"Đây là cái gì?" - Huệ đứng dậy, cô cố gắng không khóc. Cô đã để chồng lên đây làm việc, với hy vọng đời sống của gia đình sẽ trở nên tươi sáng hơn. Lúc anh đi, trong lòng cô thấp thỏm lo âu. Cô lo anh bị ốm, lo anh bị người ta hại, và cũng lo anh sẽ sa ngã chốn đô thành. Cô có cảm giác mình là một người mẹ đang lo lắng cho con, đêm lúc nào cũng chợp mắt muộn, ngày ngóng đợi những cuộc điện thoại của anh. Vậy mà anh đã làm gì với cô? Anh đã đối đáp lại sự lo lắng của cô như thế nào đây?
Trường cúi đầu, anh không nói gì. Anh không muốn biện hộ, vì anh không muốn lừa dối vợ thêm nữa. Nhưng anh không yêu Nhiên, đây là sự thật. Anh biết mình nói ra thì Huệ cũng chẳng tin, anh chọn cách im lặng.
- Tại sao anh không nói gì? Anh phải nói với em rằng không phải như thế, đây là hiểu lầm đi chứ?
- Để làm gì? Anh không muốn lừa dối em điều gì cả.
Huệ rưng rức khóc, cô lao đến đánh anh. Mỗi lần đánh là một lần đau đớn, cuối cùng cô gục trên ngực anh nấc lên thành tiếng.
- Có những lúc người ta nên nói dối mà, anh có biết anh làm như vậy là gϊếŧ em không?
Trường ôm Huệ vào lòng, anh hôn lên tóc cô và nói:
- Bọn anh không hề yêu nhau. Người anh yêu vẫn là em.
- Anh nói thế mà nghe được à? Anh ngủ với người ta xong anh nói yêu em. Sao anh lại có thể ghê tởm như thế? Anh là loại đàn ông gì vậy hả Trường?
- Em nói đúng, anh thật đáng ghê tởm. Vậy em định như thế nào?
Câu hỏi của Trường khiến Huệ kinh ngạc, anh hỏi cô định như thế nào, nghĩa là anh đã nghĩ đến chuyện sẽ rời bỏ cô sao? Vài giây trước anh còn nói yêu cô cơ mà. Huệ không ngờ được chung sống với anh bao nhiêu năm, có với anh một đứa con, đến tận bây giờ cô mới nhìn ra bộ mặt thật của anh. Nhưng ngay sau đó, Trường lại nói:
- Em có định lên đây sống không? Anh nghĩ hai mẹ con lên đây đi. Anh sẽ lo được.
Huệ rũ người xuống, anh định một năm nữa mới đón vợ con lên, nhưng chỉ vì chuyện này anh lại đón cô lên sớm.
Trường thì không nghĩ như vậy, không phải đến tận bây giờ mọi chuyện bị phát giác anh mới muốn đón vợ lên. Anh chỉ thấy nhớ cô, những lúc như vậy anh lại không kìm nén được sự cô đơn của mình. Anh muốn có hơi ấm, anh muốn ôm một ai đó vào lòng. Đó là lý do anh tìm đến Nhiên. Anh chỉ coi cô như một người bạn, trong lòng không hề có tình cảm gì cả. Song ai mà thèm tin điều đó. Đó chỉ là một lời nguỵ biện vụng về nhất trên đời thôi.
Nɠɵạı ŧìиɧ thì vẫn mãi là nɠɵạı ŧìиɧ. Làm gì có phân ra theo loại này hay loại kia chứ!
Hơn một phút sau, Huệ mới trả lời anh:
- Em sẽ lên đây sống. Nhưng còn con cái, em sẽ gửi bà nội. Khi nào đến tuổi đi học, chúng ta sẽ đón nó lên.
- Con cái sống xa bố mẹ có sao không?
- Em không biết, nhưng anh nghĩ anh đi xa như thế nó có sao không? Rồi còn chuyện bố nó cùng người khác… thôi đi, em không muốn con chúng ta biết được việc làm dơ bẩn đó của anh.
- Anh thật sự xin lỗi! Dù có làm thế nào anh biết mình cũng không thể nào lấy lại lòng tin hay sự tha thứ của em được.
- Tôi sẽ không bỏ qua vụ này đâu, cho nên anh đừng vội mừng.
Trường kéo tay Huệ lại, anh nhíu mày nói:
- Em định làm gì?
- Chẳng phải cô ta đang sống trong khu trọ này đó sao? Một là nó rời đi, hai là anh. Anh chọn đi!
"Được, chúng ta sẽ chuyển đi." - Trường trả lời ngay mà không suy nghĩ. Đây là nơi Nhiên đã sống, tiền nhà của anh cũng là cô ấy cho mượn, anh không có quyền đuổi cô ấy đi. Huệ cười nhạt trước câu trả lời của Trường, cô vứt cái tất chân xuống:
- Từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn bảo vệ cô ta, đúng không?
