Chương 15

Thì ra là muốn tôi đi thay ca cho nhỏ, còn nhỏ đi hẹn hò Lộ Diêu....

"Ừ, vậy chờ mình cơm nước xong chạy qua liền."

Tiểu Hiểu lập tức vui vẻ,

"Hắc! Tử Nhan cậu đúng là cô gái tốt ngàn năm khó gặp nha!"

"Tiểu Hiểu cậu còn nói nhảm..."

Không đợi tôi nói xong, điện thoại đã bị ngắt, học Lộ Diêu cái gì không học, lại đi học treo điện thoại với tôi chứ!

Để điện thoại xuống, Vũ Tình nhìn qua tôi,

"Tử Nhan, Tiểu Hiểu sao vậy?"

Tôi xắn tay áo lên tiếp tục rửa rau,

"Cậu ấy muốn gặp Lộ Diêu...buổi chiều muốn em đến thay ca."

Vũ Tình mỉm cười, cũng không nói gì thêm.

Ăn cơm xong, vì phải vội đến XX nên cũng không ở nhà được lâu. Lúc đi, Đậu Đậu một mực giữ chặc tay Vũ Tình không buông.

"Dì út, khi nào rảnh dì nhớ đến nữa nha?"

Vũ Tình ngồi xổm xuống, cưng chìu xoa lên má Đậu Đậu, đứng lên nghiêm túc nói với chị dâu:

"Chị dâu, chị và mẹ phải trông coi hai đứa bé cũng rất mệt, em đưa Đậu Đậu về nhà ở mấy ngày được không?"

Nhìn ra được chị dâu có chút ngại.

"Vũ Tình, như vậy thì làm phiền em quá."

"Không phiền đâu, em thích Đậu Đậu mà, dù sao thì gần đây em cũng không bận gì."

Đậu Đậu tinh quái lúc này lại phát huy bản lĩnh hơn người, nhào qua ôm đùi chị dâu, ngước mắt lên giả bộ đáng thương:

"Mẹ ơi, con muốn ở với dì út!"

Chị dâu bất đắc dĩ nói:

"Vậy qua đó phải nghe lời cô út và dì út nghe không!"

Đậu Đậu mạnh mẽ gật đầu.

"Dạ."

Sau đó chạy thật nhanh về nhà mình bắt đầu xếp đồ! Tôi không khỏi cảm thán, đây là con nít gì chứ? Rốt cuộc là nó cho cô ấy uống bùa mê gì mà cô ấy lại có tình thương to lớn như vậy chứ!

Đậu Đậu gói ghém đồ xong, mặc quần áo tử tế, liền theo tôi và Vũ Tình trở về Đế Hào. Đưa họ tới nơi, tôi lại giống như ngựa không ngừng vó chạy tới XX thay Tiểu Hiểu. Tiểu Hiểu vừa nhìn thấy tôi kích động đến mức hô cha gọi mẹ, cầm lấy túi xách chạy ngay ra ngoài tìm Lộ Diêu. Cả một buổi chiều tôi đều ngồi đây nhớ tới Vũ Tình, không biết cô ấy và Đậu Đậu thế nào, hy vọng cô ấy sẽ không bị mệt...

Sau khi tan việc nhanh chóng về Đế Hào, về đến nhà nhìn thấy phòng khách không có ai, lên lầu vừa vào phòng ngủ, thấy Vũ Tình và Đậu Đậu hai người sóng vai tựa vào đầu giường nhìn chằm chằm màn ảnh truyền hình. Đậu Đậu học dáng vẻ của Vũ Tình, cũng đem hai tay đặt trên bụng, mắt to mở ra vô cùng nghiêm túc....Xem ra lo lắng của tôi là dư thừa, hai người ở chung vô cùng sung sướиɠ....

Vũ Tình nhìn thấy tôi về, bước xuống giường, đi tới cạnh tôi rất vui vẻ nói:

"Cơm tối làm xong rồi, đang chờ em....chúng ta đi xuống đi!"

Tôi cũng vui vẻ gật đầu,

"Ân."

Đậu Đậu ngồi trên ghế lộ ra cái đầu nho nhỏ, đem mặt mình cọ xát vào lưng ghế hàng chính hãng Italy của Vũ Tình, thật là đáng thương cho tâm huyết của Vũ Tình!

Cơm nước xong, nghỉ ngơi một lát rồi dẫn yêu tinh này đi tắm. Tắm rửa Đậu Đậu sạch sẽ, mặc quần áo xong ôm ra để lên giường, mình lại quay về phòng tắm, cuộc sống với một đứa bé tuy rằng hết sức đau thương nhưng cũng rất vui vẻ! Tắm xong lau khô người, phát hiện mình lại quên cầm áo ngủ vào, đúng là do Đậu Đậu hại mà! Đang lúc rầu rĩ, Vũ Tình cầm theo áo ngủ đẩy cửa phòng tắm, nhìn thấy tôi đứng đó cô ấy mỉm cười, đưa y phục cho tôi, tôi cúi đầu nhận lấy mặc vào. Vừa định đi ra ngoài, cô ấy bước tới nhẹ nhàng ôm lấy tôi

"TV là buổi sáng đi mua?"

Tôi ôm eo cô ấy.

"Ân."

"Sao không nói chị biết?"

"Chị quay về không phải thấy ngay rồi sao..."

Cô ấy mỉm cười, ở trên vai tôi gật đầu.

"Tử Nhan."

"Dạ?"

"...Sự lãng mạn của em là có một không hai..."

Tôi vô cùng hạnh phúc bật cười, đang định nói chuyện, cửa phòng tắm chậm chạp bị đẩy ra, tôi theo quán tính hạ thấp tầm mắt, nhìn thấy Đậu Đậu mặc áo hồng nhỏ, mang dép hồng nhỏ, chu chu cái miệng nhỏ, mặt đầy vẻ tò mò nhìn hai chúng tôi đang ôm nhau

"Dì út, dì và cô út đang làm gì vậy?"

Tôi lúng túng buông Vũ Tình ra, cúi đầu tìm lỗ chui xuống, Vũ Tình cũng không biết nên giải thích thế nào, hai chúng tôi cộng lại cũng hơn sáu mươi tuổi, vậy mà lại để cho một đứa bé chưa tới sáu tuổi hỏi đến mức không chống đỡ được...

Đậu Đậu đi tới kéo tay Vũ Tình đáng thương nói:

"Dì út ơi, con mệt."

Vũ Tình cười mang Đậu Đậu ra khỏi phòng tắm,

"Vậy dì út đưa Đậu Đậu đi ngủ được không?"

"Dạ."

Về đến giường, cho Đậu Đậu nằm vào giữa, cô nhóc kia lăn qua lộn lại một hồi, một chút nhìn tôi rồi một chút lại xoay qua nhìn Vũ Tình, căn bản là không có ý muốn ngủ. Tôi chợt rất muốn nói cho chị dâu, chị khổ cực sinh ra không phải là một đứa bé, mà là yêu tinh!

