Câu đó giải thích cho sự hóm hỉnh hài lòng của anh, tôi nhẹ nhõm nghĩ. Anh chưa bao giờ hạnh phúc đến thế khi đập vài đối thủ trong cuộc trả giá. Giá như tâm trạng ấy sẽ không mất đi cho đến tận sáng mai…
“Nào, chàng trai.” Giọng anh đượm vẻ dữ dội quen thuộc. “Uống món rượu bổ của mày đi và đừng giữ anh lại đây suốt đêm.”
Anh tự nâng bản thân mình lên và đứng cạnh tôi, hiện ra lờ mờ bên cạnh giường trong khi tôi uống. Hình dáng đầy đe dọa ấy gợi cho tôi nhớ về Battista, và tôi vội vã muốn anh đi nên không thể nếm được vị của món đồ uống. Vị đặc sệt của tử đinh hương trong miệng khi tôi đặt cái tách xuống và đưa nó lại cho anh.
“Mày uống như một đứa say có kinh nghiệm! Giờ nằm xuống đi” – giọng anh giữ một sự khuây khỏa kỳ lạ – “và hãy ngủ nào. Anh sẽ nói với Celia chuyện gì thay đổi vào buổi sáng.”
Tôi thẫn thờ gật đầu. Tôi đã nghĩ tôi quá kích động để có thể ngủ, nhưng vị của món rượu thuốc đậm trong miệng, và mí mặt tôi nặng trĩu đến mức tất cả ý nghĩ vây xung quanh bỗng nhiên chẳng còn quan trọng. Mắt tôi nhắm lại trước khi Antonio đến cửa, và tôi không thể phân biệt được những bóng người băng qua anh và đến bên giường tôi là thật, hay chỉ là một phần của giấc mơ đến quá đỗi nhanh.
Tôi thức dậy trong căn phòng trước đây tôi chưa bao giờ thấy.
Tôi đang nằm ngửa trên một chiếc giường cứng cáp, và chật hơn chiếc giường của chính tôi, trong bóng tối đe dọa sát cạnh bên. Ngọn đuốc cháy ở nơi nào đó, quẳng những ánh lửa bập bùng của sắc vàng trên trần nhà như điểm tô thêm cho chiếc l*иg bằng đá, và hai bóng người đang cúi xuống qua tôi. Tôi cố nâng đầu lên, nhưng cơn đau tràn qua người dữ dội đến mức khiến tôi khẽ rên và nhắm mắt lại lần nữa.
“thằng nhỏ chưa chết.” Giọng một người đàn ông lên tiếng phía trên tôi, nghe gần như hân hoan, và tôi tự hỏi tại sao gã ta lại quan tâm.
“Mày nên cám ơn Chúa vì điều đó, Tomasso yêu quý của tao.” Giọng thứ hai du dương và đầy học thức. “Nếu tên đó chết, không ai trong chúng ta sẽ thấy tuổi già đâu. Ngài ấy hỏi tên đó đến năm mươi lần kể từ khi mày mang tên đóđến đây.”
Người đầu tiên khẽ huýt sáo. “Giữa quá nhiều thứ như thế! Nữ Công tước trong những chứng cuồng loạn, cả đất nước trong náo động, và ngài ấy muốn tin tức ngu ngốc về một chàng trai!
“chàng trai này dường như quan trọng. Nhiều hơn so với tao đoán…” Từ ngữ tan đi một cách tư lự.
“Chà, thằng nhỏ là một đứa khá xinh đẹp, nhưng không phải khẩu vị của tao. Trông ốm đói quá mức.”
“Mày ở đây để canh giữ hắn ta, Tomasso yêu quý của tao, không phải nhảy bổ vào hắn ta” Người còn lại nói nhẹ nhàng và hờ hững. “Tao khuyên mày đừng chạm đến nó sợ rằng ngài ấy sẽ nghe. Dù vậy, đúng thật.” Giọng nói giòn tan thay đổi. “hắn ta là một mảnh đẹp đẽ – đủ tốt để thu ngắn một đêm dài.”
“Mày biết gì về chuyện đó, Piero?” Giọng Tomasso đang giễu cợt.
