Chương 16: Liên minh

Phòng Vân Sơ chỉ bật một chiếc đèn bàn, ánh đèn màu xanh đậm bao phủ ánh sáng vàng ấm áp, công tắc được kéo bằng một sợi dây, sợi dây nhẹ nhàng đung đưa dưới ngọn đèn, phản chiếu hoa văn tinh xảo lên giấy dán tường.

Gió bắc gào thét, làm khung cửa sổ kêu lạch cạch, khiến căn phòng trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Vân Sơ sững sờ.

Giản Du cũng không có hối thúc nàng, dường như là cô cảm thấy hứng thú đối với mỹ phẩm của Vân Sơ, chống cằm đánh giá, một hồi lâu, mới nghe được tiếng bước chân của Vân Sơ.

Không đi về phía cô, mà là ngồi trên giường.

Cầm lấy dâu tây ăn.

"Ngọt không?" Giản Du hỏi.

Nước cốt dâu rất ngọt, thấm vào vị giác, ngọt lịm. Vân Sơ gật gật đầu, nói: "Rất ngọt." Nàng lại cắn một miếng dâu tây, nói: "Em có thể gửi cho chị."

Giản Du nhìn nàng: "Bởi vì dâu tây?"

Vân Sơ lắc lắc đầu.

Giản Du hỏi: "Vốn dĩ em muốn gửi cho ai?"

"Vốn dĩ sao," Vân Sơ ăn một miếng xoài, so sánh với dâu tây, xoài quá chua, nàng nhăn mặt lại vì chua, nói: "Vốn dĩ là không chuẩn bị gửi cho ai cả."

Giản Du trầm ngâm mà ồ một tiếng.

Muốn hỏi vậy tại sao lại không gửi cho tôi, chần chừ hai giây, Vân Sơ lại mở miệng: "Cô Giản cũng biết đấy, thân phận của hai chúng ta cũng rất gì và này nọ."

Này nọ?

Vân Sơ đi tới, đặt đĩa trái cây lên bàn, cầm di động, thấy Giản Du vẻ mặt khó hiểu, nàng thở dài: "Em sợ chị cảm thấy em đang ké fame của chị, có ý đồ khác đó......"

Thanh âm càng nói càng nhỏ, dáng vẻ không đủ tự tin, lại sợ Giản Du cảm thấy nàng nói lời này là cố ý.

Giản Du ngước mắt: "Thế nên em mới không gửi cho tôi?"

Vân Sơ thành thật gật đầu.

"Nhưng em đã suy nghĩ kỹ rồi," Vân Sơ soạn tin nhắn, vừa đánh chữ với tốc độ nhanh vừa nói: "Em cũng không có ý nghĩ như vậy, là một người thanh giả tự thanh*, vậy nên những lo lắng đó nên được loại bỏ. Hơn nữa, mặc dù hiện tại em chỉ là một diễn viên nhỏ tuyến mười tám, nhưng phong thuỷ luân phiên xoay chuyển...... Ờm, em không có ý nói em nhất định sẽ nổi tiếng."

*Thanh giả tự thanh – 清者自清: có nghĩa là bản chất một người là thứ không thể che giấu và làm giả được, người tốt thì không cần nói ra mọi người cũng biết và công nhận, còn người xấu thì dù cố gắng đóng giả người tốt thế nào cũng sẽ bị phát hiện và phê phán.

Nói hết lời, tin nhắn cũng được gửi đi.

Ném điện thoại lên bàn, đối diện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Giản Du, lòng nàng run lên.

Nàng nghĩ, Giản Du thật là xinh đẹp, ở khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt nhỏ bằng một bàn tay, nhìn không thấy tỳ vết, lông mi thật dài, thu hút ánh mắt của nàng chỉ trong tích tắc, nàng hoàn hồn: "Hai người ở bên nhau, luôn là có ý đồ gì đó với đối phương."

"Sắc đẹp, tiền tài, nhân mạch, cảm giác an toàn, chỗ dựa duy nhất." Giản Du đứng lên, nói: "Cho nên có mưu đồ, cũng không có gì."

Vân Sơ chớp chớp mắt: "Vậy cô Giản ơi, chị có ý đồ gì với em?"

Giản Du bất ngờ: "?"

Vân Sơ: "Hửm?"

Giản Du: "...... Đi ngủ sớm một chút."

Xoay người liền đi.

Cũng không cố kỵ đêm đã khuya, lực đóng cửa có chút lớn, không đóng được, bị dội ngược trở lại, khi Vân Sơ đi tới cửa, Giản Du đã biến mất ở thang lầu.

Đối diện Mạnh Chiêu Chiêu đang ngáp đẩy cửa ra: "Làm sao vậy?"