"Cô út, sao cô lại ngủ chung với dì vậy?"

Vũ Tình nhìn tôi, vẻ mặt bất đắc dĩ, chúng tôi gặp phải "phóng viên" khó dây dưa nhất trên thế giới rồi, tôi làm như nghiêm túc trả lời:

"Ừ...tại vì ngủ cùng với con."

Đậu Đậu rất vô tội tiếp tục hỏi:

"Vậy nếu con không đến hai người cũng ngủ chung sao?"

Tôi bắt đầu hối hận đã dẫn Đậu Đậu tới, là nhóc này một năm trước tố cáo tôi với Vũ Tình, tố cáo xong bản thân mình quên mất không còn một mống bây giờ lại đi tới hỏi tại sao! Tôi thề, Đậu Đậu chính là hán gian phản cách mạng nhỏ tuổi nhất trong lịch sử! Tôi ráng nhịn, tiếp tục nghiêm túc trả lời:

"Con không đến, cô út ngủ ở phòng bên cạnh."

Nói xong chợt cảm thấy ngạc nhiên, thì ra mình nói dối cũng có thể bình tĩnh như vậy....

Đậu Đậu chớp chớp mắt, quay qua nhìn Vũ Tình hỏi:

"Dì út, dì có người thích không?"

Vũ Tình rất ngạc nhiên, mỉm cười.

"Đậu Đậu sao lại hỏi vậy?"

"Bởi vì...bởi vì, con có người thích!"

Tôi và Vũ Tình không tin được nhìn nhau mấy giây, cuối cùng nhớ đến câu cảm thán kinh điển của Tiểu Hiểu: mẹ tôi ơi!

"Đậu Đậu thích ai, có thể nói cho dì út nghe không?"

"Con thích Tráng Tráng." Đậu Đậu là đang nói bạn nhỏ ở nhà trẻ. Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn hỏi trai hay gái, sau đó rất độc ác mà đem mình khinh bỉ một lần!

"Vậy sao con lại thích Tráng Tráng?"

Đậu Đậu vừa cười khanh khách, vừa nằm giữa chúng tôi lăn lộn.

"Bởi vì con thích chơi cùng một chỗ với cậu ấy!"

Sau đó, Đậu Đậu bắt đầu tuôn ra ào ạt đủ loại tình huống chơi cùng Tráng Tráng, cái gì mà Tráng Tráng vì nó mà bắt nạt đứa bé khác, vì nó mà không để ý đến bé gái khác, trình diễn lại một quá trình anh hùng cứu mỹ nhân phiên bản nhí....Điều làm tôi khϊếp sợ là, Tráng Tráng lại cùng Đậu Đậu cầu hôn, nói sau này muốn kết hôn với Đậu Đậu, để Đậu Đậu làm vợ nó....

Tôi không nghĩ tới con nít sẽ chơi những trò như vậy, giống như người lớn mà nói ra những lời tình cảm và hứa hẹn. Tôi nghĩ đây chính là ngây thơ chất phác, là ích lợi của việc chưa trưởng thành, có thể tuỳ ý nói ra lời mình muốn nói, cũng có thể không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào...Nhìn Đậu Đậu hồn nhiên như vậy, tôi đột nhiên thấy rất đau lòng, tôi thậm chí hy vọng nó có thể mãi mãi như thế này, mãi mãi không lớn lên, bởi vì trưởng thành sẽ có nhiều ưu phiền, sẽ mất đi những thứ nó đang có, mà những thứ này, sau này muốn tìm lại cũng không được...

Tôi và Vũ Tình cứ như vậy im lặng lắng nghe Đậu Đậu đứt quãng mà đầy nhiệt tình tự thuật, cho đến khi tôi không chịu được khép lại mí mắt nặng nề ngủ say....tôi nghĩ bên kia Vũ Tình nhất định cũng đã ngủ...

Tiểu Hiểu và Lộ Diêu như thường lệ tan việc tới đây ăn cơm, nhìn thấy Đậu Đậu tựa như thấy củ nhân sâm, lập tức ôm lấy mà giày xéo. Tiểu Hiểu hưng phấn hô hoán lên:

"Đậu Đậu, mau tới đây cho dì Tiểu Hiểu ôm một cái!"

Đậu Đậu dang tay đi tới, nằm vào trong ngực Tiểu Hiểu, Tiểu Hiểu ôm đứng lên một hơi đi lại.

"Bảo bối thật là nghe lời!"

Đậu Đậu nhìn Tiểu Hiểu hỏi: "Dì Tiểu Hiểu chưa mua quà cho con?"

Tiểu Hiểu hơi sửng sốt, có lẽ là không nghĩ tới Đậu Đậu có loại thủ đoạn như vậy, đặt ngay Đậu Đậu xuống ghế sô pha, lấy ví tiền ra.

"Quà không có ý nghĩa! Dì cho con cái này!"

Nói xong lấy ra mấy tờ hồng hồng đưa cho Đậu Đậu,

"Cầm lấy, tự mình mua nha! Thích thứ gì liền mua thứ đó!"

Tôi vốn tưởng rằng Đậu Đậu sẽ không cần tiền, bởi vì căn bản là nó chưa dùng tới, ai dè đâu Đậu Đậu cầm tiền, hung hăng gật đầu một cái,

"Dạ!"

Tôi còn dám khẳng định, Đậu Đậu chính là kẻ mê tiền nhỏ tuổi nhất trong lịch sử.

Tôi và Vũ Tình ngồi ở kia nhìn nhóc yêu tinh này cùng với Tiểu Hiểu và Lộ Diêu hai người so trí thông minh. Đậu Đậu thấy đã đạt được mục đích trên người Tiểu Hiểu liền chủ động tiếp cận Lộ Diêu, nói Lộ Diêu chưa mua đồ chơi cho nó. Lộ Diêu là người sĩ diện cao ngất trời, sao có thể để mình xấu mặt trước một đứa nhóc, cũng học Tiểu Hiểu móc ra giấy hồng thưởng cho Đậu Đậu. Đậu Đậu làm ra vẻ thân thiết với Lộ Diêu một hồi, cầm được tiền liền trở mặt, lập tức xoay người vui vẻ chạy tới nhào vào lòng Vũ Tình, vẻ mặt thành kính đưa tiền tới trước mặt cô ấy,

"Dì út, cho dì!"

