Du Khuynh vùi mặt trước ngực Phó Ký Trầm, hai tay nắm chặt vạt áo sơ mi của anh, vì có cá con nên cô không thể ôm eo anh giống như trước kia nữa.
Cô không biết mình bị bản thân làm cho xúc động hay là bị anh làm cho cảm động nữa.
Trên mu bàn tay cô vẫn còn dính vệt nước vừa rồi quệt qua má anh.
Có người nhà ở đây, bọn họ không hôn môi mà chỉ im lặng ôm lấy đối phương.
Du Thiệu Hồng lưu video lại, sau đó xem từ đầu tới cuối lần nữa. Hôm nay người vui mừng nhất không chỉ có mỗi Phó Ký Trầm, còn có ông nữa. Tâm bệnh trong lòng cuối cùng cũng được chữa lành.
Con gái út không kết hôn, ông luôn tự trách áy náy.
Hồi nãy Du Cảnh Hâm cũng quay video lại rồi gửi cho Du Khuynh.
Quý Thanh Viễn ghé sát tai cô ấy, “Mấy lời anh nói với em lúc kết hôn, em còn nhớ không?”
Du Cảnh Hâm liếc mắt, “Xác định là nói với em à?”
Quý Thanh Viễn ngây người, sau bừng tỉnh ngộ ra, nút thắt trong lòng cô ấy hóa ra nằm ở đây. Anh ta hỏi ngược lại: “Chứ không thì nói với ai? Hôn lễ của em với anh, anh không nói với em thì nói với ai?”
Khựng lại chốc lát, “Không phải nói với em đâu, anh nói với Du cún con đấy.”
Du Cảnh Hâm cười, véo vào đùi anh một cái.
Quý Thanh Viễn đau tới híp mắt lại, giơ tay bóp trán.
Du Cảnh Hâm vội vàng xoa chỗ vừa bị mình véo, “Đau rồi à?”
Quý Thanh Viễn: “Về phòng tính sổ với em sau.”
Du Cảnh Hâm biết ẩn ý trong câu này của anh ta, là tính sổ trên giường.
Cô ấy đẩy mặt anh ta ra, “Ngồi đàng hoàng lại.”
“Ba, chẳng phải ba muốn tặng quà đính hôn cho Du Khuynh sao?” Cô ấy lái khỏi vấn đề của Quý Thanh Viễn.
“Coi đầu óc của ba, mải lo vui mừng, nếu con không nhắc chắc ba quên thật rồi.” Du Thiệu Hồng kéo ngăn tủ của bàn bài lấy ra một túi tài liệu đưa cho Du Khuynh.
Ông chuẩn bị quà từ lâu rồi. Vốn chẳng hy vọng Du Khuynh đính hôn kết hôn, định đợi lúc cô sinh con sẽ đưa cho cô.
Du Khuynh nhận lấy, “Quà gì vậy ạ?”
“Nhà. Lúc chị con kết hôn ba tặng thẻ tiết kiệm, nhưng thẻ không hợp với con.” Du Thiệu Hồng: “Cho tiền con rồi con cũng xài hết. Nếu con vung tay tiêu tiền thì cả căn biệt thự này cũng không đủ con đi mua sắm được mấy lần.”
Ông dặn dò thêm, “Nhưng con không được bán đâu đấy.”
Du Khuynh: “……. Con không đáng tin đến thế ạ?”
Du Thiệu Hồng hỏi ngược lại: “Nếu ba nói con đáng tin, rất biết tiết kiệm, con không chột dạ à?”
Du Khuynh cười, mở túi tài liệu ra.
Biệt thự nằm ngay tại tiểu khu này, cũng bao quanh hồ.
Nhìn thấy căn số 22 cô hài lòng ngay, chính là căn đối diện nhà bọn họ.
Du Thiệu Hồng nói tới căn biệt thự: “Ban đầu sửa cùng lúc với căn nhà này của chúng ta, phong cách cũng như nhau. Vốn định để ông bà nội con dọn qua ở nhưng họ không chịu dọn, họ thích nhà cũ hơn. Nhà ngày ngày có người quét dọn, con và Ký Trầm dọn qua ở được ngay.”
Ông đặc biệt thanh minh: “Ba không có ý muốn đuổi con đi đâu, lầu hai của chị con, phòng người ta bình thường, có cả phòng trẻ con.” Nói tới đây, ông thở dài, “Lầu ba của con bị con sửa thành phòng quần áo hết rồi.”
