Chương 3

Mục Thừa Duyên phỏng đoán dáng vẻ hiện giờ của Cố Duyệt Vi, đột nhiên có chút tò mò khuôn mặt luôn tinh xảo vô hạn kia có phải sau lớp khẩu trang là mỏi mệt và tang thương không thể che giấu được đúng không?

Nhưng suy nghĩ này vừa mới xuất hiện đã bị hắn ném bỏ: Nói đến cùng hắn vẫn không hy vọng cuộc sống của cô lâm vào khó khăn.

Thang máy vang lên tiếng leng keng. Cố Duyệt Vi dẫm giày cao gót cao hơn mười cm, chầm chậm đi về phía hắn.

Cô cũng không mệt mỏi như hắn nghĩ, chiếc váy dài qua gối màu xanh nước biển bao lấy dáng người phập phồng, quyến rũ của cô, phối hợp với ý cười nhạt nhẽo trên mặt, làm cả người cô đều sáng láng hơn.

Nghe nói não người được chia làm hai nửa, não phải là tình cảm, biểu tình trên mặt đều do não phải điều khiển mà não trái là lý trí, điều khiển má phải, do vậy muốn nhìn một người cười thật hay không phải xem ý cười trên má trái của người đó.

Nhưng đối với người như Cố Duyệt Vi, phân tích như vậy hiển nhiên không dùng được, bảy năm xa cách, Mục Thừa Duyên vẫn không thể quên được, người phụ nữ trước mắt mới là đại biểu thật sự của ba chữ “Kỹ thuật diễn”.

Gót giày đạp lên mặt sàn vang lên tiếng động thanh thúy, theo nhịp bước không nhanh không chậm của cô như một giai điệu dễ nghe.

Nhà hàng rất an tĩnh, Mục Thừa Duyên tựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn Cố Duyệt Vi đi về phía mình, thử đoán người phụ nữ vĩnh viễn mang theo ngụy trang này, sau bảy năm xa cách lại lần nữa nhìn thấy hắn, câu đầu tiên cô nói sẽ là gì?

Sẽ gọi hắn như thế nào? Giọng của cô vẫn thanh lãnh hay uyển chuyển? Thái độ của cô sẽ làm quen thuộc hay là câu nệ.

Cố Duyệt Vi đã đi đến gần, trong lòng Mục Thừa Duy đã tưởng tượng ra vô số kịch bản, lại vì một câu chào đơn giản của cô mà ý thức được —— Hắn thậm chí không đoán trúng câu mở đầu.

“Chào anh, đại minh tinh.” Giọng nói thanh thúy nhẹ nhàng rơi vào tai, Cố Duyệt Vi dừng chân trước mặt Cố Thừa Duyệt, hơi cúi người chào hắn.

Mái tóc xoăn nhẹ xõa xuống đầu vai cô, ý cười ôn hòa nhàn nhạt theo động tác của cô mà khóe môi dần cong hơn, đến khi ý cười lan đến đáy mắt, đến lông mi, đến đuôi lông mày… Cô nhìn hắn, tròng mắt đen như mực như ngọn đèn dầu trong thành phố sáng rọi lưu chuyển.

Mục Thừa Duyên không khỏi hoảng hốt, nháy mắt vừa tức vừa buồn cười, chút lo lắng trong lòng đã trở thành hư không:

Đúng rồi, đây mới là cô, kiêu ngạo mà không chịu thua, mặc kệ phải chịu vận mệnh như thế nào, bị lừa gạt ra sao, cô vẫn sẽ cười như người thắng cuộc.