Sau một ngày dài leo núi, cả nhóm trở về khách sạn để nghỉ ngơi. Diệp Chi không hề biết rằng tối nay sẽ có một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ dành cho nàng. Mọi người đã bí mật chuẩn bị từ trước, và Tử Di là người đứng ra tổ
Khi Diệp Chi đang nghỉ ngơi trong phòng, các đồng nghiệp khác âm thầm chuẩn bị bữa tiệc tại sảnh khách sạn. Họ trang trí không gian với bóng bay, hoa và một chiếc bánh sinh nhật lớn. Tử Di, với vai trò là người tổ chức, giám sát mọi thứ cẩn thận để đảm bảo mọi chi tiết đều hoàn hảo.
Tử Di gõ cửa phòng Diệp Chi, nở nụ cười bí ẩn: “Diệp Chi, em có thể xuống sảnh khách sạn cùng tôi không?”
Diệp Chi nhìn Tử Di với vẻ tò mò: “Có chuyện gì xảy ra sao chị?”
Tử Di chỉ cười, nắm tay Diệp Chi dẫn nàng xuống sảnh khách sạn.
Khi Diệp Chi bước vào sảnh, mọi người đồng loạt hô vang: “Chúc mừng sinh nhật, Diệp Chi!” Nàng hoàn toàn bất ngờ, mắt sáng lên và cảm thấy xúc động khi thấy mọi người đã chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật cho mình.
“Trời ơi, em không ngờ mọi người lại chuẩn bị thế này,” Diệp Chi nói, mắt ướt lệ. “Em thật sự rất cảm động”
Bữa tiệc diễn ra trong không khí vui vẻ và ấm cúng. Mọi người cùng nhau hát mừng sinh nhật, cắt bánh và thưởng thức những món ăn ngon. Tử Di nhìn Diệp Chi với ánh mắt ấm áp, cảm thấy hài lòng khi thấy nàng vui vẻ.
Diệp Chi cảm nhận được tình cảm chân thành từ các đồng nghiệp, và đặc biệt là từ Tử Di. Nàng thầm biết rằng Tử Di đã dành rất nhiều tâm huyết để tổ chức bữa tiệc này.
Sau khi mọi người đã ăn uống và vui chơi thỏa thích, Tử Di bước lên, cầm một hộp quà nhỏ, tiến đến gần Diệp Chi: “Diệp Chi, đây là món quà tôi dành tặng em. Chúc em sinh nhật vui vẻ và luôn hạnh phúc.”
Diệp Chi mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc vòng tay bạc tinh xảo. Nàng ngỡ ngàng và xúc động: “Chị Tử Di, món quà này thật đẹp. Em cảm ơn chị rất nhiều.”
Tử Di mỉm cười, nhẹ nhàng đeo chiếc vòng vào tay Diệp Chi: “Tôi hy vọng em sẽ thích nó. Nó là một món quà nhỏ nhưng chứa đựng tình cảm của tôi.”
Diệp Chi nhìn vào mắt Tử Di, cảm thấy một cảm xúc đặc biệt dâng trào trong lòng. Nàng biết rằng tình cảm của Tử Di dành cho mình không chỉ là tình bạn thông thường.
Bữa tiệc kết thúc trong không khí vui vẻ. Mọi người từ từ tản về phòng, để lại Diệp Chi và Tử Di đứng bên nhau trong ánh đèn mờ ảo của sảnh khách sạn.
Diệp Chi nhìn Tử Di, cảm thấy lòng mình tràn đầy hạnh phúc: “Chị Tử Di, em thật sự rất vui và cảm động. Cảm ơn chị và mọi người vì bữa tiệc tuyệt vời này.”
Tử Di khẽ vuốt tóc Diệp Chi, nở nụ cười ấm áp: “Tôi rất vui khi thấy em hạnh phúc. Em là một người đặc biệt đối với tôi, Diệp Chi.”
Diệp Chi không nói gì thêm, chỉ nhìn Tử Di với ánh mắt biết ơn và cảm động. Nàng nhón chân, hôn lên môi của Tử Di.
Cô bất ngờ với hành động của nàng, nhưng cô không có ý chống cự. Cô ôm lấy eo của Diệp Chi, hoà vào nụ hôn dịu dàng của nàng.
Diệp Chi giật mình vì Tử Di không phản kháng mà còn đáp trả lại nụ hôn của nàng. Trong lòng vui mừng khôn xiết, nàng từ từ rời khỏi nụ hôn đó ngại ngùng quay mặt đi tránh né ánh mắt của người kia đang nhìn mình. Nàng không hiểu rõ bản thân của mình tại sao lại làm như vậy nữa. Xấu hổ chết mất
“Chúng ta lên phòng thôi, chị.” Rồi nàng chạy một mạch lên trên phòng, bỏ lại Tử Di đang ngơ ngác. Cô đỏ mặt, chạm nhẹ vào môi mình, trái tim đập nhanh. Tự hỏi liệu cô đã phải lòng nàng rồi chăng?