“Tiểu Ngư Miêu sinh ra rồi ngủ ở đâu?”
“Lại nói, tới chừng đó người nhà Ký Trầm qua thăm em bé cũng không được thuận tiện. Bọn con vẫn nên dọn ra ở một mình thôi, cách nhà có mấy chục mét, giống như lúc ở nhà vậy.
Du Khuynh rất cảm kích ba mình nghĩ chu đáo như vậy, biết cô không có cảm giác an toàn bèn chuẩn bị nhà sẵn cho cô: “Cám ơn ba. Mấy tháng nữa bọn con sẽ chuyển.”
Du Thiệu Hồng: “Tùy mấy đứa.”
Ông quay sang hỏi Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn, “Còn hai đứa thì sao? Tính chừng nào về nhà mấy đứa ở?”
Quý Thanh Viễn biết Du Cảnh Hâm muốn ở nhà, ở gần Du Khuynh một chút.
Anh ta ở đâu cũng được, “Không chuyển cũng được ạ, dù sao một ngày chỉ ngủ ở nhà có mấy tiếng, đến cơm còn không ăn ở nhà, ở đâu đều như nhau cả.”
Du Thiệu Hồng gật đầu, “Vậy được, sau này tiền nước trong nhà con trả.”
Quý Thanh Viễn: “……”
Ở bên còn lại, Du Cảnh Trạch còn đang xem điện thoại. Hồi nãy cứ lo đánh bài không để ý điện thoại, giờ mới nhìn thấy dòng tin nhắn dài Châu Tư Nguyên gửi cho anh ấy.
Anh ấy nhắn lại: [Ừ, anh đã biết rồi.]
Ngoài ra chẳng nói gì nhiều.
Năm chữ cùng với hai dấu câu, Châu Tư Nguyên nghiền ngẫm hồi lâu.
Đọc sao cũng chẳng có chút cảm tình nào.
Nếu đổi lại là trước kia, cô ả khóc lóc với Du Cảnh Trạch như vậy, anh ấy sẽ gọi điện cho cô ả hỏi cô ả xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không có chuyện chỉ nhắn mấy chữ khô khốc thế này.
Trong lòng cô ả hoàn toàn mất dũng khí.
Châu Tư Nguyên nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hồi lâu, sau đó gửi thêm một tin cho Du Cảnh Trạch:
[Chuyện qua rồi thì đừng nhắc lại nữa nhé. Sau này em biết bản thân muốn làm gì, nên làm thế nào. Kỳ thi cuối kỳ của em trai kết thúc rồi, tuần này là được nghỉ hè. Đợi nhóc về cả nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi, lâu rồi chưa ăn cơm với nhau. Khi nào anh có thời gian? Tới chừng đó sắp xếp theo thời gian của anh.]
Du Cảnh Trạch: [Không có thời gian.]
Châu Tư Nguyên nhìn mấy chữ này, trong lòng lạnh lẽo: [Anh à, anh còn giật em với mẹ thật sao. Bọn em đã kiểm điểm bản thân rồi.]
Du Cảnh Trạch: [Lễ nghi tất nhiên phải có, còn hình thức thì thôi đi. Gần đây anh cũng đang kiểm điểm bản thân mình.]
Châu Tư Nguyên nhìn mấy chữ hình thức này, lời châm biếm như vậy mà anh ấy cũng buộc miệng nói ra được, xem ra chẳng chịu cho chút mặt mũi nào nữa rồi.
[Anh à, anh thật sự nhẫn tâm mở to mắt nhìn công ty nhà chúng ta trượt dốc thậm chí sụp đổ mà anh không quan tâm sao?]
Du Cảnh Trạch: [Dù là công ty nào, không tự mình nỗ lực sớm muộn sẽ có ngày sụp đổ thôi.]
[Đầu cơ trục lợi, không làm mà hưởng, chẳng dài lâu được.]
Châu Tư Nguyên xoa ngực, cô ả đang đắp mặt nạ trực tiếp kéo xuống, thở hổn hển. Có khoảnh khắc cô ả nghi ngờ những tin nhắn này phải do bản thân Du Cảnh Trạch trả lời hay không.
[Anh gửi tin nhắn thoại cho em, sao cứ cảm thấy không phải là anh?]
