Chương 23: Nữ chính

Cảnh xuân kiều diễm.

Lực tác động quá mạnh, Vân Sơ chỉ liếc mắt một cái liền vội vàng nhắm mắt lại, thị giác biến mất, giác quan trở nên nhạy bén hơn, nàng cảm nhận được trọng lượng Giản Du đè ở trên người nàng, nhiệt độ xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến, nàng khẩn trương đến mức lông mi run lên: "Cô Giản, chị..... Chị làm gì thế?"

Âm cuối trong câu hơi cao, mang theo một chút mềm mại trong vô thức.

Giản Du nói: "...... Hơi nóng."

Giọng điệu bình tĩnh, thoạt nhìn không có chút dao động nào trong cảm xúc.

Nhưng Vân Sơ hoàn toàn không dám thiếu cảnh giác.

Người khác không biết, nàng còn có thể không biết sao? Giản Du là kiểu người có thể giữ bình tĩnh trên giường, mũi chân căng thẳng đạt tới điểm cao nhất cũng có thể thuận lợi trấn định cảm xúc, lúc này không có dao động, nhưng không có nghĩa là thực sự không có dao động.

Tựa như khi đó, nàng quỳ gối dưới giường, cảm nhận được ngón tay của Giản Du luồn vào mái tóc dài của nàng, xoa xoa, nhẹ nhàng khen ngợi: "Giỏi quá."

Trong giọng nói mang theo vài phần ý cười, cùng với một chút khàn khàn quyến rũ.

...... Nghĩ xa rồi!

Vân Sơ dùng sức lắc đầu, cố gắng đem những liên tưởng phức tạp kia ném ra khỏi đầu, kết quả là đang lắc đầu, gương mặt bỗng nhiên được nâng lên, nàng đột nhiên mở mắt: "Cô Giản......!"

"Hửm?"

"Chị sờ mặt em."

"Vì em cứ lắc đầu, nên tôi cố định lại cho em."

Dừng một chút, Giản Du nhéo nhéo mặt Vân Sơ: "Đây mới là sờ."

Vân Sơ: "......"

Nàng đẩy Giản Du ra: "Cô Giản, hay là chị đứng lên trước đi?" Nàng nhìn máy quay ở xung quanh, khó xử: "Đang quay đó."

Cái này nếu bị phát sóng, nàng sợ bị fans Giản Du đuổi gϊếŧ đến chân trời góc biển!

Giản Du bất động, cô thuận miệng nói dối: "Chân bị chuột rút, đứng lên không được."

"Đau không?" Vân Sơ lập liền vứt những ý tưởng khác tới chín tầng mây, nàng muốn đứng dậy xem chân Giản Du, thấy Giản Du không nói lời nào, liên thanh hỏi: "Đau không đau không đau không?"

"Vẫn ổn" Giản Du nói: "Đợi một chút là ổn rồi."

Vân Sơ chậm rãi mà ò một tiếng, nàng yên tâm mà nằm tại chỗ, tầm mắt không biết đặt nơi đâu, dứt khoát ngửa đầu nhìn trần nhà, trong phim nhân vật chính và nhân vật phản diện đang đưa ra quyết định cuối cùng, đao quang kiếm ảnh, ánh sáng cũng theo đó cấp tốc biến hóa, trong chốc lát xem đến hoa mắt.

Bỗng nhiên nhanh trí, nàng ah một tiếng: "Cô Giản, vừa nãy chị đột nhiên xoay người, có phải là có việc muốn nói với em không?"

Giản Du thuận nước đẩy thuyền: "Có việc."

Vân Sơ nhìn sang: "Chuyện gì ạ?"

Màn hình lại trở nên ám trầm, chặn mất một mảnh cảnh xuân, Giản Du nghĩ thầm Tống Phẩm đề xuất chủ ý thật tệ hại, cô đường đường là đạo diễn xuất sắc nhất, nghệ sĩ được cô nâng đỡ nhiều vô số kể, hiện tại mời một diễn viên nhỏ diễn vai nữ chính trong phim của mình lại phải dùng sắc dụ ư?

...... Chưa chắc sẽ hữu dụng.

