Tình Yêu Đau Dạ Dày

6.5/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Đặng Thiền Mẫn. Yêu đơn phương là một loại tình yêu đau đớn, còn gì đau lòng hơn khi nhìn người mình yêu thương đi chăm sóc người khác còn mình đứng xếp hàng khổ sở như vậy. Trái tim cũng lên cơ …
Xem Thêm

Chương 13: Kỳ nghỉ đông lạnh giá
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỳ thi cuối kỳ là cơn ác mộng của đám học sinh, đương nhiên đối với Vệ Đằng bình thường lên lớp không chú tâm nghe giảng mà nói, đó quả nhiên là điện giật sấm sét.

Tạm thời đem suy nghĩ rối loạn đối với Tiêu Phàm đặt sang một bên, cùng Chu Ngư thức trắng đêm suốt tuần, cuối cùng là nộp một quyển miễn cưỡng đạt chuẩn.

Sau đó giống như phạm nhân được thả tự do, thế giới trước mắt đều trở nên tốt đẹp.

Đêm thi xong, Vệ Đằng cùng Chu Ngư hai người mở máy vi tính, cùng hợp tác đánh bài đến nửa đêm, cuối cùng có vô số người thảm bại dưới tay họ, sau đó có người gióng kèn trống nói: “ số 3 hai người đó liên kết với nhau, chứ làm sao ra bài ăn ý đến vậy? Mọi người đừng chơi với hai tên suy nhân đó.”

Thật không ai đến, hai tên mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, đem cửa sổ tắt đi.

Chán nản bò lên giường, giường chiếu vừa vặn là góc đối, không ngủ được lại bắt đầu nói chuyện phiếm.

“XX của lớp chúng ta rõ là đúng giờ, ai, chính là hung dữ một chút.”

“Ừ, XXX cũng không tệ, chỉ là quá gầy, cánh tay kia vừa chạm vào là có thể bẻ gãy, còn xương quai xanh lộ rõ giống như hiện trường sát nhân vậy.”

“Em cậu không tệ.” Chu Ngư đột nhiên toát ra một câu như vậy, “Cậu có em rể không?”

Vệ Đằng sửng sốt, “Phi, tớ nói thái độ cậu thay đổi nhanh vậy, hóa ra là đối với em gái tớ có ý đồ làm loạn, đãi khách lấy lòng anh vợ à?”

“Đừng nói khó nghe vậy, tớ nhận xét chút cũng không được à?”

Nói nói, đề tài lại thay đổi đến ngày nghỉ.

“Ngày nghỉ cậu phải về nhà sao? Mừng tuổi M* nó thật phiền nha, tam cô lục bà đốt pháo, bánh quai chèo, tớ vừa thấy đám em họ đã đau đầu.”

“Tớ cũng vậy, mỗi lần đi nhà bà ăn tết, chính là mời rượu người lớn, đều mời đến mõi tay.”

“Không bằng tớ ở lại tham gia nghiên cứu? Ngày nghỉ hàng năm của trường chúng ta đều có an bài nghiên cứu khoa học. Kỳ thực chính là cùng với giáo sư làm lung tung, hai ngày nay đang ghi danh.

“Xong, tớ cũng không muốn về nhà sớm vậy, nghiên thì cứ nghiên thôi, chúng ta đi đăng ký trước đi.”

Vệ Đằng vốn không nghĩ đến, thời tiết đang tốt đẹp, hắn cùng Chu Ngư đi đăng ký, đột nhiên lại bắt đầu mưa gió.

Quả nhiên là vận xui phủ đầu mà.

Mùa đông ở miền Nam không có tuyết nhưng gió so với tuyết còn khủng bố hơn, ít nhất tuyết còn có chút mỹ cảnh, gió lớn vừa thổi, toàn bộ xung quanh rung chuyển. Hơn nữa, cả ngày mưa xuống không ngừng, mặt đất đều lộ ra luồng âm khí, tựa như muốn đem các đốt xương trong người đều lôi ra.

Ký túc xá lại không có điều hòa, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Chu Ngư đang chửi bới liên tục, Vệ Đằng cũng rất buồn bực, thời tiết vốn đang tốt đẹp, nói mưa là mưa, hôm qua còn mặc đồng phục T-shirt của trường, hôm nay đã sửa thành áo len dày.

Vệ Đằng ban đầu chỉ sợ lạnh, bây giờ thì tốt rồi, ra ngoài cửa phải quấn thành con gấu lớn.

Buổi trưa, mưa lại tạnh, lại nổi lên một trận gió, thổi qua nước trên mặt đất, không khí đều là ẩm ướt.

Vệ Đằng đem bản thân bao kín mít, lạnh run đến xếp hàng lấy cơm, lấy cơm xong định ra ngoài lại thấy đối diện có một người quen đi đến.

