khác dù cho chất lượng không hề khác nhau. Trâm tôi bán chỉ mười nén bạc, có đắc đỏ gì đâu cậu ơi. Cậu đi nơi khác tìm thử có thứ trâm nào tốt thế này mà giá lại được thế này không, người ta bán ít gì cũng mười hai mười ba nén bạc! Nếu cậu mua trong đêm nay tôi giảm giá cho cậu, còn chín nén bạc thôi!

Huỳnh Hoa nũng nịu:

- Bình ca, mua cho em đi mà, năn nỉ anh đó!

Bình ậm ừ rồi lùi ra, Huỳnh Hoa kéo tay anh lại, kêu lên:

- Bình ca, anh bỏ đi đâu vậy, không định mua trâm cài cho em hay sao?

Huỳnh Hoa đã nói vậy, Tứ Bình có muốn chối từ cũng không được, đành đáp bừa:

- Ừm thì… mua, nhưng chờ chút.

Bình nhăn mặt vò trán để suy nghĩ nên anh không để ý đôi môi Huỳnh Hoa nhẹ nhàng vẽ lên một nụ cười kì bí. Rõ ràng anh đã khô tiền cháy túi mà vẫn còn nói cứng. Bất ngờ, Bình quay sang nói nhanh với Hoa:

- Em đứng đây chờ tôi một tí.

Nói rồi anh lách người đi nhanh ra ngoài. Huỳnh Hoa chỉ kịp "ơ" lên kinh ngạc, bóng dáng Tứ Bình đã khuất dạng phía xa xa. Tứ Bình đến kề tai Long hỏi nhỏ:

- Này, cậu còn ngân lượng không, tôi khô túi với Huỳnh Hoa rồi. Bây giờ cô ấy còn đòi mua thêm trâm cài nữa, vòi vĩnh mãi không thôi, cậu… cho tôi mượn ít ngân lượng được không?

Dương Long trầm ngâm một lúc mới nói:

- Được thôi, nhưng hai tay tôi mang đủ thứ thế này làm sao lấy cho cậu được. À, cậu cầm giùm tôi một tí coi.

Tứ Bình vừa mở môi “ờ”, Long đã chuyền tay số đồ đạc cao chất ngất sang cho Bình. Tứ Bình vừa đỡ lấy liền nhăn mặt kêu lên:

- Nặng vậy sao?

Long phủi tay nhếch mép trả lời:

- Chứ nãy giờ cậu tưởng tôi nói đùa à? Vậy nhé, cậu thay tôi ôm khối thứ vụn vặt ấy, tôi qua xem Huỳnh Hoa thế nào rồi.

Dương Long vừa nói vừa rảo chân chen vào dòng người tấp nập. Tứ Bình kêu lên í ới mấy tiếng thì thất vọng nín thinh. Dương Long đến cạnh Huỳnh Hoa, hỏi khẽ:

- Huỳnh Hoa, em định mua gì? Trâm cài tóc à?

Huỳnh Hoa không đáp chỉ gật gật đầu, Dương Long cười hiền hỏi lại:

- Em thích cây nào, anh mua cho em!

Huỳnh Hoa khẽ nhìn Long. Người bán hàng vẫn đon đả chào mời khách. Chợt, Huỳnh Hoa quay người đi:

- Bỗng dưng không thích nữa!

Hoa vừa nói vừa bước ra khỏi dòng người, khẽ liếc sang Tứ Bình một cái. Bình khẽ cau mày, miệng lầm bầm:

- Thì ra cô bé chơi tôi!

Huỳnh Hoa chỉ nhếch môi, nở nhẹ nụ cười huyền bí rồi kéo tay Dương Long quay lưng bước đi. Dương Long chầm chậm bước theo sau Hoa, anh biết từ góc độ ấy dù xảy ra bất cứ chuyện gì anh cũng có thể bảo vệ cô an toàn, nên từ trước đến giờ anh luôn đi sau cô một bước.

Huỳnh Hoa dừng lại trước gian hàng bán ngọc bội, Dương Long cũng dừng lại. Thấy Huỳnh Hoa nhìn ngắm say sưa, anh nhỏ giọng hỏi:

- Em thích những miếng ngọc bội này à?

- Chúng thật đẹp.

Chợt Dương Long kề tai Hoa nói nhỏ:

- Em lựa đi, cái nào em thích nhất. Anh mua tặng em!

Huỳnh Hoa nhẹ lắc đầu:

- Không cần.

Dương Long hơi ngạc nhiên, hỏi lại:

- Sao vậy?

- Em không thích những thứ có màu sắc sặc sỡ như vậy.

- Thế em thích màu gì?

- Ưm… màu khác với những màu sắc sặc sỡ kia.

