Chương 13: Thử thách của cuộc đời
Sống cùng với cô, nhưng tại sao gã lại luôn có cảm giác bất an? Mới xa nhau có một lúc mà đã thấy hoang mang.
Đến phòng chờ của nhà ga, người người qua lại đều xách hành lý, dáng vẻ vội vã. Đường Du từ chối sự sắp xếp của Trần Thích, cô không muốn xuất ngoại, tuy nhiên, Trần Thích nói đúng, nếu thật sự rời xa, tốt nhất là đừng gặp nhau nữa.
Vì quyết định tức thời đến nhà ga nên cô vẫn chưa mua vé, không biết là sẽ đi đâu, xách chút hành lý giản đơn trong tay, cô lưỡng lự trong phòng chờ, vẻ mặt lo lắng.
Cô đi đến trước ô cửa kính to, nhìn ra bên ngoài, thấy sắc trời đột nhiên sầm sì, tựa như có vật gì đó bao phủ, cả thế giới bị che kín mít, lát sau mưa to như trút. Lúc này đang là giữa trưa, vậy mà phòng chờ bật đèn sáng choang, thì ra là có cơn bão ập về, cái thời tiết này đúng là hợp cảnh.
Cô cười, tìm ghế trống để ngồi, một cụ già bên cạnh hỏi: “Cô cũng đi Côn Minh à?”
Côn Minh? Cô ngẩng đầu lên nhìn, K471/K474, từ thành phố B khởi hành đi Côn Minh tại cửa Tây lúc 13:57. Thì ra, nơi cô ngồi là khu vực đợi tàu đi Côn Minh, do đó, cô cười nói, “Vâng.”
“Cô đi du lịch à, các cô gái trẻ bây giờ đều thích đến Côn Minh chơi.”
Cô khẽ mỉm cười, gật đầu.
Trên màn hình lớn cách đó không xa đang đưa tin, “Theo thông tin mới nhất từ Tân Hoa xã ngày 15 tháng 9, do ảnh hưởng bởi cơn bão ở Phúc Kiến và mưa to trên diện rộng khu vực miền Bắc, sân bay thành phố B tạm thời hủy hơn bốn trăm chuyến bay, dẫn đến tình trạng một lượng lớn hành khách phải chờ đợi tại sân bay. Đối với những hành khách này, các hãng hàng không đã sắp xếp ổn thỏa việc ăn, ở, tuy nhiên, đến nay vẫn chưa có thông báo chính xác khi nào có thể bay trở lại, mời quý vị tiếp tục theo dõi các bản tin sau.”
Mọi người bán tán xôn xao, “Mưa to thế này, chả trách, nhà ga đông người thế.”
Sân bay thành phố B, không thực sự quan tâm lắm, nhưng trong chuyến hành trình xuất ngoại Trần Thích định sắp xếp cho cô sẽ quá cảnh ở Hồng Kông, nhằm cố ý tránh nơi đó. Có lẽ Văn Tấn đang ở sân bay này.
Cụ già ngồi bên không hề quan tâm đến điều này, vẫn tiếp tục bắt chuyện, “Côn Minh là một thành phố đẹp, hồi triển lãm thế giới diễn ra vào năm 1999, tôi đã từng đến đó, giờ tranh thủ lúc còn đi được, muốn quay lại thăm lần nữa.”
Cô không quen nói chuyện với người lạ, cũng không biết nên tiếp chuyện thế nào, đành chỉ cười một cách lịch sự, không đáp lời, sau đó cúi đầu nhìn chiếc điện thoại di động đã tắt nguồn. Không biết chuyến bay của Tôn Văn Tấn có thuận lợi hay không, chỉ e đi lần này sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa.
“Phải rồi, nhà cô ở đâu?”
Nhà ở đâu, cô thần người một lát, cô không có nhà, từ nhỏ đã không có. Cuộc đời này, những ngày yên ổn nhất có lẽ chính là hơn hai tháng ở bên Tôn Văn Tấn. Những lời Trần Thích nói, ngay từ ban đầu cô đã hiểu, cô chưa từng nghĩ sẽ kết hôn cùng Tôn Văn Tấn, chưa từng nghĩ sẽ sống với người đàn ông ấy đến đầu bạc răng long. Khi ở bên nhau, gã cẩn trọng từng li từng tí, như thể tuân thủ theo những nguyên tắc nghiêm ngặt, đêm nào cũng ôm cô thật chặt vào lòng, vậy sao cô lại không lưu luyến? Tôn Văn Tấn làm những điều ấy chỉ là vì cô.
Có lúc đang ngồi học, bất chợt quay người lại, thấy gã đang dựa vào đầu giường đọc một quyển tạp chí, trong phòng vẫn đang bật vô tuyến, cả hai lặng lẽ không nói gì. Khi ấy, cô cảm giác là mình có nhà, khóe mắt cay cay muốn khóc. Thì ra, những ngày bình thường cũng thật đẹp.
Bất giác, mắt cô ngân ngấn.