Du Cảnh Trạch gửi tin nhắn thoại: [Còn không thì là ai?]
Châu Tư Nguyên vò mặt nạ trong tay, chất dinh dưỡng dinh dính ươn ướt dính đầy tay.
‘Phịch’ một tiếng, cô ả vứt mặt nạ vào thùng rác.
Cô ả gõ chữ bằng một tay: [Giờ anh biết tức giận cũng biết tranh luận rồi, được, em không so đo với anh, anh cứ phát tiết cơn giận trong lòng anh ra đi, em đại nhân không trách tiểu nhân. Đúng rồi, công ty cũng có một nửa công sức của mẹ bỏ ra, giờ nghiệp vụ xuống dốc, bà ngày ngày ngủ không ngon, anh nhẫn tâm thật ư.]
Hôm nay Du Cảnh Trạch hoàn toàn kéo khoảng cách với cô ả: [Ai mà chẳng cực khổ. Nhiều năm như vậy, ba anh luôn kiên trì dậy lúc năm giờ sáng.]
[Anh vì có thói quen tăng ca buổi tối nên ngủ rất muộn, sáng dậy muốn hơn cả ba anh, nhưng trước sáu giờ rưỡi sáng chắc chắn tới kịp công ty. Những thành viên khác trong nhà càng khỏi phải nói.]
[Không phải chỉ có mỗi nhà em cực khổ, nhà người khác càng cực khổ hơn.]
Châu Tư Nguyên nhìn dòng tin nhắn cuối cùng biết Du Cảnh Trạch quyết tâm không chịu quay lại giúp cô ả nữa rồi, cho dù kéo thêm mẹ ruột của anh ấy vào, anh ấy cũng không vươn tay cứu giúp nữa.
Tin nhắn của Du Cảnh Trạch lại tới không ít, cô ả nhìn khung đối thoại của anh ấy cảm thấy rất không quen, xưa giờ anh ấy chẳng nhiều lời như vậy, hôm nay trái ngược hẳn với thường ngày.
Trong lòng cô ả bắt đầu bất an, thậm chí là hoảng loạn.
Du Cảnh Trạch: [Về chuyện vấn đề nghiệp vụ trượt dốc, các món nợ chết, đầu tư mất lời, khách hàng thất thoát, sản phẩm tài chính bị các sản phẩm ngành nghề khác thay thế, những nguy cơ này ngày nào ngân hàng Du Thị cũng phải đối mặt. Áp lực của anh với ba anh và các cấp quản lý khác đâu phải em tưởng tượng ra được.]
[Khoan hãy nói anh, cứ nói Du Khuynh, Lạc Mông xí nghiệp nổi tiếng nhiều năm như vậy cũng đối diện với nguy cơ trượt dốc, em ấy gánh áp lực lớn như vậy, mạnh mẽ quyết đoán chấn chỉnh lại cả công ty. Có hôm em ấy mệt tới mức chẳng muốn nói chữ nào, về nhà còn bưng theo một tấm bảng đề chữ.]
[Chiếu theo logic của em, em ấy nên tới tìm Bàng Lâm Bân đòi đầu tư, con trai Bàng Lâm Bân cũng phải giúp đỡ em ấy vô điều kiện.]
Châu Tư Nguyên bị chặn họng tới chẳng còn lời để nói, đánh ra một chữ lại phải xóa hết đi.
Lời của Du Cảnh Trạch còn chưa nói xong, tiếp tục gửi tới: [Cảnh Hâm cũng vậy. Trong bốn năm dù sống khó khăn mấy, tới công ty rồi em ấy nhất định dẹp hết cảm xúc cá nhân sang một bên, em ấy phụ trách bộ phận đầu tư mạo hiểm, một khi quyết sách thất bại thì sẽ thiệt hại trầm trọng. Chẳng có ai dám tùy hứng cả.]
[Ngay cả Lãnh Văn Nghi còn biết tùy hứng cũng phải có chừng mực. Giờ cô ta vì đơn hàng cho công ty chẳng phải phải thức thâu đêm chạy phương án, buông xuống mặt mũi đi tìm Lạc Mông hợp tác ư?]
[Chẳng có ai là dễ dàng cả.]
[Lúc lên chiến tuyến nếu em không chết thì là tôi sống, bản thân chỉ còn nước liều mạng, khóc lóc vô dụng, mất ngủ vô dụng, ăn năn hối hận càng vô dụng hơn.]