Giản Du càng nghĩ càng cảm thấy dùng tư thế này bàn chuyện công việc quá không chuyên nghiệp, ánh mắt Vân Sơ nhìn cô thuần lương vô hại, làm cô cảm thấy bản thân như đang chiếm tiện nghi của nàng, nghĩ như vậy, cô chống tay vào thành ghế sofa và ngồi thẳng dậy, cài nút áo.

Vân Sơ thấy Giản Du đột ngột ngồi dậy, quan tâm hỏi: "Cô Giản chị khá hơn chút nào không?"

"Cái gì?" Giản Du không phản ứng kịp.

"Chân chuột rút."

"Ai...... À," Giản Du nhớ lại, cô cài chiếc cúc cuối cùng, đặt chân lên thảm, dùng một lời nói dối để hoàn thành một lời nói dối khác: "Khá hơn nhiều."

Vân Sơ cũng ngồi dậy, cười nói: "Vậy là tốt rồi!"

Nàng hỏi: "Cô Giản, chị vẫn chưa nói chị tìm em chuyện gì đâu."

Giản Du tắt phim.

Trên màn hình cực lớn chỉ còn lại dòng chữ "Không có tín hiệu" phát sáng, mang đến một tia sáng le lói cho căn phòng nghe nhìn bỗng nhiên lâm vào trầm mặc, Giản Du đặt điều khiển từ xa lên bàn trà, phát ra tiếng vang rất nhỏ, cô nghiêng mặt, nói: "Chính sự."

"Em mở đèn nha?"

"...... Được."

Vân Sơ cảm thấy bất ổn bởi sự nghiêm túc đột ngột của cô, trong chốc lát nàng hoài nghi Giản Du có phải nhận ra nàng rồi không, trong chốc lát lại suy đoán Giản Du có phải đã biết là nàng đầu tư điện ảnh không, thế cho nên khi Giản Du nói "Em có nguyện ý đảm nhận vai nữ chính trong phim mới của tôi không", nàng phải mất nửa phút mới phản ứng kịp.

Nàng khϊếp sợ: "Em? Làm nữ chính của chị?"

Giản Du ừ một tiếng: "Tôi đã xem qua một đoạn ngắn trong tác phẩm của em, bao gồm những bộ phim chưa phát sóng. Em rất có thiên phú, diễn rất có hồn, mặt cũng thích hợp hợp với màn ảnh rộng, cho nên tôi muốn mời em đóng nữ chính trong phim mới của tôi."

Vân Sơ kinh ngạc đến không nói nên lời.

"Thật ra, vài hôm trước đạo diễn casting đã liên hệ người đại diện của em," Giản Du vừa nói vừa quan sát biểu tình của Vân Sơ, "Nói với cô ấy rằng em có thể đóng vai nữ chính trong bộ phim của tôi mà không cần thử vai, nhưng cô ấy từ chối, ngay cả giáp mặt thương lượng cũng cự tuyệt."

Vân Sơ sửng sốt: "Chị ấy cự tuyệt?"

Không nên nha.

Trần Tĩnh cuối cùng cũng đồng ý nàng tới tham gia 《 Love Tips 》 chính là cảm thấy nàng có thể ké fame Giản Du, nếu Giản Du đã tung ra cành ôliu, Trần Tĩnh không đạo lý cự tuyệt.

Có phải cảm thấy là kẻ lừa đảo hay không?

Vốn dĩ, Vân Sơ đóng phim chính là do bản thân nàng chọn kịch bản, tài nguyên lại bị bà nội hạn chế, kịch bản nàng thích không nhiều lắm, đột nhiên có người nói rằng có thể đóng vai nữ chính trong phim của Giản Du mà không cần thử vai, bất kể là ai cũng sẽ phòng bị.

Nhưng nàng không tin Trần Tĩnh sẽ không tìm hiểu chỉ vì là kẻ lừa đảo, ngược lại, cô ấy sẽ càng để bụng, đến khi xác nhận đó thật sự là kẻ lừa đảo mới thôi, ít nhất cũng sẽ nói cho nàng biết, nếu không thì sẽ lãng phí tài nguyên, muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.

Nhưng mà Trần Tĩnh từ đầu đến cuối cũng không nhắc tới.

Giản Du cũng từ nét mặt Vân Sơ phán đoán ra sự thật này. Cái hay của tuổi còn nhỏ chính là, cảm xúc đều viết ở trên mặt, thích liền cười, má lúm đồng tiền nhàn nhạt xuất hiện, cất giấu ngọt ngào. Chán ghét liền sẽ nhíu mày, lông mày giống như núi nhỏ dựng thẳng lên, sẵn sàng phun trào bất cứ lúc nào.