“Biết đủ, bạn yêu, tin tao đi! Vậy nhưng tao tự hỏi điều gì khiến ngài ấy hỏi liên tục đến mức ấy.”
“Sao, có phải ngài ấy quá sốt sắng?”
“Anh bạn, chúng ta đã không có gì ngoài thằng nhóc kể từ khi ngài ấy thấy nó ” Giọng cười của Piero kéo dài và cao vυ"t, một tiếng rung vô nghĩa. “Cho đến khi ngài ấy tìm ra nó là ai và làm cách nào chạm tay vào nó tất cả mọi nơi như một vườn gấu. Bọn tao đã phải lục tung tất cả con đường trong thành phố để làm ngài ấy hài lòng, và giờ đây tao được ủy quyền giám sát nó cho đến khi ngài ấy tìm ra khoảng thời gian rỗi để nói chuyện.”
Tôi nên quan tâm, tôi ngốc nghếch nghĩ. Họ đang nói về tôi, và những gì họ nói là quan trọng. Nhưng tôi không thể để tâm, ngay cả không thể khiến bản thân tôi hiểu được; tâm trí tôi là một mớ lẫn lộn giữa mơ và thực. Từ ngữ của họ vô nghĩa; tôi nghe họ, nhưng nhận thức về họ chảy trôi đi khỏi tôi như những gợn sóng bên trên một thi hài chết đuối.
“Như thế này bao lâu rồi?”
“Có Chúa mới biết. ‘Piero,’ ngài ấy nói, ‘Piero phi thường của ta sẽ giữ cô chàng trai ấy gần đây cho ta, dù đòi hỏi mới nhất này có quá đáng. Ta không tin bất kỳ ai khác dâng chàng trai lại cho ta một cách an toàn.’ Dù đòi hỏi quá đáng mới nhất này không có bất cứ đầu mối nào.”
Tomasso chửi thề. “Và ta phải nâng niu một thằng nhỏ ốm yếu trong những mái vòm này đến khi ngài ấy rãnh rỗi! Bằng với tất cả các vị thánh!”
“Ngài ấy vẫn chưa thể gọi nó ” Piero cảnh báo. “Ngài ấy không thể, cho đến khi nói chuyện xong với nữ Công tước.”
“Ngài ấy nói chuyện với mụ phù thủy già đó! Nhưng lại lảng tránh mụ ta như thứ bệnh dịch hạch!”
“Ngài ấy không thể làm việc đó ngay bây giờ, bạn ạ. Mụ đã viết cho ngài một lá thư ngay thẳng, ‘thưa Đức ngài’ đến cả nhiều lần, van nài mụ có thể có một cuộc nói chuyện riêng tư với ngài ấy hay không. Ngài không thể từ chối mụ.”
“Ngài ấy sẽ không thích nó đâu.” Trong giọng Tomasso nghe thấy cả âm thanh tiếng cười nhăn nhở. “Chúng ta biết Gratiana có ý gì với ‘một cuộc nói chuyện riêng tư’.”
Tối cố quay đâu để nhìn gã ta, nhưng việc di chuyển khiến cảm giác buồn nôn đấm vào đầu tôi lần nữa. Nó dâng lên trong cổ họng, làm tôi nghẹn thở, và trong thoáng chốc tôi nghĩ mình sẽ nôn ra; rồi cơn nôn mửa qua đi và tôi lại nằm bất động, vã mồ hôi.
“Tao đã phải cho nó một liều quá mạnh.” Tomasso thô lỗ nói.
“Thật vậy, tao nghĩ mày quá mạnh tay.” Tôi cảm thấy một sự chạm vào lạnh ngắt trên vầng trán nóng hổi của mình. “Mày không biết sử dụng bộ não mày, như thường lệ. Mày cho một chàng trai ốm yếu liều lượng đủ cho một tên lính cường tráng – và nó cần ăn đầy đủ trước khi uống thuốc.”
“Tao không thể biết điều đó!”
“Không, nhưng Công tước sẽ không nghĩ thế.”
“Mày biết suy nghĩ ngài ấy mà, tất nhiên…”
“Dĩ nhiên, Tomasso yêu quý của tao! Còn ai có thể biết được, nếu tao không biết?”
