Chương 110: Tổng kết

Được tin báo Huỳnh Hoa vội ra đón Hồ Kỳ. Chạm mặt Huỳnh Hoa, cha cô hỏi ngay:

- Quyên nhi, mấy ngày vắng ta, ở nhà có xảy ra chuyện gì hay không?

- Có.

- Chuyện gì?

- Có ba chuyện, cha muốn nghe chuyện vui trước hay chuyện buồn trước.

- Mang tất cả nói một lượt cho ta nghe.

Huỳnh Hoa xịu mặt:

- Đầu tiên, lúc vắng cha Thanh Phong đã đột kích vào tiêu cục chúng ta.

Hồ Kỳ vừa nghe lập tức giật mình:

- Thanh Phong, sau đó thế nào?

- Ông ấy tìm cha nhưng không gặp thì nổi điên muốn phá nhà chúng ta nhưng con kịp thời ngăn lại. Tuy nhiên, trong quá trình động thủ có phát sinh một vài biến cố…

Hồ Kỳ lo lắng hỏi:

- Mọi chuyện thế nào?

Huỳnh Hoa nói nhanh:

- Diễn biến thế nào thì đợi cha vào nhà ngồi nghỉ con sẽ nói, bây giờ để con báo cáo kết quả trước đã.

- Nói đi.

- Thanh Phong hiện đã bị con bắt giữ. Thiệt hại về người không nghiêm trọng, chỉ hai người bị thương, còn thiệt hại về của hơi nhiều một chút, tòa trang viện ở bên trái hậu viện đã bị đánh sập.

Hồ Kỳ cau mày:

- Là Thanh Phong làm à?

Huỳnh Hoa mím môi lắc đầu:

- Không phải, là do con ra tay hơi mạnh đánh sập.

- Con… thật là…

Hồ Kỳ chẳng biết phải nói sao với đứa con gái này, mới mấy hôm trước đánh sập nhà xây cất lại tốn chẳng biết bao nhiêu tiền rồi. Vậy mà bây giờ lại tiếp tục làm sập. Huỳnh Hoa cười hiền:

- Cha đừng lo, con đang cho người cất lại, là lấy từ tiền túi của con.

- Những người bị thương là ai.

- Chỉ có con và Bình ca. Con thì không sao chỉ có Bình ca chút nữa thì mất mạng. Nhưng hôm nay thì không sao rồi, chỉ có điều chưa hoàn toàn hồi phục.

- Bây giờ Thanh Phong đang ở đâu?

- Một nơi rất bí mật và an toàn, cha vào nhà nghỉ ngơi cho khỏe rồi con để cha và ông ấy gặp nhau. Cha cũng đừng ra sát thủ, ông ấy bây giờ chỉ là một kẻ phế nhân, con cắt hết gân mạch ông ta rồi. Ông ấy còn một tâm nguyện là gặp lại vợ và con. Con định để Minh Minh quyết định giữ mạng cho ông ấy hay không…

- Được rồi, vậy cứ theo ý của con. Sáng ngày mai con cho người mời Minh Minh và mẹ nó đến đây, ta và Thanh Phong nói hết một lần những ân oán trước kia.

- Được.

- Hiện giờ Tứ Bình đang ở đâu?

- Phòng của con.

- Cái gì?

Huỳnh Hoa vội nói:

- Cha đừng hiểu lầm, mấy hôm nay thương thế anh ấy rất nguy kịch, với lại chỗ ở anh ấy con đánh sập rồi. Nên con để anh ấy trong phòng mình cho tiện chăm sóc.

- Vậy à.

- Buổi sáng con thường phải vận công chữa thương cho Tứ Bình nên sáng mai cha cứ cho người gọi Minh Minh và nhị phu nhân đến. Khi mọi người tập hợp đông đủ hãy đến phòng con.

***

Sáng hôm sau khi Hồ Kỳ đưa mọi người đến Huỳnh Hoa vẫn đang đang vận công trị thương cho Bình. Một lúc sau cô mới dừng lại, Hồ Kỳ lo lắng hỏi:

- Tứ Bình thế nào rồi?

- Con khỏe nhiều rồi thưa lão gia.

- Vậy thì tốt.

Huỳnh Hoa đảo mắt nhìn quanh, trong phòng cô bây giờ gần như đã đủ mặt mọi người. Ban đầu Huỳnh Hoa định cho Hồ Kỳ, Kim Cúc và Minh Minh gặp Thanh Phong. Không ngờ sáng nay cha cô gọi cả Kiệt, Hạnh Nguyên, Nhật Lan cùng đến. Đi cùng Minh Minh hôm nay còn có Ngọc Khiết đang bế bé Ngọc Tuyền trên tay. Huỳnh Hoa mỉm cười:

- Đã đủ mặt mọi người rồi, cùng gặp lại cố nhân nhé. Bình ca, đứng lên.

Huỳnh Hoa và Tứ Bình cùng đứng lên chỉ thấy cô đưa tay xoay khối tròn ẩn sau tấm rèm ở đầu giường. Cơ quan khởi động rầm rầm, chiếc giường Huỳnh Hoa lệch đi, từ bên dưới chiếc giường khác nhô lên, Trên chiếc giường có một người nằm chính là Thanh Phong. Tứ Bình ngoác miệng:

- Thì ra căn phòng ông ta bị nhốt đó nằm ngay bên dưới căn phòng này sao?

Huỳnh Hoa cười cười:

- Đương nhiên rồi, như vậy bên dưới xảy ra bất cứ động tĩnh gì em cũng hay mà đến kịp.

Tứ Bình giật mình:

- Vậy… những gì chúng ta nói với nhau…

Thanh Phong cười ầm lên:

- Ta nghe không sót câu nào hết. Nhưng ta không nói cho ai biết đâu mà sợ…

Minh Minh có lẽ hơi ngạc nhiên. Từ khi anh biết con người ấy là cha mình đến giờ có lẽ đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Thanh Phong cười hào sảng như vậy. Trên gương mặt phong trần đó không còn nét oán độc tà ác. Thanh Phong từ một ác nhân biến thành một con người bình thường gần gũi đến không ngờ. Minh Minh ngẩn người không muốn tin những gì mình vừa nhìn thấy là sự thật. Huỳnh Hoa cười nhẹ:

- Bây giờ thì lão gặp mặt mọi người rồi đó, những gì muốn nói cứ nói hết ra đi.

Huỳnh Hoa đỡ Thanh Phong ngồi lên. Ông nghiêng người sang nhìn Kim Cúc một lúc lâu mới thấp giọng:

- Kim Cúc, Minh nhi, ta xin lỗi. Ta có lỗi rất lớn với hai người.

Hai dòng lệ nóng của Kim Cúc cũng vô thức rơi xuống. Bà đến ngồi xuống bên cạnh ông, tình trạng của Thanh Phong đã được Đông nói rõ khi đến mời bà. Kim Cúc bật khóc:

- Tôi không trách ông, không trách gì ông hết.

- Minh nhi.

- Con cũng vậy.

- Ta mang ơn hai người nhiều lắm.

Có một giọng nói khác bật lên rất dịu nhẹ:

- Phong ca, lâu rồi không gặp, đại ca quả thật thay đổi đến không ngờ.

Thanh Phong ngước mắt lên nhìn người vừa nói là Hạnh Nguyên. Thanh Phong có chút ngỡ ngàng:

- Nghĩa muội cũng ở đây sao?

