Chương 11: Hạnh phúc là một chú cún con ấm áp
Trên máy bay, Đường Du ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ. Mấy người Pháp đều nhắm mắt nghỉ ngơi, cô thẫn thờ nhìn trời mây bên ngoài, bỗng thấy nhớ Tôn Văn Tấn. Lần nào ở bên gã, cô cũng không sao kháng cự nổi, nhưng dù bên nhau có hạnh phúc nhường nào, khi vừa rời xa trong lòng cô lập tức dâng trào nỗi buồn lo và cảm giác lạnh lẽo, càng hạnh phúc lại càng lo lắng cho tương lai, như thể hạnh phúc của họ chỉ có ngần ấy, giờ dùng nhiều thì sau này sẽ chỉ còn lại sự lo lắng thôi vậy.
Mấy người Pháp trước đó đã đàm phán chuyện kinh doanh tại thành phố B, công việc xong rồi lại nhân tiện muốn đi du lịch thăm thú miền Nam Trung Quốc, lộ trình tổng cộng là bảy ngày, chủ yếu muốn tìm hiểu kiến trúc nhà vườn phương Nam, cuối cùng sẽ đáp thẳng máy bay từ thành phố N về Pháp.
Thành phố N, Tô Châu, Hàng Châu… trong suốt lộ trình, Dương Châu là điểm cuối cùng. Kế hoạch thăm thú Dương Châu chỉ trong một ngày, thời gian tương đối gấp gáp, ngày hôm sau sẽ đưa họ về thành phố N để đáp máy bay về nước. Mặc dù, thành phố N là quê hương của Đường Du nhưng cô không hiểu biết nhiều về các thành phố lân cận. Vị giảng viên tiếng Pháp của trường đại học N giới thệu cho cô về Dương Châu khi họ ngồi tàu hỏa, điểm du lịch chính liền có: Sấu Tây Hồ, Cá Viên, Hà Viên, Bình Sơn Đường. Vì thời gian không nhiều, đương nhiên không thể thăm thú hết toàn bộ Dương Châu, mà chỉ đi thăm một số địa điểm chính.
Buổi sáng cả đoàn đến một khu nhà vườn nổi tiếng, buổi trưa ăn cơm tại phòng trà Phú Xuân, nơi có rất nhiều món đặc sản nổi tiếng lâu đời của Dương Châu như: thịt cua băm viên vàng xuộm, đầu cá mè ninh nhừ, nước canh ngon ngọt; miến khô nấu, ăn rất mềm; thịt muối trong suốt óng ánh, thơm phức; tôm nõn xào trắng nõn nà; còn có cả bánh bao Phúc Xuân, cơm rang Dương Châu… khiến mấy nguời Pháp vui sướиɠ ăn tới đã miệng. Buổi chiều, khi nắng đỡ gắt, họ liền vội vàng đi thăm Sấu Tây Hồ. Họ không đi thuyền mà chỉ đi dạo quanh hồ một vòng, Đường Du thấy chân mình hơi mỏi. Chập tối, khi ngang qua chiếc cầu hai bốn nhịp, cô ngồi nghỉ một lát, bỗng Tôn Văn Tấn gọi điện thoại đến, cô nói mấy câu với vị giảng viên rồi đi tránh sang một bên nghe máy.
“Em đang ở hồ Sấu Tây
“Vâng, ngày mai đưa họ về thành phố N đáp máy bay về nước.” Thực ra không cần nói lộ trình thế nào, cô đều cho gã hay, nếu không, chắc gã sẽ không biết hôm nay cô đến Sấu Tây Hồ, chỉ vì giờ nói ra, nghĩ sắp được về nên cảm giác thật ngọt ngào.
“Em đang ở cạnh chiếc cầu hai mươi tư nhịp đúng không?”
Cô sững người, “Sao anh biết?”
Gã khẽ cười, “Em ngoảnh lại nhìn đi.”
Giọng nói trong điện thoại rất rõ, như thể ở sát bên tai. Cô giật mình, như có cảm ứng, chầm chậm quay người lại thì trông thấy gã. Cô cầm di động trên tay ngơ ngác, niềm vui mừng chợt ào đến khiến cô muốn cười to nhưng e ngại, cô mím chặt môi nhưng không sao kìm chế được nên đành cúi thấp đầu.
Tôn Văn Tấn đến bên nhẹ ôm cô, nói: “Ngày mai về nên anh đến đón em.”
Lời nói của gã khiến trái tim cô mềm nhũn.
Trở về đoàn, Tôn Văn Tấn chào hỏi mấy người Pháp. Họ đã biết gã với những nụ hôn đầy cảm xúc khi ở sân bay thành phố B nên cười đầy ẩn ý, thấy thế, Đường Du lại e thẹn cúi đầu. Chị giảng viên thấy dáng vẻ tràn đầy hạnh phúc của Đường Du và Tôn Văn Tấn lại đang nắm tay cô nữa nên cũng đoán được quan hệ giữa hai người, chị gật đầu chào gã, Tôn Văn Tấn cũng lịch sự đáp lại.
Đi dọc ven hồ, một người Pháp bỗng nhiên muốn chụp ảnh Đường Du và Tôn Văn Tấn, đúng lúc này mọi người đã đi đến bậc Hy Xuân, chị giảng viên nói: “Đi lên bậc Thân Thủy, đó là nơi chụp ảnh đẹp nhất của cây cầu hai mươi bốn nhịp này.”
Tôn Văn Tấn rất tự nhiên ôm Đường Du để người khách Pháp chụp hình, vị này nói, sau khi về Pháp, nhất định sẽ gửi ảnh qua cho họ.
Không còn sớm nữa, đã sắp đến giờ Sấu Tây Hồ đóng cửa, chị giảng viên định đưa họ ra cửa Đông, sau đó dẫn về khách sạn, Đường Du đã đi cả một ngày nên thấy đầu hơi choáng.
Đang đi cùng cả đoàn, lúc ra đến cửa, Tôn Văn Tấn bất ngờ kéo cô sang một bên. Lúc này, từng nhóm đôi ba người đang đi qua cổng, chị giảng viên đã đưa đoàn người Pháp ra bên ngoài, cô không biết gã sẽ làm gì nên có chút căng thẳng.
Gã nhìn vẻ mặt cô, cười, “Để chị ấy đưa họ về khách sạn.”
“Không được.”
“Dù sao giờ này họ cũng mệt rồi, về khách sạn, ăn cơm xong thì đi nghỉ, chẳng cần phải dịch gì đâu, hơn nữa còn có chị kia nữa, để anh dẫn em đến một nơi.”
Thoáng một cái, Đường Du ngoái đầu nhìn lại, đoàn người Pháp không phát hiện ra hai người tách đoàn, đã chẳng thấy bóng dáng họ ở cổng. Tôn Văn Tấn nhân cơ hội, nói: “Hay em gọi điện cho chị kia, để anh nói, có được không?”