Sân bay thành phố B, ngày 15 tháng 9, mười giờ sáng, thông báo trên loa: Hành khách chú ý, vì lý do máy bay chu chuyển, nên thời gian khởi hành của tất cả các chuyến bay lúc 10 giờ sáng sẽ chuyển thành 11 giờ sáng.
11 giờ, tiếng loa thông báo lại vang lên: Hành khách chú ý, do ảnh hưởng của cơn bão vùng duyên hải Phúc Kiến và mưa to trên diện rộng khu vực miền Bắc, chúng tôi thông báo hủy bỏ các chuyến bay sau: các chuyến bay nội địa đi Hải Nam, Thâm Quyến, Hồng Kông, Hạ Môn, Phúc Châu, Thượng Hải… Vì lý do thời tiết, những chuyến bay bị hủy tạm thời chưa có chuyến bổ sung, hãng hàng không sẽ hoàn một trăm phần trăm và miễn phí đổi vé cùng hạng, kính mong…
Có vị hành khách vội gọi điện đến Thượng Hải, được biết sân bay quốc tế Phố Đông cũng hủy tất cả các chuyến bay trong ngày.
Trần Thích ngồi bên cạnh Tôn Văn Tấn, trong lòng thấy lo lắng. Anh ta đã mấy lần lấy cớ vào trong nhà vệ sinh gọi điện thoại, nhưng chẳng thấy ai nghe máy.
Tôn Văn Tấn nghe xong thông báo liền đứng dậy, “Chúng ta về thôi.” Gã nhìn qua cửa kính, ngoài trời xám xịt như ban đêm, mưa to như trút nước, đen sì một khoảng trời, “Mưa thế này chắc khó tạnh.”
Trên đường về nhà, có tài xế lái xe, Trần Thích như mất hồn vì Tôn Văn Tấn ngồi bên không ngừng bấm điện thoại, đầu dây bên kia luôn đáp lại một câu lạnh như băng, “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy.” Gã có chút lo lắng. Trần Thích trong lòng vừa bồn chồn vừa chột dạ, trong xe bao phủ một bầu không khí kỳ lạ.
Xe đưa Tôn Văn Tấn về nhà trước, đến tòa nhà, gã vội vã xuống xe như thể đang bị ai đó rượt đuổi. Trần Thích đã từng thấy gã trong bộ dạng này, hễ không gọi điện thoại được cho Đường Du là gã lại thế, hoảng loạn, không yên tựa như chú mèo bị nhốt trong l*иg. Trần Thích thấp thỏm nhìn lên tầng nhà của Tôn Văn Tấn rồi giục tài xế lái xe đi.
Vào đến thang máy, Tôn Văn Tấn ấn số tầng nhà mình, thang máy chầm chậm đi lên, phát ra thứ âm thanh u u, gã thấy lo lắng trong lòng. Mặt ốp tường trong thang máy là mặt gương, gã soi mình trong đó, cảm giác tủi thân trong lòng phồng to tựa lát chanh ngâm nước. Sống cùng với cô, nhưng tại sao gã lại luôn có cảm giác bất an? Mới xa nhau có một lúc mà đã thấy hoang mang.
Thang máy vang lên tiếng “coong”, cửa từ từ mở, gã vội vàng bước ra, không ấn chuông cửa mà trực tiếp rút chìa khóa ra, cố tình phớt lờ linh tính trong lòng. Hôm nay là cuối tuần, cô vẫn thường ở nhà, rất ít khi ra ngoài, cô nói ngày mai mới phải đi Hồng Kông.
Phòng khách, phòng ngủ, và những nơi khác không thay đổi gì nhiều, thiết kế gọn gàng điển hình, đồ đạc vốn không nhiều, chỉ thiếu những thứ thuộc về cô. Đồ dùng của cô trong tủ, trên bàn học, đầu giường, trong phòng tắm đều không thấy đâu. Hay là cô đã đi Hồng Kông? Đi trước mà cũng không nói một lời, điện thoại thì tắt máy. Ngồi trong phòng khách trống trảicảm thấy có chút oán trách, chút tủi thân, lát chanh trong lòng dần tiết ra vị chua chát. Gã không phải là người không biết kiềm chế, nhưng cảm giác bất an cứ như bóng bám theo hình. Bỗng sực nghĩ ra tại sao đồ đạc của cô lại được dọn đi sạch sẽ như thế, gã từng giúp cô chuyển nhà, đồ đạc của cô, gã biết, giờ đây gần như không còn gì nữa, cứ coi như cô đi Hồng Kông, cũng không thể mang hết những thứ ấy. Nghĩ đến đây, gã không thể ngồi yên.