Hạnh Nguyên gật đầu:

- Có lẽ đại ca còn nhớ người mà tôi đã nhắc đến lúc trước, cha của Kiệt nhi…

Thanh Phong hơi nhướn mày:

- Người đàn ông bội bạc đó…

- Là ông ấy, ngày đó ông ấy bị bắt ép chứ không thề thật tâm muốn bội bạc như tôi đã nghĩ…

Hạnh Nguyên vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía Hồ Kỳ. Thanh Phong cười nhạt:

- Thật trớ trêu. Thì ra hai mươi mấy năm trước không phải chỉ có ta và Kim Cúc bị uy quyền thế lực chia cắt lương duyên.

Kim Cúc chợt nói chen vào:

- Ngày đó cha nói với tôi là ông đang bị ông ấy bắt giữ, ông ấy nói nếu tôi không chịu về làm dâu Hồ gia ông ấy sẽ gϊếŧ ông.

Thanh Phong nói nhanh:

- Ta không hề bị bắt. Ta chỉ không biết chút tin tức gì về bà sau lần gặp gỡ trước ngày hôn lễ. Ta đến tìm thì biết trưa đó bà lên kiệu cưới về với Hồ gia.

- Sau đó chuyện gì đã xảy ra? Ông làm sao gặp được Xích Hoằng, rồi trở thành bang chủ Hắc Long bang? Những chuyện đó ông chưa bao giờ cho tôi biết.

Thanh Phong thở hắt ra một tiếng:

- Đến lúc này có lẽ ta cũng không nên che giấu quá khứ của mình…

Những con người, những quá khứ được phơi bày ra ánh sáng. Một quyết định, tạo nên những mảnh đời đen bạc. Thanh Phong vì tình không tiếc bán linh hồn cho quỷ dữ, Kim Cúc vì tình bất chấp thủ đoạn dối trên lừa dưới. Hạnh Nguyên vì tình một đời phiêu bạt đắm chìm trong thống khổ và thù hận. Nhật Lan vì có chút nhan sắc giống với người xưa trong lòng Hồ Kỳ cũng bị kéo vào dòng xoáy.

Những đứa con được sinh ra, đâu biết sinh mạng mình được kết hình trong nỗi đau bất tận của mẹ cha. Quá khứ cứ bất chợt ập đến biến đổi cuộc đời. Sau những thăng trầm, dù là thế hệ đi trước hay thế hệ tiếp sau vẫn là những mảnh giấy trắng bị nhuốm màu đen bạc. Quá khứ được phơi ra ánh sáng, kẻ khóc người cười, nếu họ gặp nhau sớm hơn và được trải lòng như thế này sẽ không quá nhiều chuyện xảy ra.

Không gian đang âm vang tiếng khóc nức nở thương thân tủi phận Thanh Phong bất ngờ liếc sang Huỳnh Hoa cao giọng:

- Tiểu nha đầu, ngươi vẫn chưa nói chuyện của ngươi cho ta nghe.

Huỳnh Hoa nghiêng đầu hỏi lại:

- Chuyện gì?

Thanh Phong thản nhiên nói:

- Cuộc sống của ngươi. Ta để ý kĩ lắm nhé, Minh nhi của ta, Kiệt nhi và cả Toàn nhi trong câu chuyện của bọn ta chúng luôn bị động, chúng nó hoặc ở bên cha hoặc sống bên mẹ. Còn nha đầu ngươi lúc đó ở đâu, ta không nghe mẹ ngươi kể, chỉ nghe bà ta nói năm tuổi lạc mất ngươi đến khi ngươi lớn lên cả hai người mới gặp lại nhau…

Huỳnh Hoa cau mày:

- Nhớ dai thế làm gì, ta không có chuyện gì để kể cho các người cả. Vì chuyện của ta có ai mà chẳng biết đâu.

Thanh Phong cũng cau mày:

- Ta có biết gì về ngươi đâu.

- Lão biết, ta dám chắc là lão biết, nếu như ta nói ra một cái tên.

- Cái tên?

Huỳnh Hoa thản nhiên:

- Thế này nhé, nói đơn giản và dễ hiểu, năm tuổi ta lạc mẹ và gặp được nghĩ phụ. Ta theo ông ấy học võ công và y dược. Mười lăm tuổi, nghĩa phụ ta bị sư phụ của lão gϊếŧ chết. Sau đó ta vào kỹ viện Linh Lung Lầu, đổi tên thành Phụng Nga. Sau đó đại ca mang ta ra khỏi kỹ viện rồi bỏ mặc, ta đổi tên thành Huyết Tử đi dạo một vòng Quyển Bắc rồi trở về Quyển Nam đổi tên thành Huỳnh Hoa làm đại tỷ Hắc Phong. Cuối cùng rơi vào tay Minh Minh, sau đó thì mọi người đã biết… hết.

Huỳnh Hoa nói xong cả căn phòng im bặt, Huỳnh Hoa cười nhẹ quay sang Thanh Phong hỏi:

- Sao vậy, vừa rồi chẳng phải lão muốn biết về cuộc đời của ta sao?

Thanh Phong chậm rãi hỏi lại:

- Ngươi là người quét sạch Biệt Sơn trại trong một canh giờ?

- Đúng.

- Kỹ nữ nổi tiếng nhất Đại Quyển mấy năm về trước.

- Chính ta.

Thanh Phong gật đầu:

- Bây giờ ta hiểu rồi, ta hiểu tại sao Minh Minh lại giải tán Hắc Long bang của ta, từ sớm nó điêu đứng vì cô, thấy ta đâm cô một đao thì nổi cơn điên làm càng như vậy.

Huỳnh Hoa chớp chớp mắt, Minh Minh hỗ thẹn cúi đầu. Thanh Phong chợt à lên một tiếng:

- Đúng rồi lúc ở Tây Kim Sơn, phó bang chủ ta cực kỳ tin tưởng cũng vì cô mà phản bội ta…

Huỳnh Hoa cười hì:

- Không phải ông đang muốn kể tội ta đó chứ?

- Không phải, ta đang nghĩ… ta thật sự thấy sợ tiểu nha đầu nhà ngươi.

- Sợ ta?

- Có một chuyện này ta phải nói ra.

- Gì?

- Sư phụ ta là đệ nhất ác nhân nhưng bây giờ ông ấy chết rồi. Cái danh đó ta thấy ngươi thay ông ta giữ là hợp nhất.

- Ta ác lắm sao?

- Lúc trước ta muốn gϊếŧ người thường ra lệnh cho thủ hạ làm. Những lần ta đích thân ra tay có thể đếm trên đầu ngón tay. Đã vậy cứ ra tay là gặp nha đầu nhà ngươi đánh ta phải chạy dài. Còn ngươi mười mấy tuổi đầu đã gϊếŧ không biết bao nhiêu người. Huyết Tử cái tên đã thành danh, ngày trước ta từng giật mình khi nghe đến tên ngươi. Bây giờ ta dám chắc vẫn còn rất nhiều người run lên vì sợ khi nghe đến tên ngươi.

Mọi người nghe Thanh Phong nói vậy chỉ đưa mắt nhìn nhau.

Trưa hôm ấy người trong tiêu cục thấy Minh Minh cõng một người lạ mặt từ trong sơn trang rời đi. Kim Cúc và Minh Minh ai cũng đồng ý tha thứ cho Thanh Phong nên Hồ Kỳ cho Minh được đưa Thanh Phong về nhà chăm lo cho quãng đời còn lại của lão.