Tôi bỗng chốc ngu người, Đậu Đậu, đây mới chính là cô ruột của con! Tiểu Hiểu và Lộ Diêu cũng không chịu nổi đả kích lớn như vậy, lúc ấy chợt bùng nổ, mồm năm miệng mười chỉ trích Đậu Đậu vong ân phụ nghĩa, bạch dã lang, giặc bán nước, đem tất cả những từ ngữ lúc đầu để dành mắng tôi chuyển hết lên người Đậu Đậu, còn nói Đậu Đậu là nằm vùng, khi trưởng thành so với Xuyên Đảo Phương Tử chỉ có hơn chứ không có kém, đều là gieo hoạ cho xã hội! Đậu Đậu bị doạ sợ run người trốn vào lòngVũ Tình không dám đi ra.[*]Xuyên Đảo Phương Tử : tên Nhật là Kawashima Yoshiko, tên thật là Ái Tân Giác La Hiển Dư,tuy là công chúa người Mãn Châu nhưng lại làm điệp viên cho Nhật Bản trong Thế chiến thứ hai, nổi tiếng với sắc đẹp được gọi là "Hòn ngọc phương Đông"

Cuối cùng Vũ Tình nhìn thấy cục diện không thể khống chế được, từ trong túi xách lấy ra một tấm thẻ đưa cho Lộ Diêu,

"Xa Xa, đây là của một người bạn đưa cho mình, bên trong có chút tiền, muốn mua gì đến bách hoá tổng hợp quẹt thẻ là được rồi..."

Lộ Diêu cười như điên nhận lấy: "Vũ Tình, đúng là bạn tốt!"

Tiểu Hiểu cười nham nhở chen vào muốn xem.

"Lão Phật gia cho mình nhìn một chút đi."

"Nhìn cái rắm! Nhìn cũng không phải cho cậu!"

"Hai ta là người một nhà, cho ai cũng vậy mà."

Lộ Diêu khinh bỉ nói: "Ai với đống phân cậu một nhà! Cút sang một bên."

Tiểu Hiểu bất thình lình đổi giọng

"Lộ Diêu, cô có bình thường không vậy? Tôi là đống phân thì cô là gì? Không phải chỉ là miếng giấy rách sao, có cho tôi cũng không thèm!"

Không khí bất chợt lạnh xuống, sao tự nhiên hai người sao lại mắng chửi nhau nữa rồi. Với tính khí của Lộ Diêu thì sao có thể để Tiểu Hiểu chặn miệng,

"Tôi không bình thường đó thì sao? Cô chính là đống phân chó! Miếng giấy rách cô muốn cũng không có đâu!"

Tiểu Hiểu chợt đứng lên chỉ thẳng vào Lộ Diêu,

"Cô vì một miếng giấy rách nát mà đến mức này sao? Cô muốn gì tôi mua cho cô!"

Lộ Diêu gạt tay Tiểu Hiểu ra.

"Bớt chỉ vào người tôi đi! Không cần cô mua cho tôi! Cô nghĩ cô là cái quái gì chứ?"

Tiểu Hiểu giận đến mức mắt mở trừng trừng,

"Cô nói tôi là cái quái gì à???.....Giỏi! Lộ Diêu, có một lần thì sẽ có lần thứ hai, rồi sẽ hết lần này đến lần khác! Cô như vậy cũng không phải lần một lần hai! Hôm nay tôi và tờ giấy rách kia cô chỉ được chọn một thôi, có nó thì không có tôi, có tôi thì không có nó!!"

Lúc này là Tiểu Hiểu nói thật....Tôi quay đầu nhìn Vũ Tình, cô ấy đang ôm Đậu Đậu bị hù doạ đến ngây ngốc, rất điềm tĩnh ngồi trên sô pha nhìn hai trái địa lôi này tự do bùng nổ! Cô ấy sao lại không đi khuyên...

Tình thế đến mức này, khuyên ai cũng khó, đều là bạn của tôi, thêm nữa, tình huống này dù khuyên ai chắc hẳn cũng sẽ nghe chửi, chỉ có thể tìm một phương pháp uyển chuyển mà hoá giải gút mắc giữa hai người...

Tôi đi tới bên cạnh Tiểu Hiểu, từ trong ví lấy ra thẻ mua hàng mà buổi sáng Vũ Tình cho tôi, để vào tay Tiểu Hiểu, quay qua Lộ Diêu nói,

"Cậu chọn Tiểu Hiểu đi."

Không đợi tôi phản ứng kịp, Lộ Diêu và Tiểu Hiểu đột ngột nhảy lên đập tay với nhau! Tiểu Hiểu quang quác cười ra tiếng,

"Yeah!"

Tiếp theo hai người ôm dính lấy nhau, mạnh bạo hôn đối phương, ngồi xuống sô pha lấy thẻ ra khoe khoang, vừa cười vừa đắc ý

"Một đôi chính là một đôi! Rất ăn ý! Hắc."

"Còn phải nói! Đối phó với Rùa con căn bản là không cần dùng đến đầu óc! Tự mình đem dâng thẻ lên!"

Hai người oang oang nói xong lại cười khoái trá...

Tôi đứng ở đó chằm chằm nhìn thẳng vào hai người, không thể không một lần nữa thừa nhận sự ngu xuẩn của chính mình! Tôi lại bị hai mụ điên kia lừa!!!!! Tại sao tôi luôn là người bị lừa gạt? Tại sao luôn là kẻ ngu ngốc cuối cùng mới biết được sự thật phũ phàng? Tiểu Hiểu nói rất đúng, tôi rốt cuộc làm thế nào mà sống được đến giờ? Người ba mươi tuổi còn không khác đứa trẻ mười ba?

Gương mặt hai người trước mắt tôi bỗng chốc trở nên thật đáng ghê tởm, trước nay tôi chưa từng có loại xúc động muốn bảo vệ trí thông minh của mình mãnh liệt như bây giờ.

"Hiểu Hiểu! Trả thẻ lại đây cho mình!"

Tiểu Hiểu thấy tôi xông tới, lập tức kéo Lộ Diêu chạy ra ngoài.

"Mẹ ơi! Tử Nhan điên rồi! Lão Phật gia chạy mau thôi!"

"Chạy đi đâu ăn cơm đây?"

"Đần thế! Đi bách hoá tổng hợp ăn đi!"

Chạy đến cửa, Tiểu Hiểu lắc lắc tấm thẻ trong tay, thô bỉ nói:

"Tử Nhan, thẻ này có một phần của cậu! Chờ ngày nào đó tớ mua cho cậu một cái qυầи ɭóŧ nhi đồng mà dùng ha!"

Nói xong cùng Lộ Diêu biến mất....Nhìn ra phía cửa mà phiền muộn vô hạn, đó là tôi định dùng để mua váy ngủ cho Vũ Tình....

Quay người nhìn lại thấy Vũ Tình đang cười, dùng một ánh mắt rất bất đắc dĩ nhìn tôi, Đậu Đậu trong ngực vẫn còn mờ mịt, tôi cúi đầu đi tới ngồi xuống bên người cô ấy, cô ấy hạ đầu nhẹ nhàng tựa vào vai tôi, dịu dàng nói:

"Ngốc..."

"......"

"Vũ Tình."

"Ơi?"

"Làm sao chị biết họ là giả?"

"Bởi vì vẻ mặt của họ căn bản là không giống như cãi nhau..."

"......"

Tôi thật sự nên tự mình kiểm điểm kiểm điểm....