Âm thanh tên của Công tước đâm qua tôi như một nhát đâm của ngọn giáo. Không thể tin được, tôi buộc mắt mình mở ra, cố gắng bắt tâm trí mù mờ làm viêc; từ ngữ chẳng có nghĩa lý gì, nhưng chúng làm tôi lạnh cóng
“Nhìn kìa.” Tomasso sắc bén nói. “thằng nhỏ đã tỉnh.”
Ai đó cúi xuống tôi, và tôi thấy bản thân mình được nâng lên và một chiếc gối được đặt dưới bờ vai mảnh dẻ. Giọng Piero thì thầm. “Nhắm mắt lại nào! Giờ thì tao đã hiểu tại sao…” Rồi anh ta đanh thép gọi phía trên đầu tôi. “Đem nước tới đây, Tomasso, và đưa nó cho em ấy; rồi đi và đem thầy thuốc của Công tước lại đây, nhanh lên!”
Nước anh ta đổ vào môi tôi là thứ mát mẻ nhất, ngọt ngào nhất trên thế giới. Tôi nuốt nhanh xuống, nhưng chiếc ly bị rút lại.
“Từ từ thôi nào, chàng trai từ từ thôi.” Tiếng Piero thích thú. Dù vậy tôi không thể thấy rõ ràng; anh ta chỉ là một giọng nói, và là một hương thơm mơ hồ dày đặc, giả tạo đến ngọt ngào.
“Tôi đang ở đâu?” Tôi không thể tin được giọng thì thầm khản đυ.c, mỏng tang của chính mình.
“em sẽ sớm biết thôi.” Tôi cảm giác anh ta căng thẳng. “Mày đã đi đem lão thầy thuốc chết dẫm đó đến chưa, Tomasso?”
“Lão ta đang đến.”
“Lão tốt hơn là nhanh lên. Tao sẽ không khıêυ khí©h mạng sống lão – hay của mày, bạn thân – nếu em này chết trên tay chúng ta.”
“Đó không phải lỗi tao, Piero. Mày sẽ nói với Công tước cho tao, và nói với ngài tao không có ý gây hại cho chàng trai ấy…”
Hoang mang, hoảng sợ và cảm giác tiếc thương mơ hồ cho nỗi sợ rõ rệt của Tomasso, tất cả đang trộn lẫn trong tôi. Bất giác giấc ngủ là thứ quan trọng nhất trên thế giới, và tôi thϊếp đi.
Tôi đã có những giấc mơ khác sau giấc mơ đầu tiên – giấc mơ mà tôi nhớ rất rõ – nhưng chúng luôn giống nhau. Tôi thấy một gương mặt lạ lùng vậy mà sao quen thuộc quá, một gương mặt quyến rũ và đôi mắt quỷ dữ; tôi không thể nhớ tôi đã thấy nó ở đâu, và tôi có nửa tin rằng mình đã sáng chế ra gương mặt ấy trong khi ốm. Khi choàng tỉnh lần nữa, bóng tối và không khí nhớp nháp khó chịu đâm nát phổi tôi, và một bóng hình cạnh bên giường
Một giọng nói lên tiếng, “Đừng cố di chuyển. Con đang rất ốm.”
Tôi ngước lên chăm chú nhìn vào khuôn mặt vàng vọt phía trên, gây bối rối nhiều hơn là làm hoảng sợ. “Ông là ai?”
“Ta là Cha Vincenzo.” Người đàn ông dỗ dành nói, cứ như tôi nên được cam đoan bởi tên ông, và tôi thấy ông mặc chiếc áo choàng một vị linh mục của Jesuit.
“Ta chăm sóc con trong khi con lên cơn sốt.”
Tôi liếʍ môi. “Không phải bệnh truyền nhiễm chứ ạ?”
“Không phải thứ bệnh dịch con nhắc tới, dù nó cũng đủ gây hại. Không,con uống thứ gì đó khiến con lên cơn sốt.”