Cô từ quan sát biểu tình sửng sốt của Vân Sơ, đến đánh giá cả khuôn mặt của Vân Sơ.

Lớn lên rất đẹp.

Mái tóc ngắn của Vân Sơ khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm thanh tú, làn da rất trắng, sống mũi thẳng tắp, đôi môi anh đào đỏ mọng, đôi mắt to tròn long lanh như nước, mi dài khẽ rung khi chớp, chớp liên tục đều là vẻ linh động.

Là một khuôn mặt thật sự rất thích hợp màn ảnh rộng.

Sau khi suy nghĩ về rất nhiều thứ chỉ trong giây lát, Vân Sơ phục hồi tinh thần lại, hàm hồ mà nói: "Trở về em sẽ hỏi chị ấy một chút" liền ngồi về phía trước, đôi mắt lấp lánh: "Kể cho em nội dung bộ phim đi?"

Giản Du nhìn máy quay: "Hiện tại?"

Vân Sơ đề nghị: "Chúng ta tắt camera đi?"

Giản Du: "...... Vẫn đang quay chương trình đấy."

"Cũng đúng ha," Vân Sơ uể oải mà lùi lại chỗ cũ: "Chúng ta đến yêu đương, không nói chuyện công việc."

Giản Du cong khóe môi: "Tiếp tục xem phim?"

Vân Sơ hứng thú thiếu thiếu: "Được."

Tiếp tục phát.

Trong phim, nhân vật chính và nhân vật phản diện vẫn đang chiến đấu, cả thành phố trở thành đống đổ nát, con người bình thường đang chạy trốn trong cuộc chiến giữa các vị thần, cây cầu thật dài gãy đoạn giữa, ô tô rơi vào dòng sông cuồn cuộn, vang lên một tiếng thật lớn.

Mưa rơi như chuỗi hạt bị đứt rớt xuống, trải nghiệm 3D khá mạnh, Giản Du không chỉ cảm thấy mưa lạnh tạt vào mặt, đồng thời còn rung brừm brừm, một hồi lâu cô mới phản ứng lại đây là di động đang rung.

Cô cầm điện thoại từ trên sô pha lên.

Vân Sơ: Cô Giản, chúng ta có thể nói chuyện WeChat đó!

Vân Sơ: 【 kiêu ngạo ưỡn ngực vì sự cơ trí của mình.jpg】

Vân Sơ: Đến đây đi đến đây đi [ chờ mong ]

Vân Sơ: Chúng ta lén nói

Giản Du cảm thấy có chút kí©h thí©ɧ, giống như là lén lút yêu đương sớm sau lưng giáo viên cấp ba vậy, dù cho chỉ là truyền giấy viết trưa nay ăn gì, cũng làm người ta có một niềm vui bí mật, rất dễ nổi lên bong bóng hạnh phúc.

Cô kìm nén cảm xúc, gửi một đoạn tiểu sử nhân vật cho Vân Sơ.

Y: Kịch bản chưa viết xong

Vân Sơ: Cũng bắt đầu casting rồi mà kịch bản còn chưa viết xong?

Y: Ừm

Vân Sơ: Trừ tiền lương biên kịch!

Y: Tôi chính là biên kịch

Vân Sơ:...... Vậy thì không có việc gì

Hệ thống: Vân Sơ đã thu hồi một tin nhắn.

Vân Sơ: 【 chưa qua hai phút, không tính toán gì hết.gif】

Y:......

Thấy Vân Sơ một hồi lâu chưa trả lời cô, dư quang liếc nhìn nàng đang nghiêm túc xem di động, có lẽ là đang nghiên cứu tiểu sử nhân vật. Giản Du đột nhiên mất hứng thú với bộ phim đang chiếu trước mắt, cô mở vòng bạn bè của Vân Sơ ra.

Vân Sơ rất thích chia sẻ bài lên vòng bạn bè.

Bài viết mới nhất được đăng trên đường đến đây, với hai bức ảnh phong cảnh, với dòng chữ: Đố vui không có thưởng, đoán xem tui đi nơi nào, làm cái gì? Không sai! Chính là xuất phát đi tạo bất ngờ cho người nào đó! Ke ke!