Đậu Đậu ở nhà mười mấy ngày, mỗi sáng sớm lúc thức dậy sẽ nhìn thấy chăn bị Đậu Đậu đạp xuống dưới, sau đó chính mình nằm vắt ngang qua tôi và Vũ Tình. Mỗi ngày nó sẽ hỏi đủ thứ các loại vấn đề, tựa hồ là tinh lực dùng hoài không hết....Nhưng chuyện rất đáng mừng chính là Đậu Đậu rất thích đọc sách, đối với chuyện học tập cũng không cảm thấy buồn chán, nó cảm thấy đi học là một chuyện rất mới mẻ. Mặc dù còn chưa hiểu ý nghĩa sâu xa bên trong, nhưng nó rất nghiêm túc mà xem các bức tranh vẽ, chỗ nào không hiểu sẽ đi hỏi, tôi cũng rất vui vẻ mà trả lời nó, giảng giải cho nó câu chuyện xưa trong những thành ngữ, tô đẹp thêm cho tâm hồn ngây thơ của nó....Tôi không rõ lắm khi Đậu Đậu trưởng thành thì sẽ có tính cách và suy nghĩ thế nào, chỉ là cảm thấy bất luận là dù sau này nó không nhớ được những chuyện hôm nay, cũng không muốn để lại bất cứ vết nhơ nào trong tuổi thơ của nó, có khi hành vi sai lầm lớn nhất của người lớn lại xuất phát từ những bóng ma của tuổi thơ...

Đậu Đậu rất may mắn, bởi vì nó được sinh ra trong thời đại rất tốt, gia đình rất tốt. Nó có thể tự do lựa chọn thứ mình thích, có thể học khiêu vũ, có thể học hội hoạ, cũng có thể học dương cầm....Tuổi thơ của nó sẽ rất đặc sắc, những điều này nhất định sẽ ảnh hưởng lớn đến cuộc sống sau này của nó. Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một đời người mới thay người cũ...đây là nguyện vọng của Tử Sâm, cũng chính là nguyện vọng của tôi, mặc dù Đậu Đậu không phải con của tôi, nhưng tôi và Vũ Tình, xem nó không khác gì con ruột. Chúng tôi đều không hy vọng tuổi thơ của nó giống chúng tôi nhợt nhạt không màu sắc, mà mong rằng nó sẽ có một cuộc sống tốt đẹp rực rỡ. Có thể chúng tôi không thể là người dẫn đường trong khu rừng lớn rậm rạp mà nó phải đi, nhưng chúng tôi hy vọng rằng khi nó lạc lối, chúng tôi có thể giúp nó chỉ rõ phương hướng đúng đắn, giảm bớt chông gai, ghập ghềnh trên con đường nó đi...

Sau khi Đậu Đậu đi, cuộc sống của tôi và Vũ Tình được khôi phục nguyên dạng, mỗi ngày đưa cô ấy đến công ty, sau đó sẽ trở lại XX, sau nữa về nhà ăn cơm, nếu như không vội có thể cùng cô ấy xem TV, tâm sự một chút. Khi trời tối, chúng tôi sẽ ra ngoài tản bộ, đến công viên ngồi một lát. Chạng vạng tối, lúc ngồi tựa vào nhau trên ghế đá nhìn hoàng hôn nơi chân trời...sẽ thường xuyên gặp được rất nhiều cụ già tóc bạc dắt tay nhau, dù trên mặt đầy tang thương nhưng trong mắt đều là thoả mãn. Mỗi một lần thấy cảnh tượng như vậy tôi đều xúc động sâu sắc, cô ấy sẽ nắm thật chặc tay tôi, dựa sát vào người tôi, nhìn tôi trong im lặng....Có lẽ đó sẽ là hình ảnh của chúng tôi nhiều năm sau, tôi nghĩ khi đó tôi sẽ là một lão thái thái lưng gù, mặt mũi đầy nếp nhăn, mà Vũ Tình cũng sẽ không còn dung nhan xinh đẹp như bây giờ nữa, nhưng tôi tin tưởng chúng tôi nhất định cũng sẽ giống như họ, giữ tay nhau thật chặc, dìu dắt nhau trải qua vui vẻ lẫn khổ đau của cuộc sống , nhìn hết phù hoa nhân thế, cuối cùng đi về phía mặt trời lặn, đi về cuối đời người...

Mỗi người đối với cuộc sống, đối với tình yêu sẽ có cách lý giải khác nhau, tôi rất hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh mà bình dị thế này, có lẽ vì nội tâm tôi là người có tư tưởng bi quan, cũng có lẽ vì tôi tính cách nhát gan không dám thể hiện...Tình yêu như là thi hoạ cầm kỳ tửu thi hoa, mà cuộc sống là củi gạo dầu muối tương dấm trà. Tôi không cảm thấy tình yêu và cuộc sống có sự chông chênh, ngược lại cảm thấy rất an nhàn và ổn định. Có thể là bởi vì tôi vô cùng chậm chạp và ngây ngô, đối với mọi việc không có quá nhiều yêu cầu và ham muốn, cũng có thể vì tôi không hiểu được ngọt ngào và lãng mạn, không thể làm cho cuộc sống có nhiều hơn sự kinh ngạc vui mừng lẫn gợn sóng lăn tăn...

Tiểu Hiểu và Lộ Diêu như cũ vẫn là cuộc sống thiên lôi địa hoả, không vui liền cãi vả náo động, vui vẻ lại ôm nhau cười to. Tình yêu của họ tựa như một ngọn lửa, nóng bỏng đến mức có thể thiêu đốt đối phương, đốt thành tro bụi...Tính tình của họ đã được định trước sẽ sống cuộc sống như vậy, cũng được định trước sẽ có một cuộc đời luôn biến đổi...

Tiểu Hiểu là người rất khó an phận, cô ấy không cách nào ở yên một chỗ hoặc là im lặng trong một thời gian dài, cô ấy sẽ tự mình tìm niềm vui, làm phong phú thêm cho cuộc sống của mình, nói một cách khác là cô thích sóng gió, có rất nhiều mưu mô xấu xa. Cuộc sống vừa yên ổn, cô ấy bắt đầu cảm khái nhớ thuở xưa, hồi tưởng lại những chị em tốt năm đó, nhớ đủ chuyện về những năm đại học trước kia, khung cảnh phòng ăn phòng học đều làm cô ấy lưu luyến. Suy nghĩ một chút liền bắt đầu lải nhải về việc tụ họp bạn học lúc trước. Bởi vì tôi ít khi liên lạc với bạn học, sau khi cô ấy tốt nghiệp cũng cắt đứt hầu hết liên hệ với bạn bè, cho nên đối với bạn học gần như là mất hoàn toàn mối dây liên hệ. Sau đó không biết cô ấy dùng chiêu gì lấy được số điện thoại của lớp trưởng, không kịp chờ gặp mặt, hai người trong điện thoại tâm sự chuyện xưa đến quên cả trời đất. Hội họp bạn học ý tưởng lớn gặp nhau, lớp trưởng liên hệ với bạn học, Tiểu Hiểu và tôi phụ trách sắp xếp và tiếp đãi. Thời điểm nghe được giọng nói quen thuộc của lớp trưởng, có chút cảm giác thân thiết khó diễn tả, giống như quay lại nhiều năm trước ngày chúng tôi quen biết nhau. Thời gian, thật là trôi quá nhanh...