- Em đừng có nghĩ lung tung. Chuyện này là do anh. Chính anh đã khơi mào trước.
- Anh? Không có lửa thì làm sao có khói! Hẳn là cô ta phải quyến rũ anh nữa.
- Đừng nói bừa. Em không hiểu gì hết.
- Phải, tôi không hiểu gì đấy. Tôi chỉ là con vợ quê mùa của anh, bắt gặp anh đi chơi gái mà không biết phải làm gì thôi.
- Cô nói ai là gái?
- Tôi nói con nhỏ đó đấy. Anh làm gì được tôi?
Trương giơ tay lên định tát Huệ, Huệ trừng mắt lên nhìn anh không hề tránh đi. Nhưng Trường không đánh cô. Anh từ từ bỏ tay xuống, cúi mặt. Anh gần như đã kiệt sức. Mọi chuyện càng ngày càng đi quá xa so với dự tính. Anh làm thế này chỉ khiến vợ anh càng ghét Nhiên, càng thêm hận Nhiên mà thôi. Trường kéo Huệ vào lòng, ôm chặt. Cô vùng vẫy nhưng anh không để cô đi. Trường nói:
- Anh xin lỗi! Tất cả đều là tại anh. Chúng ta sẽ chuyển đi, anh sẽ cắt đứt liên lạc với cô ấy. Nếu em muốn, chúng ta về quê cũng được.
- Anh nói thật không? Chỉ cần anh cắt đứt với cô ta.
- Được. Anh làm được.
Trường nhìn vào cánh cửa khoá chặt của Nhiên, trong lòng anh dâng lên một sự buồn bã. Anh không biết sự buồn bã ấy là vì điều gì. Anh chỉ thấy buồn thôi. Anh thật tồi tệ! Anh đã có lỗi với hai người. Chắc là Huệ không biết, anh chính là người đàn ông đầu tiên của Nhiên. Đó là lý do anh nói anh phải có trách nhiệm với cô. Nhưng… anh chỉ được chọn một thôi. Và anh sẽ chọn Huệ. Cô ấy là vợ anh, là mẹ của con anh. Cô ấy vất vả sớm tối, là người đã hy sinh quá nhiều. Anh không muốn cô ấy phải đau lòng thêm nữa.
Khi Nhiên trở về nhà, thì bên nhà của Trường vẫn tối om. Anh ta chắc đang đi chơi cùng với vợ. Nhiên nghĩ thế rồi mở cửa. Đột nhiên từ then cài, một tờ giấy rơi xuống. Nhiên nhặt nó lên rồi đi vào trong nhà. Cô mở tờ giấy ra đọc.
“Nhiên, tôi xin lỗi! Tôi và vợ phải rời khỏi chỗ này, cô ấy đã phát hiện ra chuyện đó. Tôi biết làm thế này thật hèn hạ, nhưng hãy hiểu cho tôi. Tôi chỉ là một thằng đàn ông đã có gia đình. Tôi hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Chúc cô luôn hạnh phúc.”
Nhiên cầm tờ giấy một lúc, rồi thản nhiên xé nát nó vứt ra bên ngoài. Cô lấy thuốc ra hút. Anh ta đúng là một thằng khốn nạn thật. Anh ta có thể ngủ với cô, nói có trách nhiệm với cô, rồi sau đó lại chạy đi cùng với vợ. Sao không trực tiếp gặp cô mà tạm biệt một tiếng? Cô ghét ai đi mà không tạm biệt. Như thế chẳng lịch sự chút nào.
Từ ngoài cổng trọ có tiếng ồn ào của nam, sau đó là một toán người xuất hiện. Họ có vẻ như đang tìm ai đó, trông không giống dân du côn, nhìn như những người lao động. Chỉ có điều họ bịt khẩu trang, cô không rõ đó là những ai. Họ đi tới trước mặt Nhiên hỏi:
- Có cô Nhiên ở đây không?
Nhiên chỉ vào mình:
- Tôi đây, có chuyện gì thế?
Cả đám người không nói gì, họ đem mắm tôm và tương ớt đổ lên người Nhiên rồi chửi bới:
- Con khốn này, chết đi!
Xong xuôi, họ kháo nhau chạy. Nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra, cô ngồi giữa một đống bầy nhầy, hôi thối. Nhiên nhìn quanh, lúc này một số người trong phòng trọ khác đã mở cửa ra xem. Ai cũng chỉ trỏ, cười cợt. Nhiên nhìn điếu thuốc trong tay mình đang lụi dần. Cô ngửa đầu hét lên một tiếng.
Đây có phải là một việc trả thù của Huệ? Trường có biết điều này? Và anh có thật sự sẽ cắt đứt hoàn toàn với Nhiên? Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo khi Nhiên bị người khác hãm hại?