Gã lên mạng tìm ra được số điện thoại của văn phòng khoa tiếng Pháp nơi cô học, gọi điện đến, chuông kêu hết hồi này đến hồi khác mà không ai nhấc máy, lúc này mới sực nhớ hôm nay là Chủ nhật, văn phòng khoa không có ai. Gã không biết mình còn có thể làm được gì, cứ bồn chồn đi đi lại lại trong phòng. Lúc này, gã mới phát hiện chùm chìa khóa trên tủ, đó là khóa căn hộ này. Gã sững người tựa như một cây gậy bị đặt giữa khoảng không, tim đau nhói, đầu nhức buốt, lúc lâu sau mới có phải ứng, cô đã…
Gã lái xe thẳng đến trường cô, văn phòng khoa tiếng Pháp không có ai, phòng quản lý sinh viên cũng vậy, chỉ có người gác cổng, anh hỏi người này số điện thoại của Phòng bảo vệ, rồi lại tìm ra được số điện thoại của thầy giáo ở phòng quản lý sinh viên, cuối cùng mới liên lạc được với thầy hướng dẫn khóa 2004 của khoa tiếng Pháp.
Ban đầu thầy hướng dẫn tỏ ra cảnh giác, “Xin hỏi anh có quan hệ gì với Đường Du?”
“Em là người yêu của cô ấy.”
“Vậy sao cậu không biết cô ấy đi đâu?”
Câu nói này càng làm Tôn Văn Tân thêm nôn nóng, gã chưa bao giờ nói năng lộn xộn như thế, “Bố Đường Du đã mất, bỗng dưng không thấy cô ấy đâu, gọi điện thoại cũng không ai nghe máy, em không biết cô ấy đi đâu. Chỉ nghe nói là tham gia hoạt động của trường, đến thăm đại học Hồng Kông, nhưng em vừa mới hỏi thầy chủ nhiệm văn phòng quản lý sinh viên thì được biết không có hoạt động đó. Em không biết cô ấy đi đâu, bỗng dưng không thấy đâu cả.”
Có thể do gã đã cất công khổ sở tìm kiếm cách thức liên lạc với trường, hoặc cũng có thể lúc này giọng nói đầy vẻ lo lắng, hoảng loạn của gã đã tác động đến thầy hướng dẫn, ông thở dài nói, “Chiều hôm thứ Sáu, sinh viên Đường Du đã nộp đơn xin thôi học, khi đó tôi đi họp, không có mặt ở phòng, nhưng em ấy đã làm xong hết thủ tục ở phòng giáo vụ và phòng quản lý sinh viên rồi.”
“Thôi học ạ, tại sao, cô ấy bị làm sao ạ?”
“Hình như là sức khỏe không ổn, bị bệnh, thấy bảo muốn thôi học để điều trị.” Lúc đó, thủ tục của Đường Du do thầy hướng dẫn khóa 2003 làm giúp, chỉ nghe nói là bệnh tình nghiêm trọng, ông không có mặt ở phòng, nên một thầy giáo khác đã lập tức phê chuẩn đơn xin thôi học. Giờ nhớ lại dáng vẻ của cô, trong lòng ông không khỏi than tiếc. Cô gái ấy lúc nào cũng ngồi ở góc giảng đường, chẳng bao giờ tham gia hoạt động gì trong khoa, không thích đến văn phòng khoa, không thích gây phiền hà cho người khác, cảm giác sự tồn tại của cô rất mờ nhạt. Còn nhớ khi ông phê chuẩn khoản vay hỗ trợ việc học, cô vui như một đứa trẻ, sung sướиɠ reo lên rồi cảm ơn rối rít như thể nhận được rất nhiều ân huệ. Không ngờ lại mắc bệnh, nghe nói trước đây từng nôn ra máu trong giờ học, khiến thầy giáo vô cùng hoảng sợ.
Tôn Văn Tấn dập máy, cuối cùng, gã cũng đã bình tĩnh để suy nghĩ lại một số chuyện.
Liên kết mọi chuyện lại với nhau, gã đại khái đoán ra được phần nào.
Ba giờ chiều, Trần Thích đang chủ trì cuộc họp trong phòng họp của công ty.
Cô thư ký mời Tôn Văn Tấn vào phòng làm việc của Trần Thích, bê đến một ly cà phê, bảo gã đợi một chút, cô lập tức sẽ đi thông báo cho Tổng giám đốc Trần biết.
Lát sau, cuộc họp kết thúc, Trần Thích vội vàng chạy đến, ly cà phê trước mặt Tôn Văn Tấn vẫn còn nguyên. Gã nhìn Trần Thích chằm chằm, mặt sầm lại, ánh mắt ấy khiến Trần Thích sởn gai ốc. Quen biết Tôn Văn Tấn đã lâu, hiểu con người gã, càng trầm mặc, bình tĩnh lại càng đáng sợ, tựa như cái giếng sâu, dù sóng ngầm đang cuồn cuộn dưới đáy nhưng bề mặt lại chỉ lăn tăn. Cũng có thể, do Trần Thích chột dạ nên nhìn dáng vẻ Tôn Văn Tấn bây giờ, anh ta có cảm giác ngay ngáy lo âu.