Người nào đó họ Giản: "?"

Tạo bất ngờ cho cô mà không chặn cô? Là đoán chắc cô sẽ không xem vòng bạn bè của nàng sao?

Lướt xuống chút nữa.

5 giờ sáng: Ê kíp chương trình điên rồi! Cả nhà ơi! Ê kíp chương trình thật sự điên rồi! Không ngờ lại giật ngược giật xuôi chúng tôi dậy để chơi bịt mắt bắt dê lúc 4h sáng, cứu mạng với

10 giờ tối hôm qua: Là một ngày rất vui vẻ ^ ^

Là một ngày rất vui vẻ cùng với Giản Du.

Giản Du tiện tay bấm like.

Vân Sơ giơ ngón trỏ chọc cô, Giản Du nhích lại gần, cuộc chiến trong phim cuối cùng cũng kết thúc, nhân vật chính mỉm cười trước ống kính trong đống đổ nát, ôm chú chó con chồng chất vết thương vẫn luôn làm bạn với hắn trong suốt trận chiến, mưa cũng ngừng, thanh âm đang không ngừng thu nhỏ, giọng nói của Vân Sơ lại càng trở nên rõ ràng.

Nhỏ giọng nói vào cô: "Em xem xong rồi."

Tiểu sử nhân vật không dài, chỉ là phần giới thiệu, những mạch truyện cụ thể cũng được hoàn thiện cùng với hình tượng nhân vật.

Vân Sơ nói: "Em rất thích câu chuyện này."

Giản Du nhớ đến đánh giá của những người trong giới đối với bộ phim này, nhếch khóe miệng: "Lỗ tiền."

Vân Sơ hơi mở to mắt: "Sao có thể nói như vậy?"

Hơn nữa, lỗ tiền thì lỗ tiền, đằng nào tiền này cũng là tiền nàng đầu tư!

"Vân Sơ." Giản Du kêu nàng.

"Dạ?" Vân Sơ thò lại gần.

"Lúc trước có người đại diện của một vị đỉnh lưu đến tìm tôi, nói muốn diễn nữ chính bộ điện ảnh này. Người đại diện nói đến mức đạo diễn casting cũng sắp rung động, nghệ sĩ của cô ấy cần tác phẩm, điện ảnh của tôi cần lưu lượng phòng bán vé, đẹp cả đôi đường."

"...... Nhưng mà chị không đồng ý."

"Ừm." Giản Du hất cằm: "Tôi muốn tác phẩm của tôi phải thật hoàn mỹ. Phim thương mại hoàn mỹ cần người xem khen ngợi, được giới phê bình tán thưởng, cùng với ăn khách mới là thành tích cuối cùng. Phi thương mại không cần lấy lòng người xem, cho nên tôi không cần lưu lượng. Tôi cần......" Cô rũ mắt, chỉ trong chớp mắt, lại ngước mắt nhìn về phía Vân Sơ: "Em."

Chắc chắn mà nghiêm túc.

Làm Vân Sơ sinh ra ảo giác, giống như Giản Du không phải đang mời nàng làm nữ chính trong bộ phim của cô, mà là...... nữ chính của cuộc đời cô. Vân Sơ bị ý tưởng này làm cho trái tim đập thình thịch.

Giản Du nghi hoặc mà oh một tiếng: "Em đỏ mặt kìa."

Vân Sơ lập tức phủ nhận: "Em không có!"

Giản Du: "Em có."

Vân Sơ: "Em không có."

Giản Du dán mu bàn tay lên: "Còn đang nóng lên này."

Vân Sơ: "......"

Có thể chừa cho nàng chút mặt mũi hay không a a a!

"Em thích tôi nói chuyện với em như vậy sao?" Giản Du rướn người tới gần, nắm chặt cổ tay của nàng làm nàng không thể lùi về sau: "Vậy nếu tôi nói chuyện với em như vậy thường xuyên hơn, em sẽ diễn nữ chính của tôi sao?"

Vân Sơ nuốt nước miếng.

Nàng nghĩ rằng, Giản Du thật là quá phạm quy, sao cô lại thốt lên lời nói mê người như vậy trong khoảng cách gần như vậy chứ, lá gan của nàng nhỏ, vì thế không tiền đồ mà đỏ mặt, sao có thể nói ra lời cự tuyệt?