Trời lạnh như thế, y còn có thể mặc áo sơ mi, chỉ bất qua bên ngoài khoác thêm cái áo gió đơn giản, lúc bước đi vạt áo bị gió thổi tung bay, điển hình muốn phong độ không cần ôn độ, người giả cool.

Người khác mặc trang phục như thế, Vệ Đằng dám chắc sẽ cười khinh bỉ, chỉ là Tiêu Phàm đây, y không cần giả vờ cool, y vốn đã cool rồi.

Lần trước ở vũ hội hóa trang lúc bị Tiêu Phàm không nhìn, trong lòng Vệ Đằng rất khó chịu. Bây giờ mặt nóng tìm được mông lạnh rồi, cũng không muốn dán, không có cảm xúc mãnh liệt đó.

Tiêu Phàm quả nhiên từ bên cạnh hắn đi qua, lần nữa không nhìn Vệ Đằng, Vệ Đằng buồn bực cúi đầu mà trở về, đi được một nửa lại đột nhiên muốn quay đầu lại xem tên kia làm gì, không dự đoán được sau khi quay đầu, lại đối diện với đôi mắt thâm thúy.

Tim Vệ Đằng chậm nửa nhịp, chỉ thấy Tiêu Phàm nhẹ nhàng mỉm cười, hướng bên này đi tới.

“Là Vệ Đằng à? Mỗi lần tạo hình đều là đặc biệt như thế này, tôi cũng không dám chắc là cậu.” Tâm tình Tiêu Phàm hình như rất tốt, khó có không đẩy người ra ngoài ngàn dặm.

“Ách… ha ha… anh đến nhà ăn ăn cơm à?” Vệ Đằng cảm thấy bản thân mình thật sự là phế đi, lại có thể hỏi vấn đề ngớ ngẩn này.

“Không phải.”

Tiêu Phàm cũng thật phế, đến nhà ăn không ăn cơm thì làm gì?

“Tôi đến tìm người.”

“A, anh bận.” Vệ Đằng thoải mái ra hiệu tạm biệt, xoay người liền đi.

“Đợi đã.” Tiêu Phàm đột nhiên gọi hắn lại, Vệ Đằng nghi hoặc xoay người lại nhưng lại trông thấy một đôi bao tay trắng đưa đến, “Tay cậu đều đông đỏ cả rồi.”

Vệ Đằng ngẩng đầu, nhìn khóe môi Tiêu Phàm mang theo tiếu ý như có như không, đôi mắt cũng không lạnh lùng như trước.

Tình thiên phích lịch à! (*) Tên Tiêu Phàm này sao đột nhiên thay đổi kiểu vậy, làm tần suất tim đập của hắn tăng lên điên cuồng.

“Cầm đi, em gái tôi vừa đưa, tôi không cần dùng.” Tiêu Phàm nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười của y thật sự rất đẹp.

“Uh, cảm ơn.” Vệ Đằng cúi đầu nhận lấy găng tay, trong lòng dâng lên hơi ấm, nhưng không biết nói gì tiếp.

Vệ Đằng cảm thấy bản thân trước mặt y quả thật là đủ yếu nhược rồi, chẳng qua là đưa đôi găng tay thôi, thì trái tim kinh hoàng không tìm thấy âm thanh, thật muốn đập mình một trận mà.

Hít một hơi, cố gắng khôi phục phong cách hào sảng bình thường, “Anh đi việc bận đi, cái găng này hôm nào tôi lại…”

Vừa ngẩng đầu, không ngờ Tiêu Phàm đã không còn bóng dáng.

Phi.

Một lát sau, xa xa, Vệ Đằng thấy Tiêu Phàm và Diệp Kính Văn cùng đi ra, mơ hồ nghe được bọn họ nói chuyện ra nước ngoài du học các loại.

Phỏng chừng là Lâm Vi phải xuất ngoại, nghe nói hắn học nghiên cứu sinh được một nửa, cần cùng giáo sư hướng dẫn ra nước ngoài nghiên cứu.

Tiêu Phàm là cùng Diệp Kính Văn ra tiễn à?

Vệ Đằng cũng không nghĩ nhiều, đeo găng tay, cầm cơm hộp về ký túc xá.

Mấy ngày sau, Vệ Đằng cùng Chu Ngư cả ngày ngâm mình ở dãy lầu thí nghiệm, đi theo giáo viên hí hoáy với đống ống nghiệm, thí nghiệm thứ nhất đến giai đoạn kết thúc, thời tiết vẫn không tốt lên.

Vệ Đằng buồn chán đi xuống thư viện, ở vị trí lầu bảy lại gặp mặt Tiêu Phàm.

Xem ra y đã xác định vị trí đó rồi.