Đợi sau khi Trần Thích bảo thư ký ra ngoài, Tôn Văn Tấn liền đóng cửa lại, Trần Thích đã chuẩn bị tinh thần hứng chịu cơn giận, nhưng vẫn bị bất ngờ, Trần Thích đứng đó, Tôn Văn Tấn quay người đấm một quả, vừa mạnh vừa nhanh, Trần Thích ngã nhào xuống chân ghế sofa, dưới mũi ngưa ngứa, anh lấy tay sờ, thì ra là máu. Trần Thích kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, nói không thành tiếng: “Tôn Văn Tấn, cậu đi
Tôn Văn Tấn nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh lùng khiến người khác rợn cả tóc gáy, giọng nói cũng giá lạnh chẳng khác gì băng tuyết, “Đường Du đâu?”
Trần Thích lồm cồm bò dậy, muốn tìm giấy lau vết máu. Không ngờ Tôn Văn Tấn liền bước nhanh tới, tóm chặt tay anh ta, tay Trần Thích tựa như bị gọng kìm kẹp chặt đau nhói lên. Tôn Văn Tấn nhìn sát mặt bạn, giọng lạnh lùng, vô tình, “Trần Thích, cậu khiến cô ấy bỏ đi đâu rồi?”
Trần Thích tức điên lên, dùng sức hất mạnh tay Tôn Văn Tấn ra, ngồi xuống ghế sofa, giọng khàn khàn: “Không biết.”
Tôn Văn Tấn có lẽ vẫn chưa nghe thấy, cứ nhìn chằm chằm, miệng liên tục hỏi: “Cậu khiến cô ấy bỏ đi đâu rồi?” như thể chỉ biết nói mỗi câu này.
Quan hệ giữa Trần Thích và Tôn Văn Tấn như anh em, ngần ấy năm trời chưa từng tức giận nhau bao giờ, Tôn Văn Tấn gặp khó khăn, Trần Thích ra sức giúp đỡ; việc kinh doanh của Trần Thích có vấn đề, Tôn Văn Tấn vượt nghìn dặm xa xôi sang châu Phi giải quyết hộ. Nhưng hôm nay, chỉ vì một cô gái, gã không hề nể nang, Trần Thích vừa tức giận, lại vừa thấy chua chát.
Tôn Văn Tấn tiến thêm hai bước, tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc cậu khiến cô ấy bỏ đi đâu rồi?”
Trần Thích nhìn vành mắt đỏ lừ của bạn, tim anh như bị ai đó cứa, đành phải nói thật, “Mình chỉ nói muốn cô ấy đi du học, nhưng cô ta không đồng ý. Hơn nữa, cậu biết đấy, phần lớn các chuyến bay quốc tế hôm nay đều bị hủy.”
Tôn Văn Tấn không tin, gã nhìn Trần Thích, nét mặt đau khổ, giọng cố chấp, “Vậy cậu nói đi, cậu muốn đem cô ấy đi đâu? Nước nào? Thành phố nào? Trường đại học nào?”
Trần Thích cuối cùng cũng ngoảnh mặt lại, “Nước Pháp, Paris, trường thì tùy cô ấy chọn.”
Sợ gã vẫn chưa tin, Trần Thích gọi điện thoại gọi người trợ lý đã sắp xếp việc xuất ngoại cho Đường Du đến đối chất, anh đặt trước mặt Tôn Văn Tấn vé may bay, hộ chiếu, địa chỉ trường học của Đường Du và cả một tấm thẻ tín dụng vốn định sẽ đưa cho c
Tôn Văn Tấn sầm mặt nhìn những thứ đó, không nói gì.
Ngày hôm sau, Thẩm Tử Tịnh gọi điện cho Trần Thích, “Anh mau về đi, Văn Tấn đang đợi ở nhà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh ấy…”
Trần Thích đã lờ mờ đoán được xảy ra chuyện gì, chắc chắn là vẫn chưa tìm thấy Đường Du, anh vội vã đáp lời, bỏ dở mọi việc đang làm, tức tốc trở về nhà.
Vừa vào đến phòng khách, Trần Thích nhìn thấy Tôn Văn Tấn đang ngồi trên sofa, miệng ngậm một điếu thuốc, có lẽ sợ ảnh hưởng đến cái thai trong bụng Thẩm Tử Tịnh nên không châm lửa hút. Vừa nghe thấy tiếng cửa mở, gã đứng phắt dậy theo phản xạ, ngoảnh đầu nhìn ra.
Ánh mắt ấy khiến Trần Thích không dám ngẩng mặt lên, mặt mày ủ ê đi qua, không để ý gì đến Thẩm Tử Tịnh, rồi rút một điều thuốc trong bao thuốc của Tôn Văn Tấn ra châm lửa, đưa bật lửa cho Tôn Văn Tấn, ý là có thể hút. Tôn Văn Tấn không cầm bật lửa mà chỉ chằm chằm nhìn.
Tâm trạng của Trần Thích hiện giờ rất phức tạp, anh ta đã đánh giá thấp ảnh hưởng của Đường Du đối với Tôn Văn Tấn, nhưng giờ đây chẳng tìm thấy Đường Du đâu, không biết là phúc hay là họa. Ánh mắt anh hấp háy, không dám nhìn Tôn Văn Tấn. Vừa ngồi xuống thì nghe thấy giọng Tôn Văn Tấn nghèn nghẹn, “Trần Thích, là bạn bè bao lâu nay, tôi đã bao giờ cầu xin cậu chưa?”