Ánh hoàng hôn chiếu vào mặt Tôn Văn Tấn, ánh mắt gã sáng rực nhìn cô, ánh mắt ấy chất chứa sự mong đợi. Nghĩ đến việc gã cất công đến Dương Châu đón, trái tim cô mềm nhũn, không nhỡ chối từ, nói: “Vậy, để em gọi điện hỏi chị ấy.”
Chị kia hợp tác với Đường Du trong suốt chuyến đi, biết tính cô lãnh đạm, lần đầu đi dịch nhưng rất biết giữ bổn phận, làm việc chín chắn hơn so với tuổi. Hiếm khi thấy cô đưa ra yêu cầu như thế, lại nghĩ đến đoàn người Pháp cũng đã mệt, ăn xong sẽ nghỉ ngơi cũng chẳng có nhu cầu phiên dịch nên cũng thoải mái đồng ý, còn chúc cô đi chơi vui vẻ nữa.
Kết quả là gã dẫn cô quay ngược lại, đi một đoạn thì đến một cánh cổng, ra khỏi Sấu Tây Hồ chưa được bao xa đã đến một con phố chuyên bán thú nhồi bông. Những con thú to nhỏ được bày bán khắp phố, gã nắm chặt tay cô, hào hứng nói: “Dương Châu là nơi xuất khẩu đồ chơi nổi tiếng cả nước, thú nhồi bông ở đây có chất lượng tốt, được làm rất kỹ lưỡng, giá cả lại phải chăng, ai đến Dương Châu du lịch đều không quên tới dãy phố này.”
Đường Du đang sững sờ thì Tôn Văn Tấn đã ngồi trước một cửa hàng, tay gã ôm một con thú bông rất to lắc qua lắc lại, môi cong lên hệt như một đứa trẻ, lắc lắc một lúc, gã quay lại vẫy Đường Du, “Em mau qua đây.”
Thú nhồi bông đối với Đường Du giờ đây có vẻ không hợp thời lắm bởi cô đã hơn hai mươi tuổi, đã qua cái thời mơ mộ, hơn nữa cô là người sớm trưởng thành nên chưa bao giờ nghĩ sẽ mua một con thú nhồi bông to mang về. Nhưng có lẽ giấc mơ về thú đồ chơi này chẳng bao giờ là cũ trong lòng các cô gái. Những đứa trẻ lúc nhỏ được bố tặng thú nhồi bông đều tỏ ra vô cùng hạnh phúc, khi đã trưởng thành, nếu được bạn trai tặng thì điều ấy nói lên sự che chở, cưng chiều của chàng trai đối với người anh ta yêu, Đường Du chưa bao giờ được sở hữu thứ đồ chơi này.
Cô xúc động nhìn gã. Thú nhồi bông được bày bán la liệt trên mặt đất vì bây giờ đang là mùa hè, việc kinh doanh không được vào cầu cho lắm. Mấy ông chủ kê bàn xích lại ngồi đánh bài, Tôn Văn Tấn vẫy tay gọi, chọn một con thú nhồi bông đưa cô. Con thú cao ngang đến người, bên ngoài là chất liệu len nhập khẩu, bên trong được nhồi bằng những sợi bông mềm mại, khi ôm vừa thấy ấm áp vừa dễ chịu, cảm giác như mình đang tự cưng chiều mình. Cô khẽ bật cười, ông chủ cửa hàng chẳng hề thấy khó tính, cứ để mặc cô ôm. Đường Du cuối cùng đặt nó xuống, giống như một đứa trẻ, cô ôm con này đến con khác, niềm hứng khởi dâng trào, sau đó dừng lại trước con Snoopy còn cao hơn cả cô.
Khi còn học phổ thông trung học, cô đã từng xem phim hoạt hình “Snoopy”, còn nhớ Snoopy thích dùng máy đánh chữ viết tiểu thuyết, nó viết vô cùng cần mẫn, khổ nỗi bài gửi đi luôn bị trả lại nhưng nó chưa từng nản chí, có người thường xuyên chế giễu nó là loài phổ biến “một hào mua được cả tá”. Cậu chủ của nó là Charlie Brown, một kẻ bất lực, bất tài, luôn làm điều trái ngược, ngay cả cái tên của con thú cậu yêu quý và tên của người em gái ruột cũng không nhớ. Cậu yêu thầm một cô bạn cùng lớp nhưng chưa bao giờ dám thổ lộ. Cậu thích thả diều, nhưng diều của cậu chả bay được lên trời. Cậu là tay ném bóng, đội trưởng đội bóng chày, nhưng lại là một đội trưởng bất tài và bị coi thường nhất, chưa từng thắng một trận đấu nào. Tuy nhiên, mỗi lần Charlie Brown bị đả kích, ngồi buồn bã bên hồ, Snoopy luôn ngồi bên cạnh cậu, chẳng nói năng gì, chỉ lặng lẽ ở bên. Lúc này, cho dù Charlie Brown bất tài bất lực đến đâu, cho dù Snoopy chỉ là loại một hào một tá, và dù thế giới này chẳng ai coi họ ra gì thì họ vẫn luôn ở bên nhau, không hề đơn độc. Cảnh Snoopy ngồi lặng lẽ bên hồ cạnh cậu chủ Charlie Brown đón chờ ánh bình minh đã từng khiến Đường Du thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Cô thẫn thờ ôm con Snoopy bằng bông vào lòng.
Không biết Tôn Văn Tấn đã đến bên tự khi nào, Đường Du đang ôm con chó bông còn cao hơn cả mình, vậy mà Tôn Văn Tấn từ phía sau ôm trọn được cả cô và con Snoopy. Trong một biển thú nhồi bông, cô ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay gã, trái tim trở nên mềm nhũn. Cô chợt nhớ đến câu nói của nhân vật hoạt hình Snoopy: Hạnh phúc là một chú cún con ấm áp.
Tôn Văn Tấn muốn mua con Snoopy cao ngang người ấy, gã bèn gọi ông chủ đến thương lượng giá. Chủ gian hàng nói chất liệu bên ngoài là len nhập khẩu, bên trong là bông tơ cao cấp, đường kim mũi chỉ chắc chắn, giá năm trăm tệ, Tôn Văn Tấn chỉ trả tám mươi tệ. Nói đi nói lại, cuối cùng ông ta cũng đồng ý bán, Đường Du chứng kiến mà thấy sững sờ. Cô ngơ ngác nhìn gã, gã cười làm mặt hề rồi dúi con Snoopy vào tay cô, dắt cô đi tìm đồ chơi nhồi bông khác. Cuối cùng họ chọn được cả đống lớn, con thì khoa trương, con thì đáng yêu, hoặc hình dáng độc đáo, ngộ nghĩnh, có rùa, thỏ và cả quạ nữa.
Gã tiếp tục trả giá, cô ngạc nhiên nhìn. Đã từng thấy một Tôn Văn Tấn dáng vẻ chỉnh tề, từng thấy một Tôn Văn Tấn rất khó hiểu nhưng cô không ngờ lại có ngày thấy gã mặc cả mười mấy tệ như thế này.Trông vẻ mặt thất vọng của mấy người bán hàng, cô đành nhìn mà thở dài, đáng ngạc nhiên nhất là họ vừa nói “giá này là giá xuất xưởng, không đủ vốn” lại vừa tìm dây thừng giúp gã buộc đồ lại.
