Tình Yêu Đau Dạ Dày

6.5/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Đặng Thiền Mẫn. Yêu đơn phương là một loại tình yêu đau đớn, còn gì đau lòng hơn khi nhìn người mình yêu thương đi chăm sóc người khác còn mình đứng xếp hàng khổ sở như vậy. Trái tim cũng lên cơ …
Xem Thêm

Chương 37
Hơi thở nóng bỏng của Tiêu Phàm phun trên cổ, nụ hôn nóng rực dọc theo cổ xuống phía dưới, lúc đến bả vai, xấu xa mở miệng, nhẹ nhàng cắn một cái.

“A…” Vệ Đằng không khỏi kêu lên, bị ôm chặt, Vệ Đằng không có cách nào quay đầu lại trừng y, cũng không nhìn thấy vẻ mặt của y. Thân thể ngọ nguậy có chút bất an, nghe được hô hấp của Tiêu Phàm thay đổi nặng nhọc, nhiệt khí thổi tới bên tai giống như muốn đem người hỏa thiêu.

“Lại dám hấp dẫn anh, em không sợ sao?” Tiêu Phàm cắn cắn vành tai đáng yêu của Vệ Đằng, nhẹ khẽ nở nụ cười.

Thật là con nhím ngốc, tự lột da dâng đến miệng, nào có đạo lý không ăn.

“Hắc hắc, em đây không phải là sợ kìm hỏng anh sao.” Vệ Đằng nói chuyện có chút hô hấp không nổi.

Thật ra thì mình cũng muốn thân thiết, thật lâu không gặp mặt, gặp mặt lại chẳng qua là lên thư viện, tay cũng không nắm một chút miệng cũng không hôn một chút, nói chuyện cái gì yêu thương thuần khiết a…

Rõ ràng đã sớm không thuần khiết rồi.

Tiêu Phàm biết Vệ Đằng thay mình suy nghĩ, đáy lòng cũng đột nhiên mềm mại lên.

Thật ra thì thật rất muốn hôn hắn ôm hắn, nhưng lần đầu tiên tổn thương hắn quá nặng, sợ tạo thành bóng ma trong lòng hắn, lại từng cam kết qua một đống lời như “Em không muốn anh sẽ không ép buộc”, nói không giữ lời không phải là quân tử, cho nên… Mấy ngày này, mình cũng nhẫn nại rất cực khổ a.

Vệ Đằng em có thể có giác ngộ cao như vậy, thật là tốt quá đi.

Tiêu Phàm nhếch khóe miệng, lập tức xoay người Vệ Đằng, nhắm ngay đôi môi hồng nhuận, mạnh mẽ hôn xuống.

“Ngô…”

Tựa như khát vọng đã rất lâu, đầu lưỡi tiếp xúc thân mật, khiến cho sống lưng hai người đồng thời nổi lên một trận run rẩy.

Một tay Tiêu Phàm đặt bên hông Vệ Đằng, buộc chặt cánh tay khiến hắn dán chặt với bản thân không chút khe hở, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần trơn bóng của hắn.

Da thịt vừa được tắm xong, cảm giác chạm vào trắng mịn, tản ra mùi thơm sữa tắm nhàn nhạt, là mùi hương quen thuộc Tiêu Phàm thích.

Ngón tay thon dài của Tiêu Phàm chuyển động phía sau, những nơi lướt qua nóng bừng lên, tựa hồ như muốn thiêu đốt cả người.

“Ừm… ưm…”

Vệ Đằng không khỏi phát ra giọng mũi đáng yêu, cánh tay cũng vòng trên bả vai Tiêu Phàm, nhắm mắt lại mặc cho y hôn.

Đầu lưỡi hai người ngọt ngào dây dưa cùng nhau, uyển chuyển triền miên.

Trong lòng Vệ Đằng trộm vui mừng, chiêu này quả nhiên dùng tốt, lại hấp dẫn thành công, không uổng công mình mặt dày tìm tòi mấy đoạn phim trên web.

Mặc dù chỉ học được ba phần, mới vừa rồi lúc dùng khăn tắm lau chân, sau lưng nổi hết gai óc, chân cũng hơi phát run, thiếu chút nữa đứng không nổi.

Nếu như y còn không có phản ứng, vậy bản thân mình thật mất thể diện vô cùng rồi.

May thật, chút cám dỗ thiếu kỹ xảo này đối với Tiêu Phàm rất hữu dụng.

