Trải qua một vòng giảng giải tỉ mỉ, Lộ Diêu và Tiểu Hiểu chợt cảm thán, thế giới thật là rộng lớn, còn có những mỹ phẩm mà hai người không biết, hôm nay đúng là mở mang kiến thức. Tôi cũng ngộ ra một điều, môn 'phụ nữ học' thật là bao la!
Lộ Diêu và Tiểu Hiểu bỏ đầy đồ vào túi, đến mức căng tràn không cho thêm gì vào được nữa. Tôi nhìn vào chiếc túi da muốn tung chỉ kia, lòng rỉ máu...
Có câu danh ngôn thế này, 'Người Mỹ tới, có bánh bao, có tự do; người Liên Xô tới, có bánh bao, không tự do; bọn họ tới, không bánh bao, không tự do.'
Ăn cơm xong, bốn người tản ra hai ngả, tôi một mình đi XX ngồi chồm hổm, mà ba người kia, gió xuân rạng rỡ trên mặt đi đến trung tâm mua sắm...
Gần trưa lại nhận được điện thoại của Tiểu Hiểu, bệnh dạ dày của Vũ Tình lại tái phát, muốn tôi lập tức về nhà. Tôi lên xe chạy như bay về Đế Hào, vội vã mở cửa, vội đến nỗi đầu đầy mồ hôi. Vũ Tình nhìn thấy tôi vào cười một cái,
"Về rồi."
Nói xong thần thái tung bay tiếp tục cùng hai bà điên kia đùa nghịch đồ gì đó trên bàn trà....Tôi đi tới nắm tay cô ấy, quan sát,
"Vũ Tình, chị không thoải mái ở đâu?"
Lộ Diêu đứng lên cho tôi một cước
"Vũ Tình ở đâu cũng thoải mái, làm cơm nhanh đi."
Tôi xoay người nhìn chằm chằm Tiểu Hiểu, Tiểu Hiểu chột dạ đứng lên cười bỉ ổi
"Hắc hắc, Tử Nhan, nếu mình không nói Vũ Tình bị bệnh cậu có thể trở về nhanh vậy sao! Đi bộ đến trưa ai cũng đói hết rồi!"
Lấy đồ của chúng tôi, quẹt thẻ của chúng tôi, xài nước của chúng tôi, ăn cơm của chúng tôi, cuối cùng còn lừa tôi nữa chứ! Tôi nhìn chằm chằm vào cặp răng thỏ của Tiểu Hiểu, ước ao trong tay có một cái búa, đem đập gẫy cái ngọn nguồn tội ác đó đi.
Tiểu Hiểu nhìn thấy tôi sắp phát điên, trượt xuống giữa đống đồ lấy một cái hộp đưa cho tôi, vuốt đầu tôi một cái
"Đây là tỷ tỷ mua cho em! Xin bớt giận xin bớt giận! Đứa nhỏ này nóng tính quá đi à!"
"Cậu thì có thể mua cho mình cái gì tốt!"
Tôi đẩy tay cô ấy ra, khinh thường mở hộp, một cái qυầи ɭóŧ hoa văn da báo xuất hiện lồ lộ trước tầm mắt tôi. Tôi nhanh chóng ném củ khoai lang nóng phỏng tay đó vào ngực Tiểu Hiểu.
"Biết ngay là cậu không mua được cái gì tốt lành mà!"
Lộ Diêu bên cạnh cười khoái trá
"Nhìn cái bộ dạng con rùa của cậu kìa! Đây là của Vũ Tình nhà cậu chọn đó! Không mặc cũng phải mặc."
Cổ tôi không tự chủ ngóng cao lên
"Vũ Tình?!"
Tôi không thể tin nhìn cô ấy, cô ấy đang chống tay lên đầu ngồi trên sô pha xem náo nhiệt. Thấy tôi nhìn tới, Vũ Tình ngồi thẳng dậy, vẻ mặt bình tĩnh chỉ vào 'khoai lang phỏng tay' nói:
"À...chị chỉ là chịu trách nhiệm chọn màu sắc."
"......"
Tôi cảm giác tóc gáy mình dựng đứng giống như vừa bị sét đánh trúng, hơn nữa lại còn đánh đi đánh lại, chết đi sống lại! Thế nào mà tôi lại chui vào động bàn ti thế này? Người yêu đồng giường cộng chẩm của tôi sao lại biến hình thành ma quỷ tà ác thế này?