Kết quả là mua được một đống thú nhồi bông nhưng chỉ tiêu hết có ba trăm tệ. Cô kéo kéo tay áo gã, tò mò hỏi: “Sao lại rẻ như vậy, anh đã nói gì với họ?”
Gã ngoảnh đầu sang nhìn cô, đôi mắt ánh lên vẻ đùa cợt, thì thầm: “Anh nói với họ là bọn mình mua đồ này về để chuẩn bị cưới, bảo họ bán rẻ một chút, nếu không, em sẽ không đồng ý lấy anh, thế nên họ mới bán.”
Đường Du lúng túng, mặt đỏ ửng, cúi đầu lặng thinh.
Gã nhìn cô, biết cô hay xấu hổ nên không nỡ trêu chọc, giọng gã nhỏ nhẹ bên tai: “Anh học cấp hai ở thành phố N, Dương Châu không xa lạ gì với anh. Trước đây, Trần Thích và vợ lúc rảnh rỗi thường đến Sấu Tây Hồ tâm sự, chuyên cử anh đến đây mua đồ giúp cậu ấy, anh đã trở thành khách VIP từ lâu rồi, giá mua vào của họ anh thuộc như lòng bàn tay.”
Chủ cửa hàng giúp gã buộc đồ lại nhưng vì là thú nhồi bông nên rất cồng kềnh, không dễ mang về chút nào. Tôn Văn Tấn lo lắng nhìn đống đồ chơi. Một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề như gã lại đang lo lắng nhìn đống đồ chơi, trông thật buồn cười. Do gã đã trả giá quá sát nên mấy người chủ cửa hàng đều cười đầy ác ý. Đường Du ôm con Snoopy khổng lồ đứng bên, thấy gã bị giễu cợt cũng không nhịn được cười, gã liền ngoảnh mặt lại trợn mắt, “Em mà còn cười, lát nữa tự em mang tất cả về nhé.”
Đường Du vội im bặt, thay đổi chủ đề, “Anh mua nhiều thế này làm gì, sao mang về được.”
“Đây là chợ đồ chơi nổi tiếng của Dương Châu, lại rẻ nữa, đến đây rồi thì mua nhiều một chút, tính toán làm gì.”
“Anh đâu có thiếu tiền, vì tiết kiệm mấy trăm tệ mà mua một đống đồ, làm thế nào mang về mới là vấn đề khó, phải tính toán chứ?”
Gã ngoảnh đầu cười, vuốt vuốt tóc cô, nói: “Ngốc à, đấy mới chính là thú vui của việc tiêu tiền.”
Hành động nhỏ này lập tức khiến cô bẽn lẽn cúi đầu lặng thinh.
Họ không thể đi về bằng xe taxi trong bộ dạng này. Trong xe không đủ chỗ để đặt đống thú nhồi bông, cuối cùng lại chính chủ cửa hàng giúp họ nghĩ cách, gọi đến hai chiếc xe kéo. Loại xe này là nét đặc sắc của thành phố, đằng trước là xe đạp dùng sức người, ghế ngồi đằng sau mô phỏng lại kiểu xe kéo thời kỳ dân quốc. Họ thuê một chiếc chở đồ, một chiếc chở người, nhưng họ mua quá nhiều, không thể nào nhét nổi con Snoopy khổng lồ vào, cuối cùng Đường Du đành phải ôm nó ngồi trên xe với Tôn Văn Tấn. Đường Du lại bật cười.
Lúc này, người đạp xe bỗng hỏi: “Anh định kinh doanh hay sao mà mua nhiều thế?”
Tôn Văn Tấn nghiêm túc đáp: “Vâng, tôi chuyên kinh doanh mặt hàng này.”
Đường Du lại bật cười, Tôn Văn Tấn bình luận với người đạp xe về cửa hàng nhỏ như thế. Người đạp xe thật thà bị gã làm cho tin sái cổ. Cô cười ngất ngư, thấy thế, gã càng hứng thú nói phét hơn.
Cô thật sự không thể gắng gượng thêm được nữa, bèn đặt ngang con Snoopy lên đùi gã, cằm dựa lên vai gã nghỉ một chút. Hai má cô hồng rực, ánh mắt long lanh. Gã ngoảnh sang nhìn, cúi đầu hôn lên môi cô. Nụ hôn dịu dàng, êm ái, tinh tế, ngọt ngào khiến người cô mềm nhũn. Lúc này, người đạp xe thấy gã mãi mà không nói gì thêm liền ngoái đầu lại nhìn rồi vội hiểu ý quay đi.
Đã hơn bảy giờ tối, chiếc xe kéo lắc lư đi qua dãy phố có hàng cây ngô đồng, xe tiến trên con đường bằng phẳng. Gió từ sông Cổ Vận thổi bay những ngọn tóc mềm mại trên bả vai cô, có mấy sợi vương vào cổ gã, ngưa ngứa, man mát, cảm giác vô cùng dễ chịu, lúc này, xe đang đi qua khu kiến trúc cổ, đặc sắc của Dương Châu. Cảnh sắc này khiến người ta có cảm giác mơ hồ, như thể đang trong một giấc mơ, gã ôm lấy cô, chỉ mong sao khoảng khắc này cứ kéo dài, kéo dài mãi, đừng bao giờ kết thúc.
Chở một xe thú nhồi bông về khách sạn, mấy người Pháp vừa mới ăn cơm xong, họ không ngớt lời khen hai người lãng mạn, chị giảng viên trường Đại học N nhìn họ cười, hỏi: “Mua nhiều thế này làm quà tặng à?”
“Không, bọn em mang về.”
“Nhiều thế?” Chị giảng viên ngạc nhiên.
Lúc này, Đường Du sực nhớ là sẽ phải đi bằng máy bay từ thành phố N về thành phố B, sao mà mang nổi? Tôn Văn Tấn nhìn chị giảng viên cười đáp, “Em có bạn làm trong hãng hàng không, đến lúc đó nhờ họ giúp.”
Lúc trước, Đường Du và chị giảng viên ở chung trong một phòng tiêu chuẩn, vì Tôn Văn Tấn đến nên thuê một phòng nữa. Cô đi cùng gã về phòng, nhân viên khách sạn sau khi giúp họ mang đống thú nhồi bông lên liền đi ra. Cô sực nhớ lời gã nói ban nãy liền hỏi: “Anh thực sự nhờ bạn làm trong hãng hàng không giúp mang từng này đồ về à, anh…”
Gã đóng cửa, quay người lại ôm hôn cô, cô vẫn chưa nói hết lời, chỉ nghe thấy giọng gã: “Có nhớ anh không, anh rất nhớ em.” Không kịp đợi cô đáp lời, gã tiếp tục hôn cuồng nhiệt, câu trả lời của cô quện trong cảm xúc cháy bỏng của gã.