Cánh tay Tiêu Phàm đột nhiên siết chặt, tựa như đang trừng phạt tội thơ thẩn của Vệ Đằng, hôn càng thêm nồng nhiệt mà điên cuồng!

Đầu lưỡi xâm nhập khoang miệng dò tìm, xâm chiếm, nụ hôn bá đạo như bão táp, khiến hai chân Vệ Đằng như nhũn ra, ý thức mơ hồ, chỉ phải há to mồm, để mặc cho y xâm lược…

Nụ hôn thật dài cuối cùng cũng kết thúc, Vệ Đằng thở hồng hộc mà tựa vào trên bả vai của Tiêu Phàm, trong lòng giận dữ bất bình, kỹ thuật tên này thật tốt quá, thật không phải đối thủ của y!

Mắt trộm liếc nhìn Tiêu Phàm, chỉ thấy y hô hấp không yên, tựa hồ đang dốc hết sức nhẫn nại.

Được rồi, đã cám dỗ, vậy thì chịu trách nhiệm đến cùng. Ngón tay Vệ Đằng di chuyển đến hông Tiêu Phàm, cởi dây nịch.

“Em…”

Tiêu Phàm hít thở sâu, hôm nay cậu ấy có phải sốt hỏng đầu rồi không, lại muốn làm ở đây?

Tay Vệ Đằng kéo kéo, sau đó, lại dồn can đảm, rút dây nịch của Tiêu Phàm ra, còn tử tế cởi cả dây kéo.

Du͙© vọиɠ Tiêu Phàm đã sớm sưng lên, lọt vào mắt Vệ Đằng, lại càng khẩn trương đến toàn thân đều cứng ngắc. Cắn răng thay y cởϊ qυầи ra một chút, lại nghe được Tiêu Phàm rốt cục không nhịn được cười ra tiếng.

Thật là làm hỏng không khí.

Vệ Đằng đỏ mặt, rút ngón tay về.

“Vệ Đằng, dáng vẻ em nghiến răng nghiến lợi, sao lại giống như em đang muốn gϊếŧ người… Á…”

Vệ Đằng ngắt phân thân Tiêu Phàm một cái, đắc ý nhìn y, còn dám chê em kỹ thuật không tốt nữa, em sẽ làm cho anh bị tuyệt hậu a.

“Được rồi, lên trên giường đi.” Tiêu Phàm thở dài, ôm Vệ Đằng đến trên giường.

Lôi kéo lung tung, quần áo nhanh chóng bị lột sạch sẽ, Tiêu Phàm đem Vệ Đằng đặt ở phía dưới mà hôn, nhiệt độ cả hai dần tăng vọt, bộ vị cứng rắn ma sát cùng nhau, khiến Vệ Đằng run rẩy dữ dội.

Tay Tiêu Phàm nhẹ nhàng tách hai chân Vệ Đằng ra, vì ngượng ngùng, đôi chân trắng nõn cũng ửng đỏ một mảng nhàn nhạt.

Mặc dù du͙© vọиɠ tích trữ đang chờ bộc phát, nhưng Tiêu Phàm vẫn liều lĩnh chịu đựng, vuốt ve Vệ Đằng đang khẩn trương đến cứng ngắc, cúi người, nhẹ nhàng ngậm phân thân run rẩy của hắn.

“A…” Vệ Đằng lớn tiếng kêu lên, du͙© vọиɠ bị khoang miệng vây quanh, đầu lưỡi khéo léo lấy lòng bản thân, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, loại mãnh liệt như thủy triều, bao phủ toàn thân.

Ngón tay Vệ Đằng cắm vào da Tiêu Phàm, ôm lấy đầu y, muốn nhiều hơn, sâu hơn…

Tiêu Phàm tựa hồ cảm nhận được ý nghĩ của hắn, đem phân thân nhẹ nhàng nhét vào trong miệng, bắt đầu phun ra nuốt vào theo quy luật, đầu lưỡi liếʍ đỉnh, ngón tay vẫn không quên chiếu cố gốc.

Vệ Đằng không có kinh nghiệm gì nhanh chóng giải phóng trong miệng Tiêu Phàm.

Vệ Đằng toàn thân như nhũn ra, nằm trên giường cố gắng hô hấp từng hơi từng hơi một, Tiêu Phàm nhân cơ hội di chuyển ngón tay đến hậu huyệt, nhẹ nhàng nén nơi từng khiến y mê mẩn đến mất khống chế, đưa ngón tay thăm dò sâu vào.