Nàng chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Em, em nguyện ý."

Vừa vặn phim đã chiếu hết, phòng nghe nhìn chìm vào im lặng, âm thanh được thu vào thiết bị rất rõ ràng, khiến đạo diễn và những người khác đang chờ bên ngoài vô cùng khϊếp sợ.

Nguyện ý? Nguyện ý cái gì?

Giản Du cùng Vân Sơ thành rồi?

Lúc này mới giai đoạn một mà!!!

Giản Du không phải là đối tượng hẹn hò rất hoàn mỹ, ít nhất khi Vân Sơ cảm thấy hứng thú với các phương tiện giải trí của biệt thự, hận không thể chơi hết trong một lần, còn cô lại không có chút hứng thú nào, nhưng cô cũng không thúc giục Vân Sơ, chỉ ở bên cạnh nhìn Vân Sơ chơi, nghe Vân Sơ ca hát, từ 《 ánh trăng trên cao 》 đến 《 đẹp nhất phong cách dân tộc 》.

Mà trong lúc make up giữa trưa, tổ chương trình cũng nói bóng nói gió về tiến triển của hai người.

Đối với vấn đề này, Giản Du cùng Vân Sơ trả lời như sau.

Giản Du: "Tiến triển gì?"

Đạo diễn: "Chính là em nguyện ý á em nguyện ý gì đó á, có thể giải thích tình hình cụ thể cho tôi không?"

Giản Du: "Chuyện của mỹ nữ ông bớt quản."

Đạo diễn: "...... Được rồi."

Giản Du bên này không thể thực hiện được, tâm điểm đều đổ dồn vào Vân Sơ "Ngốc bạch ngọt", Tiểu Lam được ban cho trọng trách, khiêng camera đi thẳng vào vấn đề, Vân Sơ đầu tiên là ah một tiếng, sau đó đôi mắt sáng ngời: "Tiểu Lam, phấn mắt hôm nay của cô không tồi nha, xài hãng nào vậy?"

Tiểu Lam: "Tôi không phải hỏi cái này!"

Tiểu Lam: "Là bảng phấn mắt hồng đào xx."

Vì thế lăn lộn một vòng, buổi ghi hình kết thúc, cũng chưa hỏi ra cái "Em nguyện ý" là nguyện ý cái gì. Đạo diễn phát điên: "Mau tổng hợp tư liệu sống trong phòng chiếu phim lại cho tôi, nhớ giảm tiếng ồn, tôi không tin là tôi nghe không hiểu!"

Phó đạo diễn: "Đường này tôi chắc chắn cắn được!"

Tổ chương trình còn có rất nhiều việc phải làm, các khách mời cũng đã sôi nổi rời khỏi nơi ghi hình. Sang mai Giản Du lên máy bay, còn phải ở chỗ này một đêm rồi mới đi. Vân Sơ tùy tiện thu dọn hành lý, đứng trước cửa sổ của Giản Du và chào tạm biệt với cô: "Cô Giản ơi, em đi nha."

Đèn ngôi sao trong sân vẫn còn sáng, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, bóng dáng của Vân Sơ phản chiếu trên cửa sổ.

Hình dáng rõ ràng.

Giản Du không nói gì, cô vươn tay chạm vào bóng hình Vân Sơ, từ đỉnh đầu dọc theo cằm, còn chưa có đυ.ng tới bả vai, Vân Sơ lại nói câu cúi chào, liền xoay người.

Bóng dáng biến mất trên cửa sổ và rời khỏi tầm mắt của cô.

Giản Du đầu ngón tay khẽ cử động.

Rồi lại chậm rãi thả xuống.

/

@YUN0521 Vân Sơ: 1218.PEK xuất phát | lần đầu gặp mặt, xin chào nha, Vân Tiểu Sơ [ trái tim ] là ảnh mặt mộc đó!