Cầm tay nhìn nhau mắt đẫm lệ, nói không nên lời...
Tiểu Hiểu đi tới bên tai tôi, thì thào nói,"Của cậu là nửa người dưới, còn của bảo bối nhà cậu là nửa người trên! Hai người ghép lại vừa đúng một bộ! Hắc, tớ đúng là không phát hiện ra, Vũ Tình chị ấy vậy mà lại dịu dàng muốn chết à! Mỗi ngày đều xinh tươi như một tiểu cô nương, sức mạnh của tình yêu thật là vĩ đại nha!"
Tôi cũng cười theo:
"Ừa, ở bên ngoài chị ấy nghiêm túc như vậy, nhưng bình thường rất ngọt ngào..."
Không hiểu thế nào mà Tiểu Hiểu lập tức giở giọng khinh bỉ.
"Mẹ của tôi ơi! Mới nói một câu mà cậu đã đắc ý thành cái dạng như vậy rồi?! Thật không chịu nổi cái điệu bộ cô vợ nhỏ của cậu!"
Tôi hung hăng đánh cô ấy một cái.
"Bớt nói đi! Cậu cũng một dạng giống mình thôi!"
Tiểu Hiểu rống lên, giống như bị sỉ nhục cực kỳ nặng nề.
"Tớ giống với cậu chỗ nào?! Tớ là T, là Gia T đó! Ai mà giống cậu thì đúng thật là nhục nhã!..."
Không đợi nhỏ nói xong, Lộ Diêu một bộ dạng hung thần ác sát chạy tới thô bạo đá một cước, chỉa về phía cô.
"Cậu lặp lại lần nữa! Cậu là gì?"
Tiểu Hiểu sợ sệt xoa xoa cái mông bị Lộ Diêu đá, lắp bắp nói:
"Tớ là cái rắm..."[*] Chỗ này bạn Tiểu Hiểu nói là P nhưng mà vì Nhan Nhan đang căm hận Tiểu Hiểu nên mới viết ra như vậy, hai chữ này phát âm giống nhau như đã được giải thích ở các chương trước
Vũ Tình nhịn không được bật cười to, tôi cũng sung sướиɠ nhún nhảy đắc thắng. Tiểu Hiểu, cậu thật đáng đời!!
Ăn cơm xong, hai người giơ cao chiến lợi phẩm mồm miệng ầm ĩ rút lui. Dọn dẹp xong phòng bếp đi ra, thấy Vũ Tình đang ngồi trên ghế sô pha nhìn về phía "khoai lang" kia mỉm cười, tôi vội vàng qua đó đem nó đi cất.
"Ách...có mệt không? Ngủ một chút đi."
Cô ấy không trả lời tôi, mà tiếp tục nói về vấn đề 'khoai lang'.
"Tử Nhan, em mặc nó vào nhất định rất sεメy!"
Mặt tôi nóng đến mức có thể nghe được tiếng xèo xèo,
"Vũ Tình...sao chị lại muốn em mặc cái đó?"
Cô ấy nhẹ nhàng hôn lên má tôi
"Bởi vì chị thích."
Tôi đỏ mặt ôm lấy cô
"Ưʍ...vậy em sẽ mặc cho chị xem."
Cô ấy vui vẻ cười thành tiếng
"Ừa, tốt."
"Vũ Tình!!"
"Sao?"
"Tiểu Hiểu nói chị còn một cái..."
Cô ấy đứng dậy nhìn tôi, gò má chợt ửng đỏ
"Vậy em có muốn nhìn không?"
Nhìn ánh mắt tràn ngập khıêυ khí©h và mị hoặc của Vũ Tình, hồn phách tôi cứ như vậy mà bị cô ấy câu ra khỏi ngũ hành tam giới, trong đầu tôi đều là hình ảnh cô ấy mặc cái áσ ɭóŧ sεメy đó....Tôi ngơ ngác gật đầu một cái.
"Muốn."
Ánh mắt cô ấy nhạt xuống một chút, vỗ vỗ lên mặt tôi
"Ý chí không kiên định."
"......"
Không phải chị hỏi em có muốn hay không sao...?!
Ngồi ở phòng khách cùng cô ấy xem TV, nhìn đồng hồ thấy đã đến lúc đưa cô đi Côn Bằng, buổi chiều còn phải đi XX. Lộ Diêu được một ngày phép, bóng dáng của Tiểu Hiểu liền một chút cũng không thấy, hai người cả ngày dính chặt với nhau. Vừa định ra cửa, di động trong túi vang lên
"Tiểu Hiểu, sao vậy?"