“Á…”

Thân thể Vệ Đằng đột nhiên co giật, Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ nhìn thấy trán hắn rịn mồ hôi, cắn chặt hàm răng cố sức nhẫn nại.

“Có đau không?” Tiêu Phàm trong bụng kinh ngạc, chẳng qua là nhét một ngón tay thôi mà, có phải đã diễn quá khoa trương không?

Chẳng lẽ điều này cũng nằm trong chiến lược quyến rũ? Cậu ấy tưởng mình thích ngược đãi? Cho nên cố ý giả vờ là rất đau đớn?

Tiêu Phàm lại thử thêm một ngón tay, đôi môi Vệ Đằng trắng bệch, thậm chí bị cắn đến chảy máu.

“Sao vậy?” Tiêu Phàm vội vàng rút tay ra.

“Không sao, tiếp tục đi, anh còn chưa giải quyết mà.”

“Có phải dạ dày em đau không?” Tiêu Phàm thở dài, thanh âm cũng mềm xuống.

Vốn là đang hăng hái, sớm đã bị gương mặt trắng bệch của hắn dọa đến mất hứng .

Bởi vì Diệp Kính Văn cũng có bệnh bao tử, năm đó bao tử ra máu thiếu chút nữa chết ở bệnh viện, Tiêu Phàm đối với vẻ mặt như thế quen thuộc vô cùng.

“Dạ dày đau sao không nói với anh, còn muốn làm chuyện như vậy, em muốn chết sao?” sắc mặt Tiêu Phàm cực kỳ khó coi, thanh âm rất hung dữ, Vệ Đằng biết hắn chỉ vì lo lắng, đáy lòng càng thêm áy náy.

Xui xẻo nha xui xẻo, có ai xui xẻo hơn mình không chứ!

M* kiếp , thật vất vả mới quyết tâm cám dỗ, không ngại mất mặt diễn thoát y ngay trước mắt hắn cũng không nói, còn không biết xấu hổ mà cởϊ qυầи giúp hắn.

Phi, thời khắc mấu chốt này dạ dày thối lại chạy ra quấy rối.

“Còn đau không? Anh đi lấy chút thuốc cho em.” Tiêu Phàm nói xong lập tức định đứng dậy, lại bị Vệ Đằng kéo, “Không đau, dạ dày này của em đôi khi sẽ đau buốt, chuyên tìm thời khắc mấu chốt tạo phản thôi.”

Nói xong có chút xấu hổ cúi đầu, ôm lấy Tiêu Phàm, “Còn tiếp tục không?”

Tiêu Phàm bật cười: “Em như vậy anh còn tiếp tục được sao? Em cho rằng anh là cầm thú à.”

“Không phải…” Vệ Đằng thấp giọng lầm bầm một câu, càng ôm lấy Tiêu Phàm chặt hơn.

Tay Tiêu Phàm đặt trên bụng Vệ Đằng, nhẹ nhàng xoa xoa, “Anh đi lấy thuốc, uống thuốc xong nghỉ ngơi sớm một chút.”

Nhìn bóng lưng Tiêu Phàm, Vệ Đằng càng thêm xấu hổ.

Đầu tiên, mấy ngày này ăn thức ăn hắn nấu, bụng chính là đáng khinh nha, muốn nếm chút dầu mỡ, vì vậy len lén chạy đi ra ngoài ăn rất nhiều que thịt nướng thơm, chân gà, hamburger bò, một lần bổ sung đủ hết.

Sau đó, quyến rũ người ta như thêm dầu vào lửa, kết quả làm thành như vậy, giống như là đốt lửa xong bỏ chạy, quả là tên khốn kiếp không chịu trách nhiệm.

Ai…

Tiêu Phàm nhanh chóng trở về, rót nước, đưa cho Vệ Đằng.

Vệ Đằng uống thuốc, lại nâng cổ lên uống sạch nước, kéo Tiêu Phàm ngồi trên giường: “Em ban nãy đột nhiên phát bệnh dạ dày, có thể là do trưa nay ở ngoài ăn đậu hủ cay, một ít đầu vịt, còn có vài cái cánh gà nướng và một chén hơ…”

Vệ Đằng ngẩng đầu nhìn ánh mắt Tiêu Phàm tựa hồ muốn gϊếŧ người, cười hì hì, “Sau này sẽ không nữa, em bảo đảm.”

Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, Vệ Đằng lại hi hi ha ha chuyển đổi đề tài loạn xạ.

Hồi lâu sau, Vệ Đằng bị Tiêu Phàm nhìn đến sởn tóc gáy, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, ôm Tiêu Phàm dán mặt trước ngực hắn.

