**Ngày làm việc tiếp theo:**
Công ty trở lại nhịp độ bình thường, nhưng không khí trong văn phòng có vẻ vẫn chưa hoàn toàn trở lại như trước. Diệp Chi cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau khi Tử Di can thiệp, nhưng nàng vẫn cảm thấy căng thẳng khi đối mặt với những ánh mắt nghi ngờ từ đồng nghiệp.
**Buổi sáng:**
Diệp Chi đang làm việc tại bàn của mình thì nhận thấy một vài đồng nghiệp đang trò chuyện về một sự kiện sắp tới của công ty—một buổi tối giao lưu giữa các phòng ban để xây dựng tinh thần đoàn kết.
Tử Di bước vào văn phòng, ánh mắt lướt qua Diệp Chi. Cô dừng lại và mỉm cười: “Chào em, Diệp Chi. Em có kế hoạch gì cho tối nay không?”
Diệp Chi ngước lên, ngạc nhiên vì sự quan tâm của Tử Di: “Chào chị, em không có kế hoạch gì cả . Sao vậy ạ?”
“Công ty tổ chức một buổi tối giao lưu giữa các phòng ban, em có muốn tham gia không? Đây là cơ hội tốt để mọi người hiểu nhau hơn và thư giãn sau những giờ làm việc căng thẳng,” Tử Di giải thích.
“Dạ, em sẽ tham gia,” Diệp Chi đáp, cảm thấy sự nhẹ nhõm khi được mời.
**Buổi chiều:**
Trong khi chuẩn bị cho buổi tối giao lưu, Diệp Chi hoàn thành công việc và cố gắng hết sức để chuẩn bị cho sự kiện. Nàng cảm thấy hào hứng hơn với cơ hội gặp gỡ và trò chuyện với các đồng nghiệp ngoài giờ làm việc.
**Buổi tối:**
Tại buổi tối giao lưu, không khí trở nên vui vẻ và thân thiện. Diệp Chi mặc một bộ trang phục lịch sự, và nàng thấy mình hòa nhập dễ dàng với những người xung quanh. Nàng cười đùa và trò chuyện với các đồng nghiệp, cảm thấy mình được chào đón.
Tử Di cũng tham gia sự kiện và giữ vai trò chủ trì, tạo bầu không khí thoải mái và vui vẻ. Cô tỏ ra quan tâm đến mọi người và luôn nở nụ cười trên môi. Diệp Chi quan sát Tử Di từ xa và cảm nhận được sự chăm sóc từ cô, mặc dù nàng chưa chắc chắn về cảm xúc của mình.
**Trời bắt đầu mưa:**
Khi sự kiện đang diễn ra, trời bắt đầu mưa. Diệp Chi và một vài đồng nghiệp khác đứng dưới mái hiên đón xe về, trò chuyện và chờ mưa giảm.
Tử Di xuất hiện bên cạnh Diệp Chi, tay cầm một chiếc ô lớn. Cô cười và đưa ô cho Diệp Chi: “Em đứng gần đây một lúc nhé. Tôi sẽ che ô cho em.”
Diệp Chi cảm thấy ấm lòng trước cử chỉ nhỏ bé nhưng đầy quan tâm này. Nàng mỉm cười: “Cảm ơn chị, Tử Di. Chị thật tốt bụng.”
“Đừng khách sáo,” Tử Di đáp lại, ánh mắt sáng lên. “Tôi chỉ muốn em cảm thấy thoải mái và vui vẻ.”
**Kết thúc buổi tối:**
Mưa bắt đầu giảm và buổi tối tàn tiệc, mọi người bắt đầu tản ra về nhà. Diệp Chi cảm thấy thoải mái hơn và dần hòa nhập. Nàng bắt đầu nhận ra rằng Tử Di không chỉ là một người quản lý tốt mà còn là một người bạn đáng quý.
Buổi tối kết thúc với những nụ cười và những lời chúc tốt đẹp. Diệp Chi trở về nhà với một cảm giác nhẹ nhõm và vui vẻ, biết rằng mình đang dần tìm thấy chỗ đứng của mình trong công ty và trong lòng của những người xung quanh.