Chương 7
Thiên Tường và Mai Ly đang ngồi với nhau ở quán cà phê. Bỗng nhiên có điện thoại gọi tới.
-Alô?- anh nói.
-Anh đây. Ái Lâm vừa từ chỗ anh về, con bé khoẻ lắm, em đừng lo nha.- giọng Thiên Hạo vui vẻ nói.
-Dạ, em biết rồi. Cô ấy khoẻ là được, con nhỏ đó bay nhảy lắm. Anh để ý nó giúp em nhé?
-Anh biết rồi, anh đã cho người tới gặp giám đốc khách sạn yêu cầu ông ta chú ý tới con bé. Đừng lo.- nghe anh trai nói vậy nên anh cảm thấy nhẹ nhõm. Chưa bao giờ cô đi xa anh như vậy, anh quả thực có cảm thấy không yên tâm.
-Em biết rồi, tam biệt anh, anh nhớ giữ gìn sức khoẻ nha.- anh nói rồi cúp máy, quay sang thấy Mai Ly đang có chuyện gì đó không vui.- Em sao vậy?- anh hỏi.
-Thiên Tường, hãy trả lời thành thật cho em một chuyện được không?- cô quay sang hỏi.
-Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?
-Anh có thật sự thích em không?
-Em hỏi gì lạ vậy, dĩ nhiên là anh thích em rồi.
-Vậy…anh có yêu em không?
-Anh…- anh định nói dĩ nhiên anh yêu em nhưng không hiểu có cái gì đó trong anh chặn anh lại.
-Em biết mà.- Mai Ly im lặng một lúc lâu mới lên tiếng.- Anh yêu Ái Lâm đúng không?
-Làm sao có chuyện đó chứ, cô ấy và anh là bạn thân mà.- anh cười nói.
-Bạn thân thì không thể thành người yêu sao. Hơn nữa, anh chưa bao giờ coi cô ấy là bạn thân cả. Anh yêu cô ấy, anh yêu cô ấy hơn bất cứ ai. Anh không nhận ra điều đó bởi hai người đã thân nhau quá lâu, còn em nhận ra điều đó từ lâu rồi. Anh còn nhớ lần trước, lúc thấy em ngồi trên bậu cửa sổ nhà anh, anh chỉ nhẹ nhàng kéo em xuống, ăn nói rất nhỏ nhẹ, còn cô ấy ngồi trên lan can tầng hai, anh đã mắng cho cô ấy một trận. Em nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt anh, anh tức giận vì anh sợ mất cô ấy, anh quát cô ấy vì sợ cô ấy bị thương, còn với em thì anh lại rất ôn nhu, nhẹ nhàng. Những người bạn gái trước đây của anh, họ chưa bao giờ sánh được với vị trí của Ái Lâm trong lòng anh. Anh có thể yêu một người con gái, nhưng anh sẽ không bao giờ có thể dành trọn vẹn trái tim mình cho người con gái ấy. Anh chỉ có thể yêu những cô gái đó bằng một phần của trái tim anh, chỉ có Ái Lâm mới có thể khiến anh toàn tâm toàn ý yêu thương, bảo vệ. Anh lo sợ khi cô ấy xa anh. Anh bảo vệ cô ấy mọi lúc. Anh nhớ đến cô ấy trước bất cứ ai hết. Nhìn thấy một người con gái trong nhà anh, anh sẽ nghĩ ngay là cô ấy. Đừng, đừng nói rằng vì cô ấy là bạn thân nhất của anh nên anh mới thế. Anh yêu cô ấy đấy Thiên Tường ạ. Anh yêu cô ấy hơn bất cứ ai trên đời này. Em yêu anh, em rất yêu anh, nhưng em không bao giờ có được con tim anh.- Mai Ly nói, nước mắt rơi xuống làm trôi đi lớp phấn. Nụ cười trên môi anh đã tắt từ bao giờ, những câu nói của Mai Ly đập mạnh vào tâm trí anh.- Không một người con gái nào có thể chiếm được tâm trí anh nhiều hơn cô ấy.
-Mai Ly, anh xin lỗi, anh không muốn làm em bị tổn thương.- anh nắm lấy tay Mai Ly.- Anh cần ở một mình, xin lỗi em.- anh nói rồi đứng dậy đi nhanh ra ngoài.
Anh lái xe vòng vòng khắp nơi, vô định. Anh cứ lái, cứ lái đến khi không biết phải đi đâu nữa. Anh cần một ai đó. Với điện thoại định gọi cho Tử An, nhưng thằng bạn đó quá lạnh lùng. Hoàng Dương thì chẳng quan tâm tới chuyện yêu đương đau đầu này. Cuối cùng anh quyết định gọi cho Khang Bình. Anh lái xe tới nhà thằng bạn, Khang Bình đã đợi anh ở đó, vừa dừng xe, cậu ta liền leo lên. Nhìn anh với ánh mắt cảm thông. Anh lái xe tới sân bóng rổ. Hai người một mình trong sân bóng, anh để cho những cái đập bóng xoá hết mọi thứ trong đầu mình. Chơi, chơi mãi đến khi cả hai cùng mệt lử, nằm dài trên sân bóng thở hổn hển. Một lúc lâu sau, Khang Bình ngồi dậy nhìn anh.
-Có chuyện gì vậy? Nói mình nghe đi.
-Chuyện phức tạp quá..- anh ngồi dậy nói, thở dài.
-Sao thế?
-Tự dưng hôm nay, Mai Ly lại nói với mình những câu chẳng ra đâu vào đâu. Làm mình rối như mớ bòng bong.
-Cô ấy nói gì?
-Cô ấy nói mình yêu Ái Lâm, mình yêu Ái Lâm từ lâu rồi mà không nhận ra.