Tiếp sau đó là những ngày tháng tươi đẹp nhất trong đời Đường Du, nhiều năm sau nhớ lại, cô hận sao cuộc đời không dừng lại ở đó. Tôn Văn Tấn không còn nhàn rỗi như trước đây, gã liên tục phải bay về thành phố SZ xử lý công việc. Thời gian này, Đường Du cũng hiểu rằng, phần lớn sản nghiệp của gã đều nằm ở thành phố SZ, còn một phần vốn trong thị trường chứng khoán do một người bạn giúp gã quản lý. Công ty của Tôn Văn Tấn đã hoạt động trong nhiều năm nên sớm đi vào quỹ đạo, vì thế gã không phải vất vả nhiều, rất ít khi ở lâu trong thành phố SZ, phần lớn thời gian là ở thành phố B.
Đường Du ở nhà, ngoài đọc sách, thỉnh thoảng cô cũng tìm hiểu chuyện bếp núc. Cô thường tranh thủ làm lúc gã không ở nhà hoặc khi g làm việc trong phòng sách, thường cô không có đủ dũng khí để gã nếm thử, mà chỉ một mình lén lút đổ đi. Gã dường như cũng biết, nhưng không nói gì, cứ để mặc cô.
Hôm đó, cô rất hứng khởi, quyết định làm món canh. Không biết cô tìm đâu ra một cái tạp dề mặc vào người, một mình bận bịu trong bếp, gã thỉnh thoảng mới liếc qua, vô tình trông thấy dáng vẻ của cô, ánh mắt bỗng sững lại, gọi tên cô. Cô ngoảnh lại, gã đang ngồi sau máy vi tính, đeo chiếc kính gọng vàng, đôi mắt lim dim sau mắt kính nhìn cô. Cô không biết gã bị cận thị, dáng vẻ đeo kính quan sát người khác của gã rất gợi cảm. Ánh mắt của cô như bị gã thôi miên. Sau khi chăm chú nhìn một hồi, có thứ gì đó trong mắt gã khiến tim cô đập thình thịch, mặt nóng bừng, liền cúi đầu vội vàng đi vào bếp.
Lần này, cô học hầm canh gà, theo chỉ dẫn, cô chặt gà thành từng miếng, chần qua nước, xào to lửa sau đó mới hầm. Cô đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, chỉ còn đợi xào to lửa. Có lẽ ánh mắt nhìn ban nãy của Tôn Văn Tấn vẫn khiến cô lóng ngóng, cô đổ dầu vào chảo, đợi dầu nóng rồi sẽ cho gà vào, nhưng lửa quá to khiến chảo bốc lửa, cô sợ đến nỗi rơi cả cái muôi đảo xuống đất. Quá sợ hãi nên không kịp nghĩ ra là phải lấy vung đậy lại để dập lửa. Lúc này, Tôn Văn Tấn đã chạy tới, vội kéo cô ra, đậy vung lại, tắt bếp ga. Khi đi ra, Đường Du lo sợ nhìn, gã bỏ kính ra, để cô dựa vào tường, nụ hôn dài, nhẹ nhàng, tinh tế khiến cô vừa ngộp thở vừa không nỡ đẩy ra.
Cuối tháng tám, Tôn Văn Tấn nhận điện thoại của Trần Thích, nói: “Sắp đến sinh nhật của chị Thang, sẽ tổ chức tại nông trại, chị ấy có nghe nói đến Đường Du rồi nên bảo cậu dẫn theo cô ấy đến.”
Tôn Văn Tấn chắc chắn sẽ đi dự sinh nhật của Thang Dĩnh, gã chỉ báo trước với Đường Du để dành thời gian một ngày. Đợi đến sáng sớm hôm đi, vẫn đang trên giường, gã bỗng nhiên nói phải đi dự tiệc sinh nhật của một người bạn, khiến cô giật mình. Gã vỗ về, “Đừng quá căng thẳng, người này là em của chị dâu anh. Hơn nữa, con dâu xấu cũng phải gặp bố mẹ chồng chứ.” Gã nháy mắt trêu chọc.
Đường Du chẳng hề hứng thú, “Sao anh không nói sớm?”
“Không sao, sinh nhật tổ chức ở nông trại, mấy người bạn tụ tập với nhau, em việc gì phải căng thẳng thế.” Gã đưa tay vuốt tóc cô, cố tình nói để cô bớt lo lắng.
Từ khi chuyển đến sống cùng Tôn Văn Tấn, giữa hai người như có một thỏa thuận ngầm, gã chưa từng dẫn cô đi gặp bạn bè, gã đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng bất ngờ như vậy, cô khó tránh khỏi thấp thỏm, “Có những ai ạ?”
“Chị Thang , Trần Thích và hai chúng mình, yên tâm, không có người ngoài đâu.” Gã vừa nói vừa ôm vai cô, “Thay đồ thôi, mặc bộ quần áo bóng chyền lần trước mình mua ý, đừng căng thẳng.”
Lên đến xe, Đường Du vẫn thấp thỏm không yên, nghĩ đến sinh nhật tổ chức ở nông trại, liền hỏi: “Chị Thang làm kinh doanh nông trại ạ?”
Tôn Văn Tấn bật cười như nghe được câu chuyện hài hước, ngoảnh mặt sang nhìn cô nói: “Nông trại của chị ấy chỉ để chơi thôi. Chị ấy không ăn những thứ bán trên thị trường, trong nông trại trồng cả hoa quả, rau củ, nuôi lợn, gà, cá chẳng bao giờ ăn hết nên toàn phải đi cho khắp nơi, năm nào cũng gọi điện cho anh và Trần Thích đến lấy, sinh nhật cũng tổ chức ngay trong đó.”
Đường Du bỗng sực nhớ ra một chuyện: “Sinh nhật bạn mà sao không thấy anh chuẩn bị quà?”
Gã nhìn cô, chậm rãi nói: “Chị ấy còn nhiều tiền hơn cả anh, chẳng để mất thứ gì cả. Lâu rồi bọn anh không tặng quà cho chị ấy nữa.”
“Hay bọn mình mua một chiếc bánh gato?”
Gã dừng lại nhìn cô, khẽ cười, kéo tay cô đặt lên đầu gối mình, giọng ấm áp: “Không phải lo lắng, cũng đừng nghĩ ngợi nhiều, chỉ mấy người ăn cùng nhau bữa cơm thôi mà. Hơn nữa, còn có anh ở bên.”
Kết quả là đúng là đến một nông trại, Đường Du vô cùng kinh ngạc. Nông trại này, nằm ở ngoại ô thành phố B, ruộng khoảng sáu bảy mươi mẫu. Tôn Văn Tấn nói chị Thang mua nông trại này để chơi, chuyên trồng rau quả, hoa củ nhưng Đường Du thấy từng dãy cây ăn quả, vườn nho, ruộng dưa hấu, vườn nho, rồi bát ngát rau xanh, ớt, cà, đậu cove, khoai lang… thậm chí còn có một ao cá nữa, thấp thoáng thấy bóng mấy người đang lao động, quy mô không nhỏ chút nào.