Tôi chỉ có thể hiểu câu cuối ông nói gì, nhưng tôi gật đầu. Điều đó chẳng lạ lùng lắm; nhiều người đột ngột bị bệnh trong thứ thời tiết như thế này, khi thức ăn và nước uống nhanh chóng ôi thiêu. Antonio hẳn phải gửi tôi đến một bệnh viện thông thường để được săn sóc bởi những thầy tu – anh khó chịu đựng nổi tôi khi tôi khỏe mạnh, và sẽ chẳng bao giờ chăm sóc tôi khi tôi ốm đau.
“Con đã ở đây bao lâu rồi?”
“Hơn hai ngày. Uống cái này đi.” Một chiếc tách được đưa tới môi tôi. “Và đừng dùng sức khỏe của mình vào những câu hỏi; có đủ thời gian cho con làm việc đó khi nào tâm trí con rõ ràng lần nữa.”
Tôi uống và nằm xuống trở lại. Không là vấn đề khi tôi không biết tôi đã đến đây bao lâu; cơn đau vẫn hành hạ tôi, và tôi cảm giác quá sức mệt lử để mà quan tâm. Tôi không có gì để làm ngoài vâng lời vị linh mục nghiêm nghị trẻ tuổi, và tôi hết sức sẵn lòng làm thế. Trong tình trạng yếu ớt của mình, tôi không biết đây là quá khứ hay tương lai, chỉ có sự dễ chịu của hiện tại, hay rắc rối về giấc ngủ bấy giờ, hoặc giả là khi tỉnh giấc – ngày và đêm không thể phân biệt với nhau, vì bất cứ khi nào tôi mở mắt, những ngọn đuốc giống hệt cháy lên chọc thủng cùng thứ bóng tối đó, và vị linh mục ở đây.
Tôi đang nằm, nửa trong giấc ngủ khi nghe những giọng nói gần bên, trộn lẫn với những sự vồ chụp vỡ vụn của cơn mơ đầy trong ý nghĩ. Chúng đến từ bên ngoài cửa, và khi lắng nghe, tất cả cơn buồn ngủ bay khỏi tôi, và tôi nằm đó với đôi tai căng ra, chăm chăm không tỉnh táo nhìn vào những bóng người phía trên.
“Ta không thể cho phép điều đó. Còn quá sớm. Chàng trai chỉ mới bình phục phân nửa.” Có sự nhắc nhở sắc bén lo âu trong giọng nói ở tông thông thường của Cha Vincenzo. Giọng trả lời ông cao the thé và vang dội, giọng nói tôi đã nghe trong mơ.
“Cha nói ngược lại với kỹ xảo của chính cha đấy, Cha thân yêu. Những gián điệp nói cho ta hiện tại em ấy đủ khỏe để rời khỏi giường, và Công tước đã hỏi em ấy đến sáu mươi lần trong một giờ. Ta không thể trì hoãn việc này lâu hơn nữa.”
“Ta van ngài, hãy thuyết phục ngài ấy thêm vài đợt khác. Việc Đức ngài làm sẽ trở thành việc của ác quỷ mất.”
“Và còn gì khớp hơn nữa chứ?” Người đàn ông kia phá ra cười. “Ta vô cùng tin chắc chính bản thân ngài ấy là ác quỷ. Cha thân, cam chịu đi, và trao người được chăm sóc của cha cho ta – ngài ấy sẽ không bị thuyết phục đâu.”
“Vậy thì lần nữa với ngài ấy. Nói với ngài ấy rằng giữ một khoảng cách sẽ tốt hơn cho mục đích của ngài.”
“Vậy nên ta đã nói với ngài yêu cầu của cha và viện ra những lý do cho đến khi không còn biết gì để nói. Chẳng có ích gì đâu; Đức ngài đang trở nên mất kiên nhẫn.”
Một sự im lặng và rồi người đàn ông bật cười, thứ âm rung lên vô nghĩa mà tôi còn nhớ. “Sao nào, Cha, có phải cha đang mưu toan cứu chàng trai ấy?”
Giọng Cha Vincenzo chua xót. “chàng trai này là một người ngây thơ, thưa ngài della Quercia. Em ấy tin bản thân mình đang ở trong một bệnh viện thông thường, và nghĩ em ấy được giữ lại đây trong khi ốm; em ấy không biết bất cứ gì về việc bằng cách nào và tại sao lại đến đây.”
“Thành quả của Tomasso Galleotti.” Tên đàn ông nghe thích thú. “Hắn cho nó một liều thuốc ngủ quá mạnh – và trả giá bằng cần cổ của mình. Ngay khi Công tước nghe rằng phần thưởng của ngài gần như chết, ngài đã lôi Tomasso ra và treo cổ hắn.”
“Ngài ấy quan tâm nhiều đến thế sao?” Cha Vincenzo sắc nhọn hỏi.
“Đủ để hoàn thành công việc đó! Ngài ấy đã giải tán hội đồng và yêu cầu những cuộc hoan lạc vào chính ngay đêm nay. Và với nữ Công tước, chỉ có một thằng gan dạ mới nói đến bà ấy – họ đã ở cùng nhau một mình trong nửa giờ, và giờ đây bà ấy bị lưu đày và đi khỏi.”
“Vì tội gì?”
“Có ai nói được chứ?” Tôi có thể nghe tiếng nhún vai của người đàn ông trong giọng gã. “Bà ấy đã đi, và đó là kết thúc. Giờ tất cả tâm trí của Đức ngài dồn về việc này, và ta được gửi tới để mang tù nhân của cha đi.”
Tim tôi đập dữ dội. Dường như là không thể rằng tôi có thể trở thành một người tù trong suốt lúc này và đã không biết – nhưng việc đó giờ đây có ý nghĩa nhiều hơn so với những ý nghĩ vô nghĩa tôi nghĩ trước kia. Sự im lặng, cô độc, một vị linh mục săn sóc tôi: giờ tôi chú ý những chấn song quanh cánh cửa nặng nề, và nhận ra bóng tối trong phòng là vì thế. Tôi nhớ những câu chuyện tàn nhẫn tôi đã nghe được về ngục tù dưới Palazzo della Raffaelle, nơi Công tước Carlo nhốt những tên tội nhân không bao giờ thấy ánh sáng ban ngày.
Những ý nghĩ quay tròn, hoảng hốt, khi vị linh mục lên tiếng lần nữa. “Ta sẽ mang em ấy đến chỗ ngài.”
“Ta chịu ơn cha nhiều.” Trong những từ ngữ mượt mà có sự mỉa mai thuần khiết. “Hãy cầu nguyện gấp đi, hay thật lòng ta nghĩ Công tước sẽ tự đến nếu ngài không làm việc đó.”
Khi những bước chân mang dép bước tới cửa, tôi ra khỏi giường, nhìn dữ dội xung quanh, tìm kiếm lối thoát tôi biết không ở đó.
Giọng Cha Vincenzo đến sắc bén từ ngưỡng cửa sau tôi.
“ có chuyện gì vậy?”
“Con nghe cha nói chuyện. Cha nói dối con.”
“Con đã nghe gì?” Ông tới chỗ tôi và nắm lấy tay tôi trong tay ông.
“Rằng Công tước đưa con đến đây. Con không làm gì hết – sao ngài ấy lại cầm tù con chẳng vì lí do gì?”
Tôi gần như lắp bắp, và vị linh mục nắm chặt tay tôi một cách áy náy và giữ chúng yên lại. “Khẽ thôi nào,Con đã khỏe hơn trước, trước khi con biết được tất cả chuyện này – con không cần lo sợ cho mạng sống của mình. Công tước sẽ không để ta đến điều trị cơn sốt cho con để rồi gϊếŧ con đâu. Bình tĩnh suy nghĩ nào, và con sẽ thấy nó là như thế.”
“Nhưng tại sao ngài ấy lại cầm tù con? Và tại sao cha không nói cho con biết?”
“Ta e sợ khiến cho việc này trở nên sóng gió hơn bằng cách nói ra. Việc đó sẽ chẳng mang lại cho con lợi ích gì, và có lẽ gây cản trở cho quá trình hồi phục của con – con sẽ chưa cần phải nghe sự thật nếu ta có thể ngăn chặn được nó.”
Tôi nói qua hàm răng lập cập. “Con có quyền được biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình.”
