**Ngày làm việc tiếp theo:**
Công ty vẫn nhộn nhịp như thường lệ, nhưng không khí giữa các nhân viên có chút căng thẳng. Những nhân viên cũ trong công ty không mấy vui vẻ khi thấy sự xuất hiện của Diệp Chi, một người mới, được Tử Di quan tâm đặc biệt. Điều này khiến Diệp Chi trở thành mục tiêu của một số người.
**Buổi sáng:**
Diệp Chi đang làm việc chăm chỉ, cố gắng hoàn thành các nhiệm vụ được giao. Bỗng nhiên, một nhóm nhân viên cũ, do cô Vương dẫn đầu, tiến đến gần bàn làm việc của nàng.
"Diệp Chi, em có thể giúp chị làm vài việc này không? Chị bận quá," cô Vương nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy mỉa mai.
"Dạ, được ạ," Diệp Chi đáp lại, không muốn gây ra mâu thuẫn.
Nhưng khi nàng bắt đầu làm việc, cô Hồng và nhóm nhân viên cũ bắt đầu quấy rối, đưa ra những lời chỉ trích vô lý và giao cho nàng những công việc không phải nhiệm vụ của mình. Diệp Chi cảm thấy áp lực, nhưng nàng không muốn than phiền với ai.
**Buổi trưa:**
Diệp Chi đi ăn trưa một mình, cố gắng tìm một chút yên bình giữa giờ làm việc căng thẳng. Nàng cảm thấy cô đơn và bị cô lập. Khi nàng trở lại văn phòng, nàng thấy bàn làm việc của mình bị lục lọi và giấy tờ bị xáo trộn.
**Chiều muộn:**
Tử Di tình cờ đi qua bàn làm việc của Diệp Chi và nhận thấy sự hỗn loạn. Cô cảm thấy có điều gì đó không đúng và quyết định tìm hiểu.
"Diệp Chi, em có ổn không? Bàn làm việc của em trông rất lộn xộn," Tử Di hỏi, ánh mắt lo lắng.
"Dạ, em ổn ạ. Chỉ là một chút rắc rối nhỏ thôi," Diệp Chi cố gắng nở nụ cười nhưng không giấu nổi sự mệt mỏi.
Tử Di biết rằng có điều gì đó đang xảy ra. Cô âm thầm quan sát và quyết định can thiệp.
**Ngày hôm sau:**
Tử Di triệu tập cuộc họp với toàn bộ nhân viên, nhấn mạnh về tầm quan trọng của sự đoàn kết và tôn trọng lẫn nhau trong công ty. Cô không trực tiếp nêu tên ai, nhưng thông điệp rõ ràng là nhắm đến những người đã bắt nạt Diệp Chi.
"Chúng ta là một gia đình, và tôi mong muốn mọi người đối xử với nhau bằng sự tôn trọng và hỗ trợ. Không ai nên cảm thấy cô đơn hoặc bị cô lập trong môi trường làm việc này," Tử Di nói, ánh mắt nhìn quanh phòng họp.
Diệp Chi cảm thấy nhẹ nhõm và biết ơn sự quan tâm của Tử Di. Nàng hiểu rằng Tử Di đã nhận ra vấn đề và đang đứng về phía mình.
**Cuối ngày:**
Diệp Chi đang thu dọn bàn làm việc thì Tử Di đến gần.
"Diệp Chi, em có thời gian không? Tôi muốn mời em đi ăn tối để thư giãn sau ngày làm việc căng thẳng," Tử Di đề nghị.
"Dạ, em rất vui được đi cùng chị," Diệp Chi đáp lại, cảm thấy ấm lòng trước sự quan tâm của Tử Di.
Họ cùng nhau rời khỏi công ty, để lại phía sau những căng thẳng và mệt mỏi. Dưới ánh đèn phố, cả hai dần cảm thấy sự gần gũi và tin tưởng lẫn nhau ngày càng sâu sắc hơn.