Đầu dây bên kia một mảnh ồn ào.
"Tử Nhan, cậu tới đây nhanh lên, lão Phật gia vừa mới đập vỡ đầu người ta."
Chân mày tôi lập tức nhíu chặt
"Lộ Diêu xảy ra chuyện gì?"
"Đừng hỏi nhiều nữa, tới đây rồi nói."
Tiểu Hiểu nói địa chỉ rồi cúp điện thoại. Vội vàng ra cửa lên xe, Vũ Tình vẻ mặt nghiêm trọng hỏi:
"Tử Nhan, chuyện gì vậy?'
"Tiểu Hiểu và Xa Xa lại gây chuyện, đánh người."
Vũ Tình cũng có phản ứng như tôi, lông mày nhíu lại.
"Đánh người?! Ở đâu?"
"Ở KTV."
Thật là ăn no rửng mỡ không việc gì làm mà! Giữa trưa mà đi KTV chơi cái gì chứ! Mới vừa rồi hai người còn tốt lành, chưa gì đã có chuyện...đúng là hai yêu tinh chuyên gây chuyện mà!
Tới KTV, vào phòng, khói mù lượn lờ, mùi rượu nồng nặc, ngồi trên ghế sô pha là hai người đàn ông đang hút thuốc, một người khoảng ba mươi mấy tuổi, một người trẻ hơn một chút, trên bàn trà còn có mấy miếng khăn giấy dính máu cùng với chai bia bể tan tành. Thấy chúng tôi đi vào, Tiểu Hiểu và Lộ Diêu đi tới đẩy chúng tôi ra khỏi phòng.
"Xa Xa, xảy ra chuyện gì?"
Lộ Diêu vẻ mặt tức giận.
"Mình con mẹ nó không muốn nói tới đồ c*t chó kia! Hiểu Hiểu, cậu nói với Vũ Tình đi."
Chúng tôi lại đem ánh mắt chuyển sang Tiểu Hiểu, Tiểu Hiểu một chút cũng không giống với vẻ gấp gáp khi nãy, ngược lại rất bình tĩnh.
"Vũ Tình, sau khi đi nơi này với cậu thì mình với lão Phật gia rất hay đến đây ca hát, vào toilet rửa tay đi ra thì vào nhầm phòng này, có cái tên khốn kiếp thấy bọn mình vào liền ầm ĩ lên, muốn bọn mình hát với hắn. Lão Phật gia không thèm nể mặt mắng liền mấy câu, tên bên kia nóng nảy nói mấy câu khó nghe, lão Phật gia trong cơn tức giận liền cầm lấy chai bia trên bàn đập đầu hắn!"
Vũ Tình xoay qua hỏi Lộ Diêu.
"Xa Xa, cậu có sao không?"
Lộ Diêu khoanh tay dựa vào tường, phong thái đại gia.
"Mình không có sao, cho oắt con kia một trận là thấy thoải mái rồi!"
Hai người bọn họ đúng là đốt nhà cháy bừng bừng rồi vứt sang cho tôi mà
"Cậu sao không ngăn cản Lộ Diêu?"
Tiểu Hiểu trừng hai mắt hỏi ngược lại tôi.
"Hắn mắng lão Phật gia như thế cậu còn bảo tớ ngăn! Tớ còn hận là chai bia không đủ đô nè!"
Tròng mắt của tôi muốn bay ra ngoài, hai cô gái như vậy ở với nhau thế nào cũng có ngày phải vào tù ra khám!
Vũ Tình lo lắng hỏi:
"Bây giờ là xảy ra chuyện gì?"
"Bây giờ cái tên bị bể đầu được đưa đi bệnh viện rồi. Tớ và lão Phật gia lại bị giữ lại ở chỗ này, vốn nghĩ là bồi thường ít tiền thì có thể giải quyết được, ai biết lần này bọn tớ dẫm phải một đống lớn cẩu thỉ. Bọn chúng không lấy tiền, mà cần mặt mũi!"
Không lấy tiền mà cần mặt mũi....Sự việc đã rõ ràng bất quá, Tiểu Hiểu và Lộ Diêu lúc này chọc không phải là người bình thường, nếu không sẽ không bắt hai người họ lại đây, không lấy tiền cũng không truy cứu trách nhiệm. Bọn họ muốn thể diện, muốn nói chuyện với người có chút địa vị xã hội, muốn thể hiện.
