- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Phương Tây
- Tình Yêu Hay Sự Giam Cầm?
- Chương 12: Rời Giường
Tình Yêu Hay Sự Giam Cầm?
Chương 12: Rời Giường
Tôi lưỡng lự và vùi mặt vào gối khi tiếng những bước chân họ băng qua sàn nhà, và tấm màn kêu lách cách; rồi khi một vệt nắng rực sáng tỏa khắp nơi âm u, Domenico động đậy, vươn vai đầy lộng lẫy.
“Mấy giờ rồi, Ippolito?”
“Hơn chín giờ, thưa Đức ngài. Trễ hơn thường lệ của ngài.”
“Đi gọi người của ta đi.” Đó là một tiếng rừ rừ thư giãn, mơ màng, và qua mái tóc là tấm màn che, tôi thấy hai người đàn ông nhanh chóng đổi chỗ, giật mình liếc nhanh. Piero là người trả lời.
“Họ gặp Đức ngài ở phòng sát bên.”
Domenico gật đầu, chà cơn buồn ngủ khỏi mắt bằng mu bàn tay. “Chúng ta sẽ cưỡi ngựa sáng nay. Hãy chuẩn bị ngựa.”
Piero cúi đầu chào và bước về phía cửa. Tôi nghĩ hắn sẽ nói gì đó, nhưng rồi hắn nhún vai gần như không thể nhận thấy và bỏ đi với những sải chân dài, nhanh. Domenico ngáp, ngước lên nhìn Ippolito với đôi mắt nheo lại.
“Thư ký của ta, hãy truyền đạt lời nhắn này đến anh trai và người chú tuyệt vời – ngài Tổng giám mục.”
Ippolito di chuyển một cách không thận trọng, và tôi đọc được sự ngạc nhiên trên gương mặt ngăm đen của anh ấy.
“Nói với họ, với tất cả tình cảm cùng ngợi khen – ta tin ngươi nhanh trí hơn những kẻ khác – rằng ta cần tiếng nói của họ trong một vấn đề lớn. Nói rằng ta sẽ tổ chức một hội đồng trong thời gian sáu ngày, đυ.ng đến toàn đất nước và quyền kế vị – cái đó sẽ mang họ tới.” Anh cười, một cách chế nhạo, và quay qua vuốt ve phía sau tóc tôi với những ngón tay lơ đễnh.
“Nhưng thưa Đức ngài-“
“Ngươi vẫn còn ở đây sao?” Mái đầu rực sáng không quay lại.
“Họ có quyền hỏi việc này có nghĩa gì, thưa Đức ngài. Tôi nên nói gì với họ?”
“Nói ngươi không biết.” Những đầu ngón tay Domenico lần theo đôi môi thâm tím của tôi. “Vậy ngươi sẽ nói sự thật.”
“Thưa Đức ngài…”
“Ippolito…” Chỉ là cái tên, không gì hơn. Nhưng với một từ đó, bật ra đầy ngọt ngào, gửi người đàn ông ra khỏi phòng một cách hấp tấp mà không dám đáp lời.
Domenico lặng lẽ cười êm ái. Anh ngả người đầy khoái lạc, vươn vai hoàn toàn phòng túng, và nói với hình ảnh phản chiếu của tầm gương trên trần nhà.
“Việc này sẽ đặt họ vào lửa đốt – giờ họ sẽ thử học tâm trí ta từ kẻ khác, và không ai có thể đoán ra!” Anh quay đầu, vẻ đắc chí trên gương mặt biến đổi thành một chiếc mặt nạ của ác quỷ. “Em yêu, không thể đoán họ sẽ phê chuẩn điều gì! – bọn chúng sẽ ghét nó, nhưng hoặc chúng đóng dấu nó hoặc đổ máu. Ước nguyện của ta sẽ được hội đồng đất nước chấp thuận, và ngay cả dân chúng cũng không thể xì xầm!”
