Bình An lườm Phụng Nga một cái rồi lạnh giọng:
- Nàng cho ta là hạng người gì? Ta sao có thể làm mấy chuyện bất nhân như vậy. Ta biết rồi, nàng từ chối tấm chân tình của ta, nàng không hề muốn cho ta cơ hội.
Khi con người quyền quý nắm trong tay quyền lực nổi cơn ghen tức thì chuyện gì sẽ xảy ra đây? Phụng Nga không biết có nên nói hết suy nghĩ trong lòng mình ra hay không. Cuối cùng cô nở nhẹ nụ cười rồi nói:
- Cũng không phải tôi không muốn cho vương gia cơ hội, hơn nửa năm trước tôi đã bắt đầu từ bỏ việc tìm kiếm anh ta rồi. Nhưng lòng thì vẫn chưa quên được con người đó. Thay vì cá cược chúng ta chơi trò chơi trốn tìm đi. Ai cũng có cho mình cơ hội.
- Nàng nói thử xem.
- Thời hạn vẫn là một năm, Phụng Nga sẽ đi lang thang để tìm cách quên người đó. Nếu tôi may mắn còn có thể gặp người đó, có thể chúng tôi sẽ nối lại tình xưa. Còn Vương gia sẽ đi tìm tôi, nếu ông tìm thấy tôi trước khi tôi gặp anh ta, chứng tỏ tôi và ông có duyên có nợ, tôi nguyện ý làm vương phi của ông. Nhưng nếu qua một năm ước định, tôi không gặp ông cũng không gặp anh ta, chúng ta sẽ thành bằng hữu của nhau, như vậy có được không?
Bình An thở dài:
- Trò chơi trốn tìm sao? Ta biết rồi, thực tâm của nàng không chấp nhận ta!
Phụng Nga có chút cứng người, người đàn ông này hiểu cô đang nghĩ gì sao?
- Không phải thế, chỉ vì Phụng Nga chưa quên hình bóng cũ, tôi cần thời gian để quên. Trong một năm ngắn ngủi đó tôi sẽ tìm mọi cách để quên anh ta đi. Nếu Vương gia có thể tìm gặp được Phụng Nga, như vậy mới chứng minh được chúng ta có duyên có nợ.
- Nàng thật biết cách làm khó cho người khác!
Phụng Nga cười duyên:
- Vương gia lo lắng sao? Nếu chúng ta hữu duyên, trong một năm đó chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau, cũng như lần gặp gỡ tình cờ này của tôi và người vậy.
- Ta đã rõ rồi, nàng từ chối tình cảm của ta chỉ là không nói thẳng ra, ta đành chịu vậy thôi.
- Vương gia...
- Dẫu thế nào đi nữa, ta vẫn một lòng một dạ với nàng, bao giờ nàng suy nghĩ lại hãy về đây bên ta. Dù là năm năm hay mười năm ta vẫn đợi chờ nàng, vòng tay ta luôn dang rộng để đón chào nàng!
Phụng Nga im lặng nhìn Bình An, ông ta nói rồi cứ thế nốc rượu, có lẽ ông ta đang thất vọng.
- Vương gia, Phụng Nga xin lỗi.
- Nàng đâu có lỗi gì với ta mà phải xin. Ta cũng biết tình cảm là thứ không thể nào gượng ép. Có thể làm bằng hữu của nàng đối với ta dường như cũng là một chuyện không tệ.
- Xin lỗi vì đã làm Vương gia thất vọng.
- Bỏ qua đi. Ta dường như đã hiểu lý do nàng không chấp nhận làm phi tử của ta rồi. Vẫn câu nói đó, ta thật lòng với nàng. Ta sẽ đợi nàng, dù là năm năm hay mười năm ta vẫn đợi, bất cứ khi nào nàng nghĩ lại đều có thể đến tìm ta!
- Vương gia.
- Đừng từ chối.
Phụng Nga im lặng một lúc mới nhẹ gật đầu đáp ứng:
- Được.
- Ta còn một chuyện muốn nhờ nàng.
- Người cứ nói, nếu là chuyện tôi có thể làm được tôi sẽ giúp.
- Ta thay mặt con dân toàn Đại Quyển cầu xin nàng hãy ra tay trợ giúp triều đình khi quốc gia nguy biến.
Phụng Nga hơi ngẩn người, lời nói của Bình An vì sao trở nên trầm trọng như vậy. Vì sao lại muốn cô gánh sức nặng của một quốc gia đây. Phụng Nga cười nhẹ dịu giọng:
- Nói như vậy, vương gia cũng quá đề cao tôi rồi, tôi chỉ là một nữ nhân bình thường...