Vũ Tình hạ tầm mắt suy nghĩ một chút, hỏi Tiểu Hiểu:
"Tiểu Hiểu, có biết họ là người nào không?"
Tiểu Hiểu khinh thường nói: "Không biết, chưa từng thấy."
Lộ Diêu ở một bên kêu lên "Không tôn trọng phụ nữ thì phải đánh! Quản con mẹ nó là ai chứ!"
Tôi thật là phục, đến lúc này rồi còn quan tâm đến trừ bạo an dân, hai người này đúng là Lý Quỳ và Trương Phi, thật xứng! Nghĩ thế nào cũng không ra lai lịch của đám người này, đánh người truy cứu ra thì vấn đề cũng không lớn, nhưng thủ đoạn đặc biệt để xử lý hai người là vấn đề lớn. Lộ Diêu có công việc, Tiểu Hiểu cũng không phải là người rảnh rỗi, giải quyết không tốt chuyện này thì phiền toái sẽ không ngừng tìm đến cửa!
Lộ Diêu rất nghiêm túc nói với Vũ Tình:
"Vũ Tình, chuyện này là mình gây ra. Nếu hắn nể mặt cậu thì coi như dễ dàng, còn nếu như không nể mặt thì mình cũng không sợ rách mặt cùng với hắn. Cậu mà đi cầu xin hắn so với mình bị cho ăn một cái gáo còn thấy khó chịu hơn."
"Đúng đó! Vũ Tình, mình và lão Phật gia thiếu cậu nhiều lắm rồi."
Vũ Tình mỉm cười : "Chúng ta là chị em tốt nói chuyện này làm gì. Yên tâm, các cậu không việc gì đâu. Vào đi thôi."
Vào trong phòng, hai người kia vẫn ngồi đó hút thuốc lá, thấy chúng tôi vào, có chút xem thường liếc mắt nhìn chúng tôi, nói với Tiểu Hiểu:
"Giới thiệu một chút đi."
Tiểu Hiểu giới thiệu tượng trưng tôi và Vũ Tình:
"Đây là Tổng tài Côn Bằng, đây là Giám đốc đồng thời cũng là chủ XX."
Người nọ ngẩn ra, đứng lên bắt tay chúng tôi:
"May mắn được gặp mặt, tôi là XX!"
Tôi nhìn thấy Vũ Tình ngẩn ra! Nhưng cái tên này tôi hình như chưa nghe nói đến.
"Rất vui được gặp!"
"Rất vui được gặp!"
Sau khi ngồi xuống, người nọ lại đốt một điếu thuốc : "Sớm nghe qua tổng tài Côn Bằng trẻ tuổi xinh đẹp, chỉ tiếc không được gặp mặt. Hôm nay gặp được, đúng là danh bất hư truyền."
Vũ Tình nhàn nhạt cười một cái: "Khách sáo, cũng sớm nghe qua tên của anh, không nghĩ rằng hôm nay có thể gặp nhau ở đây."
Hắn bất ngờ liếc mắt nhìn Lộ Diêu : "Không nghĩ tới họ là bạn của Hầu tổng."
Vũ Tình dựa vào sô pha, cả người tản mát ra khí chất uy nghiêm, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười như cũ
"Tôi cũng không nghĩ họ lại đắc tội với bạn của anh."
"Đừng nói là đắc tội, nếu không phải hôm nay hai người bạn này đem anh em của tôi ra đánh, có thể tôi còn không thấy được Hầu tổng."
Vũ Tình rất bình tĩnh nhìn hắn: "Vậy hôm nay chúng ta đều phải cảm ơn hai người bạn của tôi, cú đánh này thật là đáng giá!"
Người nọ sửng sốt mấy giây, lúng túng cười hai tiếng gật đầu một cái.
Tôi không thể không bội phục Vũ Tình với sự gan dạ sáng suốt cùng sự nhanh nhạy khi vận dụng từ ngữ, cô ấy dễ dàng đưa tên này vào bẫy. Nếu như hắn không gật đầu, tương đương với việc hắn không nể mặt Vũ Tình, bởi vì anh em của hắn bị đánh đáng giá hơn gặp được Tổng tài Côn Bằng, nếu như hắn gật đầu liền chứng mình cái tên bị đánh vỡ đầu kia nhận không một chiêu tuyệt thế võ công của Lộ Diêu!
Tên kia phun khói ra miệng, nói tiếp:
"Hầu tổng thật không phải nhân vật tầm thường! Nhưng cảm ơn thì cảm ơn, tôi cũng không thể để cho anh em của tôi bị đánh khơi khơi như vậy. Tôi nể mặt Hầu tổng, mong Hầu tổng cũng cho tôi chút mặt mũi."
Vũ Tình cười một cái: "Mặt mũi của anh dĩ nhiên tôi sẽ cho! Chẳng qua là một mình tôi sợ không có khả năng lớn như vậy. Không biết anh có biết đến Vương Tử Sâm không?"
Hắn hít một hơi thuốc lại phun ra: "Biết, chúng tôi có gặp qua vài lần."
Vũ Tình đánh mắt với tôi một cái, tôi lập tức hiểu ý, lấy danh thϊếp từ trong túi đưa cho hắn, rất khách sáo nói
"Tôi tên là Vương Tử Nhan, là em gái của Tử Sâm, anh ấy đang ở nước ngoài, nên tôi thay mặt anh ấy chào hỏi anh."
Hắn kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm "Cô là em gái của Vương Tử Sâm?"
Tôi gật đầu một cái, hắn cười cười, dập tắt thuốc trong tay, cảm thán một câu : "Thế giới này quá nhỏ."
Hắn lấy di động ra gọi điện thoại, tôi đoán là hỏi người bên kia về tình hình hiện tại, nói mấy câu rồi cúp.
"Nếu Hầu tổng và Vương tổng đều đã ra mặt, tôi thế nào cũng phải nể mặt. Bạn tôi cũng không xảy ra chuyện lớn gì, không đánh nhau thì không quen biết, chúng ta cũng coi như là biết nhau. Bất quá sau này tôi có khó khăn còn phải xin Hầu tổng nói cho vài câu."
Vũ Tình mỉm cười "Nếu chuyện tôi có thể giúp, tôi nhất định sẽ cố hết sức."
Nghe hắn nói vậy tâm tình tôi rốt cuộc cũng được hạ xuống.
Lộ Diêu bước tới, rất không tình nguyện hỏi hắn: "Người kia nằm ở bệnh viện nào?"
Hắn nói địa chỉ và tên của người kia, Lộ Diêu lấy điện thoại ra gọi một cú, gọi xong nói một câu:
"Bệnh viện tôi đã sắp xếp ổn thoả, tiền thuốc men tôi trả. Tôi trước giờ chưa từng nợ nần ai!"
Người nọ cười cười : "Người bạn này của Hầu tổng thật là có cá tính!"
Vũ Tình đứng lên, liếc người đàn ông vẫn ngồi trong góc không nói gì:
"Xa Xa, cậu làm người ta bị thương, tiền thuốc thang nhất định là phải trả. Không truy cứu trách nhiệm của cậu, cậu phải cảm ơn người ta đàng hoàng đó."
Tôi biết Vũ Tình đang cho hắn một bậc thang leo xuống, đánh người làm sao cứ như vậy mà cho đi! Cho dù hắn đạt được mục đích là mở rộng quan hệ làm ăn, nhưng như vậy cũng không thể để hắn mất hết thể diện! Mặc dù bây giờ chưa phải lúc ăn cơm, nhưng trừ bàn rượu ra thì những chỗ khác đều không thích hợp. Tôi biết hai bà điên này không đời nào mở miệng mời người ta ăn cơm, chuyện đó chỉ có thể để tôi đứng ra làm.
"Nếu đều là bạn bè, thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi. Tử Sâm nếu biết tôi tiếp đãi bạn của anh ấy không tốt nhất định sẽ trách móc đứa em này!"
Tiểu Hiểu ở một bên không nói câu nào, lập tức trợn tròn mắt, tần số và cường độ có thể cùng lão thái thái so đấu. Sau khi cô ấy và Lộ Diêu ở chung với nhau trở nên rất không lý trí, bây giờ ở trong mắt cô ấy chuyện gì làm Lộ Diêu thoải mái là đúng, làm Lộ Diêu nổi giận là sai. Nếu như trước kia, những chuyện này căn bản hoàn toàn không cần Vũ Tình phải ra mặt, Tiểu Hiểu tự mình có thể giải quyết. Thế nhưng bây giờ tựa như một cô bé đi theo Lộ Diêu bốc đồng nổi loạn. Tình yêu, chính là vô thanh vô thức mà làm con người ta thay đổi...
