Tô Thư Niệm từ phòng tắm đi ra vừa lau đầu vừa nói "Ngày mai anh đến bệnh viện kiểm tra lại vết thương đi, rồi còn lấy thuốc nữa"
"Không phải có em rồi sao, cần gì phải đi bệnh viện nữa". Tiêu Cảnh Hoàn đặt ipad xuống nói.
Tô Thư Niệm nghe vậy hai đầu lông mày liền nhíu chặt lại không đồng ý "Vớ vẩn. Ngày mai anh nhất định phải đi bệnh viện, nếu không chăm sóc cẩn thận nhiễm trùng ra đấy lại đổ tại em".
"Được rồi, đi đi đi"
Hiếm khi anh lại nghe theo cô như vậy, nhìn dáng người mảnh mai đứng bên giường lau tóc không hiểu sao trong lòng Tiêu Cảnh Hoàn liền cảm thấy vui vẻ, muốn ôm lấy cô vào lòng để chiều chuộng, yêu thương.
Nghĩa là làm anh vươn tay nắm lấy khuỷu tay cô kéo vào lòng mình.
"Đau..." Tô Thư Niệm bị bất ngờ kêu lên đau đớn.
"Sao vậy? Tôi làm em bị thương?" Thấy cô kêu đau anh vội buông bàn tay ra lo lắng hỏi, vén tay áo lên thì thấy ở khuỷu tay cô có một vết bầm tím lớn.
"Sao đây? Bị từ bao giờ?" Tiêu Cảnh Hoàn hỏi dồn dập làm Tô Thư Niệm không kịp trả lời.
"Chỉ là vết bầm thôi, mấy ngày nữa là hết mà". Tô Thư Niệm không nghĩ quan trọng như vậy, để lâu rồi sẽ tự hết thôi.
Nhưng Tiêu Cảnh Hoàn không cho là vậy anh cố chấp hỏi vết thương trên tay cô vì sao lại có, Tô Thư Niệm lúc này mới đáp qua loa cho xong chuyện.
"Tối qua trên đảo em đi tìm hiệu thuốc, trời tối quá nên không nhìn rõ đường, bất cẩn bị ngã"
"..." Tiêu Cảnh Hoàn nhất thời không nói được gì nhìn vết thương trên tay cô liền cảm thấy đau lòng. Anh cúi xuống dịu dàng thổi vào vết bầm trên tay cô.
Tô Thư Niệm nhìn gương mặt cương nghị của anh giờ phút này đầy vẻ dịu dàng nhất thời ngây người. Đây là Tiêu Cảnh Hoàn lạnh lùng tàn nhẫn mà cô biết sao?
Hình như không phải.
-------
Hôm sau Tô Thư Niệm phải "áp tải" Tiêu Cảnh Hoàn đến bệnh viện kiểm tra lại vết thương. Người đàn ông ngồi trên ghế đợi tới lượt mình mà tâm tình khó chịu
"Thật mất thời gian". Lần đầu tiên trong đời anh đi khám bệnh mà còn phải xếp hàng, cứ ném một tập tiền cho nhân viên y tế không phải là xong sao? Đúng là rắc rối.
"Anh đúng thật là..."
Tô Thư Niệm thật hết nói nổi, sao trên đời này lại có một người khó chiều như anh chứ? Đi đâu cũng bày ra cái mặt khó ưa, thật là làm cô tức chết mà.
"Số 19, Tiêu Cảnh Hoàn" Y tá nhìn danh sách đọc tên, lúc này anh mới đứng lên đi vào.
Tô Thư Niệm ngồi ngoài đợi thấy nhàm chán liền đứng lên đi ra ngoài mua nước.
"Tiểu Niệm?" Có người gọi tên cô từ phía sau, Tô Thư Niệm quay đầu lại nhìn thấy chủ nhân của giọng nói vừa rồi thì ngạc nhiên
"Ngải Lợi? Cậu đến khám bệnh sao?"
"Không có, mình đi thăm đồng nghiệp. Mới đầu còn tưởng là nhận nhầm người chứ, ai ngờ đúng là cậu".
Ngải Lợi vui vẻ kéo cô đến ghế chờ nói chuyện, kể từ ngày họp lớp lần trước bây giờ mới gặp lại. Mặc dù hai người thân thiết nhưng tính cách Tô Thư Niệm trầm mặc không thích tụ tập bạn bè nên hai người rất hiếm khi gặp mặt.
"Giờ cậu đang làm việc ở đâu?"
"Mình làm bác sĩ ở một trường tiểu học, công việc cũng không có gì là nặng nhọc cả".
Cô cầm cốc cafe trên tay đáp, lâu rồi không gặp Ngải Lợi nhưng cô ấy vẫn như xưa vẫn vui vẻ, tươi cười. Thật tốt, không giống như cô suốt ngày chỉ biết trầm mặc không nói nửa lời.
Ngải Lợi nhìn đồng hồ tiếc nuối "Mình có việc phải đi bây giờ, cuối tuần cậu rảnh không? Đi cafe với mình".
Tô Thư Niệm nhìn Ngải Lợi không muốn dập tắt đi nhiệt tình của cô liền gật đầu "Được, có gì mình gọi điện sau"
"Quyết định vậy nhé, đi đây". Ngải Lợi vội vàng nói rồi rời đi.
Tô Thư Niệm nhìn thời gian nghĩ chắc Tiêu Cảnh Hoàn sắp khám xong thì đứng dậy đi vào trong.
--------
Trước cổng trường mĩ thuật một chiếc xe hạng sang màu đen đang hiên ngang đỗ, những tốp sinh viên đi qua không nhịn được tò mò dừng lại quan sát một chút.
Mục Thanh gác tay lên cửa xe không kiên nhẫn gõ thành từng nhịp, hai đầu lông mày nhíu chặt lại.
Lâm Lam đeo cặp cố tình phớt lờ đi sự hiện diện của chiếc xe bước nhanh về phía trước. Nhưng người đàn ông không cho cô được như ý
"Lâm Lam".
Bước chân của cô dừng lại cuối cùng thở dài đi đến cửa xe nhỏ giọng hỏi "Cậu chủ Mục".
"Lên xe". Mục Thanh lạnh nhạt nói.
"Không cần, tôi đi xe buýt là được rồi".
Cô lắc đầu từ chối, đối với những người có địa vị cao như anh thì cách tốt nhất là tránh xa. Lâm Lam từ nhỏ đã là một đứa trẻ thông minh, biết được những ai nên kết giao những ai phải tránh xa.
"Bớt dài dòng đi, lên xe. Cô đi đâu, tôi đưa cô đi". Mục Thanh lạnh lùng nói, không cho cô lựa chọn đã mở cửa xe giúp cô
Lâm Lam biết tính người đàn ông này, anh ta muốn người khác thuận theo chứ không muốn chống đối. Thở ra một hơi, cô vòng sang bên kia ngồi vào ghế phụ nói
"Cho tôi đến nhà hàng Thiên Ân, cảm ơn".