Trần Thích phản ứng bản năng, đáp: “Chưa,” rồi ngoảnh đầu lại nhìn gã.
Tôn Văn Tấn vùi đầu vào hai lòng bàn tay, cơ thể nghiêng về phía trước, mãi không lên tiếng.
Rất lâu sau, gã mới ngẩng đầu lên, giọng nói nghẹn ngào, mắt đỏ hoe, nhìn Trần Thích không chớp mắt, “Tôi cầu xin cậu một lần, nói cho tôi biết, cậu rốt cuộc đưa Đường Du đi đâu?”
Trần Thích thấy đầu mình ong ong, như thể tất cả máu trong cơ thể đều dồn hết lêи đỉиɦ đầu. Tôn Văn Tấn nhìn anh với vẻ nghiêm trang, tựa như một giáo đồ thành kính đang lâm vào cảnh cùng quẫn, trong bộ dạng đáng thương, đau đớn, van nài, không hề quan tâm đến bất kỳ điều gì khác, chỉ chăm chú nhìn vị thượng đế của mình, cầu xin sự thương hai thiếu mỗi điều là chưa quỳ sụp xuống.
Tôn Văn Tấn là người bướng bỉnh, gã đã từng bỏ tất cả để yêu Tôn Đại Ảnh, không cần bố mẹ lẫn tiền đồ, khi người phụ nữ ấy bỏ đi, gã lại chẳng nói nửa lời níu giữ, chẳng một ánh mắt đau buồn. Nhưng trông dáng vẻ gã hiện giờ, trái tim Trần Thích như bị ai đó bóp chặt, cứ nhói lên từng hồi. Lát sau, cổ họng nghèn nghẹn, anh ta mở miệng, khó khăn lắm mới cất lên lời, “Văn Tấn, hộ chiếu và trường học, cậu đều đã xem rồi, cô ấy thật sự chưa xuất cảnh, nếu cậu không tin thì tự mình kiểm tra lại.”
Tôn Văn Tấn không nói gì, vẫn cứ nhìn anh ta, vẻ mặt cố chấp, đau đớn, ánh mắt vỡ vụn tựa như con búp bê thủy tinh vỡ, mảnh vụn văng khắp nơi.
Cái nhìn của gã khiến trái tim Trần Thích tan nát, người anh cũng như sắp phát điên nhưng chỉ luôn miệng nói câu, “Hộ chiếu, trường học, cậu đều đã xem rồi, mình thực sự chẳng làm gì cô ấy cả. Văn Tấn, cậu phải tin mình!” Vừa nói, Trần Thích vừa cảm thấy có gì đó tủi tủi trong lòng.
Cuối cùng, Tôn Văn Tấn dường như cũng đã tiếp nhận lời của Trần Thích, gã gật gật đầu, đứng lên đi ra cửa, thoáng một cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Vừa về đến nhà, gã liền vào phòng sách lục lọi, tìm kiếm, lật hết giá sách, bàn học, ngăn kéo ra xem, lúc này mới nhớ đến chiếc két sắt. Gã lấy chìa khóa ra mở, không quan tâm đến tài liệu trong đó quan trọng thế nào, lật tung hết lên, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc hộp thủy tinh, nhưng chiếc lắc đã không còn, chiếc hộp trống rỗng như chính trái tim gã.
Lúc này, chiếc điện thoại di động kêu vang, gã dùng tay trái rút ra nghe, thì ra là chị học khóa trên của Đường Du. Ban đầu, gã có tìm chị hỏi, gã vội vã nghe, “Anh Tôn à? Có tin tức của Đường Du rồi…”
“Tôi tìm cô ấy, có cô bạn cùng khoa nói rằng, ngày mười bốn tháng chín nhìn thấy cô ấy nôn ra máu trong giờ thi thể chất, sau đó đã đi bệnh viện khám, hay là anh thử đến bệnh viện hỏi xem sao, có khi đến đó sẽ có thêm tin tức.”
Không thấy Đường Du đâu, gã nôn nóng tìm, biết Trần Thích có liên quan, gã chỉ muốn tìm cô về, chỉ muốn gây phiền hà cho Trần Thích mà quên mất manh mối quan trọng. Tư duy gã vốn chặt chẽ, nhưng lúc hoảng loạn lại chẳng theo quy tắc nào. Gã vội cảm ơn, dập máy rồi lấy xe đi xuống lầu.
Sau khi nói tên Đường Du, gã dễ dàng tìm được khoa cô đã đến khám bệnh. Một vị chuyên gia già nói: “À, cô gái đó à, hôm ấy, do một thực tập sinh của chúng tôi tọa chẩn, tôi bận nên không có mặt, mấy ngày nay đang muốn tìm cô ấy, số điện thoại để ở đây thì không liên lạc được, cô ấy cũng chẳng để lại số nào khác. Là thế này, nghe cậu thực tập sinh nói, cô ấy có lẽ không phải mặc bệnh tim bẩm sinh, mà hơi giống dạng phổi biệt lập*, viêc này cũng không thể trách thực tập sinh của chúng tôi vì tỷ lệ chẩn đoán nhầm của bệnh này là rất cao. Thế này nhé, cậu mau tìm cô ấy về đây, tôi đề nghị chụp CT tăng cường để xác nhận lại, xem rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào, cho dù là bệnh gì cũng không được bỏ qua.”