Người nọ suy nghĩ một chút, gật đầu: "Vừa đúng lúc có chuyện cần nói với Hầu tổng, đổi chỗ khác đi."
Ra khỏi KTV, hai người đàn ông kia lên xe mình, người vẫn luôn không nói lời nào ngồi vào ghế lái, tôi nhất thời hiểu được tại sao hắn không nói gì cả, thì ra hắn cũng là tài xế, chúng tôi là đồng nghiệp....
Lộ Diêu và Tiểu Hiểu đi theo sau Vũ Tình, bọn họ ở cuối cùng. Trên đường đến quán rượu, tôi không nhịn được hỏi Vũ Tình: "Vũ Tình, hắn làm gì vậy?"
Cô ấy dựa vào ghế quay đầu nhìn tôi mỉm cười: "Hắn giúp rất nhiều thương nhân giải quyết vấn đề khó khăn."
Thì ra là vậy, không trách hắn lại biết Vũ Tình...
Đang nói thì điện thoại của Vũ Tình vang lên, không cần đoán nhất định là Tiểu Hiểu, tôi nghe một chút xem Tiểu Hiểu nói gì, rồi báo cho Vũ Tình, cô ấy gật đầu một cái mở loa ngoài
"Tiểu Hiểu."
"Vũ Tình, người đó là ai? Làm gì vậy?"
Vũ Tình suy nghĩ một chút, có lẽ là tìm từ thích hợp:
"Những chuyện chúng ta dùng phương cách bình thường không giải quyết được thì hắn đều có thể giải quyết."
Âm thanh trong di động Vũ Tình lập tức the thé: "Mẹ ơi! Thật ghê gớm! Không trách thể diện lớn như vậy!"
Lộ Diêu bên kia gào lên một tiếng: "Quản hắn làm quái gì! Một hồi đến quán biết tay!"
Tiểu Hiểu kích động như điên: "Đúng rồi! Lúc đó chị đây thật là muốn cùng hắn phân cao thấp! Hắc, thật kí©h thí©ɧ!"
Nói xong cúp điện thoại. Tôi cảm giác sau lưng có một cơn gió mạnh thổi vèo vèo, kí©h thí©ɧ? Ở đâu mà lại thấy kí©h thí©ɧ? Tôi cũng không dám nghĩ một chút nữa sẽ là quang cảnh như thế nào....Tôi bắt đầu lo lắng cho Vũ Tình, cô ấy cho tới giờ cũng chưa từng tiếp xúc với dạng người này, càng không hề có bất kỳ mối liên hệ nào. Mặc dù người kia là muốn lấy lòng cô ấy, nhưng mà cô cũng thiếu một phần ân tình, hơn nữa người kia cũng nói là khi nào có khó khăn nhất định sẽ mở miệng nhờ Vũ Tình...
"Vũ Tình."
"Ơi?"
"Có khi nào hắn sẽ gây phiền phức cho chị không?"
Vũ Tình lắc đầu, rất bình tĩnh nói: "Không đâu, tiền bọn họ có được đều là từ thương nhân mà ra. Huống chi với địa vị hắn bây giờ cũng không cần phải dùng thủ đoạn uy hϊếp để kiếm tiền. Chị nghĩ hắn chỉ là muốn tiếp cận Côn Bằng mà thôi."
Nói xong hướng về phía tôi mỉm cười : "Yên tâm, không có gì đâu."
Tôi rất vui sướиɠ mà gật đầu
"Ân."
Đến quán rượu, Tiểu Hiểu và Lộ Diêu xuống xe liền chạy đến chỗ tên kia, bất ngờ nhiệt tình. Vào trong phòng gọi xong thức ăn ngon, rượu thượng hạng, hai người này liền bắt đầu xuống nước tạ lỗi. Lộ Diêu nói mình vì quá xúc động không hiểu chuyện, làm bị thương anh em của hắn thật là có lỗi quá, sau đó liền một ly rồi một ly uống cạn. Tiểu Hiểu cũng vận dụng viên đạn bọc đường của cô ấy, đem cái bộ dạng bị Ngụy Trung Hiền lúc trước coi là 'tiểu thư bồi rượu' lấy ra, nói mình có mắt không biết thái sơn, dám múa búa trước cửa Lỗ Ban, không biết tự lượng sức mình! Vì quá áy náy, tự nguyện chịu phạt vô số ly!