Chương 3.1: Người chú điên phê

Lâm gia là gia tộc lớn nhất thành phố C, nhưng người cầm quyền lại là ma ốm sắp chết, được gọi là Lâm nhị gia.

Lâm nhị gia người cũng như tên, trong nhà đứng thứ hai, thủ đoạn cực kỳ âm hiểm, ở trên thương trường được gọi là Diêm Vương sống.

Anh hắn là người thô to, không có tâm kế, đã bị lâm gia tử sớm loại trừ vị trí người thừa kế.

Mà em hắn, có tâm kế, nhưng năng lực không đủ, cuối cùng cũng bị sự ngu ngốc của mình hại chết, vì y đã hợp tác với đối thủ một mất một còn của Lâm gia, còn muốn chỉnh chết Lâm gia, thật sự là đại nghịch bất đạo, nên dứt khoát bị Lâm lão gia cuồng nộ ném ra nước ngoài.

Nhưng Lâm tam gia mới vừa đi, một người phụ nữ bụng to khóc lóc tới cửa, nói là con cháu của Lâm gia.

Lúc này Lâm lão gia đã đối với Lâm tam gia chán ghét cực điểm, nhưng trong nhà không có một đứa cháu, mà ông đã già rồi mà còn chưa bế được tôn tử nữa.

Nên Lâm lão gia đã chờ mong cái thai đó, và chấp nhận người phụ nữ kia.

May mắn chính là, bụng của người phụ nữ kia cũng biết tranh đua, vậy mà cũng sinh được đứa cháu trai béo tốt.

Lúc đó Lâm lão gia vui vẻ ngủ không yên, lập tức đi xét nghiệm ADN, sau khi ông nhìn thấy kết quả thì cười đến mức rụng luôn một cái răng.

Lăn qua lộn lại bắt đầu nghĩ tên của tôn tử bảo bối, mà người phụ nữ kia cũng bị đuổi đi cùng với một số tiền.

Lâm lão gia đối với tôn tử xuất hiện ngoài ý muốn này càng xem càng thích, suy nghĩ vài ngày, mới đặt tên là Lâm Hựu.

Hôm nay, ông lại ở trong sân trêu đùa tôn tử nhỏ bảo bối, nhưng Lâm Hựu đứa trẻ béo tốt này, ăn no xong thì hay kéo tay người khác muốn được chơi đùa, nhưng không ai chú ý, nên cậu khó chịu khóc lớn lên.

Lâm lão gia sống nửa đời người cũng không biết dỗ trẻ con, nên đầu đầy mồ hôi.

Cái này đã làm ồn đến Lâm nhị gia đang dưỡng bệnh, Nhị gia từ trên lầu đi xuống, khuôn mặt tuấn tú mang theo thần sắc tái nhợt có bệnh.

Lâm Hựu cũng là người gió chiều nào theo chiều ấy, thấy sắc nảy lòng tham, nhìn thấy người đẹp, nháy mắt liền vui vẻ ra mặt, tay duỗi theo hướng Lâm nhị gia, muốn ôm một cái.

Lâm lão gia gấp muốn chết, ông biết đứa con thứ hai vui buồn bất thường của mình có mấy thứ cấm kỵ.

Sợ tôn tử gặp bất trắc, nên ông vội vàng ôm đi, nhưng Lâm Hựu lại lập tức khóc lớn lên, làm người khác đầu ong ong.

Lâm nhị gia ngăn Lâm lão gia lại, duỗi tay: “Ba, cho con đi.”

Lâm lão gia cũng sợ đứa con thứ hai vô tình này, con thứ hai tốt thì có tốt, nhưng quá thông minh máu lạnh, nếu không phải cơ thể có bệnh kéo hắn lại, thì toàn bộ thành phố C cũng không đủ cho hắn phát triển.

Nhìn thấy đứa con thứ hai kiên định như vậy, mà đại tôn tử còn khóc lớn đến mức khàn giọng, nên ông đành phải đưa Lâm Hựu qua.

Như thế cũng rất tốt, chuyện sau này, hoàn toàn không có chuyện của ông nữa.

Lâm nhị gia thế nhưng lại phá lệ thích đứa trẻ này, mặc dù tay đang truyền nước biển, mà cũng muốn một tay ôm Lâm Hựu.

Hắn mỗi ngày đều hôn khuôn mặt nhỏ của Lâm Hựu rất nhiều lần, chọc chọc cái mũi nhỏ: “Đây là bảo bối của ai đây, sao ngoan thế!”

Hắn vừa nói xong, Lâm Hựu liền phụ họa theo, cười hắc hắc.

Làm tâm Lâm nhị gia hòa tan, lại hôn thêm mấy phát nữa.

Thậm chí ngay cả lúc ăn cơm cũng phải tự mình đút cho đứa cháu trai mà mình yêu nhất.

Lúc ngủ thì càng phải ôm, bằng không Lâm nhị gia sẽ mất ngủ, dưới gối có đặt một khẩu súng, sợ ai tới cướp bảo bối nhỏ với hắn.

Cùng cháu trai bảo bối ngọt ngọt ngào ngào, thì căn bệnh cũng giảm được một nửa.

Người hầu trong viện Lâm nhị gia đều sợ ngây người, vì chưa từng gặp qua Nhị gia thích cái gì như thế .

Mà Lâm Hựu cũng rất dễ ở chung, khuôn mặt nhỏ mỗi ngày đều cười, cực kỳ thích chú ba xinh đẹp này.

Lâm Hựu được cưng chiều mà lớn lên, mười lăm tuổi còn ngồi trên đùi chú ba được đút ăn cơm nữa.

Cậu đi học, được dạy về kiến thức xã hội, giáo viên nói như vậy là không đúng.

Lâm Hựu cũng muốn từ chối, nhưng nhắc tới thì Lâm nhị gia liền khác, cảm thấy mình không yêu hắn, u oán suy nghĩ mấy ngày, rồi bệnh cũ lại tái phát, thiếu chút nữa vào icu, dọa Lâm Hựu không nhẹ, nên cậu cũng không dám nhắc lại nữa.