Người không thích thay đổi hang ổ, kỳ thực trong lòng rất cố chấp, nói khó nghe một chút chính là thích khoan sừng trâu.

Vệ Đằng bình thản đi đến, tiện tay cầm quyển sách trên giá lên ngồi cạnh Tiêu Phàm.

“Hai.”

“Hở?”

“Thật trùng hợp nha.” Vệ Đằng nhếch miệng cười, xoay hướng khác cúi đầu xem sách, thật cảm thấy bản thân giống lưu manh, mỗi lần đều dùng loại đối thoại nát vụng này bắt chuyện, may mà Tiêu Phàm là nam, nếu như là mỹ nữ, phỏng chừng đều sẽ kiện hắn làm phiền rồi.

Ánh mắt Tiêu Phàm vòng quanh Vệ Đằng một vòng, cuối cùng dừng ở quyển sách trong tay hắn.

“Cậu xem Hồng Lâu Mộng?”

“A…” Vệ Đằng lúc này mới phát hiện quyển sách mình vừa cầm từ trên giá là Hồng Lâu Mộng, vẫn may là không phải Kim Bình Mai à, bằng không bị hắn cười chết rồi, “Tôi tiện tay cầm, ha ha…”

“Cũng phải, tôi cảm thấy cậu càng thích hợp xem Tây Du Ký.” Tiêu Phàm quay sang Vệ Đằng nhẹ nhàng cười cười, liền cúi đầu tiếp tục xem sách.

Vệ Đằng lặng lẽ cười, đem quyển Hồng Lâu Mộng trả lại, đi kệ báo bên trái, cầm quyển tạp chí địa lý quốc gia.

Tây Du Ký cái rắm, chửi xéo tôi là khỉ? Quả nhiên là luật sư, lời nói đều chú trọng kỹ xảo như thế.

Hai người ngồi cạnh nhau đọc sách, Tiêu Phàm như trước vẫn chuyên tâm, ánh mắt Vệ Đằng tự nhiên là chạy loạn.

C.L. Montesquieu “Tinh thần pháp luật” ? Posner… “Phân tích kinh tế của luật pháp”? (**)

Trời, tên Tiêu Phàm này không phải cuồng học tập chứ, ngày nghỉ còn đang nghiên cứu mấy thứ này, y không ngại mệt à?

“Tôi phải viết luận văn, tham khảo một chút tài liệu.” Tiêu Phàm chú ý đến ánh mắt khϊếp sợ của Vệ Đằng, tỏ ý giải thích.

“A, anh phải tốt nghiệp rồi?”

“Cũng không phải chỉ có tốt nghiệp mới viết luận văn.” Tiêu Phàm nhún vai, quay đầu nhìn Vệ Đằng, thấy hắn ngượng ngùng cúi đầu, hình như bên tai vẫn hơi đỏ.

Người này rõ là kỳ quái, người tùy tiện hi hi ha ha lại cũng biết mắc cỡ? Tiêu Phàm cảm thấy Vệ Đằng thực sự là rất thú vị. Luôn mạc danh kỳ diệu xuất hiện trong tầm mắt mình, là thật sự có duyên hay là hắn cố tình?

“Ngày nghỉ tôi ở lại trường, giúp giáo sư làm đề tài, còn cậu? Không về nhà à?”

“Tôi cũng ở lại trường làm thí nghiệm. Ha ha, anh khi nào về nhà vậy?”

“Trước tết sẽ trở về.”

“Tôi cũng vậy.”

Hai người cùng lúc không tiếng động, Vệ Đằng cũng tìm không ra đề tài, liền quay đầu lại đọc tạp chí.

Một lúc lâu sau, ánh mắt Tiêu Phàm lại hướng về quyển tạp chí trong tay Vệ Đằng, đột nhiên hỏi: “ Cậu rất thích du lịch?”

“Đúng vậy, mấy năm nay đã đi rất nhiều nơi.”

Tiêu Phàm nga một tiếng, rót một chén nước nóng uống, sau đó lại chuyên tâm xem sách.

Tiêu Phàm phớt lờ người, Vệ Đằng thì an an tĩnh tĩnh ngồi, thư viện có điều hòa, không giống bên ngoài lạnh như vậy, nhìn nhìn, Vệ Đằng liền có chút buồn ngủ.

Đầu Vệ Đằng gật gù giống như gà mổ thóc, một lát sau thực sự gật không ngừng, lại ngã úp trên bàn ngủ.

Bắt được một vật thể dạng hình trụ, đem làm gối đầu.

Trong mộng một mảng xuân về hoa nở, thoải mái vô cùng.

Tiêu Phàm cau mày nhìn Vệ Đằng, hắn ngủ rất say, đôi môi khép mở hô hấp, may là không chảy nước miếng, nếu không tay áo xong rồi.

