Sau bữa tiệc sinh nhật, Diệp Chi chạy về phòng, trái tim nàng đập nhanh và mặt đỏ bừng vì nụ hôn bất ngờ với Tử Di. Nàng cảm thấy hồi hộp và xấu hổ, không biết phải làm gì với cảm xúc của mình.
Diệp Chi thay đồ ngủ rồi ngồi xuống mép giường, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều xoay chuyển. Nàng cố gắng suy nghĩ lại về nụ hôn đó, lo lắng không biết Tử Di có cảm thấy khó xử hay không, và tự hỏi liệu cảm xúc của mình có thể trở thành một mối quan hệ nghiêm túc hay không.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Tử Di bước vào với ánh mắt nhẹ nhàng và lo lắng. “Diệp Chi, em có ổn không?”
Diệp Chi nhìn thấy Tử Di và cảm thấy mặt mình đỏ lên lần nữa. “Chị Tử Di, em… em chỉ cảm thấy bối rối về chuyện tối nay. Em không biết phải nói gì hay cảm thấy thế nào về nụ hôn đó.”
Tử Di bước đến gần, ngồi xuống bên cạnh Diệp Chi. “Nếu em cảm thấy không thoải mái, chúng ta có thể nói chuyện về nó. Tôi không muốn làm em cảm thấy bị áp lực hay không tự nhiên.”
Diệp Chi thở dài, cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời an ủi từ Tử Di. “Em chỉ không biết phải làm gì với cảm xúc của mình. Đây là nụ hôn… thứ hai của em với chị, và em cảm thấy rất xấu hổ và lo lắng.”
Tử Di ngơ ngác, ánh mắt trở nên khó hiểu:”Nụ hôn thứ hai sao?”
Diệp Chi cảm thấy ngượng ngùng nhưng vẫn quyết định kể lại câu chuyện nụ hôn đầu tiên xảy ra.” Lúc chị say rượu, chị vô tình hôn em ở lần du lịch đợt trước.” Nàng nắm chặt hai bàn tay khẽ nói:”Em nghĩ chị không nhớ nên đã không nhắc lại chuyện đó.”
Tử Di bất ngờ, ánh mắt trở nên tâm tư” Tôi… Tôi không nhớ rõ lắm. Thực sự xin lỗi em vì để em rơi vào trường hợp khó xử như vậy…”
Diệp Chi lắc đầu:” Không sao đâu chị, em không cảm thấy bị tổn thương hay gì cả. Em chỉ cảm thấy bối rối vì không biết chị nghĩ gì thôi.”
Tử Di nhẹ nhàng nắm tay Diệp Chi, ánh mắt đầy sự quan tâm. “Tôi hiểu cảm giác của em. Tôi không muốn làm em cảm thấy bị áp lực. Chúng ta có thể từ từ tìm hiểu nhau và không cần phải vội vã.”
Diệp Chi cảm nhận được sự ấm áp từ Tử Di, nàng từ từ cảm thấy bớt căng thẳng hơn. “Em cảm thấy rất bối rối và không biết liệu chị có cảm thấy khác sau nụ hôn đó không.”
Tử Di mỉm cười nhẹ nhàng. “Tôi không thay đổi cảm xúc của mình và vẫn coi em là người quan trọng. Tôi hy vọng chúng ta có thể từ từ hiểu nhau hơn và để cảm xúc phát triển một cách tự nhiên.”
Diệp Chi cảm thấy một phần lo lắng trong lòng tan biến. Nàng tựa đầu vào vai Tử Di, cảm nhận sự ấm áp và an ủi. “Cảm ơn chị, Tử Di. Em cảm thấy tốt hơn khi biết chị hiểu và tôn trọng cảm xúc của em.”
Tử Di ôm nhẹ Diệp Chi, thì thầm: “Chúng ta sẽ từ từ, không cần phải gấp gáp. Tôi sẽ luôn ở đây để lắng nghe và hỗ trợ em.”
Diệp Chi cảm thấy trái tim mình dần bình yên, và hai người cùng ngồi bên nhau trong sự im lặng ấm áp. Khi đêm buông xuống, họ cảm thấy sự kết nối sâu sắc hơn và từ từ chìm vào giấc ngủ, trái tim nhẹ nhàng và an lòng.