Thấy Thanh Phong trở thành như thế Hồ Kỳ cũng yên tâm đôi chút, ông cứ đinh ninh từ nay sẽ không một ai đến phá rối cuộc sống của mình nữa. Nhưng ông không ngờ, phía sau sự phẳng lặng hiện thời, một đại họa có thể ập xuống đầu mọi người bất cứ lúc nào. Điều đó tuy Tứ Bình và Huỳnh Hoa đã biết nhưng cả hai thống nhất cùng im lặng không nói ra. Ngày tháng chầm chậm trôi qua.

***

Đêm.

Một đêm cuối tháng, trăng hạ tuần vừa mới nhô lên khỏi ngọn cây, tiếng gà gáy báo sang canh đã gáy vang trời. Ở một góc sơn trang của Hồ Kỳ tiêu cục có một bóng người lao vυ"t đi, bỏ lại sau lưng tiếng khóc nức nở vọng ra từ căn phòng nhỏ. Lúc sau có một bóng người khác bước đến trước cửa gian phòng ấy, người vừa đến tự mình đẩy cửa bước vào. Người con gái bên trong nhờ ánh sáng của trăng có thể nhìn rõ người vừa bước vào đó, vừa nhìn thấy người ấy cô gái bất chợt chạy đến ôm chầm và khóc nấc lên:

- Vũ ca, em khổ quá.

Người con gái đó là Ái Ly, người vừa mới bước vào phòng cô là Trường Vũ. Vũ choàng tay qua siết nhẹ bờ vai của Ái Ly, khẽ giọng dỗ dành:

- Có gì từ từ nói, đừng khóc nữa. Ngoan nào…

- Hơn tháng nay anh ta cứ đi đi về về nhưng không lần nào ghé vào đây, anh ta luôn tránh mặt em. Đêm nay đột nhiên anh ta vào đây thấy em đang uống rượu thì gây với em một trận, xong lại bỏ đi nữa rồi… Vũ ca ơi, em…

Ái Ly lại khóc, Trường Vũ vỗ về:

- Ngoan nào, đừng khóc nữa… anh thấy cả rồi.

Ái Ly vẫn cứ khóc thút thít, một lúc sau mới có thể ngừng lại, cô giương đôi mắt đầy lệ nhìn Vũ rồi đột nhiên hỏi.

- Vũ ca, có thể cho em biết tại sao cuộc đời này lại bất công với em đến như vậy hay không? Tại sao anh ta rõ ràng là chồng em mà mấy tháng rồi không về gặp mặt em lấy một lần, không nói lấy một câu. Đến tận hôm nay mới chịu trở về, nhưng chỉ gây gỗ rồi lại bỏ đi…

Nước mắt trên khóe mi Ái Ly lại ứa ra. Trường Vũ nhẹ giọng:

- Em làm khó cậu ta điều gì hay sao mà hai người lại gây nhau?

- Em không làm gì cả, anh ấy về lấy thứ gì đó. Xong liền đi ngay, em chỉ giữ anh ấy lại… không ngờ anh ấy nổi cáu gây với em, chút nữa là đánh em…

Trường Vũ nghe vậy hơi bực, cao giọng:

- Thật là quá đáng, hai người dù sao cũng là vợ chồng của nhau mà…

- Vũ ca, em sắp chịu đựng không nổi nữa rồi! Anh có cách gì giúp em không?

Ái Ly lại thút thít khóc.

- Em đã nói với cha em những chuyện xãy ra gần đây chưa?

- Em không dám nói, nói ra cha lại đánh anh ấy, cô ta sẽ lại ra tay giải cứu. Em biết ngày nào anh ấy vẫn chưa quên được cô ta là em không có chút hy vọng nào hết. Em không thể để trái tim anh ấy ngày một khắc sâu hình bóng người con gái ấy.

- Nhưng cứ để như thế này không phải là cách đâu Ly nhi à. Em không thể cứ cam chịu mãi như thế này được.

- Không… em không cam chịu… nhưng em không có cách. Em buồn quá… có đôi lúc em muốn chết đi cho xong.

Trường Vũ hốt hoảng kêu lên:

- Ly nhi, đừng bao giờ nghĩ quẩn như vậy! Hãy nghe anh…

Ái Ly nói như hét lên:

- Nhưng dù cho em có dùng cách gì đi nữa cũng không giữ được anh ấy, không có anh ấy em sống trên đời này còn có ý nghĩa gì? Nếu như anh ấy đối với em tốt bằng một nửa anh thôi cũng đủ lắm rồi.

Nước mắt Ái Ly lại tuôn dài trên má. Trường Vũ đưa tay lên nhẹ lau đi, anh muốn nói gì nhưng lại thôi, lúc lâu sau anh mới khẽ giọng:

- Ly nhi, có bao giờ em nghĩ, em chọn Dương Long là một sai lầm không?

- Em không sai lầm…

- Vậy tại sao em không giữ được cậu ta? Cứ cho rằng đó là tình yêu chỉ xuất phát từ một phía… nên một nửa kia trái tim đã bị lấp đầy. Em có bao giờ hối hận với việc mình làm hay không, khi bứt rời cậu ta và tỷ tỷ em?

- Em không hối hận, vì tình yêu em bất chấp, em không quan tâm gì hết. Em chỉ muốn anh ấy quan tâm em một chút, cư xử với em tốt hơn một chút, chỉ vậy thôi.

Trường Vũ hơi trầm giọng:

- Ly nhi… em có biết em nói mà không hề nghĩ hay không?

- Em…

- Chẳng phải em vừa bảo em không quan tâm gì hết? Em đã không quan tâm đến người khác làm sao người khác có thể quan tâm đến em cho được?

- Nhưng dù em có để tâm đi nữa, trái tim anh ta cũng chỉ có mỗi mình Lệ Quyên thôi. Vũ ca, hãy giúp em, hãy tìm cách giúp em đi mà…

Ái Ly lại làm nũng. Trường Vũ dịu giọng:

- Cách không phải khó tìm, nhưng phải chính em tìm mới có tác dụng?

- Em sao?

- Đúng. Em rõ ràng biết trong lòng Dương Long chỉ có nhị tiểu thư… cũng như trong lòng em chỉ có mỗi mình cậu ta vậy. Giờ em hãy đặt mình vào cậu ta và nghĩ xem… Nếu em là một người bị trách nhiệm buộc ràng với một người mình không yêu, buộc phải xa người mình yêu, thì em phải làm sao để có thể quên đi người yêu cũ để một lòng một dạ với người mình chưa từng yêu?

- Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.

- Vậy bây giờ em hãy bắt đầu suy nghĩ đi… Cứ nghĩ thế này… em đang rất yêu Dương Long!

- Đó là lẽ đương nhiên mà.

- Nghe anh nói hết đã.

- Ừm.

- Em đang rất yêu cậu ta, rồi đột nhiên em bị người nào đó cưỡng bức buộc em phải làm vợ người đó để bảo toàn danh tiếng cho bản thân và cho cả cha em… Ví dụ người thứ ba đó là anh đi…

Ái Ly kinh ngạc nhìn Vũ:

- Anh…

Trường Vũ vội xua tay:

- Đừng hiểu lầm, anh không bao giờ làm hại em. Anh chỉ ví dụ cụ thể như vậy cho em dễ nghĩ thôi. Hãy nghĩ xem nếu em phải về làm vợ anh vì một lý do không mong muốn nào đó thì em làm sao để quên Dương Long, một lòng một dạ bên anh chẳng hạn… bao giờ em nghĩ ra được cách thì cách đó chính là cách để cậu ta quên đi nhị tiểu thư và đối tốt với em.

Ái Ly ngây người, có lẽ cô đang cố gắng suy nghĩ thật, mãi lúc sau Ái Ly quay lại nói một câu khiến Trường Vũ suýt chút té ngửa.

- Nếu anh là chồng em thì hay quá còn gì. Nhưng nếu em bị một người nào khác bắt ép thì em không nghĩ ra cách nào để quên được Long ca hết.

Trường Vũ trân trố nhìn. Ái Ly càu nhàu:

- Anh làm gì nhìn em dữ vậy?

Vũ giật mình lắc đầu:

- Không có gì.

Miệng nói không có gì nhưng đôi môi anh không kiềm được vẽ lên một nụ cười vui vẻ. Lúc sau Trường Vũ mới nghiêm mặt lại:

- Ly nhi, em đang nói thật hay nói đùa đấy?

Ái Ly phụng phịu:

- Em nói thật, lúc này em đâu có tâm trạng để đùa mà anh lại hỏi như vậy.

- Vậy là em thừa nhận em không thể quên người yêu cũ vậy tại sao em lại mong cậu ta quên đi nhị tiểu thư để đối tốt với em?

- Vì đàn ông là những người hay thay đổi.

Trường Vũ ngây người một lúc mới cười nói:

- Đàn ông cũng có nhiều loại đàn ông, không phải ai cũng là người dễ dàng thay đổi. Nếu em thật sự nghĩ vậy thì em đã lầm rồi!

- Em không tin.

- Nhưng mọi chuyện đã rõ ràng như thế… Gần nửa năm qua rồi cậu ta không hề quên nhị tiểu thư và có lẽ sau này cũng vẫn vậy. Cả anh đây dù cố gắng cũng không thể quên một người…

Ái Ly kinh ngạc nhìn anh:

- Anh sao, anh cũng đã có người trong lòng?

- Có, một khi đã yêu là yêu mãi, tâm thức chỉ có một người, dù biết rằng đời này kiếp này không thể bên nhau, nhưng chưa phút giây nào anh quên cô ấy…

Trường Vũ nói mà không nhìn Ái Ly, anh ngẩng mặt nhìn trăng, một nét buồn phảng phất trên gương mặt anh. Ái Ly nhẹ giọng:

- Có thể nói cho em biết người đó là ai không?

Trường Vũ quay lại triều mến nhìn Ái Ly. Giọng anh bất chợt nồng nàn hơn bao giờ hết:

- Người đó chính là em. Ly nhi, anh yêu em.

Ái Ly nghe xong lùi vội ra sau:

- Anh… vừa nói gì?

- Anh nói… anh yêu em! Nhưng anh biết sẽ chẳng bao giờ có được em.

Ái Ly chỉ khe khẽ lắc đầu tỏ ra không tin những gì mình nghe thấy. Trường Vũ tiếp luôn:

- Nhưng dù thế nào, vật đổi sao dời… tình anh vẫn vậy, mãi hướng về em. Dẫu biết muộn màng anh vẫn không thể buộc mình thôi nghĩ và lo lắng cho em.

Ái Ly bất ngờ cao giọng:

- Anh đã biết là muộn màng còn nói ra câu đó để làm gì?

- Để em hiểu trên đời này không phải hễ là đàn ông là ai cũng dễ dàng thay lòng đổi dạ. Để em hiểu rằng trên thế gian này vẫn còn có người yêu em, luôn quan tâm lo lắng cho em.

Ái Ly chợt khóc, cô nói như hét lên:

- Anh đi đi, tôi không muốn nghe. Đừng lấy tôi ra làm trò đùa, anh ác lắm.

Trường Vũ cũng cao giọng:

- Những gì anh nói đều là thật lòng.

- Thật lòng… vậy tại sao trước kia anh không nói với em, đợi đến bây giờ mới nói ra còn có tác dụng gì?

- Trước kia… trong lòng em chỉ có Dương Long, em đã bao giờ để ý đến anh đâu. Anh sợ khi anh nói ra em sẽ cười phá lên bảo anh bỡn cợt em. Anh sợ nếu anh cứ cố làm cho em hiểu em sẽ ngày càng xa lánh anh. Anh sợ khi mình nói ra rồi sẽ không còn cơ hội ở bên cạnh chăm sóc, che chở cho em. Vì yêu em, anh luôn muốn nhìn thấy em cười, anh bất chấp tất cả, dám làm tất cả, chỉ mong em có thể vui vẻ, mong em được hạnh phúc. Anh đã từng nghĩ chỉ cần nhìn thấy em vui vẻ hạnh phúc, anh cũng sẽ vui vẻ hạnh phúc. Có ngờ đâu…

Ái Ly gào lên trong tiếng khóc:

- Anh đừng nói nữa. Anh đi đi.

Trường Vũ bước đến, đưa tay vuốt nhẹ vào đôi má của Ái Ly.

- Ái Ly, em có biết anh sợ nhất điều gì không? Chính là thái độ này của em, khi biết chuyện em sẽ đuổi xua anh, xa cách anh. Nên tình yêu kia anh chỉ có thể giữ trong lòng không dám nói ra. Anh còn sợ một điều nữa là sợ nhìn thấy em khóc, sợ em bị tổn thương. Những ngày qua nhìn em bị người ta tổn thương, nhìn em khóc lòng anh đau biết nhường nào, em có biết không?

Ái Ly bất ngờ xô Trường Vũ ra gào lên:

- Anh đừng nói nữa… Muộn rồi, tất cả đã muộn rồi, em giờ là gái đã có chồng, dù anh có nói gì đi nữa mọi chuyện cũng không thay đổi. Anh đi đi, đi tìm người con gái khác tốt hơn em, rộng lượng hơn em mà yêu thương. Từ nay đừng đến gặp em nữa, đừng lo cho em nữa.

Trường Vũ khẽ thở dài:

- Ly nhi, anh xin lỗi.

Ái Ly ngước mắt nhìn anh. Trường Vũ dịu giọng:

- Hãy xem như anh chưa từng nói với em bất cứ điều gì, có được không? Đừng đuổi xua anh, hãy để cho anh được tiếp tục bên em, lo lắng chăm sóc cho em như trước kia, có được không? Anh hứa sẽ yên phận làm một người anh trai, anh hứa không nói gì nữa. Những lúc em thấy buồn, thấy cô đơn hãy để anh được là nơi cho em trút niềm tâm sự, như trước giờ vẫn vậy, có được không?

Ái Ly cúi mặt:

- Anh đi đi, em muốn được yên tĩnh một mình.

Ái Ly đã nói vậy rồi anh không thể nói gì thêm. Trường Vũ đi rồi Ái Ly đứng lặng một lúc mới bước ra cửa. Xong, cô trở vào ngồi đối bóng đèn đêm, tiếng nói của Trường Vũ cứ lãng vãng bên tai. Ái Ly bưng rượu lên uống một lúc thì gục đầu xuống bàn ngủ thϊếp đi. Trong giấc ngủ mơ màng có giọt nước mắt ứa ra bờ mi cong, đong thành lệ.

Đêm mùa thu. Mưa rơi ngoài hiên tí tách.

Trường Vũ ngồi trong phòng, nốc hết chén rượu này đến chén rượu khác. Từ ngày hôm đó đến nay Ái Ly luôn tránh mặt anh, một cảm giác giá lạnh và trống vắng không thể tả thành lời, cũng từ hôm đó anh chỉ dám làm bạn với rượu không dám đến tìm cô.

Có tiếng gõ cửa.

- Vào đi.

Cánh cửa bật mở. Ái Ly bước vào tiện chân đá cánh cửa cho khép hờ lại. Trường Vũ vừa nhìn thấy cô lập tức đứng phắt dậy, anh không thể tin suốt mấy ngày qua cô tránh mặt anh mà giờ chính cô chủ động đến tìm anh.

- Ly nhi, là em sao?

- Chẳng phải lúc trước anh bảo khi nào em buồn hay cảm thấy cô đơn thì đến tìm anh sao?

- Cậu ta lại làm em buồn sao?

- Chạng vạng anh ta quay về nhưng chỉ ghé vào một lúc rồi lại đi, không nói với em lời nào cả. Đêm nằm nghe tiếng mưa em cảm thấy lạnh và buồn quá, em không ngủ được nên đến tìm anh. Anh cũng đang buồn hay sao mà lại uống rượu một mình?

- Có một chút.

- Cho em uống cùng có được không?

- Em ngồi đi!

- Từ hôm ấy đến nay em đã suy nghĩ rất nhiều về những gì anh nói với em hôm đó.

Trường Vũ không nói gì, anh chỉ im lặng lắng nghe tiếng mưa rơi. Ái Ly rưng lệ nói tiếp:

- Có những lúc em nghĩ… nếu anh nói ra mọi chuyện sớm hơn thì tốt biết mấy. Em sẽ không phải buồn, không phải khóc nhiều như thế này.

- Anh xin lỗi.

Ái Ly cao giọng nói trong nước mắt:

- Anh rõ ràng biết mọi chuyện không thể nào thay đổi được nữa tại sao còn nói với em câu nói đó? Anh đã im lặng lâu như vậy rồi tại sao không im lặng luôn đi, nói ra thì được cái gì? Chỉ làm cho em thêm đau lòng, không thể nào ngừng suy nghĩ về những gì anh nói… Vì sao vậy? Tại sao lại tàn nhẫn với em như vậy?

- Chẳng phải anh đã bảo em hãy quên đi rồi sao, hãy xem như anh chưa từng nói gì. Sao em vẫn nhớ vẫn nghĩ về điều đó làm gì?

Ái Ly cao giọng:

- Anh cho rằng anh nói ra rồi em có thể xem như không nghe thấy, có thể quên đi không nghĩ về điều đó được sao?

Ái Ly vừa nói vừa với tay lấy vò rượu trên bàn tu ừng ực. Trường Vũ vội vàng chụp lại:

- Ly nhi, em đừng uống nhanh như vậy sẽ say đó!

Ái Ly gạt tay Vũ gào lên:

- Em đang buồn, anh mặc kệ em đi.

- Ly nhi.

Ái Ly buông vò rượu. Vũ khẽ thở dài.

- Em nghe người ta nói rượu là phương thuốc giải sầu tuyệt vời nhất thế gian. Anh nói xem điều đó đúng hay không đúng?

- Anh không biết.

- Nhưng em biết. Khi buồn phải uống cho thật say đến khi không còn biết mình là ai mới có thể quên hết những chuyện không vui. Còn uống từng chén như anh sẽ không bao giờ say, nỗi buồn sẽ mãi đeo theo không dứt ra được…

Ái Ly vừa nói vừa bưng cả vò rượu uống. Lần này Vũ không ngăn cô nữa mà anh cũng bắt chước nốc cả vò theo cô.

- Vũ ca… anh nói xem trên thế gian này nỗi đau nào là đau đớn nhất?

- Tử biệt, sinh ly… và còn một nỗi đau nữa là yêu nhau, ngày ngày nhìn thấy nhau mà không giữ được nhau.

Ái Ly ngước mắt nhìn anh. Vũ im lặng một lúc hạ giọng:

- Còn một nỗi đau khổ khác nữa là tự tạo sai lầm không đáng có. Buông bỏ thứ đáng lẽ chỉ cần vươn tay ra là có thể giữ cho mình, để chạy đuổi theo cái không thuộc về mình. Đến khi nhận ra sai lầm thì đã đánh mất tất cả, dù đau đớn, dù ân hận thì cũng muộn màng.

Anh đang nói chính mình, vốn dĩ chỉ cần vươn tay ra là anh có thể giữ được Ái Ly bên mình nhưng anh đã không làm như vậy anh mang cô dâng tặng cho người khác, bây giờ có ân hận cũng đã muộn rồi. Đến bây giờ Trường Vũ mới biết thứ anh luôn cho là đúng lại là một việc làm sai trái. Giúp Ái Ly có được Long không những không khiến cho cô vui vẻ hạnh phúc mà lại liên lụy bốn người phải khổ.

Ái Ly nghe Trường Vũ nói vậy thì ngước mắt nhìn anh, nghẹn giọng hỏi:

- Anh đang oán trách em sao?

- Không, là anh tự trách bản thân…

Vũ bưng rượu lên uống. Ái Ly cũng uống. Ngoài việc mượn rượu giải sầu ra hiện tại cô chẳng biết phải làm gì cả.

- Bây giờ em không biết mình nên làm thế nào. Em không muốn tất cả mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này, em không muốn….

- Nhưng mọi thứ đều do chính em lựa chọn mà, Ly nhi, em quên sao?

- Em không quên, nhưng em thèm được một lần nếm sự ngọt ngào của tình yêu, sự nồng ấm của ái ân… như những gì anh đã nói với em ngày trước.

Vũ im lặng, Ái Ly lại nốc rượu. Chẳng biết thời gian qua bao lâu, chẳng biết cả hai đã uống được bao nhiêu rượu chỉ biết vỏ rượu rỗng rơi đầy đất. Ái Ly gục đầu lên bàn không rõ còn thức hay đã ngủ, Trường Vũ cũng thấy đầu óc mình bắt đầu choáng váng. Mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt cho nỗi buồn mỗi lúc một nặng trĩu tâm tư.

Vũ bước đến đỡ Ly định đưa cô lại giường để ngủ không ngờ vừa xốc cô dậy Ái Ly đã ôm cứng lấy anh. Trong cơn say Ái Ly vừa khóc vừa nói:

- Anh về rồi, cuối cùng anh cũng về rồi… Em cầu xin anh ở lại với em đêm nay có được không? Đêm nay mưa lạnh quá, hãy ôm chặt lấy em… em xin anh đó. Chỉ đêm nay thôi, từ nay về sau em không đòi hỏi điều gì ở anh nữa cả…

Vũ bế Ái Ly đặt lên giường mình, anh không biết lúc bế cô lên đã vô tình cọ quẹt thế nào mà lúc buông cô xuống chiếc áo Ái Ly đang mặc cũng rơi luôn xuống để lộ bờ vai trắng nỏn nà của thiếu nữ thanh xuân. Vũ choàng tay định kéo chiếc áo lên thì Ái Ly lại nhào lên ôm cứng lấy anh, cô khẽ giọng:

- Hôm nay anh chịu ẵm em, có phải anh đã chấp nhận em rồi không? Có phải anh đã nghĩ lại rồi không?

Vũ tuy say vẫn còn một chút lý trí, anh gằn giọng:

- Ly nhi. Em say rồi, mau ngủ đi.

Ái Ly dường như không nghe thấy cô cứ bám dính lấy anh, giọng lè nhè:

- Em không say, em đang tỉnh… em còn biết rõ trước mặt mình là một người đàn ông…

Ái Ly đưa tay vào thắt lưng, liền sau đó mọi thứ bị vứt đi không thương tiếc, cô trần trụi đứng trước anh. Cô hỏi anh:

- Em đêm nay có đẹp không, Long ca?

- Ly nhi…

Vũ nghe rõ trống ngực mình đập, cơ thể vô thức căng cứng. Lúc này nên làm sao là tốt? Còn chưa biết phải làm sao, Ái Ly lại chủ động hôn anh, mọi cảm giác khoảnh khắc chợt vỡ òa. Dẫu biết cô đang ngộ nhận Vũ cảm thấy không tài nào kiềm chế được mình anh bế thốc thân người nhỏ bé trước mặt đặt cô nằm lên giường. Cô uốn éo và cười với anh, anh nhận ra người con gái nằm kia thật quyến rũ, ánh mắt cô như đang mời gọi. Vũ lại là một chàng trai đã trưởng thành, xuân quang trước mắt sao có thể kiềm lòng cho được, anh yêu cô và đây là cơ hội trời ban… không, là cô đang ban tặng cho anh. Y phục trên người anh bình yên rơi xuống, trong đêm mưa gió có niềm hạnh phúc nào bất chợt vỡ òa.

***

Sáng hôm sau, những tiếng leng keng làm Huỳnh Hoa thức giấc. Nghiêng tai lắng nghe có vẻ như là tiếng ai đó dùng binh khí để đấu với nhau. Huỳnh Hoa bật dậy rời khỏi phòng, cô rảo bước theo âm thanh ấy, đến nơi thì thấy Hồ Kỳ và Tuấn Kiệt đang tỷ kiếm buổi sáng. Huỳnh Hoa chầm chậm đến gần, khoanh tay đứng nhìn hai người bọn họ quyết đấu. Hồ Kỳ chợt cao giọng:

- Quyên nhi, đã đến rồi hay là xuất thủ luôn đi.

Huỳnh Hoa mỉm cười đáp lời:

- Được thôi.

Cô tung người nhảy vào giữa vòng chiến, nhẹ nhàng lách người tránh khỏi thế công của Hồ Kỳ, co tay búng vào lưỡi kiếm của Kiệt cho nó lệch đi. Cô làm việc ấy bình thản như đang đi dạo vườn hoa, vươn tay ve vuốt những nụ hoa tươi. Thấy Huỳnh Hoa tránh được thế công, Hồ Kỳ và Kiệt lập tức biến chiêu. Tuy bị hai người vây công nhưng Huỳnh Hoa lại tránh né tiếp chiêu một cách uyển chuyển nhẹ nhàng chỉ với hai bàn tay không. Ba người chiết chiêu được một lúc thì Kiếm Bình đi ngang qua, thấy vậy cao giọng hỏi:

- Quyên nhi, một đấu hai mà con nhởn nhơ như vậy à, tiếp cả thúc phụ nữa nhé!

Không đợi cô có ý kiến gì, Kiếm Bình rút kiếm lao thẳng vào. Tiếp đó có tiếng người cao giọng:

- Tiểu thư, chúng tôi vào luôn nhé.

Cũng không đợi Huỳnh Hoa trả lời, Đông và Tứ Bình cùng rút kiếm nhảy vào tấn công. Thế trận trở thành năm người cầm kiếm đánh một người tay không. Huỳnh Hoa kêu lên:

- Gian quá.

Đông cười nói:

- Với đại tỷ không gian không được.

- Tiểu quỷ.

“Roạt”

Trong tay Huỳnh Hoa xuất hiện thanh đoản kiếm, Đông còn đang định nói thêm gì thì kiếm của Huỳnh Hoa đã lướt đến trước mặt, anh vội vàng né tránh, quên béng câu định nói tiếp theo là gì. Tuy tránh được nhưng Đông thấy rõ nhúm tóc mình lả tả rơi trước mặt. Đây là chiết chiêu buổi sáng của người nhà nên cô nương tay đấy thôi chứ nếu là giao đấu thực thụ thì Đông coi như xong rồi.

Sáu người cùng tỷ kiếm, kiếm pháp ai cũng mỗi lúc một nhanh dần. Tuy vậy Huỳnh Hoa vẫn có thể phân tâm nói chuyện với những người đang tỷ kiếm với mình. Cùng lúc Hải Bằng và Hồ Viễn đi ngang qua thấy cảnh ấy thì kinh ngạc dừng lại để xem. Kiếm Bình cao giọng:

- Viễn huynh, Bằng đệ cùng vào không?

Cả hai người họ cùng lắc tay. Hồ Viễn cười nói:

- Lát nữa ta phải lên đường rồi có vài chuyện muốn căn dặn tụi nhỏ, mọi người cứ tự nhiên.

Hải Bằng và Hồ Viễn đứng xem một lúc rồi quay lưng bước đi. “Cuộc chiến” giữa sáu người vẫn tiếp tục. Thêm lúc nữa, Kiếm Bình và Hồ Kỳ cùng máy mắt với nhau. Huỳnh Hoa khẽ nở nụ cười tà mị. Kiệt, Bình và Đông thấy hai người kia có ý cũng ứng biến theo, cả năm người cùng ra chiêu sát thủ. Không biết vì đây là chiết chiêu chơi nên họ ra tay quá chậm hay Huỳnh Hoa quá nhanh. Cả năm người chỉ cảm thấy vũ khí mình bị sức mạnh kinh người đẩy cho bật lùi lại cùng lúc đó trước mặt Hồ Kỳ và Kiếm Bình có hai thớ vải cùng lúc rơi xuống, đó là mảnh vải Huỳnh Hoa rọc ngay ngực họ. Cả năm người cùng kinh ngạc nhìn nhau, Huỳnh Hoa mỉm cười thu kiếm. Hồ Kỳ và Kiếm Bình cũng thu kiếm lại. Kiếm Bình không nén được kêu lên:

- Quyên nhi, hay lắm.

Đông bước đến quàng tay qua vai Huỳnh Hoa như đôi bạn trai. Anh cợt giọng:

- Đại tỷ võ công cao thế này có dự định thu nhận đồ đệ nào chưa. Hay là để đệ bái tỷ làm sư phụ, tỷ chỉ cần truyền thụ cho đệ một nửa thôi đệ có thể đi lại trên giang hồ mà không cần nhìn mặt ai rồi.

Huỳnh Hoa nhếch môi:

- Cậu muốn ta truyền thụ võ công thật à? Tiểu quỷ, tâm ý của cậu đừng tưởng ta không biết. Tâng bốc ta không phải cần ta dạy võ công mà là muốn nhờ chuyện khác, có đúng không?

- Tỷ… sao biết được hay vậy. Tỷ nghe lén đệ…

Huỳnh Hoa bất ngờ co tay gõ ngay giữa trán Đông, anh kêu lên:

- Ao.

