Sáng sớm, sau khi đã có một đêm ngủ ngon giấc, Tử Di và Diệp Chi chuẩn bị cho hoạt động leo núi. Cả công ty tập trung tại sảnh khách sạn, nơi hướng dẫn viên đã sẵn sàng để dẫn đường.
Tử Di và Diệp Chi cùng kiểm tra lại trang bị của mình, từ giày leo núi, ba lô đến các vật dụng cần thiết. Diệp Chi không giấu được sự hào hứng và hồi hộp: “Chị Tử Di, em chưa bao giờ leo núi trước đây. Em mong chờ chuyến đi này lắm!”
Tử Di mỉm cười: “Tôi cũng vậy. Tôi tin rằng chúng ta sẽ có một trải nghiệm tuyệt vời.”
Cả nhóm bắt đầu hành trình leo núi, không khí trong lành và mát mẻ của buổi sáng khiến mọi người cảm thấy thoải mái. Họ trò chuyện và cười đùa, làm cho hành trình trở nên thú vị hơn.
Diệp Chi đi cạnh Tử Di, cảm nhận sự mạnh mẽ và quyết đoán của cô. Dù là người mới, Diệp Chi cố gắng theo kịp nhịp độ của nhóm, cảm thấy tự tin hơn khi có Tử Di bên cạnh.
Khi họ leo đến một đoạn đường dốc và khó khăn hơn, Diệp Chi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Nàng thở hổn hển, mồ hôi thấm ướt áo: “Chị Tử Di, em cảm thấy hơi mệt...”
Tử Di dừng lại, nhìn Diệp Chi với ánh mắt lo lắng: “Em ổn chứ? Chúng ta có thể dừng lại nghỉ một chút.”
Diệp Chi gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm khi Tử Di quan tâm. Họ ngồi nghỉ bên một tảng đá lớn, uống nước và hít thở không khí trong lành. Tử Di nhìn Diệp Chi, cười nhẹ: “Em đã làm rất tốt, Diệp Chi. Đừng lo lắng, chúng ta có thể đi chậm lại một chút.”
Sau khi nghỉ ngơi, họ tiếp tục hành trình. Tử Di luôn ở bên cạnh, hỗ trợ và khích lệ Diệp Chi. Mỗi bước đi trở nên nhẹ nhàng hơn khi có sự đồng hành của Tử Di.
Cuối cùng, họ đến được đỉnh núi. Cả nhóm vui mừng và phấn khởi khi nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt. Diệp Chi cảm thấy tự hào vì đã vượt qua được thử thách và đạt được mục tiêu.
Trên đỉnh núi, Diệp Chi và Tử Di cùng nhau ngắm nhìn cảnh vật hùng vĩ. Diệp Chi thở phào, cảm thấy sự mệt mỏi tan biến: “Chị Tử Di, cảm ơn chị đã giúp em vượt qua đoạn đường khó khăn. Em không nghĩ rằng mình có thể làm được nếu không có chị.”
Tử Di mỉm cười, nhìn Diệp Chi với ánh mắt ấm áp: “Em đã làm rất tốt, Diệp Chi. Chị rất tự hào về em. Cảm giác đứng trên đỉnh núi thật tuyệt vời, phải không?”
Diệp Chi gật đầu, cảm nhận sự ấm áp từ lời khen của Tử Di. Họ cùng nhau thưởng thức những khoảnh khắc yên bình trên đỉnh núi, cảm thấy gần gũi và hiểu nhau hơn.
Sau khi nghỉ ngơi và chụp vài bức ảnh kỷ niệm, cả nhóm bắt đầu hành trình xuống núi. Dù đoạn đường xuống có phần dễ dàng hơn, nhưng Diệp Chi vẫn cảm thấy mệt mỏi. Tử Di luôn ở bên cạnh, nắm tay Diệp Chi khi nàng cần sự hỗ trợ.
Khi họ trở về khách sạn, mọi người cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng rất vui vẻ. Tử Di và Diệp Chi cùng nhau trở về phòng, cảm nhận sự thoải mái sau một ngày hoạt động vất vả.
Diệp Chi nằm dài trên giường, thở phào: “Hôm nay thật tuyệt vời, chị Tử Di. Em cảm thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều.”
Tử Di ngồi xuống cạnh Diệp Chi, cười nhẹ: “Chị cũng vậy. Chúng ta đã có một ngày đáng nhớ. Nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục khám phá những điều thú vị khác.”
Diệp Chi gật đầu, nhắm mắt lại và cảm nhận sự yên bình. Nàng biết rằng mình đã tìm thấy một người bạn đồng hành tuyệt vời, và điều đó làm cho mọi khó khăn trở nên dễ dàng hơn.