"Không," Vân Sơ hỏi, "Cô còn chưa ngủ?"

Lầu hai có một phòng khách nhỏ, đèn sàn đã được bật lên, phản chiếu một không gian nhỏ, Mạnh Chiêu Chiêu không vội trở về, cô ấy ngồi lên chiếc sô pha nhỏ, nói: "Lạ giường*, ngủ không được."

*Khó ngủ trên một chiếc giường không phải là của mình.

Vân Sơ liếc mắt liền biết cô ấy có chuyện muốn nói, xoay người đóng cửa lại, bước qua đó, trước khi Mạnh Chiêu Chiêu nói ra vấn đề liền giành trước nói: "Tôi rất thích bài hát của cô."

Mạnh Chiêu Chiêu ồ một tiếng, so với lý do thích tư thế cho gà ăn của cô ấy thì cái lý do này khá hơn nhiều, cô ấy hỏi: "Thích bài nào?"

Vân Sơ sớm đã có chuẩn bị: "《 ánh mặt trời và bóng mây 》."

Mạnh Chiêu Chiêu: "Hát một cái."

Vân Sơ: "...... Đừng quá khó xử người khác."

Mạnh Chiêu Chiêu cười lên tiếng.

Vân Sơ hơi mở to mắt: "Hay quá ha, cô dám cười nhạo tôi?"

"Tôi biết cô rất thích đạo diễn Giản." Mạnh Chiêu Chiêu nghiêm túc nói: "Nhưng vì là diễn viên nên không dễ bày tỏ tình cảm đúng không?”

Phòng khách nhỏ thường bố trí follow pd để theo dõi khi quay nên chỉ lắp 1 camera, khi màn đêm buông xuống cũng đã tắt đi, nên lúc này không ai nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người.

Vân Sơ ậm ừ một tiếng.

"Tôi thì không cố kỵ chuyện này." Mạnh Chiêu Chiêu nói: "Ngày hôm qua tôi đã gửi tin nhắn cho cô ấy."

Vân Sơ:!!!

Mới nói vài câu đã lòi ra một tên tình địch là sao?

Mạnh Chiêu Chiêu làm động tác trấn an: "Tôi cũng là tùy tiện gửi, nào có nhiều nhất kiến chung tình như vậy?"

Vân Sơ ồ một tiếng, nàng tức giận: "Lần sau nói chuyện có thể một hơi nói xong không vậy?" Nàng chần chờ: "Cô tìm tôi không phải vì nói chuyện này đúng không?"

Mạnh Chiêu Chiêu: "Ừ."

Vân Sơ nói: "Cô có chuyện cứ việc nói thẳng đi."

Mạnh Chiêu Chiêu: "...... Tôi thích Văn Tây."

Vân Sơ: "?"

Nàng khó hiểu: "Không phải cô nói không có nhiều nhất kiến chung tình sao?"

Mạnh Chiêu Chiêu đúng lý hợp tình mà nói: "Đúng vậy, tôi cùng Văn Tây là lâu ngày sinh tình!"

Vân Sơ tê rần: "Ngày hôm qua và hôm nay."

Mạnh Chiêu Chiêu: "Một đời người chỉ có ba ngày, hôm qua, hôm nay và ngày mai, tôi cũng đã quen biết cô ấy hai phần ba cuộc đời rồi đấy, còn chưa đủ lâu sao?"

Vân Sơ: "...... Không tham gia thi biện luận đúng là lãng phí nhân tài."

Mạnh Chiêu Chiêu: "Cái gì?"

"Không," Vân Sơ nói: "Thích thì nhích thôi, muốn tôi làm máy bay yểm trợ cho cô sao?"

Thân nàng còn lo chưa xong đâu!

Mạnh Chiêu Chiêu: "Hôm qua Văn Tây cũng gửi tin nhắn cho cô Giản."

Vân Sơ: "?"

Mạnh Chiêu Chiêu: "Liên minh, hiểu không?"

Vân Sơ: "Hiểu, vô cùng hiểu!"

Hai người nhất trí cùng nhau bảo hộ tình yêu sớm ngày ôm vợ về dinh, Mạnh Chiêu Chiêu nhẹ nhàng thở ra, cô ấy nói: "Có chút khát. Vừa mới nhìn thấy cô Giản tặng trái cây cho cô, cho tôi ăn chút ha?"

Vân Sơ quyết đoán cự tuyệt: "Không cho."

Mạnh Chiêu Chiêu: "?"

Vân Sơ cười tủm tỉm: "Kêu vợ của cô đưa đi."

Mạnh Chiêu Chiêu:???

———————————

Tác giả có lời muốn nói:

Mạnh Chiêu Chiêu: Đừng khi dễ người khác quá đáng....!!!