Thu xếp chỉ là chuyện nhỏ với Tiểu Hiểu, lớp trưởng bên kia liên hệ với bạn học xong thì bên này Tiểu Hiểu cũng tìm được khách sạn. Tôi không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, cũng không nghĩ mọi người sẽ tích cực như vậy....Hẹn xong ngày và khách sạn nơi gặp nhau, mọi chuyện nhỏ nhặt khác tính sau, Tiểu Hiểu hưng phấn đứng ngồi không yên, lấy việc đếm thời gian để sống qua ngày, cơm cũng không làm, ngày ngày theo tôi về nhà ăn cơm, mà cô ấy đi một lần thì đâu chỉ có một mình, luôn sẽ có thêm một Lộ Diêu.

Tiểu Hiểu và Lộ Diêu theo lệ cầm chén cơm lên hùng hổ ăn, vừa ăn vừa nói, vừa nói vừa hướng ra ngoài phun cơm trong miệng, nói đến chuyện họp lớp Tiểu Hiểu đột nhiên không khống chế được, đặt chén cơm xuống bắt đầu xí xa xi xô.

"Vũ Tình...có chuyện này mình phải nói cho cậu."

Vũ Tình đặt đôi đũa xuống, nhìn Tiểu Hiểu gật đầu.

"Ừ, cậu nói đi."

Tiểu Hiểu chợt nghiêm túc.

"Họp lớp hai ngày nữa Tiểu Tuyết cũng đến."

Tôi đang gắp thức ăn chợt ngừng tay, ngẩng đầu thấy Vũ Tình đang nhìn tôi, tôi không lên tiếng cúi đầu tiếp tục ăn. Không nghe thấy Vũ Tình trả lời, lỗ tai liền bị thanh âm của Lộ Diêu lấp đầy.

"Tiểu Tuyết? Cô ấy tới làm gì? Hại Rùa con nhiều năm như vậy bây giờ còn có mặt mũi quay về sao!"

Nghe ra Lộ Diêu với Tiểu Tuyết không có hảo cảm gì, thậm chí là ghét. Tiểu Hiểu có chút bất mãn,

"Tiểu Tuyết là tới tham gia họp lớp, lại nói bây giờ cậu ấy cũng có con rồi, làm gì còn tâm trí chơi đùa nữa!"

"Có con thì nhằm nhò gì! Lỡ như quay lại thấy Rùa con vẫn tốt như vậy hối hận thì sao? Muốn ly hôn thì sao?"

Tiểu Hiểu rất nghiêm túc chất vấn Lộ Diêu:

"Tử Nhan vì Vũ Tình cũng từng chết một lần rồi, cậu cảm thấy Tiểu Tuyết có thể dao động cậu ấy không?"

Lộ Diêu suy nghĩ một chút, đá Tiểu Hiểu một cước,

"Phân chó! Ăn cơm nhanh đi!"

Cái này điển hình là Lộ Diêu cảm thấy mình đuối lý nhưng lại không muốn mất mặt.

Tôi rất cảm kích Tiểu Hiểu đã thay tôi nói ra lời tôi muốn nói. Tôi và Vũ Tình đã trải qua khảo nghiệm sống chết, tôi sẽ không có thêm bất kì dao động nào nữa. Tiểu Tuyết đã có gia đình của mình, đã có hạnh phúc riêng, khi gặp lại chúng tôi chỉ là bạn bè, bạn bè xa lạ mà thân thuộc...

Vũ Tình rất bình tĩnh ăn cơm, không có bất kỳ bình luận gì về chuyện này.

Sau khi Tiểu Hiểu và Lộ Diêu đi rồi, lên lầu tắm xong dựa vào đầu giường xem TV cùng cô ấy, thật ra thì tôi rất muốn biết suy nghĩ trong lòng cô, chỉ cần cô ấy nói một câu đừng đi, tôi sẽ không chút do dự mà bỏ qua lần này....Trên TV đang chiếu đến một đoạn phim lãng mạn, nhưng tôi không có tâm trạng thưởng thức.

"Vũ Tình."

"Ơi?"

"...Nếu như chị lo lắng, em sẽ không đi."

Cô ấy cầm lấy remote bấm một nút, màn ảnh truyền hình dần tối đi. Khe khẽ thở dài, cô ấy tựa lên vai tôi.

"Tử Nhan....chị chẳng qua là lo lắng em sẽ khổ sở."

Tôi ôm vai cô ấy, lời nào cũng không nói ra miệng. Tôi làm sao không khổ sở? Người tôi từng rất muốn gặp nhưng không thể gặp được, hôm nay lại có thể dễ dàng xuất hiện trong cuộc sống của tôi, có thể vì một lý do đơn giản như vậy mà xuất hiện trước mặt tôi...

Khi không thể gặp nhau, người của em ấy không có ở đây nhưng tâm không hề rời đi; khi có thể gặp nhau, người trở lại nhưng tâm đã không còn ở đây nữa rồirồi...

Hai ngày trước khi họp lớp diễn ra tôi và Tiểu Hiểu đột nhiên bận rộn, rất nhiều bạn học nói sẽ tới trước, tôi và Tiểu Hiểu đi ra sân bay, sân ga tiếp đón, sau đó hưng phấn ôm nhau trò chuyện về những đổi thay đã trải qua. Cảnh tượng như vậy làm người ta vô cùng bùi ngùi, tất cả mọi người đều không còn dáng vẻ như nhiều năm trước, từ cô gái ngây thơ biến thành phụ nữ trường thành, thiếu niên bốc đồng thành người đàn ông chững chạc, từng chưa hiểu biết sự đời đã góp mặt vào xã hội....chúng tôi, thật sự đều trưởng thành...

Lớp trưởng vẫn là dáng vẻ không thay đổi, lúc học đại học thường ôm đàn lên bục giảng ca hát, hấp dẫn sự chú ý của nữ sinh, trêu chọc mọi người vui vẻ; còn thường xuyên mang theo nam sinh trong lớp ra ngoài uống rượu, trong túi luôn chuẩn bị hai gói thuốc lá, khi quá muộn không vào được ký túc xá liền lấy ra hối lộ bác bảo vệ; mỗi lần cả lớp kéo nhau đi ăn luôn không cần nữ sinh bọn tôi trả tiền, mặc dù thành tích của anh không phải là rất tốt, nhưng lúc đến kỳ kiểm tra sẽ đến lớp khác trộm tài liệu rồi đi photocopy cho mọi người.....Tôi nghĩ anh ấy sẽ là người khó quên nhất trong giai đoạn đó, bởi vì những điều anh đã làm đủ để cả đời này khắc ghi...

