Edit: Baby Blue
Beta: Cú
Đồng hồ báo thức còn chưa reo thì Du Khuynh đã bị Phó Ký Trầm kéo dậy khỏi giường: “Còn ngủ nữa, dậy mau.” Một tay anh nắm cổ tay cô, tay còn lại nắm cổ cô.
Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc tí nào.
Du Khuynh vùng vẫy mở mắt ra, còn chưa kịp nhìn rõ người đàn ông trước mắt, phịch một tiếng lại nặng nề khép lại, thật sự rất buồn ngủ.
Vừa buồn ngủ vừa mệt.
Cho dù đau nhức khắp người nhưng cô vẫn miễn cưỡng chống người ngồi dậy.
Cô còn cho rằng bản thân ngủ không say đến không nghe thấy tiếng chuông báo thức.
Nhưng nghĩ lại thấy không đúng.
Tên biếи ŧɦái Phó Ký Trầm này đều dậy lúc năm giờ, tập thể dục nửa tiếng, tắm rửa mười phút rồi tới công ty.
Đương nhiên cũng có thể do tối qua phóng túng quá độ nên hôm nay anh dậy muộn thôi.
“Mấy giờ rồi?” Cô lim dim hỏi.
Phó Ký Trầm ném quần áo qua: “Năm giờ bốn mươi hai phút.”
Du Khuynh nghe thấy còn chưa tới sáu giờ lập tức nằm trở lại. Đồng hồ sinh học của cô là sáu giờ rưỡi, còn có thể ngủ thêm nửa tiếng nữa, mỗi phút đối với cô mà nói đều là mạng.
Hiển nhiên, cô đã quên rồi, tối qua trước khi ngủ bản thân đã hứa một cách son sắt bảo đảm với Phó Ký Trầm hôm nay chắc chắn dậy sớm như thế nào.
Hôm nay tâm tình Phó Ký Trầm không tệ nên kiên nhẫn hơn bình thường rất nhiều, nếu là ngày thường cô thích dậy thì dậy, anh không rảnh đi gọi cô dậy làm gì.
Anh chống hai tay bên người cô, nói từng chữ một: “Em sắp hết tiền ăn cơm rồi, nghèo kiết xác luôn mà em còn ngủ được à?”
Yên lặng hai giây.
Du Khuynh bỗng mở mắt ra, cơn buồn ngủ bay sạch.
Không có tiền ăn cơm, nghèo kiết xác, mỗi sợi dây thần kinh và mỗi tế bào của cô bị kí©h thí©ɧ một cách mạnh mẽ.
Cô gãi gãi đầu, cuối cùng cũng nhớ ra rồi.
Tối qua cô và Phó Ký Trầm tiến hành giao lưu sâu sắc trong phòng ngủ và phòng tắm, cô bảo Phó Ký Trầm mỗi ngày gọi cô thức dậy, sau này cô sẽ ngồi xe anh tới công ty.
Có lẽ do tâm tình của Phó Ký Trầm khá tốt, vậy mà đồng ý với cô rồi.
Như vậy thì cô sẽ có thời gian để nghiên cứu hướng đi của thị trường chứng khoán hôm đó.
Còn có một chỗ tốt nữa là không cần chen chúc tàu điện ngầm.
Phó Ký Trầm đã ăn mặc chỉnh tề, anh nhìn đồng hồ thêm lần nữa. “Em lại rề rà thêm một phút. Cho em hai mươi hai phút thức dậy, anh vào trong xe đợi em, đúng sáu giờ năm phút em không xuống thì anh đi trước đấy.”
Trước khi đứng dậy anh lại nắm cằm cô: “Hôm nay là ngày đầu tiên nên anh cho em ngủ nhiều thêm bốn mươi hai phút, bắt đầu từ ngày mai anh dậy lúc nào em cũng phải dậy giờ ấy.”
“Mau mặc quần áo vào.” Anh cầm điện thoại rời khỏi.
Du Khuynh lại nằm thêm mười giây nữa, trong phút chốc đầu óc trống rỗng.