Dịch chuyển thân thể, thấy hình dạng hắn ngủ say, Tiêu Phàm ngược lại cũng không đành lòng rút cánh tay đánh thức hắn, đành phải tùy ý hắn ôm, có chút không quen dùng tay phải vừa lật sách vừa ghi chép.

Đột nhiên nhớ đến đêm hai người cùng giường khi du lịch, tình huống Vệ Đằng nằm mơ quyền đấm cước đá ký ức đến nay vẫn còn mới. Khóe môi Tiêu Phàm không khỏi cong lên nụ cười nhàn nhạt, vẫn tốt, hắn không nằm mơ thấy ăn thịt, bằng không sẽ đem tay mình làm chân gà mà gặm.

Lúc Vệ Đằng tỉnh ngủ, bên ngoài trời đã tối, dụi mắt nhìn nhìn đồng hồ, 7h.

Cư nhiên ngủ một hồi ngủ liền 3 tiếng.

Quay đầu nhìn thấy Tiêu Phàm đang mỉm cười nhìn bản thân, “Lần sau đến thư viện mang theo gối, dùng cánh tay tôi không tốt lắm đâu.”

Tiêu Phàm nói xong liền lắc lắc cánh tay tê dại, đứng dậy thu dọn tài liệu trên bàn.

Vệ Đằng đỏ mặt, trong lòng lại một lần mắng bản thân lưu manh, lại thừa cơ ăn đậu hũ người ta? Còn ôm cánh tay ngủ say.

“Hì, Tiêu Phàm anh đói không? Tôi mời anh ăn cơm nha.” Báo đáp ân anh không gϊếŧ tôi.

“Được rồi” Tiêu Phàm ngược lại chấp thuận rất sảng khoái. “Bây giờ nhà ăn không có gì cả, ra ngoài ăn đi, đối diện thư viện có một tiệm ăn không tệ.”

“Ân, được.”

Từ thư viện đi ra, một trận gió mạnh thổi vào cổ, Vệ Đằng vội vàng đem quần áo kéo chặt lại, Tiêu Phàm chạy đến bên cạnh lấy xe đạp lại, nhìn bộ dạng Vệ Đằng đứng tại chỗ run rẩy, lấy khăn choàng cổ trong túi xách ra đưa cho hắn.

“Cậu sợ lạnh thì mặc nhiều vào một chút.” Lúc Tiêu Phàm nói ra, tuy rằng cau mày nhưng từng trong lời nói lộ ra sự quan tâm.

Vệ Đằng rất vui, đem khăn choàng quấn trên cổ, cùng Tiêu Phàm sóng vai ra ngoài.

“Không cưỡi xe à?” Vệ Đằng hỏi.

“Gió lớn như vậy, cưỡi chong chóng à?” (***)

Lời nói đùa lạnh lùng tuyệt không hài hước, nhưng lại làm tâm tình Vệ Đằng thoáng cái tốt lên.

Tiêu Phàm người này kỳ thực cũng không phải cổ hủ, vẫn biết nói đùa, biết quan tâm người, nhìn qua lạnh lùng, là bởi vì bạn cùng y không quen, y tuy rằng rất cố gắng giấu lại bên trong nhưng người sống nội tâm cũng có loại sức hút thần bí. Lẽ nào nhiệt tình đến dọa người như mình mới tính là tốt sao? Vệ Đằng vừa đi vừa nghĩ, bước chân lại chậm chút, Tiêu Phàm cũng bước chậm lại chờ hắn.

“Không bằng mua bên ngoài về nhà ăn đi, có thể trời sẽ mưa.”

“Uh, được.” Vệ Đằng tuy rằng trả lời đồng ý nhưng trong lòng có chút buồn phiền. Thật vất vả mới có thể cùng ăn tối, mà thời tiết này rõ ràng là hại người không nhẹ mà.

Đi đến cửa nhà hàng, Tiêu Phàm dừng xe lại để Vệ Đằng nhìn, sau đó đi vào mua thức ăn.

Vệ Đằng liên tục chà tay dậm chân, run cầm cập không ngừng.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Cách đó không xa, Vệ Nam và Tiêu Tinh đang ăn món lẩu cay quán Tứ Xuyên, vừa lúc chứng kiến cảnh tượng “rất người”

Nam sinh ra ngoài mua bữa tối, đi đến đỡ nam sinh bên cạnh xe đạp, kéo khăn choàng của hắn, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười, đẩy xe cùng nhau đi.

(*) tức là sét đánh giữa trời quang, để phiên âm cho nó hayTình Yêu Đau Dạ Dày

(**): 2 quyển “The Spirit of the Laws” của C.L. Montesquieu và “Economic Analysis of Law” của Richard Allen Posner

(***) thật ra không biết là chong chóng hay cối xay gió mới đúng nữa.

Quyển 1 hoàn.

Thêm Bình Luận