Tiêu Phàm lúc này mới mở miệng nói: “Thừa dịp bây giờ tuổi trẻ, em tranh thủ thời gian mà tiêu phí đi, chờ tương lai bệnh dạ dày nghiêm trọng hơn, đau đến không chịu nổi, nếu muốn tự sát, anh sẽ nhặt xác cho em.”

Sau này mỗi lần dạ dày bị đau, Vệ Đằng đều sẽ nhớ tới những lời này của Tiêu Phàm.

Đáng tiếc lúc ấy còn quá trẻ, quá lỗ mãng, lãng phí khổ tâm của Tiêu Phàm không nói, cũng không cảm nhận được tình ý thật sâu bên trong lời nói của hắn.

Buổi tối, hai người chen chúc trên giường Tiêu Phàm, Vệ Đằng nằm trong ngực Tiêu Phàm, trong lòng vẫn có chút đau.

Lúc ấy du͙© vọиɠ của hắn đã tích trữ chờ bộc phát, cứng rắn đến mức độ nhất định, thời khắc mấu chốt bức người ta dừng lại, thật là rất tàn nhẫn nha.

Vệ Đằng muốn tiếp tục, nhưng Tiêu Phàm lại chết sống không chịu, chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó ném câu: “Ngủ cho tốt đi.” Liền xoay người đi.

Vệ Đằng nhìn phía sau Tiêu Phàm, trong lòng ngũ vị chen lẫn, cắn răng sát lại, vòng tay ôm lấy hông y.

“Em làm gì vậy?” Tiêu Phàm bắt được bàn tay sờ mó lung tung của Vệ Đằng, Vệ Đằng ngược lại không ngại mất mặt, bị bắt tại trận vẫn mặt không đỏ tim không đập nhanh, ngay thẳng đường hoàng: “Em giúp anh nha, anh xem nó cũng đã như vậy rồi…”

Dứt lời, liền lấy tay nhẹ nhàng sờ sờ bộ vị đã ngẩng đầu.

Thân thể Tiêu Phàm cứng đờ, xoay lại nhìn chằm chằm Vệ Đằng, Vệ Đằng ngẩng đầu cười đến rất vô tội, tay cũng không dừng động tác.

Cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, động tác vụng về lại có thể mang đến kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như vậy, du͙© vọиɠ bị ngón tay thon dài của hắn khıêυ khí©h, vuốt ve lên xuống, làm cho hô hấp của Tiêu Phàm càng ngày càng dồn dập.

Nhưng tội cho Vệ Đằng, Tiêu Phàm chính là công lực thâm hậu, tay cũng sắp mỏi nhừ rồi, còn không ra…

Cắn răng, đổi lại tay khác tiếp tục sờ.

Rốt cuộc Tiêu Phàm lại đột nhiên lật người, đè Vệ Đằng nằm trên giường, “nhanh lắm, em nhịn một chút.”

Tiêu Phàm hôn hôn tấm lưng Vệ Đằng, liền đem du͙© vọиɠ nóng bỏng để giữa hai chân hắn.

Thân thể Vệ Đằng cứng đờ, hắn sẽ không cứ như vậy mà vào chứ? Mặc dù hơi sợ, nhưng họa là do mình chọc, bây giờ không thể nào bảo dừng, thật là tự làm tự chịu.

Đau thì đau đi, không chết là được.

Kết quả, đau đớn đã được đoán trước cũng không phủ xuống.

Tiêu Phàm khép hai chân Vệ Đằng lại, sau đó mạnh mẽ cắm phân thân vào, mượn khoảng giữa hai chân để ma sát đạt kɧoáı ©ảʍ.

Thứ nóng hổi của y ở giữa hai chân vào vào ra ra, bên trong hai chân vì ma sát dữ dội mà hồng đến đáng sợ, sắc mặt Vệ Đằng cũng đỏ ghê người.

Thì ra là còn có thể làm như vậy nha…

Vệ Đằng khép chân lại chặt hơn nữa, nghe thấy Tiêu Phàm hít thở nặng nhọc, sau mấy vòng điên cuồng di chuyển, cuối cùng cũng tiết ra.

Tiêu Phàm cố gắng điều chỉnh hô hấp trong chốc lát, xoay người lấy khăn giấy, lau chất lỏng còn dính giữa hai chân Vệ Đằng.

“Có đau không?” Tiêu Phàm nhẹ giọng hỏi.

Vệ Đằng vội vàng lắc đầu.