Huỳnh Hoa lại kéo Dương Long rời khỏi gian hàng ngọc bội. Đưa mắt nhìn quanh chợt thấy có nhóm người vây quanh một cái gì đó đông đúc bất thường. Tiếng cười nói từ nơi đó phát ra rộn rã. Huỳnh Hoa kéo tay Long bước mau về phía ấy.

- Dường như bên đó có trò gì hay kìa, mình qua đó xem thử đi.

Quả đúng như dự đoán, nơi đó có trò chơi thu hút rất nhiều người. Tất cả vây quanh nơi đó để chơi trò “ném vòng vào trụ”. Thấy mọi người chơi hào hứng, Huỳnh Hoa cũng thích thú hưởng ứng theo.

- Long ca, em cũng muốn chơi.

Dương Long mua cho cô và mình hai bộ vòng, mỗi bộ gồm mười chiếc vòng bằng sắt. Luật chơi rất đơn giản, mỗi người phải ném những chiếc vòng ấy vào đúng mười trụ nhỏ đặt khít nhau ở giữa sân chơi. Chung quanh có năm cái sân, nên mỗi lượt chơi chỉ được năm người, lại tính thời gian theo tiếng đếm của người chủ nữa. Ai trong thời gian ngắn nhất ném được nhiều vòng nhất vào các trụ nhỏ trụ sẽ được thưởng một cái kẹo.

Huỳnh Hoa giành ném trước, vốn dĩ cô có thể cùng lúc ném mười chiếc vòng vào đúng mười trụ nhỏ không sai một li nào. Nhưng cô không làm như vậy, Huỳnh Hoa ném từng chiếc, ngắm thật kĩ nhưng chiếc nào cũng lệch ra ngoài. Cuối cùng, Huỳnh Hoa bực tức giãy nảy:

- Ghét quá, ném không vào được chiếc nào cả.

Huỳnh Hoa liếc nhìn Long, anh chỉ nở nụ cười hiền:

- Cách bố trí trò chơi này hơi hiểm hóc một chút, cốt để cho mọi người không thể ném vào, bực tức mua thêm vòng sắt để thử lại. Vậy là ông chủ có thể thoải mái thu tiền. Xem anh nè!

Huỳnh Hoa chăm chú nhìn Long, anh ném mười chiếc vòng vào đúng mười cọc nhỏ. Huỳnh Hoa vỗ tay khen:

- Long ca, ném hay quá!

Được thưởng một cái kẹo, Dương Long đưa lại cho Huỳnh Hoa. Cả hai cùng rời khỏi dòng người vây quanh trò chơi ấy. Nhưng Huỳnh Hoa dường như vẫn còn ấm ức, cô vừa đi vừa phụng phịu:

- Thật tức quá đi, anh ném vào em lại ném không vào.

Dương Long chỉ cười hiền an ủi:

- Bao giờ em có võ công nhất định ném vào.

- Em nhất định sẽ học võ công, để giỏi như anh vậy.

Huỳnh Hoa nói một cách quả quyết, không hiểu sao Dương Long chỉ cười chứ không nói gì thêm. Huỳnh Hoa nhìn ngang liếc dọc lại thấy một nhóm người tụ họp nơi góc chợ, kẻ nói người reo hò ầm ĩ thì kêu lên:

- A, bên kia lại có trò chơi, mình qua đó xem thử đi Long ca.

- Ờ.

Đến nơi, cả hai mới nhận ra những người chung quanh reo hò vỗ tay ầm ĩ vì cái gì. Huỳnh Hoa vừa chen vào cũng liền vỗ tay tán thưởng:

- A, khỉ con diễn trò hay quá.

Nơi đó đang có người cho khỉ làm xiếc. Tứ Bình và mọi người cũng chen vào nơi đó để xem, Tiểu Hồng và Nhã Kiều cũng đang thích thú reo hò. Trăng đêm ấy sáng trong rực rỡ, phố chợ lại treo rất nhiều đèn nên mọi nơi đều được chiếu sáng như ban ngày vậy, rõ mặt từng người.

Huỳnh Hoa đang say sưa với cuộc vui thì có một bàn tay rắn rỏi vỗ mạnh lên vai cô. Huỳnh Hoa giật mình quay lại xem là ai. Có một người đang chầm chầm nhìn cô. Gương mặt, ánh mắt kia quen thuộc quá, chỉ có đôi môi người kia vẫn mím chặt, không thốt lời nào. Đó là một người đàn ông, nói đúng hơn là một người thanh niên. Huỳnh Hoa trân trối nhìn người kia, nhất thời không biết nói gì. Bất ngờ, người ấy quay lưng bước đi, Huỳnh Hoa lập tức lách mình luồn qua những dòng người để đuổi theo người đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »