Chương 52: Phiên ngoại: Nhật ký yêu thầm của Vân Sơ

01

"Vân Sơ, tối qua cậu trằn trọc trên giường, lăn qua lộn lại cả đêm chỉ vì một khoá diễn xuất thôi sao?" Đinh Tiêu - bạn cùng phòng của Vân Sơ, câu đầu tiên thức dậy sau cả đêm cày game đó là càm ràm.

Vân Sơ đã dậy từ sớm, và giờ nàng đang điên cuồng search google.

【 tôi là nữ, tôi thích con gái thì làm sao bây giờ 】

【 cách tán gái 】

【 một trăm tuyệt chiêu theo đuổi học tỷ 】

【 đề xuất luật hôn nhân đồng giới 】

【 quy trình đăng ký kết hôn đồng giới 】

Nàng cũng không quay đầu lại: "Ai nói tớ vì khoá diễn xuất?"

Đinh Tiêu ghé vào trên lan can của giường tầng trên, nheo mắt nhìn máy tính để bàn của Vân Sơ ở bàn dưới đối diện: "Từ hôm qua trở về cậu đã cư xử rất kỳ quái, bây giờ lại đang cái làm gì thế?"

Hai thành viên nhóm nhạc nữ cùng ký túc xá quanh năm không ở đây, hiện tại ký túc xá đã đóng cửa, cuối tuần nữ sinh không có tiết vào buổi sáng, nên toàn bộ ký túc xá rất yên tĩnh, Vân Sơ nghe tiếng tim đập của mình, trịnh trọng xoay người lại: "Bảo bối, hình như tớ yêu rồi."

Đinh Tiêu trầm mặc một giây.

Vân Sơ che lỗ tai, quả nhiên, giây tiếp theo, tiếng thét chói tai của Đinh Tiêu xuyên qua màn đêm dài -- không đúng, là buổi sáng. Cho đến khi ai đó ở ban công hét lên: "Hét to thế cho con mẹ mày nghe hả!"

Đinh Tiêu té lộn nhào rồi lại bò lên, lên án Vân Sơ: "Là ai tuần trước uống rượu cùng với tớ, còn nói chúng ta tay cầm tay cùng nhau ế, ai thoát ế trước người đó là chó!"

"Ai nói tớ thoát ế hả!" Vân Sơ tủi thân.

"Vậy cậu còn nói hình như cậu yêu rồi!" Đinh Tiêu bình tĩnh lại: "À, hình như." Cô nàng kéo ghế dựa ngồi xuống, "Không phải, yêu đương còn có vụ hình như nữa à?"

【 học trưởng, vẫn chưa từ bỏ hỏ? Phẫu thuật chuyển giới xong thì nói tiếp 】

【 giới tính của tôi và Giản Du rất phù hợp, nhưng tỏ tình vẫn không thành công, bạn gái hiện tại của Giản Du chính là camera 】

【 rõ ràng là học chung trường, nhưng bởi vì không cùng khuôn viên, trừ những bài chuyên ngành tất yếu phải đến khuôn viên của các người ra thì khoảng cách giữa tôi và Giản Du còn không gần bằng dì nấu cơm trong canteen.....】

【 đời này tôi hâm mộ bạn cùng phòng của Giản Du nhất, ai hiểu 】

【 cả nhà iu ơi, tui nhìn thấy Giản Du đang đến thư viện, muốn tình cờ gặp gỡ thì nhanh chóng tới hiện trường! Dù sao thì tui cũng hèn, tui không dám. 】

【 tới đó cũng có thể nhìn thấy Vân Sơ Khoa diễn xuất! 】

【 a a a a tiểu mỹ nhân tôi tới đây! 】

【 thật ra Vân Sơ và Giản Du cũng rất xứng, đại mỹ nhân và tiểu mỹ nhân, ai ngọt chết rồi? 】

【 bớt ghép đôi bậy bạ, Vân Sơ thích con trai 】

【 bẻ cong gái thẳng, tôi thích, khà khà 】

Không sai, sau khi xem bài đăng ấy Vân Sơ chọn đến thư viện tình cờ gặp được Giản Du, chọn chỗ ngồi cách Giản Du 30 mét, gửi tin cho Đinh Tiêu: "Tớ nhìn thấy học tỷ rồi! Hôm nay thật sự rất xinh đẹp QAQ"

"Đi lên nói chuyện với chị ấy!"

"Nói cái gì?"

"Không phải cậu rất biết ăn nói sao? Năng lực xã giao siêu cấp đỉnh như cậu mà không nghĩ không ra câu mở đầu à?"

"Tớ sợ buột miệng thốt lên rằng: "làm bạn gái em đi"."

"Ngộ nhỡ Giản Du thích mẫu người như cậu thì sao!"

"Nói rất có đạo lý!"

Vân Sơ nắm chặt nắm đấm nhỏ, nghĩ thầm lỡ như Giản Du thích kiểu người như nàng thì sao, nếu không thì tại sao biết bao nhiêu người chị ấy không vui lòng trợ giúp, mà lại cố tình trợ giúp mình? Trước kia cũng không thấy Giản Du thích giúp đỡ mọi người như vậy á!

Vân Sơ trả lời: "Tớ đi đây!"

Sau đó nhét điện thoại vào túi, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đứng dậy, lúc này mới phát hiện, không biết tự lúc nào Giản Du đã đi tìm sách, đang ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua từng hàng sách, đường kẻ mắt lộ vẻ ngây thơ hồn nhiên.

Vân Sơ kiềm chế trái tim đang đập điên cuồng, nàng cất bước đi qua.

Khoảng cách không ngừng rút ngắn lại.

Một bước, hai bước.

Thậm chí nàng còn cảm nhận được Giản Du nhìn nàng một cái, chỉ nhìn phớt qua, nhưng lại gợi lên cơn sóng thần trong lòng nàng, và dường như nàng bước đi cùng tay cùng chân mà đứng trước mặt Giản Du.

Cuối cùng thì Giản Du cũng nhìn về phía nàng, trong mắt lóe lên sự nghi hoặc.

Vân Sơ hô hấp cứng đờ.

Cô nói: "Bạn học, cho qua một chút."

/

Sau đó, Vân Sơ nhắc đến chuyện này với Giản Du, nàng bụm mặt a a a rồi ngã lên giường, sau đó tách ngón tay mở ra một khe nhỏ, đỏ mặt hỏi Giản Du: "Việc này chị không nhớ rõ đúng không?"

Giản Du theo lời nàng, nói: "Không nhớ rõ."

Vân Sơ ngồi dậy: "Không, chị nhớ rõ."

Giản Du: "Ừm, chị nhớ rõ."

Vân Sơ: "......"

Khóc không ra nước mắt.jpg

Giản Du bật cười, ôm eo nàng, kéo nàng vào lòng, rồi lại nhéo mặt nàng: "Chị nhớ rõ chuyện này là bởi vì cảm thấy rất buồn cười, cũng rất đáng yêu."

"Nào, nơi nào đáng yêu?" Mặt Vân Sơ càng đỏ hơn.

"Em đi quá nhanh, lại còn cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy lỗ tai và cổ đỏ bừng." Tay Giản Du sờ mặt nàng rồi sờ đến vành tai: "Chị đã nghĩ rằng, làm sao lại có người mặt đỏ như vậy."

Cô dán môi vào tai nàng, nhẹ nhàng cắn vành tai Vân Sơ, cảm nhận được nàng dần dần trở nên nóng bỏng, cô thấp giọng nói: "Sau đó chị mới biết được, hoá ra còn có thể đỏ hơn."

"Ở trên giường."