Phụng Nga còn chưa kịp nói hết đãi bị Bình An cướp lời:
- Nàng đừng nói với ta nàng chỉ là nữ nhân bình thường, kẻ gϊếŧ mấy mươi người chỉ trong nháy mắt lại nói mình tầm thường có quỷ mới tin.
Phụng Nga cứng họng. Bình An còn chưa chịu buông tha mà bồi thêm.
- Nàng có biết người mà bọn Hắc Long bang muốn tìm là ai không? Đó là một người tên Thiên Cầm, đương kim chưởng môn của Cầm Thiên phái.
Phụng Nga vờ vịt hỏi:
- Tại sao bọn chúng muốn tìm người đó. Vì sao muốn tìm người đó chúng không trực tiếp tìm người mà phải tìm ông?
- Có lẽ nàng biết, mỗi quốc gia luôn có một vài tổ chức ngầm gọi là mật thám, họ là những người chuyên nắm bắt mọi tin tức một cách nhanh chóng nhất, nhất là những người đặc biệt, sự kiện đặc biệt. Mà ta là người đứng đầu tổ chức mật thám của Đại Quyển quốc trong thời điểm hiện tại. Không phải bọn Hắc Long bang chưa từng tìm người kia, mà cơ bản bọn chúng tìm không được.
Bây giờ thì Phụng Nga hiểu vì sao ông nắm được hành tung của cô suốt mấy năm qua rồi.
- Nàng có thắc mắc vì sao Hắc Long bang có thể hạ độc và truy sát ta lại bó tay không tìm đuợc người tên Thiên Cầm kia không?
- Có một chút. Vương gia biết hành tung của người đó sao?
- Người tên Thiên Cầm đó luôn luôn không ở cố định một nơi nào quá nửa năm, phần lớn thời gian người đó rong ruổi từ bắc tới nam. Lúc ra tay cũng cực kỳ ngoan độc, gϊếŧ người luôn không lưu lại vết tích. Chiến đấu luôn dùng tốc độ để che giấu chiêu thức võ công nên bọn người Hắc Long không bắt kịp hành tung. Ta nói như vậy có đúng không Phụng Nga, Cầm Thiên môn chủ?
Ngay khoảnh khắc ấy Phụng Nga có xúc động muốn bỏ chạy, cũng may là cô có thể kiềm chế được. Cô rót cho mình và cho Bình An chén rượu, xong mới thản nhiên hỏi lại:
- Từ khi nào vương gia nhận ra thân phận của tôi?
- Từ lần đầu tiên gặp gỡ. Lúc ngắm nhìn nàng múa, ta vô tình nhìn thấy ấn ký sau cổ của nàng.
Phụng Nga cảm giác được hớp rượu mình vừa uống nghẹn ngay ở cổ, cô phải ho khan mấy tiếng mới giữ cho mình bình tĩnh được. Làm sao có thể chứ, ngày trước ấn ký nằm bên chân trái của cô, từ khi nào nó chạy lên cổ rồi? Sau này lâu lâu cô cũng kiểm tra, vẫn thấy nó ở dưới chân kia mà!
- Vương gia từ sớm đã biết tôi là người Cầm Thiên phái, chẵng lẽ người không biết người của bổn môn chúng tôi không thể kết hôn sao? Khi nãy người còn muốn tôi làm vương phi của người?
Bình An bình thản đáp:
- Trên đời này, nếu phải tìm một người hiểu rõ về Cầm Thiên phái mà không phải là người bổn môn của họ, thì người đó chỉ có thể là người của hoàng tộc. Ta biết nàng đã luyện thành bậc hai của Cầm Thiên tâm pháp, nàng hoàn toàn có thể kết hôn, sinh hài tử.
- Vì sao vương gia biết tôi luyện thành bậc hai tâm pháp?
- Nếu nàng chỉ là đệ tử bình thường của Cầm Thiên phái ta có lẽ không nhận ra, nhưng nàng là người được chọn làm chưởng môn, Linh Vật đã đặt ấn ký lên người nàng. Khi nàng luyện thành bậc hai tâm pháp, ấn ký tùy thời có thể sẽ di chuyển khắp nơi trên người chứ không cố định như trước nữa. Hôm đó khi nàng múa ta vô tình nhìn thấy ấn ký đó trên cổ nàng, lúc sau nó biến mất ta liền biết nàng từ sớm đã luyện thành bậc hai Cầm Thiên tâm pháp.
Phụng Nga lập tức chết nghẹn. Cô là người thuộc bổn môn mà còn chưa rõ chính mình thì còn có thể nói gì đây? Ấn ký có thể di chuyển ư, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy lại từ miệng một người không thuộc bổn môn.
- Vì sao vương gia biết ấn ký của người luyện thành tâm pháp bậc hai có thể di chuyển?