Trước kia, lúc còn đi làm ở nước ngoài, cô cũng phải bận tới một hai giờ sáng, buổi sáng quen dậy vào lúc sáu giờ rưỡi, chất lượng giấc ngủ chẳng sánh bằng hiện tại.
Cũng phải, cô nên học hỏi Phó Ký Trầm, lúc không có tình hình đặc biệt thì mười một giờ rưỡi ngủ đến năm giờ sáng dậy, thời gian không có hiệu suất làm việc nhất dùng để ngủ, còn thời gian tỉnh táo nhất dùng để kiếm tiền.
Trong thời gian chưa tới mười giây, Du Khuynh lập tức vén chăn ra mặc quần áo, lấy tốc độ nhanh nhất để rửa mặt trang điểm.
Lúc xuống tới dưới lầu vừa đúng sáu giờ bốn phút.
Hiệu suất cao chưa từng có.
Phó Ký Trầm nhìn cô: “Không tệ, canh thời gian rất chuẩn.”
Lời vừa nghe là biết đang cười nhạo cô, Du Khuynh cũng không chịu thua kém: “Cám ơn, Phó tổng quá khen rồi.”
Cô kéo cửa xe bên còn lại ra ngồi vào.
Tài xế khởi động xe, tiểu khu vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài chiếc xe ra vào.
Du Khuynh về nước gần nửa năm, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của Bắc Kinh lúc sáu giờ sáng.
Cô và Phó Ký Trầm ai ngồi bên chỗ người nấy, anh đang xem điện thoại, cô cũng vội mở điện thoại ra xem.
Trong we chat có không ít tin nhắn chưa đọc, nhận được vào lúc nửa đêm, toàn là của ba cô gửi tới.
Tin thứ nhất: [Du Khuynh, nghe ba khuyên một câu, con đừng làm càn nữa, bây giờ con về nhà ba sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Những tấm thẻ bị đóng băng của con ba sẽ mở khóa cho con, nhà của con vẫn thuộc về con, con muốn xe thể thao đời mới ba sẽ đặt cho con mấy chiếc. Muốn cái gì cũng được.]
Tin thứ hai: [Ba để lời khuyên này ở đây, chỉ cần con tham gia vào các ngành nghề vụ kiện liên quan kinh doanh tài chính, ba đảm bảo con không tìm được việc làm ở Bắc Kinh này, không tin con cứ thử xem.]
Tin thứ ba: [Đương nhiên, con có thể tìm các công việc tố tụng khác vậy thì ba không quản được, nhưng con nỡ từ bỏ chuyên ngành của con sao?]
Tin thứ tư: [Du Khuynh, nếu con từ bỏ sự nghiệp của con, ba rất xem thường con đấy!]
Tin thứ năm: [Kết hôn với Tần Mặc Lãnh có gì không tốt? Con đừng giở thói công chúa ra nữa được không!Ba thấy là ba chiều hư con rồi!]
Nửa tiếng sau, hai giờ rưỡi sáng lại gửi liên tiếp hai tin nữa.
[Du Khuynh, ba không tin con không nhớ nhà.]
[Nhớ nhà thì gọi điện thoại cho ba, con người ba, người lớn không chấp trẻ nhỏ, chỉ cần là cuộc gọi của con ba đều sẽ nghe.]
Du Khuynh xem xong hai tin nhắn cuối cùng thì quả quyết, tối qua ba cô say rượu rồi.
Cô xóa sạch tin nhắn, mắt không thấy tim không phiền.
Điện thoại liên tiếp rung lên vài cái, Du Khuynh cho rằng ba cô mới sáng sớm tỉnh lại hối hận khi gửi những tin nhắn tối qua, kết quả là Phó Ký Trầm gửi tới vài động thái về tài chính kinh tế cho cô.
Du Khuynh xem xong, sau khi suy nghĩ kỹ càng cô xoay mặt qua: “Phó tổng.”
Phó Ký Trầm không ngẩng đầu: “Nói.”
“Hay là sau này anh làm cố vấn cho em đi, em trả lương anh theo giờ.”