Cạnh nông trại có một tòa nhà nhỏ màu trắng, Tôn Văn Tấn sau khi xuống xe liền dẫn Đường Du về phía đó. Dưới giàn nho trước tòa nhà, có tiếng người gọi, “Văn Tấn, bên
Gã dắt tay cô đi qua, gật đầu chào với người phụ nữ đang ngồi trên ghế mây: “Chị Thang.”
Người phụ nữ nhếch mép cười, “Văn Tấn, dạo này bận bịu gì thế, lâu lắm rồi không gặp cậu.” rồi chuyển sang nhìn Đường Du, mỉm cười, gật đầu với cô, “Lại kiếm được ở đâu ra cô gái xinh đẹp thế?”
Người này hẳn là chị Thang, chị ta mặc bộ đồ thể thao vừa khít, tôn lên đôi chân dài, trên cổ có thắt chiếc khăn lụa, tóc bới cao, trang điểm nhạt, khuôn mặt đầy đặn, nước da trắng ngần, khi cười hai lúm đồng tiền hiện rõ, trông vô cùng xinh đẹp và toát lên vẻ nữ tính, cảm giác rất trẻ. Nếu Tôn Văn Tấn không nói trước, Đường Du chắc chắn không thể nghĩ rằng người đàn bà này đã ba mươi chín tuổi. Nghe nói chị Thang mua cả một nông trại chỉ để chơi, cô đoán ra lai lịch chị ta ắt không đơn giản, nhưng gặp rồi mới thấy ngạc nhiên, không ngờ chị Thang mà Tôn Văn Tấn nói lại chính là Thang Dĩnh, nữ thần cổ phiếu của Trung Quốc. Nghe nói Thang Dĩnh khi còn trẻ là sinh viên của học viện sân khấu trung ương, khoa diễn kịch, sở trường là múa ba lê, sau này không hiểu sao lại bỏ nửa chừng khi chưa tốt nghiệp, hiện nay có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng là bạn học của chị năm đó. Những năm chín mươi của thế kỷ trước khi thị trường chứng khoán của Trung Quốc mới phát triển, trong lần giao dịch đầu tiên, chị đã kiếm được một khoản tiền lớn, sau này chơi cổ phiếu ở thành phố SZ, rồi dần trở nên nổi tiếng. Giờ Thang Dĩnh sở hữu một công ty tài chính, nhiều người đồn đại rằng có không biết bao nhiêu người vái lạy trước cửa xin chị ta dạy về cổ phiếu kỳ hạn, nhưng người bình thường muốn gặp Thang Dĩnh còn khó nữa là. Không ngờ lần này Đường Du lại có cơ hội dự sinh nhật của vị nữ nhân truyền kỳ này.
Cô mỉm cười, gật đầu chào.
Dưới giàn nho còn có mấy chiếc ghế mây nữa, đều đã có người ngồi. Trần Thích là người Đường Du biết sớm nhất, Thẩm Tử Quất, trước đây cô cũng gặp ở hộp đêm, một người phụ nữ ngồi cạnh Trần Thích, có khuôn mặt hơi giống Thẩm Tử Quất, chắc hẳn là phu nhân của Trần Thích. Tôn Văn Tấn giới thiệu mọi người cho cô: Thang Dĩnh, Trần Thích, Thẩm Tử Tịnh, Thẩm Tử Quất. Trần Thích cũng đã biết cô từ lâu, nhưng lúc chào hỏi, trên khuôn mặt anh ta chả để lộ điều gì, như thể là lần đầu gặp mặt. Những người khác đều tạo cho cô cảm giác thân thiết, không mất tự nhiên, đặc biệt là Thang Dĩnh, lời nói và cử chỉ đều khiến người khác thấy dễ chịu, chỉ có Thẩm Tử Quất là có chút không tự nhiên, nhưng có lẽ đã bị chị gái lên lớp trước nên thái độ có thể coi là hữu h
Do ánh mặt trời không gắt, nhiệt độ ấm áp, nên sau khi mọi người đến đầy đủ, Thang Dĩnh liền bảo mọi người ra vườn hái dưa hấu về ăn, nhân tiện mang về. Trong nông trại đương nhiên có người làm thuê nhưng Thang Dĩnh không gọi họ đến hái giúp mà bảo mọi người tự chọn. Hai người đàn ông là Trần Thích và Tôn Văn Tấn xuống ruộng chọn, Đường Du và Thẩm Tử Tịnh che ô đợi ở trên, Thẩm Tử Quất cùng Thang Dĩnh ngồi dưới giàn nho.
Dưa hấu trong ruộng đều rất to, từng luống dưa trong mấy mẫu đất được chăm chút cẩn thận, tiếc là lại chỉ có rất ít quả, nếu có nhiều hơn sẽ bị ngắt đi, có những cây kết quả rồi cũng bị ngắt đi, chị Thang sợ rằng, nhiều quá ăn không hết. Có thời gian rảnh mọi người đến đây hái, mang về cho bạn bè, bạn học cùng ăn. Hoa quả ở đây không phun thuốc thang gì, để rụng xuống lãng phí thì thật đáng tiếc.”
Dưa hấu mới hái lên vừa thơm vừa ngọt, Thang Dĩnh cười vui vẻ nhìn mọi người ăn. Ăn dưa hấu xong, bên kia có người gọi ăn cơm, tất cả lại đi vào phòng khác dùng bữa. Đồ ăn đều được làm từ những thứ nuôi trồng trong nông trại như rau xanh, hoa quả, gà đồng, vịt, mùi vị rất thơm ngon. Mọi người ăn no đến nỗi không thể ngủ trưa nổi, do đó, lại tụ tập chơi mạt chược dưới giàn nho.
Đường Du không biết chơi, Thẩm Tử Tuất cũng không biết nhiều, chỉ có Tôn Văn Tấn, Thẩm Tử Tịnh, Trần Thích, Thang Dĩnh ngồi thành một bàn chơi.
Tôn Văn Tấn lo Đường Du không quen ai sẽ cảm thấy buồn, nhưng vì là sinh nhật của Thang Dĩnh nên cũng không dám phật lòng chị, đành ngồi đó chơi mạc chược. Thẩm Tử Tịnh đưa mắt nhìn Tôn Văn Tấn cười mà như không, nhắc nhở em gái, “Tử Quất, em tiếp chuyện cô Đường nhé.”
Tuổi tác của Thẩm Tử Quất và Đường Du ngang nhau, nhưng do Thẩm Tử Quất từ nhỏ sống bên Mỹ, Đường Du thì không giỏi giao tiếp, nên cũng chẳng biết nói gì. Bỗng, Thẩm Tử Quất nói: “Này, mình dạy cậu xem bói nhé, mình biết được qua một người bạn học Hoa kiều, nghe nói bố bạn ấy trước đây là giảng viên nghiên cứu Kinh Dịch ở trường đại học Đài Loan, chuyên xem bói cho các vị quan chức cấp cao bên Đài.”