Huỳnh Hoa hừ giọng:

- Ta không cần nghe cũng biết.

- Tỷ biết?

Huỳnh Hoa kề tai Đông nói khẽ:

- Việc của Tiểu Thanh phải không?

Đông nhảy dựng lên:

- Sao tỷ biết?

Huỳnh Hoa khẽ giọng:

- Ta thấy hai người ngày nào cũng dính lấy nhau nên đoán thế…

- Tỷ.

Mặt Đông đỏ bừng lên, ai nấy kinh ngạc nhìn nhau. Huỳnh Hoa co tay búng nhẹ vào má Đông, cười cười:

- Con trai gì mà lại, hở chút đỏ mặt. Ta làm mai thì được gì nào?

- Đầu heo.

Huỳnh Hoa đưa nắm tay lên, từ từ mở ra, một ngón rồi hai ngón, cuối cùng xòe nguyên bàn. Đông kêu lên:

- Năm cái đầu heo?

Huỳnh Hoa hừ giọng:

- Là năm con heo đó.

- Tỷ ăn đường nào mà dữ vậy?

- Ta có bảo ăn một mình đâu.

- Tỷ…

Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Chuyện của Thanh nhi và cậu ta không có quyền quyết định. Thanh nhi bây giờ là nghĩa nữ của cha mẹ ta muốn gì thì cậu nói với cha mẹ ta đi. Cha mẹ ta rất dễ dãi…

Huỳnh Hoa đang khẽ giọng chợt kêu to:

- Cha, Đông có chuyện muốn nói với cha.

Hồ Kỳ đang định quay đi làm việc bất ngờ bị gọi nên dừng lại. Huỳnh Hoa vỗ một chưởng vào lưng Đông làm anh cưỡng không được chạy thẳng đến trước mặt Hồ Kỳ. Anh ấp úng:

- Con… con…

Hồ Kỳ hiền từ hỏi:

- Cậu có chuyện gì?

- Dạ con… muốn xin phép lão gia cho con được cưới… cưới…

- Cưới ai?

Đông còn ngập ngừng chưa nói được là muốn hỏi cưới Tiểu Thanh thì… có tiếng quát kinh hoàng bật lên:

- Đồ súc sinh.

Giọng ấy chừng như quen quen nhưng quá lớn làm ai nấy giật mình, thắc mắc không biết chuyện gì xảy ra hơn là muốn biết ai vừa mới "la làng". Kiếm Bình cau mày lẩm nhẩm:

- Chuyện gì thế nhỉ.

Vì hiếu kỳ tất cả mọi người lao nhanh về phía vừa có tiếng hét bật ra. Đến nơi mọi người mới thấy một nam một nữ mình trần như nhộng bị lôi ra giữa sân, Hồ Viễn vung chiếc roi ngựa quất liên lục vào hai người bọn họ. Hải Bằng đứng cạnh vội chụp tay Hồ Viễn, giữ lại:

- Viễn huynh từ từ đã, chuyện gì cũng từ từ nói.

Hồ Viễn gạt tay Hải Bằng tiếp tục đánh xối xả vào hai người dưới đất. Chẳng cần biết người đang bị đánh kia là ai, Huỳnh Hoa chạy lại chộp tay Hồ Viễn kéo sang bên, cô quát lên với hai kẻ kia:

- Vào phòng mặc y phục lại ngay.

Hai người kia phóng nhanh vào phòng đóng ầm cửa lại. Hồ Viễn giằng tay ra khỏi tay Huỳnh Hoa liền lao về phía cửa phòng. Huỳnh Hoa phóng đến chắn lại, kêu lên:

- Thúc phụ, bình tĩnh đã.

Hồ Viễn mặt hầm hầm nắm vai Huỳnh Hoa hất sang bên ông đạp cửa xông thẳng vào phòng. Hai người kia chỉ vừa kịp khoác bộ đồ lên người thấy Hồ Viễn vào vội quỳ ngay xuống. Lần này thì Hồ Viễn rút kiếm vung lên định bổ xuống. Huỳnh Hoa nhào ngay lại chụp tay Hồ Viễn dụng lực gạt mạnh, thanh kiếm văng ngay vào vách. Lần này cô giữ chặt tay cánh tay ông để ông không thể giằng ra. Tay bên kia cũng bị Hải Bằng giữ chặt, Hồ Kỳ bước vào vừa ngạc nhiên vừa lo lắng hỏi:

- Viễn đệ, có chuyện gì vậy?

Bên ngoài có vài con mắt tò mò nhìn vào. Huỳnh Hoa liếc sang quát lên:

- Đông, đóng cửa.

- Dạ.

Hồ Viễn nhìn chầm vào hai người đang quỳ trước mặt mình, áo quần xốc xếch mà mặt đỏ bừng bừng. Ông đang rất tức chỉ còn một chút nữa là lửa giận bốc lên tới đầu, Hồ Viễn thở hồng hộc để cố giữ bình tĩnh, ông luôn khϊếp sợ Hồ Kỳ nên Hồ Kỳ đã lên tiếng ông không thể điên tiết nữa. Nhìn quang cảnh chăn màn tán loạn, áo quần vương vãi mọi người cũng lờ mờ hiểu được vài chuyện. Và hai người đang quỳ trước mặt Hồ Viễn không ai khác là Trường Vũ và Ái Ly. Hồ Viễn thở một lúc mới nói:

- Hôm nay ta và Bằng đệ có chuyến tiêu xa, ta đang định đến căn dặn Vũ nhi làm giúp vài chuyện khi ta vắng nhà rồi lên đường. Ta gõ cửa nhưng không ai trả lời, cửa lại khép hờ… ta nhìn vào thì thấy… thấy hai đứa nó… nằm bên nhau mà ngủ, người không mảnh vải che…

Hồ Viễn đang nói bất ngờ hét lên:

- Trời ơi, tại sao Hồ Viễn ta lại có một đứa con gái không ra gì như thế này. Thân đã có chồng rồi mà lại còn… Trời ơi tức quá, tao gϊếŧ chúng mày.

Hồ Viễn giằng tay ra khỏi tay Hải Bằng và Huỳnh Hoa định nhào lại đánh một chưởng vào đầu Ái Ly thì Trường Vũ vội đứng phắt dậy lao ra đứng chắn trước Ái Ly. Anh kêu lên:

- Sư phụ, có gϊếŧ thì hãy gϊếŧ con, lỗi là ở con, con nhất thời không kiềm chế được mình nên làm bậy. Xin sư phụ phạt con đừng phạt Ly nhi.

Hồ Viễn không còn kiềm chế được nữa, bàn tay phải ông giơ lên một quầng sáng tỏa ra do những luồng khí di chuyển nhanh tạo nên. Hồ Viễn không ngần ngại đập thẳng về phía trước, ai nấy kinh hoàng một chưởng này đập vào hai người kia nếu không chết cũng tàn phế cả đời. Huỳnh Hoa đứng gần Hồ Viễn nhất cũng thoáng giật mình, cô vươn tay ra vỗ một chưởng vào bên dưới cánh tay ông. Cánh tay Hồ Viễn bật lên, chưởng lực của ông phóng thẳng vào sà nhà, sà nhà gãy răng rắc rơi ầm ầm xuống. Kiếm Bình quát lên:

- Hai đứa ngốc, đứng xa ra một chút.