- Tổ tiên của ta từng có người là Thiên Cầm, ông ấy luyện thành bậc hai tâm pháp. Ông ấy đã cưới vợ sinh bảy người con.
- Thì ra là vậy.
- Trở lại vấn đề ban nãy. Khi quốc gia nguy biến, nàng sẽ nể tình ta trước nay đối với nàng không tệ mà trợ giúp triều đình hay không?
- Được, tôi hứa.
- Đa tạ.
- Đêm đã khuya rồi, Vương gia người nên sớm nghỉ ngơi.
- Trò chơi của nàng...
Phụng Nga hơi ngẩn người.
- Vương gia muốn nói gì?
- Trò chơi trốn tìm của nàng, ta muốn tham gia, nàng sẽ cho ta cơ hội đúng không?
Phụng Nga im lặng một lúc mới gật đầu đáp ứng.
- Được.
- Trò chơi của nàng khi nào thì bắt đầu?
- Khi tôi rời khỏi vương phủ.
- Ta hiểu rồi. Nàng về phòng nghỉ ngơi đi, ta muốn yên tĩnh một mình.
- Được.
Phụng Nga đứng dậy rời đi. Ánh mắt Bình An lẳng lặng nhìn theo đến khi bóng nàng khuất hẳn ông mới thở dài nói lẩm nhẩm một mình.
- Phụng Nga, ta hy vọng nàng hiểu tấm chân tình của ta. Chấp niệm của nàng đối với người đó ta rất hiểu, bởi vì ta cũng vậy, chấp niệm của ta đối với nàng có lẽ cả đời này cũng không thể nào buông xuống được. Ta sẽ tôn trọng tình yêu của nàng dành cho người đó. Chỉ hy vọng một ngày nào đó, khi nàng buông bỏ hay tuyệt vọng, người nàng nhớ đến đầu tiên chính là ta.
Bình An nói xong khẽ buông tiếng thở dài. Thật ra lúc này Phụng Nga chưa rời đi, cô còn đứng bên ngoài vách cửa, cô nghe rõ lời ông cũng nghe được tiếng thở dài đến nao lòng ấy. Cô nghe nơi tim mình nhoi nhói, đôi tay không tự chủ đưa lên chạm vào bờ ngực. Tình cảm của ông chân thành quá khiến cho cô bất giác không nỡ rời xa, là chân tình của ông đánh động tâm hồn của cô sao? Nhưng nói vậy cũng không đúng, ngay lần chạm mặt đầu tiên, Bình An đã cho cô cảm giác khác lạ, luôn cảm thấy xốn xang mà không rõ nguyên do. Cảm giác đó có thể là gì đây?
Nhưng là gì dường như cũng không quan trọng, trong tình cảnh hiện tại, cô ở lại nhất định đem nguy hiểm đến cho cả hai người. Bình An cũng đã nói rồi, bao năm qua Hắc Long bang không tìm được cô bởi vì cô luôn di chuyển, không ở nơi nào quá lâu. Nếu hôm nay cô dừng lại nơi này, "kẻ đó" nhất định tìm đến cửa và gieo rắc tang thương. Bởi vậy cho nên...
"Bình An vương gia, thật xin lỗi. Biệt ly đêm nay không biết đến bao giờ mới gặp lại, hy vọng tháng rộng năm dài sau này người luôn được bình an. Có lẽ người cũng hiểu, chúng ta vốn là người hai thế giới khác nhau, người là một vì Vương gia cao quý còn Phụng Nga là cánh chim trời. Phụng Nga chỉ muốn được tung bay giữa khung trời cao rộng, không bao giờ muốn bị giam hãm giữa một chiếc l*иg son đến suốt cuộc đời, mà người chính là chiếc l*иg son ấy… Sau đêm nay, vương gia, xin người hãy nhanh chóng quên cánh chim trời vô định hướng này đi.”
Màn đêm cứ buông mỗi lúc một sâu dần, từ trong Vương phủ một bóng trắng mờ nhạt vυ"t lên không trung lướt nhanh ra phía bên ngoài như một bóng u linh, đến bên ngoài chiếc bóng hạ chân xuống đất một cách nhẹ nhàng. Đó là Phụng Nga, cô dùng khinh công tuyệt đỉnh của mình âm thầm rời Vương phủ mà không làm kinh động bất kì một tên lính gác nào. Rạng sáng ngày mai có lẽ mọi người sẽ xôn xao cả lên vì sự biến mất đột ngột của cô. Chỉ trừ mỗi Bình An, ông biết cô ra đi, đi bằng cách nào và tại sao cô lại không từ mà biệt như vậy!
Gió thu vẫn cứ thổi khua cành lá xạc xào. Bóng trắng lại tung lên phút giây đã mất hút giữa đêm trường tĩnh mịch.