Anh cười phá ra rạng ngời, như thể cơn sợ hãi kinh khủng của buổi đêm đã chưa bao giờ có. Tôi chăm chăm nhìn anh, ngơ ngác. “Sao, chuyện gì vậy?”
“Không phải chuyện để em biết.” Anh ấn mạnh chính anh lên khỏi những chiếc gối ngã nhào xuống khi nói, và hai tay tôi siết lại với nhau. Tôi chỉ có ý nghĩa với anh thế thôi, một tạo vật vừa vặn để ngủ cùng, bị xua đi, bỏ quên ngay khi tâm trí anh quay trở lại công việc của đất nước. Nỗi đau của ý nghĩ ấy khiến tôi hốt hoảng. Domenico đã quay lưng lại với tôi và đang bàn bạc cùng Piero, hắn đã vội vã đến bên giường.
“Tôi đã chuẩn bị con ngựa xám bị thiến của Đức ngài. Tôi nghĩ ngài sẽ không quan tâm đến ngựa cái.”
Tôi nhăn mặt trước lời nói ấy, nhưng một bàn tay trắng vung lên với vận tốc tấn công của một con rắn, chộp lấy cổ tay Piero, và vặn xoắn. Tôi nghe tiếng thở tên cận thần giữa hai răng hắn.
“Đức ngài, tôi khẩn cầu ngài…”
“Bạn tốt, hãy dùng sự hóm hỉnh của ngươi vào một chủ đề thích hợp hơn.”
Một tiếng ken két nhỏ, kinh tởm, và rồi Piero tự do. Tay còn lại xoa xoa cổ tay hắn một lúc, rồi hắn cúi đầu chào mỉa mai. “Luôn luôn phục vụ Đức ngài – tôi sẽ tống khứ công việc nhạt nhẽo tối qua.” Những ngón tay kỳ quái của hắn kẹp chặt vai tôi. “Đi nào”
“Ngươi sốt sắng quá đấy.” Domenico dịu dàng nói. “Việc của chúng ta vẫn chưa xong. Đưa em ấy đi tới mụ phù thủy già, ra lệnh cho bà ta mặc đồ cho em ấy ra ngoài cưỡi ngựa với chúng ta trong hai giờ nữa. Rồi lại quay về với ta.”
Bàn tay trên vai tôi siết chặt rời rạc, rồi buông thõng xuống. Piero lầm bầm dưới hơi thở, “Chà, chà!” và rồi đều đều nói, “Như ý muốn của Đức ngài.”
Công tước khẽ lườm hắn sắc bén, và móc mỉa. “Người đã đợi suốt đêm sao, Piero, để tống khứ em ấy?”
Đôi môi mỏng cứng lại. “Đức ngài biết tôi thận trọng tốt đến mức nào. Tôi sẽ gọi phục dịch.” Ngay khi hắn quay đi, ngón chân hắn đυ.ng phải chiếc áo choàng nhung trắng nằm trên sàn nhà, và hắn nhặt lên, buông nó trên giường. “Của em đây”
“Và, Piero, chuẩn bị một con ngựa cho em ấy – con ngựa xám, còn non.”
“Đức ngài, tôi không thể cưỡi ngựa!”
Từ ngữ vô tình bùng ra khỏi tôi, và mắt Công tước nheo lại. “em chắc chắn quá đó.”
Cơn đau cho tôi sự can đảm. “Không phải là ngang bướng – tôi không thể cưỡi ngựa vì tôi chưa bao giờ leo lên một con ngựa. Tôi sống cả đời trong thành phố, và anh trai tôi không giữ con ngựa nào – tôi sẽ té mất.” Tôi lì lợm kết thúc.
Đôi mắt đen nhảy múa. “Ta sẽ dạy em.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Phương Tây
- Tình Yêu Hay Sự Giam Cầm?
- Chương 12: Rời Giường