[* Tên khoa học: pulmonary sequestration, một dị dạng bẩm sinh ở phổi.]
Tôn Văn Tấn tê tái như rơi xuống hồ băng, gã lắp bắp: “Bác sĩ, ý ông là, trước đó Đường Du đã từng bị chẩn đoán là mắc bệnh tim bẩm sinh sao?”
Vị chuyên gia già đầu hơi cúi, “Sao, thế cậu không biết à?”
“Dạ, không biết, hơn nữa, cô ấy tắt nguồn điện thoại rồi, đến người cũng chẳng tìm thấy đâu.” Sự cay đắng dâng trào mãnh liệt trong tim Tôn Văn Tấn.
Vị chuyên gia già thở dài, “Cậu thực tập sinh kia không có kinh nghiệm, lúc đầu chỉ dựa trên căn cứ cô ấy có bố chết vì bệnh tim nên đoán là bị di truyền. Thậm chí nếu bác sĩ chính thức đoán ra bệnh, cũng không thể tùy tiện nói với bệnh nhân là rủi ro phẫu thuật cao, nếu không làm phẫu thuật, sẽ ảnh hưởng đến tính mạng hay những thứ đại loại thế. Làm vậy, sẽ gây áp lực rất lớn cho bệnh nhân, chúng tôi đã kết thúc trước đợt thực tập của học viên đó rồi. Tuy nhiên, người bệnh gặp phải chuyện này, đặc biệt trong trường hợp bố cô ấy đã chết vì bệnh tim, chắc chắn đều bị kích động. Giờ chẳng còn cách nào ngoài việc phải tìm nhanh cô ấy về, kiểm tra lại, bệnh tình của cô ấy, có lẽ không đến nỗi nghiêm trọng thế.”
Thường thì những người biết mình có bệnh sẽ phản ứng theo hai cách: một là tìm mọi cách chữa trị, cách khác là, có lẽ Đường Du chọn cách này, một mình âm thầm biến mất.
Tôn Văn Tấn thật sự cảm thấy tủi thân.
Hôm đi uống cà phê, cô bỗng dưng bật khóc. Giờ nhớ lại, có lẽ do nghe tin Fallaci tử vong mới khóc, phải chăng cô cũng muốn sống, cũng thấy sợ hãi cho tương lai nhưng lại không biết nói gì với gã. Hôm đó, cô hỏi gã sợ nhất điều gì, gã nói sợ nhất là mất đi người thân, nhưng cô đâu cho gã biết cô sợ nhất điều gì, liệu cô có muốn nói để gã biết?
Gã từng tưởng rằng cuộc đời mình cứ thế này, trái tim yên ả từ chối mọi xao động. Nhưng, cô gái này, sống cùng gã mấy tháng, chưa từng yêu cầu hay tính toán gì, trầm lặng đến kỳ lạ. Hôm đó, bỗng nhiên muốn dạo phố, đi trung tâm giải trí, nói là trước đây chưa từng đến những nơi đó, có thể cô đã tưởng rằng cuộc đời mình sắp kết thúc, nên muốn đi. Tuy nhiên, lúc đó, sao cô không hề định nói với gã?
Trở về từ quán cà phê, cô ở trong bếp vừa nấu mì vừa dặn dò gã, không được để lửa quá to, nếu không thịt sẽ bị cháy, trước khi cho thịt vào nên thêm ít muối, như thế thịt sẽ không dai. Lúc ấy, có phải cô đã quyết định sẽ rời xa gã, nhưng vẫn không hề cho gã hay?
Trước khi gã đi, rõ ràng đã nói với cô là đợi gã về, tại sao vừa về đến nơi đã không thấy bóng dáng đâu?
Khi buồn nhất, khi tuyệt vọng nhất, cô lại đẩy gã ra, trốn tránh, không muốn gặp. Tại sao lại như vậy? Gã đã như phát điên lên, đi tìm cô khắp nơi, cô lại cư xử với gã như thế? Rốt cuộc là Trần Thích đã nói những gì? Trần Thích nói với gã rằng, giữa hai người có nhiều khó khăn, nói quan hệ của gã và cô không thể lâu dài, gã đều bỏ ngoài tai, nhưng cô đã bỏ đi một cách tuyệt tình, mặc dù biết là mình bị bệnh sắp chết. Như vậy, rốt cuộc, cô coi gã là gì?
Cô không có người thân thích, không bạn bè, hơn hai mươi năm nay, cuộc sống tuy cằn cỗi, khó khăn, nhưng cô đều đã vượt qua, mạnh mẽ, chịu đựng, không khuất phục. Cô đồng ý đến ở cùng, đem lại niềm vui, sự ấm áp cho gã mà chưa bao giờ đòi hỏi gì. Không chỉ thế, cứ hễ xảy ra chuyện gì, việc đầu tiên cô làm là rời xa gã.