Phó Ký Trầm bình thản ung dung: “Mời anh làm cố vấn tài chính cho em?”
Du Khuynh: “Ừm, gần như vậy.”
Phó Ký Trầm từ từ trượt màn hình, tập trung xem tin tức kinh tế của các nước.
Du Khuynh chống cằm đợi đáp án của anh.
Khi xem xong đoạn này, Phó Ký Trầm chẳng hề cho chút mặt mũi: “Tiền lương theo giờ của anh ít nhất cũng phải một trăm ngàn tệ trở lên, với sồ tiền hiện tại trong tài khoản của em chỉ có thể mua được hai ba phần tiền ký quỹ của tài khoản kỳ hạn, em lấy gì để mời anh?”
Anh chém tiếp thêm một đao: “Nói không chừng thua lỗ thêm hai ngày nữa em chẳng còn tiền để lấp đầy tài khoản kỳ hạn thì sẽ bị cưỡng ép giải thể ngay, em lấy tiền đâu để trả lương theo giờ cho anh?”
Du Khuynh: “……”
Nếu không phải hiện tại cô bị cô lập bốn phía buộc phải khiêm tốn thì cô đã lấy mấy chiếc túi sách số lượng giới hạn đó ném lên mặt anh từ lâu rồi, ấn đầu anh nói: Mau, phục vụ chị nào!
Bây giờ chỉ có thể cụp đuôi làm người.
Cô cũng lý giải được thái độ tự kiêu này của Phó Ký Trầm, anh không thể bỏ nhiều thời gian và công sức như vậy để kiếm chút tiền cỏn con đó. Với anh mà nói đầu tư mua bán với lợi nhuận bất bình đẳng như vậy có hỏng não mới đi làm.
Nhưng mà sau khi bị coi thường, tâm trạng cô luôn rất không thoải mái.
Đột nhiên cô nảy ra một suy nghĩ cực kỳ tà ác.
“Phó tổng.”
“Miễn bàn.”
“Anh không thể nghe em nói xong à?”
Phó Ký Trầm ngắt lời cô: “Anh không có thời gian nghiên cứu thị trường đầu tư ký quỹ cho em.”
“Em không định thảo luận chuyện này với anh.” Du Khuynh ngồi gần anh một chút, “Có phải đợi khi em phát tài rồi, em có thể thuê anh làm bất kỳ chuyện gì đúng không? Ví dụ, em bỏ ra hai mươi triệu tệ bao anh một tháng chẳng hạn.”
Phó Ký Trầm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: “Khẩu khí đúng là không nhỏ nhỉ. Em thật sự cho rằng em đang viết số 2 thêm bảy con số 0 ở phía sau lên giấy đấy à, em có hai mươi triệu ư?”
Anh đẩy cô qua bên kia: “Nghiên cứu thị trường chứng khoán của em đi.”
Du Khuynh lập tức nhảy trở lại hệt như chiếc lò xo vậy: “Anh không dám đồng ý đúng không, hai mươi triệu tiền mặt, em không mượn không bán đồ đạc, không dựa vào đàn ông, là do tự bản thân em kiếm được.”
Phó Ký Trầm không sợ khích tướng nhất, càng không đặt mấy lời ngông cuồng của cô vào trong mắt.
Anh nổi dậy hứng thú nhìn cô, chủ động lùi một bước: “Hai mươi triệu đúng là làm khó cho em quá, anh sợ đợi đến lúc con cháu anh đầy đàn mà em vẫn chưa tích đủ nữa là. Hai triệu tệ, anh bán thời gian một tuần cho em.”
Du Khuynh bán tín bán nghi.
“Đợi khi em gom đủ tiền cứ chuyển thẳng cho anh, muốn thuê tuần nào thì liên hệ trước với thư ký Phan.” Phó Ký Trầm cúi đầu tiếp tục đọc tin tức.
Rất nhanh, xe hơi rẽ vào bãi đỗ xe dưới đất rộng lớn của tập đoàn Phó Thị.
Du Khuynh nhìn đồng hồ, tốn hết hai mươi mốt phút.