***
Bình An trấn.
Một ngày mùa thu, cây rụng lá trơ cành.
Thị trấn hoang vu, xa xa mới có một căn nhà còn người sinh sống, đa phần đã sập một nửa hoặc trống hoác khắp nơi, hẳn nhiên đã không còn người ở.
Vào giữa trung tâm thị trấn mới thấy được một vài bóng người, họ tụm vào nhau chơi một trò chơi nào đó chứ không hề có kẻ bán người mua. Không gian yên ắng không chút náo nhiệt, những người khác ai lo việc nấy. Lâu lâu có giọng cười hả hê vang lên từ nơi nào không rõ, rồi cũng tan nhanh vào khoảng không gian trống trải đó. Một cái lạnh ghê người, tịch mịch, âm u. Đó là Bình An trấn của hôm qua trở về trước!
Còn hôm nay ở nơi ấy có chút gì đó khang khác mọi ngày, đâu đâu cũng vang lên những âm thanh xôn xao bàn tán. Có lẽ vì hôm nay trong trấn bỗng dưng xuất hiện một người con gái lạ, cô ta còn rất trẻ và đẹp, lại cứ đi loanh quanh trong trấn hỏi khắp mọi người về một cổ danh là: "Tiêu cục Chấn An!”
Cô gái ấy là Tống Lệ Quyên, rời Bình An vương phủ cô đến thẳng nơi này vì cô nhớ ngày xưa mẹ cô từng nói, cha cô là tổng tiêu đầu một tiêu cục ở thị trấn tên Bình An và tiêu cục ấy tên là Chấn An. Những năm trước cô từng thông qua Anh Hùng Hội biết được những cái tên đó từng quy tụ nơi này. Và sau bao năm cố công tìm kiếm mẫu thân không thu được kết quả, lại có lời tiên đoán của lão hành khất lạ kia là cô sẽ tìm được cha mình trước rồi mới tìm thấy mẹ sau, hôm nay Lệ Quyên quyết định đến Bình An trấn này để tìm tung tích của phụ thân.
Mặc dù Lệ Quyên đã hỏi gần như toàn bộ những người dân trong trấn, nhưng ai nấy đều lắc đầu bảo không biết, chưa từng nghe đến cái tên đó bao giờ. Lệ Quyên thở dài thất vọng: Vậy là ông ấy đã lừa dối mẹ con cô không chỉ một lần, ông ta có vợ, ông ta không ở Bình An trấn,... Lệ Quyên cảm thấy xót xa cho mẹ đã mù quáng tin người đàn ông giả trá ấy, một niềm oán hận vô thức trào dâng.
Tuy nghĩ vậy nhưng Lệ Quyên vẫn cố gắng níu kéo những tia hy vọng cuối cùng, cô chưa rời khỏi thị trấn. Cô cứ lân la dò hỏi xem còn có ai biết về Hồ Nam, về tiêu cục Chấn An hay không. Trời đã bắt đầu vào trưa, bất ngờ có người hành khất già mon men đến gần cô cười giả lả. Lệ Quyên tiện tay đặt vào bát của ông ta nén bạc, người hành khất chợt hỏi:
- Từ sớm đến giờ cô nương cứ luôn miệng hỏi thăm về tiêu cục Chấn An là có việc gì sao? Lẽ nào cô nương có người quen làm trong tiêu cục ấy à?
Lệ Quyên quay lại nhìn ông rồi nhẹ lắc đầu:
- Tôi không quen ai trong đó cả, nhưng cha mẹ tôi thì có quen với tổng tiêu đầu tiêu cục ấy. Nghe đâu họ có chút ân nợ với nhau, ông biết về tiêu cục Chấn An sao?
- Ta chỉ biết được một ít, cách đây khoảng mười tám năm thì phải, nơi đây quả thật có tiêu cục Chấn An. Nhưng bây giờ thì không còn nữa...
- Tại sao thế hở ông? Tiêu cục ấy đã xảy ra chuyện gì sao?
- Tầm mười tám năm trước tiêu cục ấy bỗng dưng giải tán, tổng tiêu đầu dẫn toàn bộ gia quyến của mình lên kinh thành. Dường như ông ta được phong quan, nhưng sau đó không đầy hai năm, lại nghe nói ông ta mang tội sát nhân, ông ta đã gϊếŧ chết vị quan nhất phẩm nào đó. Sau đó ít tháng ông ta bị quân triều đình bắt được rồi từ đó bặt vô âm tín không rõ sống chết ra sao, nhưng có lẽ ông ta đã bị xử tử rồi!
- Vị tổng tiêu đầu ấy tên họ là gì, ông có biết không?
- Hồ Nam.