Khi vừa thấy Tiểu Hiểu, lớp trưởng nhanh tay ôm cậu ấy xoay mấy vòng, Tiểu Hiểu khi đó ở trong lớp rất năng động, rất thân với lớp trưởng, mà hai người tính tình cũng thật giống nhau, đều là người có khả năng chọc cho người khác vui vẻ. Tiểu Hiểu hết sức hưng phấn khi được gặp lại huynh đệ thân thiết nhiều năm.

Ôm Tiểu Hiểu xong, lớp trưởng bất ngờ cũng đi tới ôm tôi một cái,

"Tử Nhan, đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp..."

"Cậu đẹp hơn hồi đó."

Tôi mỉm cười

"Lớp trưởng, cậu cũng điển trai hơn..."

Cằm của tôi đặt trên vai anh, đó cũng không phải lần đầu tiên tôi bị đàn ông ôm, thời điểm tốt nghiệp chúng tôi từng không để ý đến nước mắt, mồ hôi mà ôm nhau thật chặc, lúc đó tôi cứ cảm thấy ấm áp mãi không thôi....Nhưng bây giờ, tôi có thể cảm nhận mãnh liệt hơi thở thuộc về đàn ông bao quanh tôi, loại mùi vị có phần thô nhám này làm tôi cảm thấy rất xa lạ, tôi chợt nhớ Vũ Tình, nhớ đến cái ôm của cô ấy mang đến cho tôi sự dịu dàng và mềm mại...

Tôi vỗ nhẹ vào lưng lớp trưởng, anh buông lỏng vòng ôm của tôi, sang sảng cười, theo chúng tôi lên xe đến khách sạn. Trên đường đi, Tiểu Hiểu kể về lịch sử hào hùng của cô ấy ở đông bắc, xử lý lưu manh thế nào, giải quyết kẻ háo sắc ra sao, thế nào mà thành giàu có, tại sao từ gái nhà lành mà thành lưu manh....Tôi vừa lái xe vừa lầm bầm trong đầu, sao cậu không kể luôn lý do đóng cửa công ty đi....

Đến khách sạn lại là một cảnh tượng náo nhiệt, bạn học cũ tụ lại một chỗ vô hạn vui sướиɠ, chuyện này làm Tiểu Hiểu vô cùng thoả mãn, vô cùng đắc ý, náo nhiệt như vậy sợ rằng chính là điều nhỏ muốn thấy nhất. Đang lúc hết sức vui mừng, nhận được điện thoại, chào mọi người rồi lôi tôi đi ra ngay sân bây, cũng không biết là nhân vật lớn nào. Trên đường chạy đến sân bay, tôi không nhịn được hỏi:

"Tiểu Hiểu, đi đón ai vậy?"

Gương mặt cô ấy trở nên căng thẳng, thở dài.

"Đi đón Tiểu Tuyết."

Tôi không trả lời, chỉ cảm thấy khi nghe được mấy chữ này,chỗ nào đó trong lòng đang chìm xuống...

"Tử Nhan, mình có nói với Tiểu Tuyết biết là cậu có chủ rồi, nhưng không nói đó là nữ."

"Ừ."

Tôi trả lời một tiếng rồi cũng không nói nữa.

Đến sân bay, sau khi vào đại sảnh Tiểu Hiểu liền gọi điện thoại cho Tiểu Tuyết, tôi đứng đó bất động, không biết tại sao, giây phút đó, tôi lại đặc biệt muốn nghe được giọng nói của Vũ Tình...

Một lát sau tôi nghe Tiểu Hiểu kêu một tiếng,

"Tiểu Tuyết, ở đây!"

Ngay khi tôi xoay qua, trong tim có cảm giác như bị một cơn gió mạnh quét qua, chật vật thê lương, trước mắt hoang tàn...

Mái tóc thẳng mềm ngày trước đã thành xoăn, giày thể thao ngày trước thành giày cao gót xinh đẹp, em ấy vẫn xinh đẹp dịu dàng như vậy, nhưng lại có thêm phần quyến rũ của phụ nữ trưởng thành...

Em ấy đi tới trước kinh ngạc nhìn tôi, tựa như nhìn thấy tín vật nhiều năm lưu lạc, vạn phần vui mừng rồi lại có vẻ khó tin được...

"Nhan Nhan..."

Lúc nghe đến hai chữ này, trong lòng vẫn cảm thấy rất ngọt, ngọt đến mức tầm mắt tôi trở nên mơ hồ...

Bảy năm, chúng tôi đã bảy năm chưa gặp nhau....Trong bảy năm này, có năm năm tôi đã nuôi ảo tưởng em sẽ trở về bên tôi, êm ái gọi tên tôi giống như bây giờ; có hơn một ngàn tình huống ngày chúng tôi gặp lại nhau cứ tuần hoàn tái diễn trong mơ của tôi, cái ôm nóng bỏng, nụ hôn triền miên, những lời âu yếm tuôn ra không ngừng....Nhưng mà hôm nay, khi em chân thật đứng trước mặt tôi, tất cả không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa....Tôi sẽ không ôm em nói những lời thương nhớ, cũng không còn tâm trạng gấp gáp như ban đầu, chúng tôi chỉ là bạn bè, bạn cũ nhiều năm không gặp...

Tôi mỉm cười,

"Tiểu Tuyết."

Em ấy tựa như cây cột đứng ở đó không nhúc nhích, mắt đăm đăm nhìn vào tôi, mặc cho tôi cầm lấy hành lý trong tay em

"Nhan Nhan, cậu thay đổi..."

Tôi nhếch khoé môi,

"Ừ, mình đã già rồi..."

Em chợt đi lên đứng trước tôi, đưa tay vuốt ve mặt tôi, chăm chú nhìn tôi,

"Cậu càng trở nên sáng chói hơn."

Sáng chói? Ở đâu thấy được tôi sáng chói...Tiểu Tuyết, em tại sao không thấy được tang thương trong lòng tôi??...

Em cứ như vậy mà nhìn tôi, ánh mắt như thế thật quen thuộc, nhiều năm trước là dịu dàng như vậy, dường như muốn đem hình ảnh trong đôi mắt hoà vào sinh mạng của em, khi đó tôi vô cùng quyến luyến, nhưng bây giờ cảm giác đó thật xa lạ, xa đến mức tôi không thể đoán định được....Thật ra thì tôi rất muốn nói em cũng thay đổi rồi, trở nên càng thêm dịu dàng, càng thêm xinh đẹp, nhưng cuối cùng tôi chỉ cười cười mà không nói gì.

"Nhan Nhan, không ôm mình một cái sao?"

Tôi nhìn vào ánh mắt tràn đầy mong đợi của em ấy, bước lên ôm em vào ngực....