Tổng cộng cả giờ đi làm lẫn tan ca, đoạn đường này tốn khoảng một tiếng rưỡi là lái xe tới.
Đây là lần đầu tiên Du Khuynh ngồi xe của Phó Ký Trầm tới công ty, để tránh bị nhìn thấy cô đợi Phó Ký Trầm xuống trước rồi ngồi thêm chốc lát nữa, cho tới khi tài xế nói với cô: “Cô Du,không có xe nào đi vào nữa.”
“Được, cám ơn chú.” Lúc này Du Khuynh mới xuống xe.
Ở cửa thang máy, Phó Ký Trầm còn chưa lên lầu mà còn đang nói chuyện với người phụ trách của bộ phận tài vụ.
Công ty luôn có tin đồn nói Phó Ký Trầm và Kiều Dương là một đôi.
Du Khuynh ít khi để ý những tin này, trong lòng cô chỉ đang nghĩ làm sao để kiếm tiền, làm sao để tự lực cánh sinh.
Hai người họ nghe thấy tiếng bước chân, không hẹn cùng quen đầu lại.
Đáy mắt Kiều Dương lướt qua vài tia kinh ngạc, không ngờ Du Khuynh đến sớm như vậy. Giống hệt cô ấy, Du Khuynh cũng mặc đồ công sở, trang điểm nhạt, tô son nhạt nhưng lần nào cũng khiến người ta cảm thấy rất bổ mắt.
Du Khuynh đối diện với ánh mắt của hai người họ, đành phải lên tiếng chào hỏi: “Phó tổng, chào buổi sáng, giám đốc Kiều, chào buổi sáng.”
Kiều Dương từng giao tiếp mấy lần với Du Khuynh, “Chào buổi sáng.”
Phó Ký Trầm chỉ gật đầu mang tính tượng trưng, xoay người nhập dấu vân tay lên nút thang máy, cửa thang máy từ từ mở ra.
Du Khuynh không biết vừa rồi Phó Ký Trầm cố ý đợi cô tới hay là chỉ lo trò chuyện với Kiều Dương nên nhất thời quên mất thời gian.
Hai người họ đi vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.
Phó Ký Trầm nhìn Du Khuynh một cái, không nói gì nhưng ngón tay vẫn ấn giữ nút thang máy, rõ ràng đang đợi người vào.
Kiều Dương hiểu ý của ông chủ nên bảo Du Khuynh cùng đi vào.
“Luật sư Du, cùng lên đi.”
Giọng điệu Kiều Dương rất nhiệt tình, giọng nói ôn hòa.
Thật ra Du Khuynh không muốn đi cùng thang máy với Phó Ký Trầm chút nào.
Kiều Dương còn nhích sang một bên nhường một vị trí vừa đủ cho cô đi vào.
Cô không thể không cho hai vị lãnh đạo mặt mũi: “Cảm ơn.”
Sau khi đi vào, cô tự giác đứng trong góc sau lưng hai người họ.
Phó Ký Trầm ấn tầng lầu của mình lại ấn tầng lầu phòng làm việc của Kiều Dương, anh hỏi: “Đến tầng mấy?”
Du Khuynh: “28, cám ơn Phó tổng.”
Trước khi cô nói ra số 28 thì Phó Ký Trầm đã ấn lên nút đó rồi.
Kiều Dương hơi xoay người lại, dùng giọng điệu thân thuộc hỏi: “Chín giờ mới vào làm mà, sao lại đến sớm như vậy? Cấp trên của các cô sắp xếp nhiệm vụ gì à?”
Du Khuynh bình tĩnh đáp: “Không phải. Tối qua tôi có chút việc, vừa tan làm là đi ngay, vẫn còn vài hợp đồng chưa xét duyệt nên đi sớm để tăng ca.”
Kiều Dương cười cười: “Giống hệt như hồi tôi mới vào làm vậy, nếu ngày hôm trước làm không xong thì tới tối đi ngủ cũng ghi nhớ, sợ xảy ra sơ suất gì.”
Trong lúc nói chuyện, thang máy đã dừng ở tầng hai mươi tám.