Châu Tư Nguyên đọc những tin nhắn đó hai lần, chữ nào chữ nấy như xát muối vào lòng.
Trong mắt anh ấy, giờ chỉ có hai đứa em gái của mình là tốt, còn như cô ả bị anh ấy coi chẳng ra cái thá gì.
Bản lĩnh tẩy não cho người khác của Du Khuynh, hôm nay coi như cô ả mở mang tầm mắt rồi.
Du Cảnh Trạch của trước kia không phải như vậy, từ khi Du Khuynh chuyển về nhà thì hoàn toàn thay đổi hẳn.
Du Cảnh Trạch: [Đây là lần đầu tiên nói nhiều như vậy, đồng thời cũng là lần cuối cùng. Nói trước với em một tiếng, về sau tiếp tục gửi mấy tin nhắn kiểu này nữa anh không trả lời đâu.]
‘Cốc cốc cốc’, mặt bàn bị gõ vang hai tiếng.
Du Cảnh Trạch ngước mắt, vừa rồi là ba anh gõ mặt bàn, “Sao thế ạ?”
Du Thiệu Hồng: “Gọi con hai tiếng rồi mà con không nghe thấy.”
“Con trả lời email.” Du Cảnh Trạch tắt âm báo điện thoại rồi đựng vào túi áo.
Ván bài được tiếp tục.
Phó Ký Trầm tới giờ vẫn chưa bình tĩnh lại, anh với cá con có nhà rồi.
Du Khuynh gom bài trên bàn đẩy tới trước mặt Phó Ký Trầm: “Anh xào bài đi.” Cô thích nhìn thủ pháp và động tác xào bài của anh, khiến người ta mê mẩn giống như lúc Cố Hằng nấu ăn vậy.
Du Thiệu Hồng bắt đầu quan tâm hôn lễ của con gái, ông hỏi Du Khuynh, “Con với Ký Trầm định chừng nào lãnh giấy chứng nhận? Lãnh chứng rồi ba còn có quà tặng nữa đấy, tặng hai vợ chồng son bọn con, đáng tiền hơn căn biệt thự đó nhiều.”
Liên quan tới lãnh chứng, cũng là vấn đề Phó Ký Trầm quan tâm hàng đầu, anh cứ một chốc liếc nhìn Du Khuynh một cái.
Tay Du Khuynh kê lên đùi anh, “Tùy Phó tổng nhà chúng ta vậy, chuyện này để anh ấy làm chủ.” Cô đưa ra một đề nghị nho nhỏ, “Thất tịch nè, Giáng Sinh nè, ngày nào cũng được.”
Phó Ký Trầm vừa nghe tới Giáng Sinh, còn tận nửa năm lận, tới chừng đó cá con ra đời rồi.
Cho dù là Thất Tịch cũng phải chờ thêm hơn hai tháng nữa.
“Anh cảm thấy chọn ngày thích hợp với bản thân mình là thích hợp nhất, không cần thiết phải tham gia náo nhiệt đi lãnh chứng trong các ngày lễ.”
Du Khuynh tán thành cách nói của anh: “Được thôi, anh cảm thấy thích hợp là được.”
Cô hỏi: “Thế Phó tổng, ngày nào thì thích hợp ạ?”
Chẳng đợi Phó Ký Trầm lên tiếng, Quý Thanh Viễn đã cướp lời trước: “Phó tổng bấm ngón tay tính toán, sáng mai chính là ngày lành tháng tốt để lãnh chứng.”
Phó Ký Trầm: “……”
Mọi người cười vang.
Du Khuynh cũng cười, cô nói thay Phó Ký Trầm, “Thế thì mai đi lãnh chứng.”
Phó Ký Trầm yên tâm hẳn, anh quét mắt nhìn Quý Thanh Viễn, chuẩn bị báo thù, “Quý tổng, làm phiền anh đi rót cho tôi ly cà phê.”
Quý Thanh Viễn ngước mắt nhìn về phía Phó Ký Trầm: “Dựa vào đâu chứ?”
Du Cảnh Trạch chen lời: “Dựa vào việc cậu ấy có thẻ vạn năng.”
Quý Thanh Viễn: “…….”
Tiếng cười vang vọng khắp phòng khách lần nữa.