Tại sao lại như vậy, phải chăng cô nghĩ cuộc đời sắp kết thúc rồi nên không muốn liên lụy đến gã? Hay là, trước khi chết, chỉ muốn một mình đối diện? Cô làm như vậy, rốt cuộc là do quá tuyệt vọng hay từ trước đến giờ, gã chưa từng có vị trí gì trong trái tim cô?
Như vậy là vĩ đại hay ích kỷ?
Cô biết là mình mắc bệnh nặng mà vẫn lý trí, vẫn bình tĩnh rời xa gã, rốt cuộc là tàn nhẫn với chính mình hay vì quá tuyệt vọng, tuyệt tình đến nỗi không nghĩ đến gã? Hay vì chưa từng trao đi tình cảm chân thành nên cô có thể bỏ đi vô tình đến vậy.
Cô còn có trái tim nữa không?
Cuối cùng gã cũng biết được mọi nguyên do từ vị chuyên gia già, nhưng gã còn có thể nói được gì?
Gã uể oải ngồi trên giường, tay mân mê chiếc gối của cô, đớn đau, tê tái trong lòng. Gã cẩn thận dùng đầu ngón tay di di lên đường viền của chiếc gối, nhớ đến dáng cô nằm trong lòng, nhớ đến khi cần gã, cô cứ liên hồi gọi tên gã, nhớ đến những lời cô nói hôm ở trong bếp, trước khi cho thịt vào nên cho ít muối vào trước, những chuyện như vậy xảy ra khi nào? Tại sao trong thoáng chốc đã chỉ còn lại chiếc gối lạnh như băng này? Lúc này đây, gã vẫn không thể ghét nổi cô.
Chiếc điện thoại di động kêu vang, gã đang thẫn thờ, rốt cuộc nghĩ là phải nghe máy, vừa đứng lên, chiếc gối bị gã làm rơi xuống thảm, cúi người nhặt, bất chợt cảm giác nghẹt thở, tim như ngừng đập.
Bên dưới chiếc gối của gã là một chiếc lắc màu tím. Gã nhớ rất rõ rằng, chiếc lắc ngọc này lần trước bị Thẩm Tử Quất lôi ra, sau đó gã cất nó trong két sắt, nhưng hôm nay, gã đã không tìm thấy nó. Tại sao chiếc lắc nằm ở đây?
Gã nghĩ một lát rồi chợt hiểu, trong tích tắc, máu trong người như bốc lên, tim nhói buốt tựa như có một bàn tay vô hình đang vò nát tâm can, đau đớn, đau đến nghẹt thở, đến nỗi không còn đủ sức nhặt chiếc lắc lên.
Từng hồi chuông điện thoại như thúc giục trong phòng khách, gã dường như không nghe thấy.
Cuối cùng Tôn Văn Tấn cũng đủ sức đưa tay ra, chiếc lắc lạnh buốt, gã nắm chặt, hơi lạnh xuyên qua lòng bàn tay, thấu đến tận xương tủy.
Điện thoại lại kêu vang, là Trần Thích gọi, gã ra bắt máy. Trần Thích nôn nóng hỏi: “Văn Tấn, có tin tức gì của Đường Du chưa? Cậu biết cô ấy còn người thân thích nào không? Chẳng phải còn có người cậu bên Canada sao? Trong không có tiền, nếu đi chắc không thể đi đâu xa, chắc chắn sẽ tìm ai đó giúp đỡ, cô ấy có khả năng đi tìm ông cậu kia không?”
Cô ấy sao có thể đi tìm ông cậu kia, lúc này, ngay cả gã, cô cũng không tin, gã buồn bã đáp, “Cô ấy không có ai thân thích, chẳng có một ai cả, từ lâu đã chẳng có người thân nào rồi.” Tuy nhiên, những lời của Trần Thích cũng đã thức tỉnh gã, trong người cô không có tiền, cũng chẳng có ai thân thích, cô có thể đi đâu? Tôn Văn Tấn lại nôn nóng, tức tối hỏi, “Cậu đã nói gì với cô ấy, rốt cuộc là cậu đã nói gì? Cậu có biết cô ấy bị bệnh không? Đến một người thân thích cũng chẳng có, lại không có tiền. Cậu khiến cô ấy bỏ đi như vậy, cậu muốn cô ấy đi đâu, muốn ép cô ấy chết sao?”
Gã giận cá chém thớt nên mới nói vậy, việc này đến bây giờ không liên quan gì đến Trần Thích, cô đã chuẩn bị rời xa gã từ trước, từ lâu đã nghĩ đến việc ra đi, nhưng giờ đây gã không kiềm chế nổi mình.
Trần Thích ngạc nhiên, hỏi: “Mắc bệnh gì, cô ấy làm sao?”