Du Khuynh nói cám ơn lần nữa rồi bước nhanh ra ngoài.
“Cô ấy là chuyên viên của bộ phận pháp luật, là nữ thần của nhiều người trong công ty chúng ta.” Đợi cửa thang máy khép lại, Kiều Dương mới nói một câu như vậy với Phó Ký Trầm.
Khựng lại chốc lát.
“Tôi cũng cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp.”
Cô ấy cười: “Nhìn những người bình thường trong giới chúng ta cách quá xa so với thẩm mỹ của anh, nếu bảo anh chấm điểm cô ấy, nếu là thang điểm mười thì anh sẽ cho bao nhiêu điểm?”
Phó Ký Trầm liếc cô ấy: “Hiện tại hiệu suất sát hạch cũng có liên quan tới giá trị nhan sắc à?”
Kiều Dương: “……”
Không bắt kịp mạch suy nghĩ của anh ấy, nhưng lời này cũng thả ra một tin tức, là anh ấy không muốn đáp.
Cũng nằm trong dự liệu của cô ấy.
Cô ấy nói sang chuyện công việc: “phía Lạc Mông, quý đầu tiên của năm sau sẽ tăng chi phí xúc tiến mặt bằng và đầu tư cho nhân sự.”
Đồ uống Lạc Mông là công ty nước giải khát mà Tần Mặc Lãnh có cổ phần trong đó, là đối thủ của nước giải khát Đóa Tân của tập đoàn Phó Thị bọn họ, năm nay cạnh tranh thị trường cực kỳ khốc liệt.
Năm sau thì càng không cần phải nói.
“Chúng ta cần suy nghĩ xúc tiến với thị trường đầu tư không?” Kiều Dương trưng cầu ý kiến.
Từ khi thu mua nước giải khát Đóa Tân đến giờ Phó Ký Trầm không để ý tới nó nữa, hiện tại anh chỉ một lòng một dạ nghĩ tới hai miếng đất đó.
“Tới lúc đó cô cứ bàn bạc với phó giám đốc của Đóa Tân đi.”
Kiều Dương gật gật đầu: “Được.”
Lời vừa dứt, tầng lầu làm việc của cô ấy cũng tới rồi.
Giờ phút này, ở tầng 28.
Du Khuynh mở cửa sổ trong phòng làm việc ra, ngâm một tách cà phê rồi bắt đầu nghiên cứu thị trường chứng khoán của cô.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, đã tám giờ rưỡi rồi.
Du Khuynh còn đang chìm ngập trong việc phân tích tài liệu, cô hy vọng hôm nay vận may không tệ, cho dù không kiếm được nhiều tiền nhưng cũng đừng bắt cô tiếp tục thêm tiền vào quỹ của tài khoản kỳ hạn nữa.
Đến tám giờ bốn mươi, trong văn phòng có đồng nghiệp lục tục tới.
Du Khuynh cất tài liệu phân tích thị trường chứng khoán, mở máy tính ra. Lúc này mới cảm thấy đói, cô chỉ lo kiếm tiền mà quên ăn bữa sáng, đi xuống lầu mua bữa sáng sợ là không kịp nữa.
Cô gửi tin nhắn cho Phó Ký Trầm: [Anh ăn sáng chưa?]
Phó Ký Trầm: [Đã là giờ nào rồi?]
Xem ra không thể kỳ vọng vào anh, Du Khuynh:[Em còn chưa ăn sáng nữa.]
Phó Ký Trầm: [Bởi vì em dậy chưa đủ sớm, chim dậy sớm mới có sâu ăn.]
Trong lòng Du Khuynh ha ha hai tiếng: [Vậy Phó tổng có thể chưa nghe rồi, sâu dậy sớm bị chim ăn!]
Chốc lát sau, Phó Ký Trầm gửi tới một tin nhắn: [Du Khuynh, em chỉ có chút tiền đồ này thôi hả? Em không thể tự dốc lòng cho chính mình, đấu tranh để đừng làm một con sâu nữa không được à!]
Du Khuynh: “……”