【 trời ạ, đây là fansite của Vân Sơ? 】

【 nói cho mấy người biết, tuyến mười tám siêu flop của chúng ta cũng có fansite 】

【 hôm nay mình cũng có mặt ở đó! He he, mình nhìn thấy Vân Sơ ngoài đời rồi nè, thật sự rất đáng yêu, rất xinh đẹp, mặt siêu siêu nhỏ, người thật còn đẹp hơn ảnh chụp nữa! 】

【 hơn nữa, người đặc biệt tốt! Lúc cười với tôi đôi mắt còn cong lên nữa 】

【 mặt mộc quá đỉnh rồi 】

【 sinh nhật của Vân Sơ là 521 sao? Thật là một ngày lãng mạn nha, love you love you 】

【??? Bản thân là fan trung thành ba năm, sao đột nhiên lại có nhiều fan mới như vậy, có loại cảm giác bảo tàng bị phát hiện rồi TvT hu hu hu 】

【 sắp biến thành đại minh tinh rồi! 】

【 nhất định sẽ trở thành đại minh tinh sáng lấp lánh! 】

......

Vân Sơ cũng không nghĩ tới sẽ có nhiều người đi tiễn nàng lên máy bay như vậy, càng không nghĩ tới sau khi nàng lên máy bay, các fan đăng ảnh nàng ở sân bay lên mạng, dẫn tới người đến đón ngày càng nhiều, khoa trương đến mức lối ra bị vây quanh chật như nêm cối.

"Vân Sơ! Em rất thích chị diễn vai Tiểu Xuân!"

Vân Sơ mang khẩu trang đẩy hành lý đi giữa đám đông, thụ sủng nhược kinh mà nghe fans reo la, trong lòng nàng cũng gật đầu: "Ừa ừa, chị cũng rất thích nhân vật Tiểu Xuân mà chị diễn."

"Hu hu hu thật sự rất đáng yêu nha, chị cùng Giản Du là trời sinh một đôi!"

Vân Sơ sửng sốt, trong lòng lộp bộp: "Nói thẳng như vậy thật sự ổn sao?"

"Cục cưng mẹ yêu con!"

"Con gái mau nhìn máy ảnh của mẹ nè!"

"Con gái có thể làm sự nghiệp đừng yêu đương hay không!"

Vân Sơ: "......"

Đâu ra nhiều fans mama như vậy!

......

Là Chu Chi Đào và Trần Tĩnh cùng nhau tới đón nàng, nàng vừa lên xe Chu Chi Đào liền dùng sức bẹo má nàng, nàng bị véo đến bất lực: "Chu! Chi! Đào!"

Mặt của nàng mềm, Chu Chi Đào nhéo từ nhỏ đến lớn, có thể gọi là pháp bảo giảm stress.

Chu Chi Đào buông nàng ra, phấn khích hỏi: "Thế nào? Cậu và Giản Du tiến triển thế nào?"

"Chỉ như vậy thôi." Vân Sơ vỗ vỗ mặt mình, nháy mắt ra hiệu với Chu Chi Đào, Trần Tĩnh còn chưa biết chuyện nàng yêu thầm Giản Du đâu, cũng không thể nói lỡ miệng, nàng nói sang chuyện khác: "Cậu về khi nào?"

"Mới vừa xuống máy bay." Chu Chi Đào nói: "Tớ đã liên hệ trước với chị Tĩnh, vừa lúc cũng tiện đón tớ luôn. Đúng không? Chị Tĩnh?"

Trần Tĩnh ngồi ở ghế phụ, tâm sự nặng nề gật gật đầu.

Chu Chi Đào nhỏ giọng hỏi: "Chị ấy sao vậy? Nghệ sĩ dưới trướng lại bị hắc rồi hả?"

Vân Sơ lắc lắc đầu.

Tài xế ngừng xe ở ngoài chung cư của Vân Sơ, Vân Sơ bảo Chu Chi Đào đi lên trước, nàng có việc nói với Trần Tĩnh. Tài xế cũng biết điều, nói câu tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc đã xuống xe, trong nháy mắt chỉ còn lại Trần Tĩnh cùng Vân Sơ trên xe.

Vân Sơ không thích quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Giản Du tìm em diễn nữ chính phim của chị ấy."

Trần Tĩnh nghĩ rằng Giản Du quả nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ, bên phía công ty không thể thực hiện được, liền ra tay từ diễn viên, cô ấy thở dài, nói: "Giản Du bên kia cũng tìm chị."

"Vậy sao chị không đồng ý?" Vân Sơ dựa vào ghế nhìn Trần Tĩnh, "Chị bảo em tham gia 《 Love Tips 》 còn không phải là vì để làm quen với Giản Du sao?"