Thẩm Tử Quất đương nhiên chưa học cách xem bói của vị giảng viên đó, cô chỉ biết xem chỉ tay. Đầu tiên là xem hoa tay trên từng ngón. Thẩm Tử Quất chăm chú xem từng ngón tay, Đường Du lại cúi đầu vô cùng nghiêm túc. Tôn Văn Tấn vô tình ngoái đầu lại, thấy Đường Du đang cúi thấp đầu, chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt, sống mũi thẳng tắp, trắng ngần, nhỏ xinh, cặp lông mày đen rậm như hai cánh quạt rủ xuống, đôi mắt chớp chớp, môi mím chặt, mấy sợi tóc rơi nhẹ trên vai cô quên không vuốt ra phía trước, gã chưa bao giờ thấy dáng vẻ cô chăm chú đến thế nên cứ thẫn thờ ngắm.
Không biết Thẩm Tử Quất đã xem được cái gì, bỗng cô tỏ ra vừa nghiêm trọng vừa bí mật nói: “Đường vân này của cậu vừa giống hoa tay lại vừa giống luồng vân, mình chưa nhìn thấy bao giờ. Nếu hoa tay, khi còn trẻ cậu sẽ gặp được người tốt, cả đời hạnh phúc, mạnh khỏe; nếu là luồng vân, nếu là luồng vân thì…”
Đường Du cười nói: “Chỗ này khi nhỏ mình không cẩn thận nên bị bỏng, sau này trông rõ hơn thì thành tròn tròn như thế này, không thấy được nét ban đầu nữa.”
Thẩm Tử Quất tỏ vẻ rất tiếc nuối, nói: “Thôi, để mình xem cái khác. Ồ, đường sinh mệnh của cậu sao lại bị đứt ở giữa vậy? À, mà không đúng, phía sau vẫn còn một đường nữa, nhưng sao lộn xộn thế, ở giữa thì ngắt quãng một đoạn, có lẽ là khi còn trẻ, cậu gặp phải đại hung, cũng có khả năng là…” chưa nói hết lời, Tôn Văn Tấn lúc nãy còn đang chăm chú đánh mạt chược bỗng giơ tay ra kéo Đường Du, “Bọn em đang bói lung tung gì đấy, học được gì rồi? Nào, đến đây, xem giùm anh với.”
Vừa nói, gã vừa đưa tay cho cô, Đường Du mới học được cách phân biệt giữa “hoa tay” và “luồng vân tay”, đang tò mò nên cầm tay Tôn Văn Tấn thực hành luôn. Một tay gã xoa mạt chược, tay kia đưa cô, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn, trong mắt gã tràn đầy sự yêu chiều khiến Thẩm Tử Quất nhìn
mà thấy ghen tị. Trước đây, cô đã từng muốn khoe tài xem bói với gã, nhưng lúc đó gã luôn tìm mọi cớ từ chối.
Đường Du duỗi thẳng những ngón tay thon dài của gã, bắt chước dáng vẻ khi nãy của Thẩm Tử Quất chăm chú phân biệt. Tay cô chạm vào tay gã tạo nên cảm giác ngưa ngứa, mang theo cảm giác rất riêng, gã bỗng cúi đầu cười, lật bàn tay mình lại, tóm gọn tay cô. Đường Du ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn, gã đang cười, rồi dùng sức kéo mạnh Đường Du ngồi lên đùi mình. Một tay gã ôm vai, đầu dựa trên bả vai của cô, nói: “Xem bói gì chứ, đến đánh bài cùng anh, em xem nên đánh con nào?”
Tôn Văn Tấn như vậy không có gì là lạ, nhưng trước mặt nhiều người, Đường Du lại hay xấu hổ, mặt cô đỏ ửng. Cô liếc nhìn x người vẫn bình thản, cô sợ rằng mình quá để ý sẽ lại thành ra nhỏ mọn, đành vừa thản nhiên gỡ tay gã vừa lắc lắc đầu nói: “Anh cũng biết em không biết chơi mạt chược mà.”
Gã mỉm cười, nói: “Vậy em ngồi đây giúp anh xếp bài vậy.”
“Sao anh lười thế?” Cô liếc nhìn gã.
Thẩm Tử Tịnh cười nói: “Anh ấy muốn tranh thủ lúc này trêu chọc cô Đường đấy, đừng giúp anh ta xếp bài, con người này xấu lắm.”
Thang Dĩnh ngồi đối diện cũng đang cúi đầu cười, Trần Thích nhìn mọi người nói, “Cậu này, từ nhỏ đã biết gạt phụ nữ rồi! Hồi nhỏ, trong khu tổ chức chiếu phim ngoài trời, cậu ấy chẳng bao giờ chịu bê ghế mà chỉ gạt các em bê giúp. Đến sân lớn rồi, cũng lại gạt các em bê ghế về. Con người này, từ nhỏ, chỉ biết gây họa cho người khác thôi.”
Mặt Tôn Văn Tấn hơi đỏ, gã ho một tiếng rồi cất giọng: “Nói linh tinh gì thế!”
Trần Thích đánh một con Bát Vạn, cười nói tiếp: “Cậu ta còn hại chúng tôi nữa. Còn nhớ mùa đông năm nào đó, sông đều đóng băng rồi, cá vàng trong nước lạnh đến nỗi sắp chết cóng, cậu ta liền bảo tôi đổ nước trong bể cá đi, đổi nước sôi vào, kết quả chưa đầy hai mươi phút, cá bị chết hết, làm tôi bị bố đánh cho một trận. Loài cá đó rất quý, nghe đâu là do bố tôi được bạn bè tặng, muốn mua cũng không mua được, lần đó, mẹ tôi cũng chẳng dám khuyên can gì.”
Thẩm Tử Tịnh bật cười ha hả, tiếp lời: “Không chỉ có vậy. Vào mùa xuân một năm, anh ấy lừa em nói vỏ cây dương có thể làm bông, như vậy, mùa đông sẽ chẳng phải mua chăn bông nữa. Một hôm, trên đường đi học về, em nhặt một túi vỏ cây dương mang về nhà, kết quả là bị lỡ một buổi tối học đàn, em nói với mẹ là con nhặt vỏ cây dương về để làm chăn bông, liền bị mẹ mắng cho môt trận. Sau đó, em còn bị dị ứng với sợi dương, khắp người mẩn đỏ, phải truyền dịch mất một tuần. Tiếp đó, khi học đến phổ thông, anh ấy phải chuyển trường, bắt em và Trần Thích cũng phải chuyển đến thành phố N, may mà sau này quen được Đại…” Thẩm Tử Tịnh bỗng im bặt, vội lấp lánh, chỉ Tôn Văn Tấn nói: “Hồi nhỏ, anh ấy là như vậy, không giống với bọn mình, là con út trong nhà nên chả ai dám đánh, chỉ khổ cho bọn mình, cứ phải chịu đòn thay.”