Tôn Văn Tấn dần trấn tĩnh lại, chậm rãi nói: “Cô ấy bị chẩn đoán nhầm là mắc bệnh tim bẩm sinh, mình đến bệnh viện rồi, bác sĩ nói có khả năng là chẩn đoán nhầm nhưng cô ấy đã mấy lần nôn ra máu, bác sĩ nói có thể là chứng phổi biệt lập, muốn cô ấy quay lại kiểm tra để xác nhận lại.”
Trần Thích suýt không giữ chắc được chiếc di động trong tay, anh ta há hốc miệng, nhưng lại câm lặng, không biết nên nói gì. Sực nhớ ra hôm ấy, anh yêu cầu cô ra đi, cô khóc. Thì ra, cô mắc bệnh, như vậy có nghĩa là cô đã có ý định, còn anh chỉ là thêm muối vào biển thôi. Đường Du là người không thích khóc lóc nhưng nghe xong những lời của anh lại bật khóc, khi đó, cô ấy không hẳn là không có tình cảm thật với Văn Tấn.
Nếu cô gái này vì điều đó mà rời xa Văn Tấn, điều này khác nào lấy đi mạng sống của cậu ấy, cả đời này Văn Tấn cũng sẽ không tha thứ cho anh ta.
Anh ta sẽ phải bù đắp thế nào đây?
Hôm đó, mưa rất to, màn hình tivi trong phòng chờ tàu đang phát tin mới nhất, những hành khách đến nhà ga trước để kịp chuyến tàu không mang theo ô đang thò đầu ra từ trong những chiếc xe taxi. Trời tối đen như thể sắp đổ sập, tiếng sét xé ngang trời, như muốn làm thủng màng nhĩ, phòng chờ cơ hồ cũng rung chuyển, người bên trong đều kinh hoàng.
Tâm trạng ai nấy trong phòng chờ càng nôn nóng, bất an, Đường Du thẫn thờ nhìn chiếc vali của mình, lặng lẽ. Trước khi đến đây, cô đã vứt bớt một số đồ đạc. Nhiều năm nay chỗ ở của cô thường bất định, từ khi học tiểu học, lên cấp hai rồi cấp ba đều ở trong trường nội trú, bắt buộc phải trọ trong trường, sau này lên đại học, cô mới thuê nhà bên ngoài, vậy nên đồ đạc của cô thường ít ỏi. Do đã quen với việc chuyển nhà, nên bấy nhiêu năm nay, hành lý của cô vô cùng đơn giản, những thứ giữ lại đều là những đồ cô không nỡ vứt, những thứ khác mặc dù rất cần thiết trong cuộc sống nhưng nếu không vứt đi, cô cũng chẳng có chỗ để, thêm nữa cô nghĩ có lẽ cả cuộc đời này cũng chẳng còn được dùng đến chúng. Nghĩ đến đây, cô chợt thấy cay đắng trong lòng, cảm giác ấy khiến trái tim cô nhói buốt.
Cô thu dọn đồ đạc rời xa Tôn Văn Tấn theo cảm tính nhất thời, nhưng giờ đây, nghĩ đi nghĩ lại mà chằng biết nên đi đâu.
Những tháng ngày trước đây, dù thê thảm, khó khăn nhưng lúc đó lại không thấy sợ, chỉ luôn nghĩ cho dù cuộc sống có quẫn bách đến đâu thì cũng phải tiếp tục sống. Nhưng giờ đây nhìn lại, cuộc sống sau này liệu còn được bao lâu.
Hồi nhỏ, cô đã từng muốn tự sát, trường nội trú cô học thường xuyên có hiện tượng học sinh nhỏ tuổi tự sát hoặc vì cách giáo dục không hợp lý mà trở thành tội phạm thiếu niên, tất cả những điều đó, cô đều đã vượt qua, nhưng giờ đây, cuộc đời cô đã đến cửa ải cuối cùng.
Khi chuyến tàu đi Côn Minh đến giờ xuất phát, cô xách hành lý đứng giữa dòng người, nhìn lối vào không ngớt người chen lấn, bước chân cô bỗng khựng lại.
Thông báo thúc giục hành khách lên tàu vang vọng từng hồi, khi trong phòng chờ cuối cùng chỉ còn lại một mình, cô mới biết, thì ra mình đang sợ.
Cô đột nhiên nhớ lại xem từ khi bố cô biết mình mắc bệnh đến khi chết là khoảng bao nhiêu thời gian, nếu trước khi tiêu hết số tiền tích cóp mà cuộc đời cô vẫn chưa kết thúc thì biết phải tính sao?
Điều này thật đáng sợ và cũng thật đáng khóc.
Khi chuyến tàu thứ hai đến ga, cô xách hành lý đi thẳng lên tàu, không hề ngoái đầu lại. Lúc bổ sung vé mới biết là chuyến tàu này từ thành phố B đi Trạm Giang, chẳng biết sẽ đi đâu nên cứ mua vé đến tận ga cuối, sau đó cô vừa kiên quyết lại vừa chua xót cáu giận với bản thân: Cùng lắm đến lúc ấy là xách theo hành lý nhảy cầu Hổ Môn.