Trần Tĩnh trầm mặc, cô ấy hỏi: "Em còn có nhớ chị đã từng hỏi em có quen biết gì với lãnh đạo cấp cao của công ty không?"

"Nhớ rõ."

"......"

"Ý của chị là," Vân Sơ đột nhiên có một ý tưởng hoang đường, nàng cười: "Không phải chứ?"

Trần Tĩnh đồng ý, nhưng là cuối cùng vẫn là cự tuyệt, bởi vì có lãnh đạo cấp cao bắt cô ấy cự tuyệt.

Không thể nào?

Tay của bà cụ nhà nàng còn có thể duỗi đến Sơn Trúc giải trí sao? Không phải Sơn Trúc giải trí có tiếng là không bị chi phối bởi tư bản sao? Bị ăn mòn khi nào vậy chứ a a a!

Trần Tĩnh cũng nóng nảy: "Sao lại không? Tự em ngẫm lại xem em đã làm chuyện gì đắc tội Giang tổng, nếu không thì tại sao lại đẩy một tài nguyên như vậy?"

"Từ từ!" Vân Sơ ngồi thẳng người, "Giang Ngữ Giang tổng?"

Trần Tĩnh nói: "Đúng vậy!"

Nhắc tới liền thở dài: "Ngày đó phòng làm việc của Giản Du gọi điện thoại đến, khiến chị rất vui vẻ, nhưng mà sợ cuối cùng không thành cho nên không có nói với em."

Dựa theo quy định của Sơn Trúc giải trí, tài nguyên nghệ sĩ phải được báo cáo lên trên, Trần Tĩnh đã báo cáo vào ngày hôm đó, một đường thuận lợi tới bàn làm việc của Giang Ngữ, nhưng Giang Ngữ gọi điện thoại cho Trần Tĩnh, bảo cô ấy cự tuyệt.

Không có lý do gì.

Vân Sơ sửng sốt một lát, nói: "Em đã biết."

Trần Tĩnh hỏi: "Rốt cuộc là em đắc tội với Giang tổng khi nào?"

Vân Sơ cười lạnh: "Em đắc tội cô ta ư?"

Nàng cầm lấy khăn quàng cổ, ấn xuống nút cửa tự động: "Em đã đáp ứng Giản Du rồi, em sẽ đi tìm Giang Ngữ. Chị đừng lo."

Cửa chậm rãi mở ra, nàng vừa xuống xe vừa quấn khăn quàng cổ, "Em đi trước, chị cũng nghỉ ngơi đi."

Thành phố Vân Châu vừa mới có một trận tuyết rơi, mặc dù không lớn nhưng tuyết tan ẩm ướt và lạnh giá khó chịu hơn ở phương bắc, cũng may hoàn cảnh ở chung cư khá tốt, bất động sản đã quét tước con đường sạch sẽ, không đến mức một chân giẫm xuống đều là nước.

Vân Sơ không vội vã về nhà, nàng đi về phía trước một đoạn, bên cạnh là cầu trượt cho trẻ em trong khu, đủ mọi màu sắc đè lên tuyết trắng, nàng vốc một nắm tuyết, gọi điện thoại cho Giang Ngữ.

Chỉ vang lên một tiếng, điện thoại đã được kết nối.

Giọng điệu Giang Ngữ nhẹ nhàng: "Đã trở lại? Ngày mai muốn uống rượu không? Tôi mời."

Vân Sơ nói: "Không uống."

Giang Ngữ cười: "Không phải chứ? Tôi thấy ở trên mạng, nói em cùng Giản Du tiến triển thần tốc, sao không thể đi quán bar?"

Vân Sơ: "Giản Du mời tôi làm nữ chính điện ảnh của chị ấy."

Nàng lười cùng Giang Ngữ nói đông nói tây mà nói gần nói xa, nàng không kiên nhẫn ném quả cầu tuyết vào đoạn đường trước cầu trượt, nói: "Giang tổng, trong công việc cô là cấp trên của tôi, cho nên, phiền cô cho tôi một lý do cự tuyệt."

"Em biết rồi à." Tiếng cười của Giang Ngữ trầm thấp: "Trần Tĩnh nói cho em?"

"Cô cảm thấy có thể lừa gạt được tôi?"

"...... Em thoạt nhìn ngốc như vậy, nói không chừng giấu được thì sao."

"Giang Ngữ!" Vân Sơ bực.