-Cậu không nhận ra thật à?
-Mình không biết nữa. Mà cậu hỏi thế là sao?- anh nhìn thằng bạn, nghi hoặc.
-Đúng là cậu không nhận ra thật hả.- Khang Bình cười khùng khục.- Vậy mà bọn mình cứ tưởng cậu chỉ không chịu nói ra thôi. Bạn à, tất cả mọi người đều nhận thấy cậu yêu cô ấy, chỉ có cậu và cô ấy là không nhận ra thôi.
-Thật như vậy sao?
-Thật như mình đang ngồi đây với cậu này. Anh bạn, suốt hơn 20 năm làm bạn cậu, mình chưa bao giờ thấy cậu nhìn bất kì một cô gái nào như cách cậu nhìn cô ấy. Cậu ghen tuông, tức giận với bất cứ gã nào tới gần cô ấy nửa bước, kể cả kẻ đó có là anh trai cậu hay bạn thân nhất của cậu. Chỉ có đồ ngốc như cậu mới không nhận ra điều đó thôi.
-Tớ thật sự yêu cô ấy sao?- anh yêu cô sao. Chết tiệt, sao đến bây giờ anh mới nhận ra điều đó.
-Đúng, cậu yêu cô ấy. Hai đứa ngốc các cậu chơi trò mèo đuổi chuột mãi cũng phải dừng lại rồi đó. Lúc nào cô ấy về, hãy bày tỏ lòng mình đi, nếu không thì mất đấy. Mà tớ nghe nói, hình như tên trưởng phòng hướng dẫn cô ấy tuổi trẻ tài cao, cẩn thận không lại mất như chơi đó.- Khang Bình vỗ vai anh, tâm huyết nói.
-Tớ cần thời gian để sắp xếp lại mọi thứ. Cậu tự về nhé.- anh nói rồi đứng dậy đi khỏi sân bóng.
-Ê thằng chết tiệt, cậu lôi mình đến đây rồi bỏ lại đây hả?- anh nghe tiếng Khang Bình gọi với theo nhưng chẳng còn tâm trạng nào mà quay lại.
Đêm nay, anh đã thức trắng nhìn lên trần nhà, những suy nghĩ cứ vẩn vơ trong đầu anh. Lời Mai Ly nói. Lời Khang Bình nói. Tất cả như một mới rối rắm mà anh không biết làm sao để gỡ ra. Anh yêu cô ấy hơn bất cứ ai hết…Cậu yêu cô ấy, chỉ có cậu là không nhận ra điều đó thôi…Anh sợ mất cô ấy. Anh yêu cô ấy hơn ai hết. Chẳng lẽ nào anh thật sự đã yêu cô. Không thể nào, hai người là bạn thân. Nhưng anh không thể chối bỏ được những cảm xúc của mình khi ở bên cô. Anh đã sự đến cứng người khi thấy cô ngồi vắt vẻo trên lan can. Anh lo đến phát điên khi cô đi xa một mình đến nỗi ngay khi cô vừa bước lên máy bay anh đã gọi ngay cho anh trai mình. Anh không yên tâm khi cô ra ngoài một mình vào đêm tối. Anh không yên tâm giao cô cho bất cứ ai ngoài anh. Dù người đó có đáng tin đến đâu thì khi cô ở bên người khác, anh vẫn lo lắng vẩn vơ đến những điều xấu có thể xảy ra với cô. Tính cách của cô giữ những người đàn ông khác tránh xa cô nhưng anh lo điều đó có thể khiến cô bị tổn thương. Đúng là khi thấy Mai Ly trong nhà anh, anh đã nghĩ ngay đó là cô. Phải rồi, cuối cùng anh đã hiểu điều anh thấy thiếu mỗi khi ở bên Mai Ly. Dù cho cô ấy có hoàn hảo đến đâu, hợp với anh đến đâu thì khi ở bên Mai Ly, anh vẫn cảm thấy thiếu một điều gì đó, và bây giờ anh nhận ra đó là sự lo lắng. Mai Ly quá hoàn hảo, cô ấy có thể tự làm chủ bất cứ thứ gì trong cuộc sống của mình và cô ấy thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả một người đàn ông, cô ấy không thể khiến anh lo lắng. Còn Ái Lâm thì khác, cô có về ngoài lãnh đạm, thờ ơ nhưng kì thực con người bên trong lại rất đơn giản. Mọi người nghĩ cô hoàn hảo, cô đúng thật hoàn hảo, cô có mọi thứ mà một cô gái mơ ước, nhưng cô không thể tự chủ đến mức như Mai Ly. Cô đơn giản và thuần khiết, cô khiến anh cảm thấy lo lắng cho cô mọi lúc, cô khiến anh muốn bảo vệ cô mọi nơi cô tới. Dù cô thờ ơ đến mức có lúc chính anh cũng cảm thấy sợ nhưng chính điều đó khiến anh muốn bao bọc, bảo vệ cô. Mai Ly giống anh mọi thứ còn cô lại khác xa anh hoàn toàn. Vậy nhưng cô lại là người bạn thân nhất của anh suốt mười năm qua. Cô là người duy nhất hiểu thấu tận sâu thẳm tâm hồn anh, người duy nhất có thể lắng nghe anh, chăm sóc anh lúc anh ốm, nửa đêm đến quán rượu đưa anh về nhà trong khi anh say khướt. Và là người đầu tiên anh nghĩ đến trước khi đi ngủ và mỗi sáng thức giấc. Bây giờ anh nhận ra, anh đã yêu cô quá lâu, lâu đến mức anh đã có lúc nhầm lẫn tình yêu đó là tình bạn. Anh yêu cô, sự thật mà đến tận bây giờ anh mới chịu thừa nhận.