Một chút cũng không đau, chính là nóng dữ dội cứ như bị lửa đốt, vừa nghĩ tới hai chân mình kẹp chặt lấy thứ nóng hổi của y, mặt Vệ Đằng càng xung huyết đỏ hơn.

“A a, em không ngờ còn có thể như vậy… eh…” Vệ Đằng nói năng có chút lộn xộn.

“Sau này thân thể không thoải mái, đừng miễn cưỡng bản thân, anh không có háo sắc đến vậy.” Tiêu Phàm khẽ cười vuốt vuốt sợi tóc hơi loạn của Vệ Đằng, nghiêng người qua hôn môi hắn.

Sau những nụ hôn nhẹ như nước, kề môi phun ra một câu nói: “Bây giờ có thể an tâm ngủ chưa?”

Lúc này Vệ Đằng đàng hoàng nằm xuống, cũng không dám lộn xộn, ngoan ngoãn nằm trong lòng Tiêu Phàm ngủ.

Ze ze, nghiên cứu của Tiêu Phàm đối với phương diện này tựa hồ rất phong phú, loại biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ này cũng đạt được, sau này vẫn là ít ở trước mặt y múa búa trước cửa Lỗ Ban thôi.

Hôm nay màn thoát y vũ kia, ban đầu y không có phản ứng, đoán chừng là bởi vì: nhìn mình như đang xem xiếc khỉ nha!

Cuộc thi cấp 6 kết thúc, Tiêu Phàm càng thêm bận rộn, Vệ Đằng cũng không chơi game, tiến vào giai đoạn chuẩn bị thi cử đầy khẩn trương.

Kỳ quái chính là, từ sau lần đó, thỉnh thoảng dạ dày sẽ hơi đau, làm cho Tiêu Phàm cũng căng thẳng theo.

Vệ Đằng rất áy náy, mỗi lần dạ dày bị đau, sẽ làm phiền kế hoạch viết luận văn của Tiêu Phàm, y theo bên cạnh chăm sóc mình sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.

Vì vậy trước mỗi lần Vệ Đằng đi gặp Tiêu Phàm đều sẽ uống thuốc trước.

Vốn là rất có hiệu quả, cuối cùng, có một hôm vì thức dậy muộn nên không ăn điểm tâm, đến trưa, dạ dày lại bắt đầu kêu gào.

“Anh đưa em đến bệnh viện, em cứ tiếp tục như vậy không được.” thái độ Tiêu Phàm mạnh mẽ không cho phép phản bác, kéo Vệ Đằng phải đi.

“Không được, em có thể chịu được, buổi chiều có cuộc thi mà.” Vệ Đằng quyết tuyệt, đè dạ dày nằm lỳ trên giường, “Em không thể không có thành tích, môn này rất quan trọng nha, hơn nữa em cũng ôn tập suốt một tuần rồi, học thuộc lòng đến muốn hộc máu, bây giờ không thể bỏ chạy a…”

Tiêu Phàm không nhìn hắn giãy giụa, “Dạ dày em đau như vậy còn làm sao thi cử gì nữa?”

“Đây không phải là uống thuốc rồi sao, chờ một chút là ổn thôi…” Lại là một trận co thắt, Vệ Đằng nghiến chặt răng, siết tay Tiêu Phàm chết sống không buông ra, liều mạng cố chấp.

“Được rồi, đừng lo lắng, anh giúp em làm thủ tục hoãn thi, hoãn thi không ảnh hưởng thành tích.”

Vệ Đằng vừa nghe, giờ mới chịu buông tay ra, “Vậy nếu hoãn thi thì bao giờ thi?”

” Tựu trường học kỳ sau, ngày nghỉ em vẫn có thể lưu lại ôn tập.”

Tựu trường học kỳ sau à… đó chính là nói còn có thể ở thêm một kỳ nghỉ hè, sau khi tựu trường, thi xong sẽ về trường mình à?

Không biết có thể không, tính, dù sao trở về là năm tư cũng không có khóa, hơn nữa bởi vì đau dạ dày mà hoãn thi, không thể không lưu đến tháng chín, lý do này trở về trường học có thể nói thông.

“Chúng ta đến bệnh viện tiêm một mũi trước được không? Em đau đến như vậy, sao có thể gắng gượng cho qua?” Tiêu Phàm tiếp tục dụ dỗ hắn.

Vệ Đằng gật đầu, nằm trên lưng Tiêu Phàm, bị Tiêu Phàm cõng đến bệnh viện.

Thêm Bình Luận