Đường Du lúc này cũng không nén được phải bật cười. Thang Dĩnh cũng không nhịn được cười, khiến Tôn Văn Tấn cảm thấy rất ngượng. Mọi người đều vô tình, cố ý bỏ qua câu lỡ miệng của Thẩm Tử Tịnh ban nãy, nhưng Thẩm Tử Quất lúc này lại nói thêm một câu, “Sau này, khi anh Văn Tấn học cấp hai tại thành phố N có quen chị Tôn Đại Ảnh, giờ chị ta…”
Thẩm Tử Tịnh sầm mặt, nói: “Tử Quất, em nói linh tinh gì thế?” Lúc này, cả bàn đang náo nhiệt bỗng yên lặng, nụ cười của Tôn Văn Tấn tắt ngấm trên mặt, thần sắc của Trần Thích cũng không được tự nhiên, Thang Dĩnh ngước nhìn trời nói: “Không chơi nữa, chẳng còn sớm sủa gì, mọi người đi hái nho đi, mang về ăn hay cho người khác đều được, hái xong, thì đi ăn bữa tối.”
Cả đám đồng ý, chuẩn bị đứng dậy, Tôn Văn Tấn bất giác ngẩng đầu nhìn Đường Du, đúng lúc cô đang nhìn gã, sắc mặt bình thản, bàn tay cô được gã ngắm khẽ cựa quậy, bất giác Tôn Văm Tấn nắm chặt hơn.
Sau đấy, mọi người được Thang Dĩnh nhiệt tình dẫn ra hái nho, thực ra cũng chẳng cần họ hái, trong này có công nhân, chẳng qua là thích sự huyên náo, mới mẻ mà thôi. Thang Dĩnh, Đường Du, Thẩm Tử Quất đều đội khăn, Thẩm Tử Tịnh sợ sâu nên che ô đứng nhìn từ xa, từng luống nho gọn gàng, trên mỗi cây đều lơ lửng những chùm nho chín mọng, họ dùng dao để cắt xuống.
Thang Dĩnh vừa cắt nho vừa nói: “Trần Thích, khi nào chú giúp chị tìm một người ủ rượu giỏi? Tốt nhất là người Pháp, lúc đó chị sẽ tự mình ủ rượu nho, không phải đỏ mắt ngóng các cậu đến hái nho hàng ngày nữa.”
Tôn Văn Tấn kéo Đường Du ra một luống nho cách xa đó, gã phụ trách việc cắt nho, Đường Du lo đỡ những chùm nho xếp vào chiếc giỏ dưới chân. Cả hai phối hợp nhip nhàng, không nói năng gì. Không hiểu sao, cô chỉ lặng thinh, gã bỗng có chút lo lắng nhưng không dám cất tiếng.
Đường Du hoàn toàn vô thức, cô nhìn vườn nho rộng lớn trong nông trại, nói: “Chị Thang giàu có thật, mua một mảnh đất rộng lớn ngay ở ngoại ô thành phố chỉ để trồng rau quả, nếu như dùng mảnh đất này xây biệt thự thì không biết sẽ kiếm được bao nhiêu tiền.”
Tôn Văn Tấn cười. “Giờ chị ấy đâu cần kiếm tiền, Trần Thích còn gọi thẳng chị là Thần Tài đấy.” Nghe Đường Du cất tiếng, trong lòng gã cũng thấy nhẹ nhõm.
Buổi tối, Thẩm Tử Tịnh không dám để cho Đường Du và Thẩm Tử Quất ngồi cạnh nhau, mà để Thẩm Tử Quất đi vào bếp giúp Thang Dĩnh, Trần Thích và Tôn Văn Tấn ở bên ngoài hướng dẫn công nhân xếp nho vào thùng, trong phòng khách chỉ còn Đường Du và Thẩm Tử Tịnh. Qua cửa phòng khách, Đường Du có thể nhìn thấy Tôn Văn Tấn và Trần Thích cách đó không xa. Gã đang xắn nửa ống tay áo sơ mi trắng, tác phong gọn gàng mà nho nhã, vài sợi tóc vương trên trán rất tự nhiên. Không biết gã đang nói gì với Trần Thích, dáng vẻ đậm chất phong trần. Lúc này, trông gã vô cùng cuốn hút khiến Đường Du nhìn say đắm.
Thẩm Tử Tịnh nhân cơ hội nói bên tai cô, “Mặc dù con người Văn Tấn tưởng như chẳng hề quan tâm đến điều gì, nhưng anh ấy rất tốt, khảng khái, trọng nghĩa khí với bạn bè, có khí phách nam nhi, bấy nhiêu năm nay, làm việc gì cũng cẩn thận, tỉ mỉ, nhưng đôi lúc cũng rất yếu đuối…”
Chưa nói hết, Tôn Văn Tấn đã phủi phủi tay ngoài cửa, đi vào trong phòng khách, thấy Đường Du đang thẫn thờ, gã khẽ mỉm cười.
Đường Du vội cúi đầu, mặt đỏ tía tai.
Gã nhìn thấy nhưng không nói gì, ánh mắt ánh lên vẻ âu yếm, gã đi qua cô vào nhà vệ sinh rửa tay.
Sau bữa tối, Thang Dĩnh ở lại nông trang thêm mấy ngày, Tôn Văn Tấn và Trần Thích ai lái xe người nấy ra về.
Trần Thích lái xe đi trước, nhưng Tôn Văn Tấn lái xe mà cứ nghĩ đâu đâu. Kỹ thuật lái của gã rất tốt, nhưng lần này liên tục mấy lần không kịp rẽ, suýt đâm phải xe trước mặt, cuối cùng gã dừng xe trước một ngọn núi.
Tôn Văn Tấn mở cửa xe, từng cơn gió đêm thổi tới, gã miễn cưỡng cười với Đường Du, nói, “Có lẽ vì lúc nãy uống chút rượu nên đầu hơi choáng.”
Cô mỉm cười, “Vâng, chúng mình nghỉ một lát đi.”
Gã xuống xe, sờ soạng tìm thuốc lá, dựa vào xe lặng lẽ hút. Nụ cười của Đường Du vẫn trên môi, cô thò đầu ra nhìn, nụ cười bỗng dần tắt ngấm. Cô từng thấy gã thoái mái trước bạn bè, nói cười rôm rả, cũng từng thấy dáng vẻ bất cần đời của gã, gã thậm chí luôn giễu cợt bản thân, nhưng khi cô ở bên, tất cả những gai góc, sắc sảo đó đều thu về, chỉ còn lại sự dịu dàng, ấm áp. Vậy mà vào khoảnh khắc này, dáng vẻ gã lại toát lên vẻ hiu, cô độc khó nói thành lời. Sực nhớ đến lời Lý Văn trước đây, gã thường xuyên thẫn thờ giữa đám đông huyên náo ở Loạn thế giai nhân, nhưng nếu có một ai đến nói chuyện, gã ngay lập tức trở lại sự vui vẻ, bất cần. Nghĩ đến đây, trái tim cô như thể đang bị ai vò xé.
Đường Du mở cánh cửa bên đi xuống, vòng qua đầu xe, gã đã ra chỗ khác, đi thẳng đến trước rào phân cách, dựa người vào lan can nhả những vòng khói thuốc. Dáng vẻ hút thuốc của gã luôn sầu muộn, thê lương như thế, cô chợt thấy lòng mình xót xa.
