Piero đang chờ bên cánh cửa, quay đôi mắt khoe khoang đi khi tôi giữ chặt chiếc áo choàng trắng quanh người và trượt khỏi giường. Hắn thì thầm “Ngài ấy đã dạy em nhiều thứ.” khi tôi theo hắn ra khỏi tầm nghe của Công tước.
Những mệnh lệnh của Công tước dường như có ma lực, vì phục trang ở đó, ngay cả khi Niccolosa không thể biết việc chúng được cần đến. Bộ đồ cưỡi ngựa màu xám giản dị nhất, đôi bốt da dê, và đôi bao tay dài được thêu, tất cả vừa vặn đến phi thường. Nhưng trước khi mặc cho tôi, bà giúp tôi bôi thuốc ở những vết thương trên da, và cầm máu; rồi bà nới lỏng áo quần một cách dịu dàng, không chạm đến da thịt nhức nhối của tôi với một sự quan tâm còn hơn cả lời nói. Tôi nhìn vào gương mặt dữ tợn của bà, gương mặt không xúc cảm, mê mải trong việc xếp những nếp gấp ngay cổ tôi lại, và ngập ngừng nói, “Cám ơn, Madonna
Lông mi bà rung nhẹ. “Không cần gọi ta là madonna. Tên ta là Niccolosa, và Đức ngài Công tước để ta phục vụ ngài.
Bà ngậm chặt môi. Tôi đỏ mặt, lén quan sát bà, đó có vẻ gần như là việc lạ lùng nhất trong tất cả mọi việc, lẽ ra đó là ai đó tôi sẽ phải nhún gối chào khiêm nhường, vậy mà giờ đây lại như một người phụ nữ chờ phục vụ tôi. Nhưng bà quen với những nhiệm vụ của mình – bà làm việc đầy quả quyết, ngay cả khi nó có là thứ công việc khiến bà phát ốm trước uy quyền của bà. Tôi tự hỏi có phải bà có thể là một người hầu của nữ Công tước đã bị đày đi, và chọn không đi theo quý bà của mình để bị đày ải hay không.
Bà kết thúc việc cuộn tóc tôi lên cao, ghim chắc chắn chiếc nón và rồi quay tôi về phía tấm gương. Tôi thấy gương mặt của chính mình trắng và bất động, đôi mắt tối tăm, đôi môi sặc sỡ – sáng nay người phụ nữ tinh tế nhất sẽ không sơn môi tôi như chúng được sơn tối qua, vì đôi môi ấy đã đỏ ửng, nhức nhối từ những nụ hôn của Domenico.
“Quý ngài"giọng Piero lên tiếng từ ngưỡng cửa mà không báo trước, “Công tước mong muốn sự đồng hành của ngài"
Thoáng chốc, tôi cảm thấy lạnh. Rồi tôi nói đều đều. “Vậy, tôi phải đi đâu?”
“Đến khoảng sân trong phía đông. Ta được gửi tới để đưa ngài đi.” Hắn duỗi thẳng tay ra, và rón rén, không ưa sự tiếp xúc, tôi đặt tay mình vào tay hắn, để hắn dẫn ra khỏi phòng.
Không có lính gác nào vào sáng nay – giờ tôi không giống như bị cho là sẽ nghĩ nhiều tới việc thoát đi khi Công tước đã hoàn thành ước nguyện.
Piero im lặng trong một thoáng, rồi nhẹ nhàng nói. “Vậy, em là một xử nam.ta nghi ngờ điều đó; vẫn còn vài ngày nữa. Ta nghĩ không còn bất kỳ ngày nào, nhưng ta đã sai.”
“Lời của linh mục là không đủ sao?” Tôi sắc bén hỏi.
“Lão!” Tiếng cười thầm của Piero phủ sự khinh rẻ óng ánh như bạc. “Lão bị mê mệt bởi gương mặt ngọt ngào của em đến mức không ai cho lão lòng biết ơn. Tin đồn là lão đã có em cho chính bản thân mình.”
Tôi quay đầu đi, giận dữ, kinh tởm, và một úc sau hắn lên tiếng lần nữa.
“Đức ngài là một người tình phù hợp, đúng không? Một kẻ phóng đãng tinh tế – ta biết những mánh trên giường của ngài ấy từ trước. Giữa những tấm ra giường ngài là một quốc vương, một quốc vương rất tài giỏi.” Hắn đang dõi theo gương mặt ngoảnh đi của tôi khi nói. “Nó cũng như khi ngài mệt mỏi – ngài là một phù thủy.”
Bất chợt và sống động, tôi nhớ đến cái chết của người phụ nữ trong cơn ác mộng của anh. “Ngài ấy mệt mỏi ai?”
“Sao nào.” Piero cười đầy mỉa mai. “Chuyện xảy ra lâu rồi, nhưng đức ngài của tôi chẳng thay đổi; chỉ là những tình nhân ngài biến đổi mà thôi.”
“Đó là lý do tại sao Piero ngài muốn tôi?” Câu hỏi bật ra trước khi tôi có thể ngăn lại. “Ngài sẽ thích có được xá© ŧᏂịŧ của người ngài ấy đã chạm vào, hơn là tự cướp được cho chính mình?”
“A, madam hợm hĩnh!” Đôi mắt hắn lồi ra điên tiết. “em nghĩ đó là thói quen của ta khi lấy những thứ ngài ấy bỏ đi? Ta không quan tâm ngài ấy nuôi thứ nhơ bẩn nào – ngài ấy có thể có năm mươi ả điếm trong một đêm và chào mừng họ. Nhưng em...."hắn ngập ngừng, “ta nợ em món bồi thường cho sự cúi chào đó. Ta sẽ không quên nó, ngay cả khi em quên.”
“Và nó là công bằng sao?” Tôi lẳng lặng hỏi.
Phía trước chúng tôi, những người hầu đang mở tung những cánh cửa nặng nề, và sau một lúc, Piero nhún vai. “Nào, bỏ qua đi.”