“Đúng thế.” Đôi mắt vị linh mục trắc ẩn. “Nhưng hãy biết rằng ý định của Công tước sẽ không thay đổi đâu. Đến đây nào, dũng cảm lên, và ta sẽ mang con đến gặp người đại diện của Đức ngài.”
Ông dịu dàng che tấm phủ giường xám xịt qua vai tôi, và tôi ngẩng đầu lên trong một niềm kiêu hãnh bất ngờ tuôn trào khi đi cùng ông đến cánh cửa. Chân tôi lảo đảo, và tôi nhớ cảm giác khó chịu bởi sự tiến tới chậm chạp của mình, nhưng ít nhất tôi đến cánh cửa to lớn, và Cha Vincenzo đẩy nó mở ra.
Căn phòng bên ngoài cánh cửa rộng và lộ ra, dường như quá rạng rỡ trong khoảnh khắc đôi mắt tôi hoa đi; rồi tôi thấy một người đàn ông đang đứng dựa vào bức tường đối diện, tương phản với bầy bướm đêm tỏa sáng trong hầm mộ. Một người đàn ông nhỏ con, gầy, kỳ quái trong bộ gấm thêu kim tuyến màu đen và bạc, mái tóc và bộ râu như nhuộm trắng trong sắc màu của hơi trắng của mặt trời, gương mặt mảnh khảnh được trang điểm như một chiếc mặt nạ. Anh ta đứng tạo dáng khoan thai, và một tay trên hông, tay còn lại mân mê bộ râu; rồi anh ta mỉa mai cúi đầu chào, như một lời lăng mạ cho chử chỉ nhã nhặn.
“ buổi chiều tốt lành!”
Sự nhẹ nhàng giả tạo đột ngột khuấy đảo ký ức tôi: đây là người đàn ông đã kêu ca trong khoảnh sân của quán Eagle vào đêm tôi bị mang đi.
Tôi nói, “Là buổi chiều sao, thưa ngài? Thời gian giống hệt nhau nên tôi không thể phân biệt được.”
Anh ta thẳng lưng ngay lập tức, mỉm cười, nhưng đôi mắt cảnh giác. “Thế nào chẳng như nhau. Công tước gửi ta đến đây để đón nhận và chào mừng em đến với cung điện của ngài.”
“Tôi đã cố chào mừng Đức ngài.” Hai tay tôi siết chặt. “Tôi sẽ vui lòng hơn khi chào từ biệt, thưa ngài.”
Một bên mày cong lên hờ hững. “em sẽ đi trước khi biết lý do được mang đến đây? Dựa vòng lòng tôn kính của ta, ý định của ngài Công tước với em là tất cả tình yêu và tình bạn. Ngài ấy triệu em đến buổi yến tiệc.”
“Và đó là lý do ngài ấy tống giam tôi? Ngài chế nhạo tôi rồi, thưa ngài. Tôi chưa bao giờ biết một Công tước lại đi mời một chàng trai trong quán rượu cùng chia sẻ bữa tối.”
“Vậy thì, em không biết vị Công tước này.” Giọng thều thào nhạo báng.
“Tôi biết đủ rõ.” Tôi khẽ liếc xuống cay đắng Quần áo bẩn thỉu của mình, phân nửa được giấu đi bởi tấm khăn phủ giường xám; nhìn vào hai bàn tay gầy gò, trở nên nhợt nhạt vì đã làm quá nhiều việc. Anh ta nhìn theo ánh mắt tôi, và tôi chú ý thấy đôi mi mắt chứa đầy vẻ thông minh hiểm độc, trái ngược với chiếc cằm và đôi môi mỏng.
“Nào, chúng ta chậm mất. Bữa ăn tối sẽ diễn ra trong hai giờ nữa, và đáng lẽ giờ này em đã phải sẵn sàng. Công tước đưa ra mệnh lệnh cho việc em mặc gì. Chúng ta không thể chần chừ lâu hơn.”
Tôi không di chuyển. “Ngài ấy có ý làm gì với tôi?”
“Ta có nên nói ra trước linh mục không?” Mắt anh ta lóe sáng, và giọng run lên vì cười. “Theo ta, ngài ấy có ý sự dụng em tốt đấy! Và sử dụng em một cách triệt để, còn không ta sẽ không biết ngài ấy.” Anh ta gặp cái nhìn chằm chằm bối rối của tôi và có phần nghiêm chỉnh lại. “em ở đây chờ đợi ý muốn của ngài.”
Tôi thì thào không, và căn phòng xoay vần trước mắt. Ai đó giữ tôi vững lại, và tôi có thể nghe thẳng thừng với Cha Vincenzo phía trên tôi.
“Hừ, cha đã giữ bí mật với em ấyTa không thể mơ em không đoán ra được. Thật đúng là ngây thơ!”
Vị linh mục không thèm chú ý tới hắn. “Con đứng được chứ?”
Tôi hít vào một hơi sâu rồi gật đầu, và gã đàn ông nhanh chóng đi thẳng đến, bước nọ vấp bước kia như một chú ngựa non phi nước kiệu, nhìn tôi từ trên xuống dưới. “Cha à, em là một người kỳ diệu nếu không giả vờ. Em nên vui mừng, rằng em nhận được niềm vinh dự với sự chú ý của Công tước, và đừng nên đứng giống một cái cây bị sét đánh thế.”
“Tôi có phải vui mừng khôn xiết rằng một tên bạo chúa sẽ ăn nằm với tôi? Nó giống như chở tôi thẳng đến tuyệt vọng hơn!” Tay tôi đang run lẩy bẩy, và tôi giấu chúng ra sau.
“Chà, chà!” Mắt hắn ta mở lớn. “Có phải ta đã xúc phạm đức hạnh?”
Giọng điệu hắn biến lời nói thành câu chế nhạo, và tôi trả miếng. “Không nhiều như ngài có ý đó đâu, thưa ngài.”
“Có lẽ là nhiều hơn một chút.” Hắn ta mân mê bộ râu, vẻ trầm ngâm. “Sự hiểu biết ít ỏi của ta đã lâu không chạm trán với tính nhún nhường phẫn nộ thế nay. Có thể ta nên theo sau họ thêm nữa.”
Tôi không để ý đến hắn. “Tại sao Công tước muốn tôi khi ngài ấy chưa bao giờ thấy tôi?”
“Ngài thấy em một lần, dường như là vậy, và một lần đó là đủ.” Gã đàn ông nhìn tôi đầy lạ lùng, khi tôi đấu tranh để ngăn lại những giọt nước mắt.
“Thưa ngài, tôi…”
“chính xác là, em nên gọi tôi là ‘Quý ngài.’ Piero Ottavio della Quercia, người đứng đầu của Công tước xứ Cabria, sẵn sàng phục vụ em”
Lời mỉa mai khiến tôi giận dữ đến mức quên mất nỗi sợ trong một thoáng. “Xin quý ngài thứ lỗi. Ngài có thể nói cho tôi tại sao chủ nhân ngài muốn tôi hơn một người khác không?”
Piero nghiên cứu tôi một cách chậm chạp, xấc láo. “Ồ, em không thể khiêm tốn đến mức ấy!”
“Tôi không muốn những lời ca tụng của ngài!” Giọng tôi gần như vỡ.
Hắn ta nhún vai. “Đức ngài không phải người đàn ông để những mệnh lệnh xá© ŧᏂịŧ khuất phục – và, hơn nữa, ngài ấy là một Công tước. Ngài sẽ có những gì ngài muốn.”
“Nhưng nơi đây hẳn có phụ nữ và đàn ông sẽ sẵn lòng vinh hạnh làm những gì ngài ấy ép buộc tôi làm. Sao ngài không lấy một trong số họ?”
“Bởi vì ngài sớm mệt mỏi với những ai quá sẵn lòng.” Gọng Piero có một sự cáu gắt kỳ lạ. “Ngài ấy phát ngấy với những bầy ngựa cái và phải leo lên con bạch kỳ mã.”
“Ngài ấy không thể ra lệnh cho danh dự tôi!”
Piero cười. “Đừng quá chắc chắn.”
“Kẻ… kẻ dâʍ đãиɠ tóc trắng đó!” Tôi gần như nói ra.