Tôi nghĩ là khi tôi ôm em, tim tôi sẽ không khống chế được mà nhảy lên, hô hấp đang bình thường sẽ trở nên lộn xộn, nhưng mà, không có. Không một chút gợn sóng, không chút nào thương cảm mãnh liệt mênh mông....Tiểu Tuyết, em có phải là cũng sẽ rúc vào lòng của người khác? Có phải cũng sẽ dùng ánh mắt như vậy đối với người đàn ông em yêu? Khi tôi đang nhấm nháp tư vị chờ đợi thì em có phải là đang hưởng thụ tình yêu ngọt ngào? Khi tôi đang liếʍ láp vết thương thì em có đang mang theo nụ cười hướng về phía lễ đường? ....Mười hai năm, bảy năm...thật sự quá nhanh, nhanh đến mức tôi quên mất mình đã từng tổn thương, nhanh đến mức tôi không còn nhớ được những hứa hẹn xưa cũ...

Tiểu Tuyết, em vẫn là một Tiểu Tuyết ấm áp, tinh khiết, nhưng đã không còn là của tôi nữa. Chúng tôi đều trưởng thành, đều không còn là những cô bé năm đó, lúc này em đã là vợ của người khác, có một gia đình hoàn mỹ, mà tôi cũng đã có người yêu bên nhau suốt đời. Chúng ta cứ như vậy mà bị dòng chảy thời gian chia cách, lưu lạc đến những cuộc đời riêng, mờ mịt đi giữa đường, không ngừng đi tới, cô bé lớn lên thành phụ nữ, lại đi, bên người nhiều thêm bạn bè thân thiết, đi tiếp, cảnh còn người mất biển rộng hoá nương dâu...

Em ôm tôi thật chặc, hai cánh tay khoác lên người tôi làm hô hấp của tôi trở nên khó khăn.

"Tiểu Tuyết, cậu làm tớ đau lòng quá, tớ đứng ở đây nửa ngày mà cũng không thèm để ý tới tớ!" Tiểu Hiểu một bên khoanh tay giả bộ uỷ khuất, tôi biết là cô ấy đang giúp tôi giải vây.

Tiểu Tuyết buông tôi ra, xoay qua chỗ Tiểu Hiểu ôm ôm chặc.

"Tiểu Hiểu, nhìn thấy cậu thật tốt."

Tiểu Hiểu lập tức vui vẻ,

"Quan hệ hai ta cần phải nói những lời này sao!"

Tiểu Tuyết cười vui vẻ.

"Tiểu Hiểu, tiếng đông bắc của cậu ngày càng tốt nha."

"Còn phải nói! Mình thông minh thế này, học gì không nhanh!" Tiểu Hiểu lại bắt đầu đắc ý, "Đi, chúng ta về khách sạn đi, mọi người đều đang ở đó!"

Tiểu Hiểu vẫn cười như cũ,

"Lâu như vậy không gặp, không biết đã biến thành dạng gì?"

Ra khỏi đại sảnh, khi cô ấy thấy tôi nhấn mở cửa xe hơi sửng sốt, Tiểu Hiểu mở cửa xe nhanh chóng ngồi vào.

"Tiểu Tuyết, Tử Nhan thành người giàu có rồi, bây giờ cậu ấy là vợ bé của đại gia nha! Hắc!"

Tôi ném cho Tiểu Hiểu một cái liếc mắt khinh thường, không để ý tới cô. Tiểu Tuyết nhìn tôi một cái, cũng bước lên xe.

"Nhan Nhan không phải người như vậy."

Sau khi Tiểu Hiểu lên xe, lại một hồi văng nước miếng tung toé đem những lời vừa nói cùng lớp trưởng lặp lại lần nữa, Tiểu Tuyết nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn cùng Tiểu Hiểu ha ha cười to. Lúc sắp đến khách sạn, tiếng chuông quen thuộc của điện thoại vang lên, tôi nhấn nút nghe rồi cho tai nghe vào tai,

"Vũ Tình."

"Tử Nhan, đang làm gì đó?"

Nghe được giọng nói bình tĩnh êm dịu của cô ấy, tôi cảm thấy cả thế giới chợt yên lặng.

"Em mới vừa từ sân bay về, đang chạy đến khách sạn....Chị về nhà rồi sao?"

"Ừ, Xa Xa đón chị. Gặp được Tiểu Tuyết chưa?"

"Cô ấy ở trên xe."

Tôi không do dự nói ra, tôi không muốn nói dối Vũ Tình, một câu cũng không muốn. Tôi muốn cho cô ấy biết mọi suy nghĩ trong lòng tôi, cũng muốn cô ấy biết được nội tâm bình thản và kiên định của tôi...

Cô ấy không dừng lại, rất tự nhiên dặn dò tôi:

"Buổi tối chơi vui nha, Xa Xa tối nay ở lại đây với chị."

"Vậy nhớ khoá cửa kỹ càng đó, biết không?"

Cô ấy khẽ cười,

"Ừ. Tử Nhan, em lái xe đi, tối nay nói chuyện."

"Vậy tí nữa em gọi cho chị."

"Ừ, được."

Cúp điện thoại, không biết từ lúc nào mà buồng xe đã không còn tiếng nói chuyện...

Đến khách sạn, cậu ôm lấy tôi tôi ôm lấy cậu, không khí vô cùng náo nhiệt. Bạn cũ rất nhiều năm không gặp giờ tụ họp lại một chỗ, phá lệ thân thiết và kích động, gặp lại chị em ở phòng ký túc xá năm đó lại càng hưng phấn, ôm nhau thật chặc, còn trêu chọc nhau nhiều năm đã thay đổi. Trong đó có hai chị em bởi vì đi công tác và sắp sinh con nên không thể tới, chúng tôi cũng đều gọi điện thoại thăm hỏi, tình cảm ấm áp này đúng là suốt đời khó quên. Phần lớn mọi người ở đây đều làm trong ngành y, số ít thì làm công chức, chỉ có tôi và Tiểu Hiểu là kỳ quái nhất, kinh doanh cái ngành mà đối với nghề chữa bệnh tám gậy đánh không tới. Mọi người vừa ăn uống vừa nói chuyện, bỗng chốc mà tình cảm nồng nhiệt tràn ngập.

Có thể tình cảm giữa nữ giới với nhau sẽ không nhiệt liệt như vậy, sẽ không giống như đàn ông hào sảng, mấy bạn học nữ chúng tôi nhiều lắm là uống nước trái cây và một chút bia rượu tượng trưng, nhưng bạn học nam bên kia lại không yên tĩnh như vậy. Một chai lại một chai rượu trắng thay nhau được bỏ xuống, tình cảm sâu bao nhiêu thì phải uống bấy nhiêu, la hét muốn khàn giọng, tôi có cảm giác chiếc đèn to lớn trên trần nhà đang không ngừng lay động....

Mọi người trò chuyện một chút liền hàn huyên tới chuyện gia đình mỗi người, nhìn ra được dường như ai nấy cũng hạnh phúc. Tiểu Tuyết vẫn luôn ngồi cạnh tôi, tôi muốn tìm một chủ đề thích hợp để nói với em ấy nhưng lại chẳng biết nói gì, chỉ có thể ngồi đó nhìn mọi người náo nhiệt. Lão Tứ ngồi bên cạnh thân mật cùng tôi nói chuyện,

"Tử Nhan, mấy năm nay sống thế nào?'