Trường Vũ giật mình kéo Ái Ly tránh xa Hồ Viễn. Hồ Kỳ bước đến giữ tay Hồ Viễn lại, gằn giọng:

- Viễn đệ đừng nóng nãy như vậy. Có chuyện gì cứ đem luật công ra giải quyết, nhưng trước hết hỏi rõ mọi chuyện đã. Trường Vũ, ta hỏi cậu, Ly nhi là gái đã có chồng sao cậu lại làm như vậy. Là cậu dụ dỗ Ái Ly về phòng rồi giở trò có đúng không?

Trường Vũ ngập ngừng:

- Con… không… con…

Lòng Trường Vũ bây giờ rối bời bời không biết phải nói sao cho suôn sẻ. Thật sự trong chuyện này anh hoàn toàn không có ý muốn làm hại Ái Ly. Nhưng đang đêm cô lại tìm đến anh và chủ động hiến dâng, trong khi anh cũng là người có máu thịt có du͙© vọиɠ. Thử hỏi trong cảnh đó ai lại ngoảnh mặt làm ngơ.

Hồ Kỳ tiếp luôn:

- Trong phòng có rất nhiều vỏ rượu rỗng, có phải vì rượu… Hai cái chén, hai đứa hôm qua cùng uống rượu với nhau phải không?

Vũ gật đầu thừa nhận. Hồ Viễn quát lên:

- Ái Ly trước giờ có khi nào uống rượu, tại sao bây giờ lại uống rượu. Ly nhi, con nói đi, tại sao con lại uống rượu?

Ái Ly thấy cha làm dữ cũng run bắn lên:

- Tại… con buồn.

Hồ Viễn vẫn hét ầm ầm lên:

- Buồn cái gì, tại sao lại buồn? Tại sao lại uống rượu với người con trai xa lạ để xảy ra cớ sự? Nói mau!

Ái Ly quỳ xuống ôm chân Hồ Viễn khóc òa lên:

- Con xin lỗi cha… con xin lỗi…

- Con bị tên tiểu tử này ức hϊếp ra sao, nói đi cha làm chủ cho.

- Là lỗi của con.

Hồ Viễn quát lên:

- Nói bậy gì vậy. Trường Vũ cưỡиɠ ɧϊếp con phải không, nó dọa nạt con phải không, nó không cho con nói sự thật phải không?

Ái Ly lắc đầu. Hồ Viễn lại vung lên định đánh một chưởng vào Trường Vũ. Huỳnh Hoa nhanh tay hơn túm lấy Trường Vũ kéo sang bên nên chưởng đó đánh thẳng vào chiếc giường, nó vỡ tan tành. Hồ Kỳ cao giọng vẻ tức giận:

- Viễn đệ, nghe lời ta bình tĩnh lại!

- Đệ không bình tĩnh được.

Trường Vũ toát mồ hôi hột khi vừa thoát chết trong gang tấc. Anh quỳ sụp xuống kêu lên:

- Sư phụ, là con có lỗi. Người trừng phạt con thế nào con cũng chịu, gϊếŧ chết con cũng được. Nhưng trước khi người xuống tay xin cho con nói vài lời.

Hồ Viễn quát lên:

- Còn gì để nói.

- Có một sự thật con đã giấu mọi người từ rất lâu rồi.

- Là chuyện gì?

- Con… yêu Ái Ly… và một chuyện nữa.

Mặt Hồ Viễn vẫn còn đang đỏ bừng bừng:

- Còn gì nữa?

- Là giữa Ái Ly và Dương Long chưa có gì với nhau cả.

Trường Vũ nói rồi quay sang nhìn Ái Ly, khẽ giọng:

- Ly nhi, giờ thì anh nói ra tất cả rồi, anh có lỗi với em.

- Anh….

Ái Ly nghẹn lời. Hồ Viễn vừa kinh ngạc vừa giận quát ầm lên:

- Nghĩa là sao, nói mau.

Ái Ly bật khóc:

- Tại sao vậy, anh hứa là không nói ra sao lại không giữ lời?

Vũ choàng tay ôm Ly vào lòng, nói như tâm sự:

- Ly nhi, anh có lỗi với em. Anh yêu em, luôn muốn em được hạnh phúc, anh không bao giờ dám mơ một ngày nào em sẽ thuộc về mình. Những tưởng trước kia anh làm mọi việc để giúp em, kể cả lập kế giúp em có được Dương Long thì em sẽ sống vui vẻ hạnh phúc bên người đàn ông đó. Nào ngờ, em chẳng những không có được niềm vui mà suốt ngày buồn khổ, nhìn em như vậy anh đau lòng lắm. Anh không muốn nhìn thấy em ngày nào cũng tìm anh và khóc nức nở nên anh quyết định nói ra hết mọi chuyện. Anh xin lỗi em, Ly nhi. Anh không dám mong em sẽ tha thứ, không dám mong em sẽ chấp nhận anh. Chỉ hy vọng sau khi anh nói ra sự thật em sẽ trở lại cuộc sống trước kia, trả ai về tình yêu của người ấy. Tuổi xuân em còn dài, hãy tìm cho mình một người đàn ông xứng đáng hơn Long, tìm một tấm chồng bằng tình yêu chân chính chứ không phải bằng thủ đoạn, chỉ như vậy em mới mong có được những ngày tháng vui vẻ. Ly nhi, là anh đang muốn tốt cho em, em có biết không?

Hồ Kỳ trầm giọng:

- Trường Vũ, cậu vừa nói gì, kế hoạch gì, Dương Long và Ly nhi thế nào?

Trường Vũ liếc nhìn sang Ái Ly, thấy cô cúi đầu không nói gì anh thấp giọng đáp:

- Con nói là chuyện Ly nhi và Dương Long trở thành vợ chồng trên danh nghĩa là do âm mưu an bày từ trước và người sắp đặt mọi chuyện chính là con.

Hồ Kỳ gằn giọng:

- Nói rõ ràng ra xem.

Trường Vũ lại liếc mắt nhìn sang Ái Ly, anh có chút ngập ngừng.

- Chuyện là… Ái Ly yêu tha thiết Dương Long nên khi biết cậu ấy sắp cưới nhị tiểu thư thì không cam lòng. Ly nhi tìm con cầu xin con giúp cô ấy, nếu không cô ấy sẽ tự sát. Con thấy cô ấy như vậy không cầm lòng được nên bày cách cho Ly nhi, bảo cô ấy gọi Dương Long ra ngoài chuốc rượu mê rồi an bày mọi chuyện. Thực chất Dương Long và Ái Ly chưa có gì với nhau hết. Theo kế hoạch chỉ cần để sư phụ và các bá phụ phát hiện họ nằm bên nhau có thể dùng trách nhiệm để ràng buộc hai người họ lại. Nhưng mọi chuyện không như mong đợi, dù Dương Long có làm chồng trên danh nghĩa với Ly nhi thì trong lòng cũng chỉ có mỗi nhị tiểu thư. Mang tiếng có chồng nhưng ngày nào Ly nhi cũng chịu cảnh phòng không chiếc bóng, Dương Long chẳng những lạnh nhạt mà con thô bạo với cô ấy rất nhiều lần. Ly nhi không dám nói với sư phụ chỉ khóc một mình rồi tìm con để cùng uống rượu. Con không chịu được, con không thể nhìn Ly suốt ngày bị con quỷ dữ Dương Long hành hạ.