“em gọi đó là trắng?” Hắn ta đăm chiêu dò hỏi. “Sẽ sáng suốt hơn khi gọi nó là bạch kim. Ngài ấy sẽ ghê tởm đổ tội cho tuổi già nếu nghe thấy. Em không nghĩ ngài ấy đẹp trai sao?”
Tôi nghĩ đến gương mặt thô thục, nghiện rượu dữ tợn, mái tóc thoa màu bạch kim, và lắc đầu. Piero nhướng mày.
“Vậy Em phải nghiên cứu để tìm ra ngài ấy như thế, vì ngài ấy là một người được hâm mộ say mê như điếu đổ. Không ai trong cung điện phủ nhận vẻ đẹp ngài ấy – Hẳn phải khó khăn để làm vừa lòng Em ”
“Tôi không phải kẻ nịnh hót!”
“À, Em sẽ thay đổi thôi.” Cái nhìn chăm chăm của Piero dường như đi ra xa khỏi tôi khi hắn nói. “Ngài ấy là một tên phù thủy, và sẽ thắng Em ”
Bất chấp bản thân, tôi bị sự nhức nhối nghe gần như đau đớn trong giọng hắn làm cho yên lặng. Rồi, không hề có ý, tôi bùng nổ. “Đức ngài, hãy để tôi đi! Ngài có thể nói với Công tước tôi thoát khỏi ngài – ngài ấy sẽ không quan tâm lắm đâu-“
Hắn ta phá ra cười khẽ. “Ngài ấy sẽ quan tâm đủ nhiều để lấy mạng ta vì điều đó! Đức ngài không để đàn ông hay phụ nữ làm trái lời.”
Tôi quay đi nên hắn không thể thấy những giọt nước mắt, và những ngón tay quái gở hắn túm lấy cổ tay tôi và nắm chặt.
“Sao thế, Em thật quẫn trí!” Từ ngữ chế nhạo một cách dịu dàng, nhưng đôi mắt Piero sáng lên với sự thích thú không tên. “Sự trong trắng Em để dành lại chẳng qua là tên gọi của một Chàng trai đồng trinh – nhưng một khi em chia tay với nó, em tậu được sự giàu sang và lòng tôn kính vượt quá những giấc mơ em”
Máu dồn lên hai gò má tôi. “Tôi không phải đại diện cho nơi buôn bán của ngài. Rút những lời của ngài lại, quý ngài.”
Đến lượt hắn đỏ ké, nhưng giận dữ. “À, hãy là một đứa ngốc nếu em sẵn lòng! Ta chỉ khuyên em bán nó đi khi còn có thể; nếu Công tước bỏ đi, em sẽ khônG được gì.
Một tiếng nấc khϊếp sợ xé toạc cổ họng tôi, và tôi cố thử xoay đi, nhưng hắn ta giữ chặt cả hai tay tôi. Màu đỏ trên mặt hắn đã tăng cao; cảm giác kích động đang kẹp chặt hắn khiến hắn run lên, và những lời nói đến nhanh, xúc động.
“Để tôi đi!” Tôi không thể tìm được từ gì khác.
“Đi đâu? Trở lại nơi cặn bã, trở về nhà em?Ai ở đó sẽ tin sự trong trắng của em?Nói tốt hơn – một con điếm của Công tước còn tốt hơn là một con điếm bình thường hay một kẻ ăn xin. Nói tốt hơn.”
Im lặng bao trùm khi tôi tìm kiếm những lời phủ nhận lại lời hắn, nhưng không thể tìm thấy. Tôi có thể làm gì nếu được trả tự do? Antonio sẽ không bao giờ cho tôi ở lại nhà anh, trừ khi, như những điếm khác, tôi trả cho anh tiền uê. Sự trinh trắng của tôi đã biến mất trong con mắt hiện thực của công chúng. Tay Piero chạm vào vai tôi theo cách khiến ngay lập tức tôi nghĩ đó là một sự vuốt ve. chiến thắng gần như không rõ ràng. “Ta sẽ phó thác Em lại cho cha định đoạt; gọi ta khi cha xong việc.”
Hắn ta đi khỏi trong một cơn gió lốc của tơ lụa và hương thơm, bỏ Cha Vincenzo đứng trước tôi như một người câm.