"Ừ, mình tốt vô cùng, còn cậu?"

Lão Tứ cầm ly nước trái cây lên uống một hớp, lộ ra thần sắc hạnh phúc.

"Mình cũng rất tốt, mới vừa kết hôn không lâu."

Nhìn lão Tứ dáng vẻ ngọt ngào, lòng thấy vui thay cho cô ấy.

"Thật tốt."

"Tử Nhan, cậu kết hôn chưa?"

Tôi gật đầu,

"Rồi."

Tôi nhìn thấy Tiểu Tuyết quay đầu lại nhìn tôi và lão Tứ, lão Tứ tựa như nghe một tin tức chấn động, rất hưng phấn hỏi tôi:

"Vậy sao? Tử Nhan, lúc nào vậy? Cậu không liên lạc với bọn mình, kết hôn lúc nào bọn mình cũng không biết. Chồng cậu làm gì?"

Tôi mỉm cười,

"Cô ấy làm trong ngành bất động sản."

Lão Tứ kích động vô cùng,

"Thật hả? Chả trách mà có xe tốt như vậy! Tử Nhan, khi đó mình nói mấy người chúng ta đều rất có tương lai, có thể tìm được chồng tốt! Thật là mình nói đúng rồi!"

Tôi cười cười, không nói gì. Tôi biết lão Tứ không biết tôi nói "cô ấy" là nữ, nhưng tôi vẫn như cũ rất vui vẻ tự hào, cậu ấy nói không sai, cô ấy là chồng tốt của tôi, tôi là vợ tốt của cô ấy; tôi cũng là chồng tốt của cô ấy, mà cô ấy cũng là vợ tốt của tôi...

Bên này tôi và lão Tứ trò chuyện, bên kia Tiểu Hiểu hào hào hứng hứng, hỏi liên tục như đang thẩm tra phạm nhân, hỏi người này kết hôn chưa, con của người kia mấy tuổi, kết quả là bị hỏi đến mình, lão Đại lão Tam lôi cô ra thẩm vấn.

"Tiểu Hiểu, thấy cậu nói chuyện vui vẻ như vậy, cậu kết hôn chưa?"

Tiểu Hiểu đứng lên rất có tư thế lãnh đạo, khoát tay một cái, ý bảo mọi người yên tĩnh một chút, sau đó lại bắt đầu bậy bạ,

"Các cậu cảm thấy mình có thể hy sinh bản thân để nối dõi tông đường cho một gã đàn ông sao? Chí hướng của mình là trở thành một nữ cường nhân, để cho những tên đàn ông thối kia tha hồ nhìn thấy mà chảy nước dãi!!"

Nói đến câu cuối cùng, giọng lập tức cao vυ"t lên, làm cho một bàn đầy nữ đồng chí bên đây vì cô ấy mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cái màn tự sướиɠ này làm kinh động đến "bè lũ phản động" bên kia do lớp trưởng cầm đầu, lớp trưởng cầm bình rượu lên đi tới, không vì Tiểu Hiểu tranh cao thấp thì cũng vì nam đồng chí mà tranh khẩu khí, Tiểu Hiểu trời sinh tính tình kiêu ngạo sao có thể phục anh ta. Lão Đại lão Tam cũng không phải con gái nhà lành gì, muốn đại diện cho toàn thể bạn học nữ mà tìm lại công bằng. Âm thanh ồn ào náo nhiệt không ngừng, tâm tình của mọi người cũng ngày càng dâng cao....

Tôi muốn gọi điện thoại cho Vũ Tình, thừa dịp mọi người đang hăng hái dùng miệng đánh nhau, đi đến đại sảnh. Ngồi vào ghế sô pha, lấy điện thoại ra gọi đi, vang lên mấy âm chờ, truyền tới tiếng nói quen thuộc,

"Tử Nhan."

"Ân, đang làm gì?"

Cô ấy nhẹ nhàng nói:

"Đang xem TV cùng Xa Xa, còn em?"

"Bọn em đang dùng cơm....hai người ăn rồi chưa?"

"Ừ, vừa mới ăn rồi."

"Ừm."

Tôi trả lời một tiếng, ngay sau đó lại trầm mặc.

"Tử Nhan."

"Dạ?"

"Có muốn chị không?"

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng Lộ Diêu không chịu nổi gào lên.

Tôi mỉm cười,

"Muốn."

Cô ấy có chút nũng nịu, lại có chút bá đạo nói:

"Vậy nói em muốn chị."

Tôi cúi đầu, không ngừng cọ cọ đầu gối,

"Ừm...em muốn chị...."

Không biết tại sao, giọng nói cô ấy chợt lạnh xuống:

"Tử Nhan, em căn bản không có muốn chị, lúc em nói dối chị có thể cảm nhận được!"

Tôi luống cuống, vội vàng giải thích:

"Không có, em không có nói dối, Vũ Tình em đang nhớ chị, vẫn luôn muốn chị. Em không có lừa chị, thật, chị đừng tức giận được không?"

Cô ấy chợt bật cười vui vẻ,

"Ừ, tốt."

Tâm tình đang treo cao của tôi chợt nhẹ xuống, tôi lại bị cô ấy giả bộ dùng giọng điệu lạnh như băng trêu cợt nữa rồi....Nhưng dù thế nào, chỉ cần cô ấy không tức giận là tốt rồi.

"Vậy chị ngủ sớm một chút, đừng xem quá muộn."

"Ừ, em cũng vậy, uống ít rượu thôi."

"Em biết."

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Cúp điện thoại đứng dậy đi về, xoay người nhìn thấy Tiểu Tuyết đang đứng cạnh tôi, vẻ mặt kinh ngạc,

"Tiểu Tuyết...cậu tới lúc nào vậy?"

"Nhan Nhan, Vũ Tình đó là phụ nữ sao?"

Tôi gật đầu một cái.

Tôi không cần thiết phải giấu diếm gì cả, cũng không nghĩ tới chuyện phải che giấu.

"Cô ấy và cậu sống chung với nhau?"

"Ừ."

Em ấy đi tới trước mặt tôi, ánh mắt hoảng sợ và buồn bã làm tôi đột nhiên cảm thấy không biết phải làm sao, nhưng thanh âm của em vẫn dịu dàng như vậy,

"Nhan Nhan...tại sao lại đối xử với mình như vậy?"



Tôi bị em ấy hỏi có chút mê mang...."Tại sao lại đối xử với mình như vậy?", đây cũng là chuyện lúc trước tôi muốn hỏi nhất, tại sao lại quên đi ước hẹn, tại sao yêu người khác cũng không thẳng thắn cắt đứt với tôi, để tôi một mình ôm ảo tưởng đẹp đẽ, chờ đợi mỏi mòn, để tôi chịu mọi đau khổ hành hạ....Tại sao em ngay cả một lời giải thích, một câu trả lời cũng không chịu cho tôi, tại sao khi em đang có cuộc sống hạnh phúc lại đến đây chấn vấn hạnh phúc của tôi...tại sao...tại sao...?!!