Quý Thanh Viễn không tình không nguyện đứng lên, bởi vì nếu không tuân thủ quy tắc sử dụng thẻ vạn năng thì sẽ không đạt được tình yêu đích thực, có được rồi cũng biến mất.
Du Cảnh Hâm ngẩng đầu, kéo kéo tay áo anh ta, “Em cũng muốn uống.”
Đối diện với bà xã nhà mình, sắc mặt Quý Thanh Viễn lập tức trở nên dịu dàng, “Thêm đường và sữa tươi không?”
Du Cảnh Hâm nghĩ ngợi, “Hay là thêm một chút đi.”
Quý Thanh Viễn nhanh chóng bưng hai ly cà phê ra. Anh ta đặt mạnh ly cà phê xuống trước mặt Phó Ký Trầm, nhắc nhở: “Nhớ trừ bớt một tấm thẻ đấy.”
Du Khuynh nghiện cà phê, chỉ có thể ngửi mùi cho đã nghiện.
“Anh rót ly sữa bò cho em nhé?” Phó Ký Trầm hỏi cô.
Du Khuynh lắc đầu, giờ cô không muốn uống gì hết.
Trên tủ trà còn hai ly, Du Cảnh Trạch đi bưng qua giúp.
Trong đó có một ly là sữa bò, anh ấy đặt trước mặt ba mình.
Du Thiệu Hồng nhìn sang con trai, “Hai đứa em của con đều kết hôn và có con hết rồi. Người làm anh như con đây có dự tính gì?”
Du Cảnh Trạch cố ý bóp méo ý của ông: “Ba yên tâm, con sẽ chăm con giúp hai em ấy.”
Du Thiệu Hồng: “…….”
- -
Tới mười giờ rưỡi ván bài kết thúc, tự ai về phòng người nấy.
Du Khuynh xách một chiếc túi trong đống đồ mua về đi tắm.
Phó Ký Trầm ngồi trên sô pha một lúc, video Du Khuynh cầu hôn hồi tối được anh xem năm sáu lần rồi. Cảm giác giống như đang mơ vậy.
Anh đặt điện thoại xuống, đi vào phòng quần áo tìm chiếc áo sơ mi trắng để mai mặc.
“Phó tổng?”
Du Khuynh tắm xong đi ra, không thấy bóng anh đâu.
“Trong phòng quần áo.”
Phó Ký Trầm mặc thử một chiếc áo sơ mi trắng mới, nút áo vừa được cài xong.
Du Khuynh đẩy cửa đi vào, Phó Ký Trầm quay người lại, cả hai nhìn nhau bật cười.
Cô cũng mặc chiếc áo sơ mi trắng mới mua, lúc mua lấy cỡ lớn nhất, hai nút dưới cùng không cài được, có điều chẳng ảnh hưởng lớn.
Du Khuynh đi qua chỉnh áo sơ mi cho Phó Ký Trầm.
Phó Ký Trầm ôm cô trước ngực, lâu rồi anh không thấy dáng vẻ mặc áo sơ mi trắng của cô, hồi trước lúc đi làm ở tập đoàn Phó Thị ngày ngày cô mặc đồng phục của công ty, mặt lúc nào cũng đầy vẻ xấu xa.
Anh cúi đầu ngậm môi cô mυ"ŧ một cái.
Giờ Du Khuynh không dám nhón chân, mà kéo cổ anh xuống đáp lại nụ hôn của anh.
Niềm vui sắp được lãnh chứng, dùng ngôn ngữ chẳng cách nào biểu đạt được.
Phó Ký Trầm ôm cô về giường, sợ làm áo sơ mi bị nhăn, anh cởi xuống để sang một bên. Chiếc trên người Du Khuynh cũng vậy.
Phó Ký Trầm chống cánh tay hai bên người cô, hôn chóp mũi của cô, “Cám ơn em.” Người khác không biết, nhưng anh biết cô quyết định kết hôn đã phải vực dậy can đảm lớn cỡ nào.
Anh hứa với cô: “Chúng ta không bao giờ ly hôn, em cũng không thể không có anh. Anh và tiền của anh đều là của em, chỉ thuộc về em thôi.”
Vừa nói anh vừa muốn cô.
Du Khuynh ôm cổ anh, “Một năm này, anh nợ em rất nhiều lần.”
Phó Ký Trầm dán môi bên tai cô: “Sau này bù lại cho em không sót lần nào.”