"Được rồi." Giang Ngữ tắt chiếc đèn cuối cùng trong văn phòng, bước vào khu vực công cộng, còn có người đang tăng ca, nhỏ giọng mà vấn an cô ấy, cô ấy khẽ gật đầu, nói với Vân Sơ: "Tôi không thích Giản Du."

Vân Sơ không kịp phản ứng: "Cái gì?"

"Sao? Tất cả mọi người đều phải thích cô ta sao?" Giang Ngữ đi đến trước thang máy, cao gót giẫm trên sàn nhà sạch sẽ phát ra tiếng vang, giọng điệu có chút trào phúng: "Tôi chính là không thích cô ta, không thích phim mà cô ta quay, không thích con người của cô ta, cũng không muốn em có dính dáng gì tới cô ta."

"......"

"Sao không nói lời nào?"

Trầm mặc thật lâu, Vân Sơ mới nói: "Tôi sợ miệng tôi nhịn không được gửi hương gửi hoa cho cô."

Giang Ngữ bật cười: "Em thích cô ta đến vậy?"

Thang máy đến.

Cô ấy bước vào, nhấn tầng hai, liền nghe thấy giọng nói của Vân Sơ vang lên bên tai, những lời nói của nàng đều xoay quanh Giản Du: "Cô là bạn của tôi, cũng là người xem, tôi tôn trọng việc cô không thích. Nhưng bởi vì sự yêu ghét cá nhân mà đẩy đi tài nguyên của nghệ sĩ, tôi cho rằng điều đấy là vô cùng không chuyên nghiệp."

Giang Ngữ không tỏ ý kiến.

"Tôi đương nhiên biết, thân là cấp dưới, nói chuyện như vậy với cô là không biết tự lượng sức mình, nhưng cũng may là hợp đồng của tôi với công ty còn chưa đến mức bán mình." Vân Sơ đạp vỡ tuyết dưới chân, đi vào toà nhà của mình: "Đối với lời mời của Giản Du, tôi có quyền quyết định. Dù cho sau này các vị lãnh đạo hỏi tới, cũng sẽ không nói được cái gì."

"Em lấy cấp trên ra để áp chế tôi sao?"

"Không phải áp cô, là đang trần thuật sự thật." Vân Sơ nói xong rồi lại cười: "Bất quá —"

"Cái gì?" Giang Ngữ tò mò.

"Cô không thích con người của Giản Du thì cũng đành thôi, nhưng mà cô lại không thích phim của chị ấy, gu của cô là cái kiểu gì vậy!" Sau khi mỉa mai như người độc mồm độc miệng, Vân Sơ nhanh chóng cúp điện thoại.

Sảng.

Ngay cả bước đi cũng nhẹ nhàng không ít. Chu Chi Đào ở nhà chờ nàng, biết tâm tình nàng không tốt, rất hiền huệ mà làm cái tư thế: "Ngài đã về rồi, là tắm rửa trước hay là ăn cơm trước đây?"

Vân Sơ vui tươi hớn hở mà nói: "Cả hai!"

Chu Chi Đào một chưởng đánh bay ảo tưởng của nàng: "Nằm mơ!"

Nàng chơi với Chu Chi Đào từ nhỏ đến lớn, lớp ba là bạn học, cấp hai cấp ba là bạn cùng trường, tuy rằng đại học tách ra, nhưng vẫn cứ là người bạn tốt nhất của nhau, Chu Chi Đào ở bên ngoài rong chơi một vòng trở về cứ muốn ở nhà Vân Sơ một đoạn thời gian rồi mới đi.

Hai người đã lâu không gặp, Vân Sơ cùng Giản Du có tiến triển to lớn, cả hai tám chuyện liền đến đêm khuya.

Trong phòng Vân Sơ có dán dải ngân hà, sau khi tắt đèn dải ngân hà sáng lấp lánh, hai người song song nằm ở trên giường, càng nói chuyện, thanh âm càng nhỏ, Chu Chi Đào ngáp một cái, xoay người đưa lưng về phía Vân Sơ, hỏi câu: "Cậu chỉ nói hai câu với Giản Du liền đỏ mặt, vậy thì đêm đó cậu lên giường cùng chị ấy như nào?"

Vân Sơ gối đầu lên cánh tay, nhìn ngân hà điểm điểm, hồi ức nói: "Đêm đó à –"