Linh cảm có người ở đằng sau, như thể còn nhìn thấy cả đôi mắt chất chứa cảm thông lẫn thương xót của cô. Tôn Văn Tấn thấy lòng mình nghẹn ứ, lớp bụi quá khứ dâng trào trong lòng. Gã thả một vòng khói dài, chậm rãi nói: “Thang Dĩnh là em của chị dâu anh, trước đây chị ấy là người của học viện sân khấu trung ương, thành tích rất tốt, ngoại hình cũng chiếm ưu thế. Nếu không bỏ giữa chừng thì sẽ tốt nghiệp năm 1990, nhưng sau này chị một thân một mình đi thành phố SZ, vốn đã định kết hôn rồi, nhưng vào năm anh chị định kết hôn thì anh trai anh xảy ra chuyện, vì yêu thầm anh trai anh, sau khi anh ấy qua đời, chị cứ sống đơn độc cho tới tận bây giờ.”
Gã hít một hơi thuốc, chầm chậm nhả khói, ánh mắt nhìn xa xăm, như thể đang đắm chìm trong ký ức xa xưa. Gã nói tiếp: “Sau này, khi nhận được tin, anh liền từ nước ngoài trở về, nhưng cả nhà đã chẳng còn ai, chỉ còn mẹ nằm một mình trong bệnh viện, lúc ấy nếu không có chị Thang Dĩnh thì ngay cả tiền thuốc thang anh cũng không trả nổi.”
Bên nhau lâu như vậy nhưng rất ít khi gã nhắc đến chuyện gia đình, những gì Đường Du biết chỉ là những lời đồn trong hộp đêm Loạn thế giai nhân, cô cũng biết qua loa rằng nhà gã đã từng xảy ra chuyện, nhưng gã không kể, cô cũng không hỏi. Giờ gã đã nói ra rồi, cô lại chẳng biết phải làm sao, chỉ ngơ ngác đứng đó nhìn.
“Nông trại này là của anh trai anh trước đây, sau khi anh ấy xảy ra chuyện, Thang Dĩnh đã mua lại. Khi chị dâu anh vẫn còn sống, chị ấy một mình bỏ học đi thành phố SZ học chơi cổ phiếu, đã nhiều năm qua rồi, có những thứ dần trở nên mai một trong lòng, không thể quay lại được. Nhưng chị ấy vẫn vậy, không muốn kết hôn, cứ rảnh rỗi là lại đến nông trại, một mình ôm ấp quá khứ, hồi ức, giữ cho riêng mình, anh cũng chẳng dám gặp chị nhiều.”
Gã tiếp tục hút, khói thuốc dày đặc trong đêm, che mờ khuôn mặt, hư hư ảo ảo, thấy cô đang nhìn gã liền cười. Nụ cười yếu ớt khiến côót xa, liền rảo bước lên ôm gã từ phía sau, tay cô ôm chặt lấy gã, gã sững người nhưng chỉ lặng thinh.
Không gian vắng lặng, tay cô đặt trước ngực gã, trái tim gã như thể đang đập trong lòng bàn tay cô, chầm chậm, đều đặn. Hai người cứ lặng lẽ ôm nhau như vậy mà chẳng ai nói gì, lúc này có thứ gì đó trong tim họ như được gỡ ra, có gì đó vĩnh viễn mất đi, có gì đó đang nảy mầm.
Cuối cùng, Đường Du chậm rãi nói: “Văn Tấn, lần sau anh dạy em lái xe, em sẽ lái, sau này bọn mình thường xuyên đến chơi với chị ấy có được không?”
Câu nói của cô cuối cùng cũng xóa tan nốt chút khổ tâm còn lại trong lòng gã, gã nắm tay cô, từ từ quay người lại, dìu vai cô, ánh mắt nhìn chan chứa. Đường Du hơi nghiêng đầu, trong ánh mắt cô dường như có sợi chỉ nhỏ mỏng manh nối thẳng tới trái tim gã, ánh mắt ấy dịu dàng như nước, nhưng lại kiên định, dũng cảm, không hề do dự. Chưa bao giờ họ nhìn nhau như vậy, gần gũi đến vậy, đôi mắt cô mở thật to, cặp đồng tử đen láy lấp lánh bao điều. Ở một góc khuất trong tim gã nhói đau như bị đâm, gã đưa tay ghì chặt cô vào lòng. Gã ôm chặt quá, gấp quá, như thể muốn cô hòa tan vào cơ thể mình. Gã biết ôm chặt làm cô đau, nhưng lại không muốn buông lỏng tay, tim gã ngập tràn một nỗi sợ, một cảm giác day dứt, nhưng gã không dám nói ra, câu chuyện của gã thành ra lại là chuyện giữa anh trai và chị Thang Dĩnh.
Cô cứ ngoan ngoãn, lặng lẽ như thế trong lòng gã, cơn gió đêm thổi tới, gã ngửi thấy hương thơm thoảng thoảng trên cơ thể cô, mùi sữa tắm oải hương. Hơi thở ấm áp của cô phả vào l*иg ngực gã, vài sợi tóc tơ vương trên trán, mề mại bay trong gió, chạm vào mặt gã, cảm giác ngưa ngứa, nhưng gã lại chẳng hề muốn vuốt ra. Rất lâu sau, gã buông tay, khẽ nâng cằm cô lên hôn, nụ hôn ấm áp, êm ái, dịu dàng như cơn gió đêm.
Buổi tối, về đến nhà, Đường Du đi tắm trước, buổi chiều hôm nay đã hái nho hết hơn một tiếng đồng hồ. Tôn Văn Tấn xếp nho vào tủ lạnh, lúc gã làm xong mọi thứ, tắm xong, Đường Du đã ngủ say.
Đệm hơi lún xuống, cô dịch người nhường chỗ, vừa nằm xuống, gã đã ôm choàng lấy cô. Gã luôn thích ôm cô ngủ như thế, lúc đầu cô chỉ quen ngủ một mình, không sao thích ứng được, nhưng dần dần rồi cũng quen. Cô vặn vẹo người trong lòng gã để tìm một tư thế thoải mái, đang chuẩn bị ngủ tiếp, cánh tay gã đã nhẹ nhàng thọc vào trong chiếc áo choàng tắm cô đang mặĐường Du thật sự mệt, lúc đầu cô vẫn tiếp tục ngủ, nhưng dần dần, gã khiến cô không yên, cánh tay gã vuốt ve trong lớp áo choàng, rồi nhẹ nhàng lướt qua bộ ngực nhỏ xinh, căng mọng. Giọng cô run run, “Anh lái xe cả ngày rồi, không mệt sao?”
Gã không đáp, bàn tay gã trong cơ thể cô nóng ran như có lửa, hơi thở của cô dần loạn nhịp, cô hổn hển nhưng vẫn muốn nói, định mở miệng thì bị chiếc lưỡi ấm áp, mềm mại của gã bịt lại, gã lật đè người lên cơ thể cô, không ngừng hôn.
Sau đó, gã ôm cô, ngắm cô đang say sưa ngủ trong lòng, không kìm nén được, gã lại nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán.